Hậu Cung Của Trẫm Nổi Lửa Rồi

Chương 8: Ung Quân Vi




Tuy thân thể không động nổi nhưng miệng vẫn có thể động, Nguyên Diệu Đế nổi trận lôi đình: “Thẩm Quân Triệu ngươi giải huyệt cho trẫm!”

Thẩm Quân Triệu bình tĩnh không dao động: “Thần thay đồ cho người trước đã.”

Ung Lý: “…………” Cho nên mới nói vì sao y lại đuổi hết người đi, giờ đã thành bê đá đập chân rồng rồi!

Thẩm Quân Triệu ngược lại cũng không làm gì y, hắn quy củ nề nếp cởi áo ngoài cho y, ngón tay linh hoạt thao túng y đái*, buộc thành một nút ngay ngắn xinh đẹp. Lửa giận cao ba trượng của Ung Lý bất giác lui đi bảy – tám phần, suy cho cùng vẫn là mỹ nhân ở ngay trước mặt, đẹp mắt vui lòng.

Chú Thích *
Tâm trạng mới nhẹ nhõm được một nửa thì Ung Lý lại không vui: “Mấy năm nay không ít lần nới áo tháo đai cho người khác nhỉ.” Vừa nghĩ đến việc bàn tay trắng nõn xinh đẹp này từng chạm vào người khác thì toàn thân trên dưới của y liền chua ngoét.

Thẩm Quân Triệu chăm chú nhìn y: “Thần không phải bệ hạ.”

Ung Lý: “Trẫm…” Y suýt chút nữa đã buột mồm nói ra rằng trẫm còn lâu mới chạm vào người khác.

Thôi bỏ đi, nói ra lại càng nhục!

Nguyên Diệu Đế mặt mũi lớn hơn cả trời: “Trẫm cần phải nới áo cho người khác sao?”

Thẩm Quân Triệu châm biếm nói: “Đúng vậy, bệ hạ chỉ cần hạ lệnh một tiếng là tự sẽ có giai nhân sà vào lòng.”

Ung Lý suýt chết nghẹn, trong lúc nhất thời không nói thêm gì nữa.

Y không lên tiếng, vẻ mặt của Thẩm Quân Triệu lại càng lạnh đi. Mới nãy hắn còn nhẹ tay nhẹ chân mặc đồ cho y, nhưng đến lúc đi vòng ra sau buộc đai lưng thì Thẩm Quân Triệu lại đột nhiên dùng lực rất mạnh.

Ung Lý mở to mắt: “Au!”

Thẩm Quân Triệu rũ mắt nhìn chằm chằm vòng eo gầy nhưng dẻo dai của y, tầm mắt nóng rát.

Ung Lý: “Ngươi buộc lỏng chút, như thế này trẫm không chịu nổi.”

Thẩm Quân Triệu không nghe thấy, bàn tay hắn gần như đã sắp dán lên eo sau của y, gần như đã sắp bắt được y, gần như……

Ung Lý: “A Triệu…… A Triệu……”

Thẩm Quân Triệu bỗng hoàn hồn lại. Hắn nhắm mắt vào, đến khi mở ra lần nữa thì trong mắt đã lắng dịu không một gợn sóng: “Bệ hạ lại gầy đi rồi.”

Nói đoạn, hắn bèn thả lỏng lực, thay y sửa lại đai lưng cho tốt.

Ung Lý không thể động đậy, chỉ có thể không tốt lành nói: “Chỉ cần trẫm béo một chút thì mới nãy đã bị ngươi siết chết rồi!”

Thẩm Quân Triệu nhẹ giọng nói: “Sẽ không.”

Hai từ này nói rất nhẹ, hình như còn thâm ý gì khác, Ung Lý chẳng hiểu sao lại thấy hơi căng thẳng.

Lúc Thẩm Quân Triệu thay y chỉnh sửa cổ áo còn thuận tay giải huyệt cho y. Ung Lý có thể động đậy rồi, nhưng lại vô cùng khó chịu, còn cộng thêm chút tâm tư nhỏ nên y cũng không khống chế thân thể nữa, cứ thế ngả về phía Thẩm Quân Triệu.

Dựa theo công phu của Thẩm tướng, nếu hắn muốn tránh thì sẽ cực kỳ dễ dàng, nhưng……

Thẩm Quân Triệu nắm lấy eo y, vững vàng đỡ được y: “Bệ hạ cẩn thận.”

Ung Lý còn lâu mới lo nhiều thế, y bị định thân lâu như vậy, không chiếm chút tiện nghi thì sẽ thiệt chết mất. Y trực tiếp ôm Thẩm Quân Triệu, chỉ thiếu nước cọ vài cái lên cổ và vai hắn nữa thôi.

Đầy lòng Nguyên Diệu Đế đều là tính toán, cũng không nhận ra bàn tay nắm eo mình đang căng cứng kiềm chế đến mức nào.

Nhờ cái ôm này mà tâm tình hỏng bét cả ngày nay của Nguyên Diệu Đế đã bay đi hết, trái tim không chịu đấu tranh thậm chí còn cảm thấy hơi thỏa mãn: “Y phục của ngươi được làm từ chất liệu gì vậy, sao lại dễ chịu thế chứ?” Được rồi, thực ra là do người mặc y phục khiến y thoải mái.

Giọng của Thẩm Quân Triệu hơi khàn: “Trong cung cũng có vải này, bệ hạ lệnh người làm mấy bộ là được.”

Ung Lý không muốn buông hắn ra, vì thế nên dù không có gì để nói cũng phải kiếm ra bằng được: “Gần đây ngươi huân hương(1) gì vậy, dễ ngửi thật.”

Chú Thích (1)
Thực ra không phải huân hương, là tự bản thân Thẩm Quân Triệu dễ ngửi, một nam nhân vậy mà bẩm sinh đã mang theo mùi hương thơm lạnh, từ lúc mười mấy tuổi Ung Lý đã rất tò mò rồi.

Thẩm Quân Triệu nghe không nổi nữa: “Bệ hạ.”

Ung Lý càng quá đáng hơn: “Cho trẫm ôm… dựa một chút, trẫm mềm chân.” Thiếu tí nữa đã nói thành ôm một chút rồi!

Thẩm Quân Triệu: “…”

Nguyên Diệu Đế hiểu rõ thế nào là được một thước lại tiến một thước, bàn tay cũng không thành thật bắt đầu hoạt động.

Thẩm Quân Triệu hít nhẹ một hơi: “Nếu thân thể bệ hạ không khỏe, vậy thì hôm nay đừng xuất cung nữa.”

Ung Lý: “!”

Thẩm Quân Triệu nhíu mày nhìn y.

Lửa nóng đầy ắp trong lòng Ung Lý bị xối nước lạnh thấu tim, không khỏi bực bội nói: “Ai thèm!”

Thẩm Quân Triệu cũng không dỗ y nữa, hành một phúc lễ(2) rồi nói: “Vậy thần về phủ trước.” Vừa dứt lời liền đi mặc áo ngoài vào.

Chú Thích (2)
Ung Lý tức điên rồi: “Thẩm Chiêu Quân!” Cái tên khốn nạn này, chơi đùa y à!

Ung Lý vừa định nổi cáu lại nhìn thấy áo ngoài Thẩm Quân Triệu mặc vào không phải là triều phục nhất phẩm mà là khinh sam* bàng bạc cùng một kiểu mẫu với y.

* Khinh sam – áo ngoài mỏng nhẹ.

Cơn giận lôi đình của Nguyên Diệu Đế nghẹn lại: “Ngươi đã muốn về phủ, vậy còn mặc y phục của trẫm làm gì.”

Thẩm Quân Triệu không nhìn y: “Thần định tới Đông Lâm Hiên trước khi về phủ.”

Trong lòng Ung Lý mắng hắn vòng vòng vèo vèo, nhưng bản thân y lại vòng vèo hơn bất cứ ai: “Nghe nói Đông Lâm Hiên có Kim Lan nhưỡng, hai người cộng ẩm là tuyệt nhất.”

Thẩm Quân Triệu khựng lại: “Không được uống rượu.”

Ung Lý: “Chỉ uống nửa bình!”

Thẩm Quân Triệu: “Thần vẫn nên về phủ……”

Ung Lý: “Được được được, chỉ ăn cơm thôi, được chưa!”

Sau khi “tạm thời nhân nhượng vì đại cục”, Nguyên Diệu Đế bèn lên xe ngựa của Thẩm tướng, một đường đi thẳng ra cửa cung.

Đông Lâm Hiên là quán rượu nổi danh kinh thành, mặt tiền không tính là lớn, cũng không nằm trên con phố náo nhiệt, nhưng bởi tay nghề của đầu bếp tuyệt diệu, hơn nữa ông chủ cũng là diệu nhân, cho nên khá có tiếng ở kinh đô.

Dưới chân thiên tử, quan lớn khắp nơi, có thể đứng vững gót chân ở nơi tấc đất tấc vàng như này, Đông Lâm Hiên cũng có phẩm vị riêng.

Mấy năm trước khi tình cảm của Ung Lý và Thẩm Quân Triệu vẫn còn tốt, hai người thường xuyên trốn tới đây ăn uống.

Cứ ra ngoài lần nào là nhất định sẽ bị Thẩm Tranh Minh bắt được, một khi bị xách về thì Thẩm Tranh Minh sẽ không trách phạt Ung Lý, nhưng chắc chắn sẽ phạt Thẩm Quân Triệu.

Ban đầu Ung Lý không hay chuyện này, về sau biết được từ miệng cung nhân thì vô cùng đau lòng: “Sao ngươi lại không nói cho trẫm biết!”

Thẩm Quân Triệu: “Không sao, bệ hạ vui vẻ là được rồi.”

Ung Lý: ” Nhưng lần nào cũng khiến ngươi chịu oan ức như vậy cũng không được”

Thẩm Quân Triệu cười với y: “Thần không oan ức.”

Dù đã cách mấy năm nhưng Ung Lý cũng không thể quên được nụ cười ấy của Thẩm Quân Triệu —— thuần khiết lại chân thành.

Giống như lúc hắn phải đứng phạt mấy canh giờ trong ngày hè đổ lửa, nóng đến mức cảm nắng hôn mê, cũng không sao cả.

Chỉ cần Ung Lý vui vẻ.

Trong lòng Ung Lý lại rất khó chịu: “Có lẽ giờ đã không còn ai có thể phạt Thẩm tướng nữa rồi.”

Thẩm Quân Triệu nhìn y: “Bệ hạ có thể phạt.”

Ung Lý tự giễu: “Có thể mà thôi.”

Tạm không nói đến việc y có dám phạt hắn không, bởi cho dù có dám thì cũng không nỡ, Thẩm Chiêu Quân hắn chính là ỷ thế chẳng sợ gì cả!

Món ngon của Đông Lâm Hiên rất không tồi, Ung Lý đã ăn chán đồ trong cung từ lâu, thi thoảng nếm chút mỹ thực ngoài cung, cảm thấy vừa mới mẻ vừa ngon lành.

Sau khi ăn được một lúc, Thẩm Quân Triệu bỗng nhíu mày: “Cẩn thận kẻo khó tiêu.”

Suy nghĩ của Ung Lý xoay một vòng: “Ngươi cùng trẫm…… cùng ta uống một bình Kim Lan nhưỡng, ta sẽ không ăn nữa.”

Thẩm Quân Triệu: “Hôm nay người vẫn còn chính vụ phải xử lý.”

Thân là hoàng đế Đại Ung, Ung Lý rất bận, mặc dù có nội các xử lý sơ qua tấu chương nhưng mỗi ngày đều có ít nhất ba trăm chiết tử được trình tới Ngự thư phòng. Mới nghe ba trăm thì cảm thấy hình như đã không ít, nhưng phóng mắt nhìn khắp diện tích bốn bể Đại Ung thì hai – ba trăm chiết tử quả thật chẳng thấm vào đâu.

Ung Lý lại có tính cách cần chính*, thường xuyên đọc chiết tử đến nửa đêm, đọc lâu rồi, một ngày có thể ngủ hai đến ba canh giờ đã là không tồi.

* Cần chính – chăm chỉ xử lý giải quyết chính vụ.

Ngày trước khi Thẩm Quân Triệu vẫn ở trong cung bạn giá thì luôn nhìn chằm chằm y mọi lúc, không cho y thức đêm ngủ muộn, không cho y ba bữa không đều, quả thực chăm y rất tốt. Hiện tại trong cung đã hoàn toàn không còn ai hạn chế y nữa, Ung Lý sớm đã rối loạn giờ giấc từ lâu.

Ung Lý nói: “Không hề gì, nửa bình mà thôi, sao có thể say được.”

Thẩm Quân Triệu không đáp lời.

Ung Lý lại nhẹ giọng nói: “Ta chẳng dễ dàng gì mới ra ngoài một chuyến, Tử Du giúp đỡ cho ta trọn vẹn một lần đi.”

Thẩm Quân Triệu, tự Tử Du.

Ung Lý cố tình hạ thấp giọng nói, còn chớp chớp mắt: “Tử Du ca ca.”

Thẩm Quân Triệu: “……”

Nguyên Diệu Đế được uống Kim Lan nhưỡng cảm thấy vừa lòng thỏa ý: Thành công, Thẩm Chiêu Quân quả nhiên vẫn ăn mềm không ăn cứng, làm nũng còn có ích hơn giận dỗi với hắn nhiều!

Rượu ngon món lành, người trong lòng làm bạn, nếu không phải về cung đọc chiết tử thì ngày hôm nay của Ung Lý sợ là còn vui vẻ hơn cả Lễ Vạn Thọ!

Không khí hòa hợp như vậy, Ung Lý cũng đã giải được khúc mắc trong lòng —— y đã biết Lý Nghĩa Hải không phải do Thẩm Quân Triệu xúi giục.

Y còn thừa cơ lấy được lễ bộ từ trong tay Thẩm Quân Triệu, còn ôm được Thẩm Chiêu Quân mình ngày nhớ đêm mong, lúc này còn xuất cung tới Đông Lâm Hiên ăn một bữa.

Đừng hỏi, hỏi chính là long tâm đại duyệt!

“Ngươi đã không giục trẫm lập hậu, vậy hôm qua ngươi tới Điện Dung Hoa vì việc gì?” Khi đó Ung Lý đang giận nóng cả đầu, cho rằng Thẩm Quân Triệu tới để chống lưng cho Lý Nghĩa Hải nên nói chuyện vòng vèo nước đôi, chỉ muốn mắng hắn. Hiện tại đã biết là hiểu lầm thì đương nhiên phải hỏi một chút xem hắn có việc gì.

Thẩm Quân Triệu vừa nhớ đến Dung Quý Nhân ở Điện Dung Hoa thì trong lòng không kìm được khó chịu, thế là hắn lãnh đạm nói: “Vạn Thọ sắp tới, thần tới là để bàn bạc với người về việc sắp xếp bố trí cho các sứ thần vào kinh.”

Việc này là chính sự, Ung Lý đặt đũa xuống rồi cau mày nói: “Phía nam có động tĩnh rồi?”

Thẩm Quân Triệu nói: “Về rồi lại nói.”

Tai vách mạch rừng, cho dù công phu của Thẩm Quân Triệu rất tốt, bên ngoài cũng có ám vệ đi theo, nhưng việc có liên quan đến quốc gia đại sự, đề phòng thế nào cũng không quá mức.

Ung Lý bèn nói: “Ta ăn đủ rồi, Tử Du thế nào?”

Thẩm Quân Triệu vẫn chưa ăn gì, chỉ hầu hạ Ung Lý dùng bữa, lúc này thấy y ăn xong rồi, lại sợ y tham rượu nên nói: “Có thể rồi.”

Ung Lý không muốn về cung, nhưng cũng phải về.

Tạm không nhắc đến thương thảo chính sự, chỉ riêng chồng chiết tử kia thôi, y cũng không thể khoanh tay mặc kệ.

Bách tính có thể trộm lười biếng một chút, nhưng hoàng đế thì nửa chút cũng không trộm được.

Nếu y lười biếng thì số người bị giày vò theo sau sẽ cực nhiều.

Đại Ung chẳng qua mới chỉ dựng nước được mười hai – mười ba năm, tuy nói đã chiếm giữ được Trung Nguyên to lớn nhưng cũng không phải hoàn toàn thái bình.

Tạm không nói đến di cô tiền triều(3) hiện vẫn đang kéo dài hơi tàn ở phía đông, kể cả nước nhỏ Man Châu ở phía Nam cũng không an phận. Tiền triều sụp đổ tan tành, tiên đế nhân lúc loạn thế cầm vũ khí nổi dậy, kinh sợ bốn bể. Lúc tiên đế xưng đế, mấy nước nhỏ man di cúi đầu xưng thần, tất cả đều cam chịu làm chư hầu cho Đại Ung.

Chú Thích (3}
Nhưng tiên đế đi sớm, sau khi ấu đế lên ngôi, dù có Thẩm Tranh Minh thủ đoạn kinh người cũng đè không nổi biên cương đang ngo ngoe rục rịch.

Mười năm nay Đại Ung tập trung nội chính xem nhẹ ngoại giao, nước nhỏ Man Châu cũng mây gió thất thường, nghe nói còn xuất hiện một Lương Minh dã tâm bừng bừng, có chí lớn muốn thống nhất Man Châu, chống đối tư tưởng Trung Nguyên.

Khổ nỗi bên trong Đại Ung cũng không yên, thế gia đại tộc tranh chấp với sĩ tử hàn môn, rất có khả năng cho Man Châu thừa nước đục thả câu.

Vừa lúc Ung Lý chẵn tuổi, còn là lễ cập quan, Lễ Vạn Thọ lần này khẳng định sẽ được làm rất lớn, một là để dậy quốc uy trấn lòng dân, hai cũng là để giương bốn bể chấn biên cương.

Bất kể là thế gia hay hàn môn, tất cả đều cực kỳ coi trọng Lễ Vạn Thọ lần này, không có ai dám cầm vận mệnh quốc gia ra để chơi đùa.

Đại Ung coi trọng như thế, Lương Minh Man Châu cũng dâng chiết tử, xin được triều kiến(4).

Chú Thích (4)
Sứ thần của nước chư hầu vào kinh, việc này có thể to mà cũng có thể nhỏ.

Thẩm Quân Triệu và Ung Lý nói một lượt từ việc to tới việc nhỏ, Ung Lý nói: “Cứ để hắn tới, trẫm sợ hắn chắc.”

Thẩm Quân Triệu: “Lương Minh nuôi một đám tử sĩ, sợ là sẽ cải trang giả dạng vào kinh.”

Ung Lý cười lạnh: “Nếu hắn gây sự thì trẫm sẽ để hắn có đi không có về.”

Quân thần hai người vừa nói đến chính sự thì ăn ý thời thiếu niên cũng tự nhiên lộ ra. Luận tâm ý tương thông, ngoại trừ Thẩm Quân Triệu thì Ung Lý không tìm được ai khác, Thẩm Quân Triệu cũng chẳng khác gì.

Tiếc là bọn họ một ngồi trên ngai vàng chí cao, một đứng đầu trăm quan, tục sự quấn thân, kết nối cũng bị che mất.

Mãi đến khi cửa cung sắp khóa thì Thẩm Quân Triệu mới về phủ.

Trước khi xuất cung, Nguyên Diệu Đế hài lòng cả ngày bỗng nổi lòng tham: “Chi bằng Thẩm tướng ở lại dùng bữa tối rồi hẵng đi?”

Thẩm Quân Triệu khom mình lùi xuống: “Thần không quấy rầy bệ hạ nữa.”

Ung Lý cũng không ép buộc: hôm nay Thẩm Chiêu Quân đã đủ ngọt rồi, vẫn là đừng nên được đằng chân lân đằng đầu nữa!

Thẩm Quân Triệu vừa xuất cung thì tiểu tư đã lên đón: “Đại nhân ngồi xe hay là……”

Thẩm Quân Triệu: “Chuẩn bị ngựa.”

Tiểu tư: “Vâng ạ!”

Đi theo thủ phụ đại nhân lâu rồi, tiểu tư vẫn có thể xem hiểu một ít tâm trạng của đại nhân nhà mình.

Tâm trạng không tốt thì ngồi xe, tâm trạng tốt sẽ cưỡi ngựa.

Xem ra hôm nay tâm trạng của thủ phụ đại nhân cực tốt, đây thực sự là chuyện tốt lớn bằng trời!

Thẩm Quân Triệu đúng là là tâm trạng không tồi, sau khi về phủ, hắn tắm rửa thay đồ trước, tới thư phòng rồi cũng không vội xử lý công vụ, trái lại còn nhấc bút viết hai từ ——

Quân Vi. (君为)

Đây là tên tự tiên đế để lại cho Ung Lý.

Thánh quân chi lý, vô vi nhi vi.

Thẩm Quân Triệu chăm chú nhìn hai chữ này, ánh mắt dịu dàng, đến cả khóe miệng cũng có phần không kiềm chế được.

Ngoài cửa truyền đến giọng nói của tiểu tư: “Đại nhân, Trần đại nhân cầu kiến.”

Thẩm Quân Triệu kéo giấy Tuyên ra, thu lại vẻ mặt rồi nói: “Vào đi.”

Trần Thỉnh xưa nay vẫn luôn hai mắt nhìn thẳng, vào phòng rồi thì hành phúc lễ trước: “Đại nhân, thuộc hạ có việc cần báo.”

Thẩm Quân Triệu ngồi xuống ghế thái sư: “Nói.”

Trần Thỉnh nói: “Thám tử tới báo, ngày mai Lý Nghĩa Hải định đưa Lý Kình vào cung, chẳng trách hôm nay trên triều bệ hạ lại bảo vệ Lý Nghĩa Hải, hóa ra là vì con thứ của lão ta……”

Một tiếng rầm vang lên.

Trần Thỉnh còn chưa nói xong kinh hoàng nhìn thư án(5) làm từ gỗ huỳnh đàn vỡ thành hai nửa trước mắt mình.