Hậu Cung Hi Phi Truyện

Chương 175: Viên minh viên




“Viên Minh viên”. Lăng Nhã đọc khẽ ba chữ này trong miệng, dưới mép tấm bảng có một dòng chữ nhỏ, ‘Khang Hi ngự ấn’, thì ra, tấm bảng này là do chính tay Khang Hi viết.

“Hôm nay, trong lễ phong Vương, Hoàng A mã đã ban hoa viên này cho ta, ‘Viên Minh viên’, ba chữ này là do Hoàng A mã đích thân ngự bút, mà ‘Viên Minh’ cũng là pháp hiệu của ta.” Sau chuyến đi săn lần đó, tuy Dận Chân không phải hoàn toàn giác ngộ, nhưng lòng cũng đã hướng Phật nhiều hơn. Hắn tìm tới Khang Hi, thành tâm muốn xin một pháp hiệu, Khang Hi đã đích thân phong hắn là ‘Quán đỉnh phổ tuệ quảng từ đại quốc sư’, hiệu là ‘Viên Minh’.

Sau đó, Dận Chân với pháp hiệu ‘Viên Minh cư sĩ’, được ban hoa viên, Khang Hi dựa vào pháp hiệu này mà đặt tên cho hoa viên này là ‘Viên Minh viên’.

‘Viên Minh?” Lăng Nhã nói khẽ. Hai chữ này quả thật hàm ý sâu xa, soi sáng và hướng thiện, xem ra Dận Chân là thật lòng hướng Phật.

Dận Chân giao Liệt Phong lại cho hạ nhân rồi quay qua nói với Lăng Nhã: “Việc ta bén duyên với Phật gia còn phải cảm ơn nàng.” Thấy Lăng Nhã lộ rõ vẻ khó hiểu, hắn lại cười: “Có nhớ lần chúng ta gặp nhau ở Kiêm Gia trì, nàng đã nói gì với ta không?” Hắn hất hất cằm lên rồi tiếp: “Nàng nói, Phật gia có câu, đời người có tám cái khổ, sinh, lão, bệnh, tử, ái biệt ly, oán lâu dài, cầu không được, buông không được, người nào trải qua đủ tám cái khổ này thì mới gọi là trọn vẹn một kiếp nhân sinh. Còn nói, một khi người nào vượt qua được sông Vong Xuyên, quay lại thấy tất cả hoa Bỉ Ngạn đều nở rực rỡ ở bờ bên kia; lúc đó, có thể bắt đầu lại thêm một lần nữa.”

“Ta chưa từng nhìn thấy hoa Bỉ Ngạn, nhưng ta biết, đời người ai cũng đều phải trải qua tám cái khổ đó, hướng Phật có thể giảm bớt phần nào, tâm tư tĩnh lặng. Mấy năm nay, hướng Phật đã giúp ta rất nhiều, nên suy cho cùng ta vẫn phải cảm ơn nàng.” Nói tới đây, hắn nắm lấy tay Lăng Nhã: “Đi thôi, ta đưa nàng đi xem hoa viên, tuy bây giờ không đẹp như ban ngày, nhưng mà…” Dận Chân nhìn thẳng vào Lăng Nhã, ánh mắt dịu dàng: “Nàng là người đầu tiên ta đưa tới.”

Lăng Nhã vô cùng xúc động, không biết phải trả lời thế nào, nàng chỉ lặng lẽ nắm chặt bàn tay của hắn, bao nhiêu uất hận thờ ơ trong suốt mấy năm qua đã hoàn toàn tan biến. Hoặc giả từ đầu tới hôm nay, nàng chưa từng hận hắn, chẳng qua vướng mắc trước kia khiến nàng oán trách, khiến nàng không muốn thừa nhận rằng, nàng chưa một ngày nào ngừng yêu Dận Chân.

Cũng có thể, đây là số mệnh, số mệnh đã định đời này, kiếp này nàng không thể buông bỏ được Dận Chân. Cũng như Dung Viễn, không buông bỏ được nàng…

Viên Minh viên cũng giống như Sướng Xuân viên, đều được phỏng theo danh cảnh Giang Nam, có hồ có núi, từng chi tiết ở đây đều được làm bởi những người thợ thủ công tay nghề tinh xảo. Tuy không rộng như Sướng Xuân viên, nhưng những tòa nhà xa hoa kết hợp với núi sông uyển chuyển vùng Giang Nam vẫn làm cho Viên Minh viên đẹp đến mê người. Đúng là tiên cảnh chốn nhân gian.

Đường dẫn vào hoa viên được bao quanh bởi vô số hồ lớn hồ nhỏ, nước xanh trong vắt, đèn lồng lung linh, tất cả biến Viên Minh viên thành chốn thần tiên hư ảo, xa hoa mộng mị, thoát khỏi hồng trần.

Viên Minh viên được mô phỏng thành vùng sông nước Giang Nam, những hồ nước cũng được chế tác theo các địa danh ở đó, phía Bắc là sông Dương Tử nổi danh, phía Tây là Ngọc Tuyền nuôi rất nhiều cá, cực giống Hàng Châu, trong hồ còn được xây lầu vạn các, nhìn từ xa hệt như Bỉ Ngạn hoa, đẹp không tả xiết.

Viên Minh viên có hai mươi bốn tòa, ngoài Dương Tử và Ngọc Tuyền ra, còn có Phương Bình cảnh giới, cá nhảy diều bay, Bích Đồng thư phòng, trang nghiêm tĩnh lặng. Nơi nào cũng đẹp, khiến người lưu luyến, không thể rời đi. Viên Minh viên đã như vậy, không biết Sướng Xuân viên còn tuyệt mỹ tới mức nào, thật khó để mà tưởng tượng.

Trong hai mươi bốn tòa này, có một nơi tên là Khắc Vân Khai Nguyệt, cũng như trong Ung Vương phủ của Dận Chân, đây là nơi để hắn nghỉ ngơi.

“Nhã nhi, nàng có thích không?” Dận Chân ôm lấy Lăng Nhã, nhìn qua bờ bên kia. Từ sớm, Dận Chân đã phân phó Chu Dung chuẩn bị sẵn pháo hoa, pháo hoa rực rỡ, dù chỉ nở rộ trong khoảnh khắc, nhưng tuyệt mỹ mê ly, không loài hoa nào sánh được, từng giọt sáng rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng rồi tan ra, đẹp đến hút hồn.

“Cảnh sắc như vầy sao lại không thích chứ Tứ gia, thiếp thân còn muốn ở lại đây cả đời.” Lăng Nhã ngước lên ngắm bầu trời đầy ngập pháo hoa, giọng nói chân thành.

“Nếu nàng thích, bất cứ lúc nào cũng có thể tới đây, nhưng cả đời thì không được. Nàng là nữ nhân của Dận Chân ta, dĩ nhiên phải ở trong phủ của ta.” Hắn nói rất tự nhiên, nhưng giọng điệu lại vô cùng dứt khoát.

“Thật ra ở Ung Vương phủ hay Viên Minh viên đối với thiếp thân mà nói thì cũng như nhau, thiếp thân chỉ lo Đồng muội muội vẫn còn hiểu lầm thiếp thân, vẫn không muốn gặp thiếp thân. Nếu vì vậy mà tạo nên hiềm khích giữa muội muội và Tứ gia, thiếp thân thật sự không an lòng.” Nàng buồn bã cúi đầu nhìn ngón tay thô ráp của Dận Chân, vô tình làm rơi ra chiếc nhẫn ngọc được xỏ dây đeo trên cổ.

“Nàng vẫn còn giữ chiếc nhẫn này sao?” Dận Chân hỏi, ánh mắt hơi động.

Lăng Nhã nhẹ nhàng gật đầu: “Lúc rời khỏi Vương phủ, thiếp thân không được phép mang theo bất cứ thứ gì, nhưng chiếc nhẫn này là món quà đầu tiên Tứ gia ban cho thiếp thân, thiếp thân thật sự không nỡ xa, nên đã lén giấu đi, mong Tứ gia thứ tội.”

“Ngốc quá!” Dận Chân giúp nàng giấu nhẫn ngọc vào cổ áo rồi dịu dàng vuốt tóc mai mềm mại: “Nàng chưa từng làm sai, có gì để mà tha thứ.” Hắn nhắm mắt nuốt trọn hương thơm thoang thoảng từ nàng: “Nàng đã nói là hiểu lầm, mà Lê Lạc cũng chẳng phải người ngang ngược vô lý, chỉ cần tháo gỡ thì sẽ không sao, tóm lại, vài ngày nữa ta sẽ đưa nàng hồi phủ.”

Thấy hắn đã quyết, Lăng Nhã cũng chẳng nói gì thêm, chỉ dựa vào ngực hắn, im lặng ngắm pháo hoa. Muốn đưa một người đã bị phế làm thứ dân hồi phủ, mà lại còn từng bị bệnh điên, tuyết đối không đơn giản, trong phủ sẽ nổi lên cuồng phong phản đối. Nắm rõ tình hình, nên nàng muốn khơi dậy quyết tâm của Dận Chân, không để bất cứ ai có cơ hội tác động.

Đêm tĩnh lặng, chỉ có ánh sao hắt lên mặt nước, theo từng gợn sóng chìm nổi không ngừng.

Màn lụa trong lầu các rũ xuống đất, mềm mại nhẹ nhàng như những cánh ve, chúng tung bay dưới ánh sáng đèn lồng, rực rỡ sinh động, vô cùng đẹp mắt.

Bờ môi của Dận Chân như những cánh chim khẽ sà xuống tấm thân mỹ miều của Lăng Nhã, vừa dịu dàng lại vừa nồng nhiệt, hơi thở bắt đầu quyện vào nhau. Đối mặt với thân hình mềm mại này, cảm xúc của hắn hệt như lần đầu tiên, không thể nào kìm chế. Lửa lòng nhanh chóng bốc lên, trong thời khắc này, Dận Chân chỉ có một suy nghĩ duy nhất, hắn phải chiếm hữu cơ thể hoàn mỹ này, để nàng phải hoàn toàn thuộc về hắn, thêm lần nữa.

Lăng Nhã ôm chặt lấy Dận Chân, mặc hắn giải tỏa những tích tụ ở đáy lòng. Bao năm ly biệt, tưởng đâu sẽ trở nên lạ lẫm, nhưng không, thân thể này, bờ môi kia, trong chốc lát đã hòa làm một.

Hắn, đã là tâm hồn nàng, đã là xương cốt nàng, không được quên, cũng không thể quên.