Hậu Cung Chân Huyên Truyện

Quyển 2 - Chương 9: Hoán bích




Tiểu Duẫn Tử cùng Cận Tịch đã sớm đợi tôi ở bến chỗ, lại thấy HuyềnThanh cùng tôi ở đó nên nhất thời cũng kinh sợ. Dù sao Cận Tịch cũngtỉnh táo, yên lặng thi lễ rồi đỡ tôi đi về Đường Lê cung.

Tôi nói nhỏ: “Vừa rồi hai người ngoài ta ra không còn nhìn thấy ai.”

Cận Tịch nhẹ giọng nói: “Vâng. Nô tỳ theo Phùng thục nghi tiếp tiểu chủ hồi cung.”

Tiểu Duẫn Tử theo sát phía sau, đi vào Đường Lê cung.

Tất cả mọi người đều bị Tiểu Duẫn Tử phái ở ẩm lục hiên lý, tôi lặng yên không một tiếng động trở lại nội đường, thay đồ ngủ xong tự dưng lạicảm thấy khát nước. Tôi định lên tiếng thì đã thấy Tiểu Duẫn Tử đã cầmấm trà đến, tôi uống một ngụm liền đẩy ra, nghĩ ngợi một lúc rồi ralệnh: “Đi đổi ấm khác đến.”

Tiểu Duẫn Tử cười nói: “Phòng bếp có tổ yến dự phòng, tiểu chủ có cần dùng bữa không?”

Tôi gật đầu: “Kêu Hoán Bích đem vào.”

Tiểu Duẫn Tử sửng sốt, chần chờ một lát nhưng không dám hỏi nhiều, truyền cho Hoán Bích cầm tổ yến đến.

Hoán Bích bưng tổ yến tiến vào, thấy tôi bình an vô sự, không khỏi đổisắc mặt, lại thân thiết hỏi: “Tiểu thư đi lần này có thuận lợi không?Muộn như thế mà chưa về, khiến nô tỳ rất lo lắng.”

Lòng tôi phiền muộn, nhìn sát vào muội ta, Hoán Bích hơi hơi cúi đầu như chột dạ không dám nhìn tôi, tôi cười tiếng rồi nói: “Không những chỉthuận lợi, mà quá là thuận lợi.”

Hoán Bích ngẩng đầu thoáng kinh ngạc nói: “Hoàng Thượng thả Mi Trang tiểu chủ rồi sao?!”

“Không phải.” Tầm mắt của tôi quét ngang qua khuôn mặt muội ta, từng chữ từng chữ nói: “Hoàng Thượng trách cứ Hoa phi, ngay cả Ôn Nghi công chúa cũng không cho gặp nữa.” Tôi từ từ thở dài một câu: “Đáng lẽ hoàngthượng còn muốn phục hồi quyền giải quyết lục cung cho cô ta, hiện tạichỉ sợ bản thân còn tự khó bảo toàn.”

“Hoàng Thượng trách cứ Hoa phi nương nương sao?”

Tôi nhàn nhã nói: “Đúng vậy. Ai bảo nàng ta chọc giận tới hoàng thượng.Hại người ắt sẽ gặp quả báo, Hoán Bích, muội thấy có phải không?”

Hoán Bích nhất thời quẫn bách, miễn cưỡng cười nói: “Nô tỳ cũng khônghiểu được Hoa phi nương nương tâm không cao, chỉ ỷ vào thánh sủng.”

Tôi liếc mắt lên, Cận Tịch cùng Tiểu Duẫn Tử hiểu ý cùng nhau lui rangoài. Trong phòng chỉ còn lại mỗi tôi và Hoán Bích, giọng muội ta nghechừng có chút tiếc nuối, nhẹ giọng nói: “Tiểu thư.” Nói xong khoanh tayđứng thẳng một bên. Tôi lạnh lùng nhìn muội ta chằm chằm, Hoán Bíchkhông nhân thức được thân mình hơi động đậy, hỏi: “Sao tiểu thư lại nhìn nô tỳ như vậy?

Tôi ngừng không nhìn muội ta nữa mà bỗng nhiên nhoẻn miệng cười: “Ta đểcho bọn họ đi ra ngoài cũng là vì không muốn để muội mất mặt. Hoán Bích, mấy ngày nay muội hao tâm tổn sức, chịu khổ không ít nha. Thật sự làlàm khó muội rồi.”

Hoán Bích nhìn tôi chằm chằm, nhỏ giọng hỏi: “Sao tiểu thư lại nói vậy, nô tỳ không dám nhận đâu.”

Tôi đứng lên, từ từ đi hai vòng quanh người Hoán Bích, đột nhiên đứng ởtrước mặt muội ta, lấy tay chậm rãi xoa của hai gò má muội ta, thở dài:“Quả thật nhìn kỹ muội có phần giống ta thật.” Ngừng một chút lại nói:“Ra là có người bằng mặt không bằng lòng, cho dù cùng nhau lớn lên từnhỏ nhưng cũng vẫn tri nhân tri diện bất tri tâm [1], thật sự là muốn ta phải tàn nhẫn sao?”

Sắc mặt Hoán Bích tái mét lại nhưng vẫn cứng đầu nói: “Tiểu thư nói gì vậy, nô tỳ không hiểu.”

Giọng tôi đã bắt đầu trở nên lạnh lùng: “Được lắm! Ăn cây táo rào cây lê, ta vốn đã không muốn tin, không ngờ lại đúng là muội.”

Tôi luôn luôn đối đãi tử tế, thân mật với muội ta. Chưa bao giờ nóinhững lời như vậy, công thêm thần sắc quá nghiêm nghị khiến Hoán Bíchcuống quít quỳ xuống, kêu lên: “Tiểu thư!”

Tôi không thèm quan tâm đến lý lẽ, tiếp tục nói: “Ngày đó ở Nam Huânđiện, Tào tiệp dư đã từng lấy chuyện hoàng thượng mượn tên Lục vương gia gặp ta để chia rẽ, lúc ấy ta đã hoài nghi rằng người thân cận để lộ tin tức, nhưng lại không nghĩ ra là muội. Hồi ấy Lưu Chu cùng đi với ta, dù sao từ đầu đến cuối nàng ta biết nhiều nhất, tính tình muội ấy lạikhông trầm tĩnh như muội, nhanh mồm nhanh miệng nên ta lại còn nghĩ lànàng ta lỡ miệng nói cho cung nữ khác cũng nên. Không ngờ hôm nay ta mới bước chân ra khỏi Đường Lê cung thì đã có người lập tức đi mật báo. Tựdưng chưa chi Hoa phi đã biết ta đến Tồn Cúc đường, cho thấy rõ ràng bên người ta có nội gian.”

Hoán Bích dần dần lấy lại được vẻ bình tĩnh, ngửa đầu nhìn tôi hỏi:“Người biết được tiểu chủ muốn đi thăm Mi Trang tiểu chủ không chỉ cómột mình nô tỳ, dựa vào đâu mà tiểu thư thấy được đó là Hoán Bích? Cóphải vì tiểu thư luôn có thành kiến với Hoán Bích?”

Tôi mỉm cười: “Muội thật sự che giấu dấu vết rất cẩn thận. Đáng tiếc muội đã bỏ sót một điều.”

“Cái gì?”

“Muội có nhớ trước đó vài ngày hoàng thượng đã ban thưởng ta một hộp mật hương nhỏ của nước ngoài đã tiến cống không? Mùi hương này tuy vô vị,nhưng nếu đã dính trên xiêm y thì sẽ rất thơm lâu, là một loại hươngliệu bất thường, nên trân quý thập phần. Hoàng thượng ban cho ta mộthộp, ta liền đem tặng cả cho Tào tiệp dư và đã chính mắt thấy nàng tađặt ở trong nội thất.” Tôi nhìn mặt Hoán Bích đang dần dần trắng bệch,dùng khăn lau đi mồ hôi đang bịn rịn trên trán: “Ta nhớ rõ ta lúc ta rangoài đã dặn muội ở lại nội đường, không được phép đi đâu.” Tôi dừnglại, chậm rãi nói: “Nếu như muội không có lòng gian dối với ta, vậy saotrên người muội lại có mùi mật hương?”

Hoán Bích cứng họng nhìn tôi, yếu ớt nói: “Nô tỳ không có.”

“Ta cố ý cho Lưu Chu chờ bên ngoài vì biết muội sẽ ra ngoài bằng lốisau, chẳng lẽ muội không cảm thấy khả nghi sao? Ta lại để muội một mình ở nội đường.” Tôi nói: “Nếu muội không chịu thừa nhận thì có thể tự xemtrên người mình có mùi mật hương không.”

Gương mặt Hoán Bích hiện lên biểu tình kinh hoàng, do dự kéo lấy ống tay áo của mình để tỉ mỉ ngửi qua, sắc mặt dần dần trắng bệch như tuyết.

Tôi lại cười nói: “Mùi hương này một khi mà dính phải thì mấy ngày không hết, hơn nữa lại chỉ phảng phất, không dễ phát hiện.” Dứt lời lại ngừng cười, lãnh đạm hỏi: “Muội còn không nói thật sao?”

Hoán Bích nghe vậy thì trên mặt cắt thoáng chốc không còn hột máu, ngửamặt lên trời nói: “Thôi. Thôi. Ai bảo ta trúng kế của muội!”

Ta nói: “Chằng qua là ta có chút nghi ngờ, chuyện của ta thì có muội,Lưu Chu và Cận Tịch đều biết rõ ràng. Tuy rằng Cận Tịch mới hầu hạ tamột năm, Lưu Chu lắm lúc không khỏi vội vàng xao động nhưng đều một lòng một dạ với ta. Chỉ có muội và ta là có chút tâm bệnh. Nhưng ta cũngkhông chắc lắm là muội cho nên phải thử một lần.” Tôi nhẹ nhàng cười:“Ai ngờ muội trông vậy nhưng không vững vàng, uổng công ta bấy năm nayra sức dạy dỗ muội.”

Hoán Bích không nói gì, chỉ là cười khổ: “Thật là mạng của muội không tốt. Tiểu chủ muốn phạt muội thế nào đều tùy tỷ.”

“Nhưng dù sao ta vẫn phải cám ơn muội, nếu không phải muội đi mật báo thì hôm nay làm sao ta có thể dễ dàng lật đổ Hoa phi như vậy. Không cócô ta, ta cũng có thể sống yên ổn.”

Giọng Hoán Bích có vẻ nghi hoặc, run giọng nói: “Tiểu chủ…”

Tôi mỉm cười rồi nhìn muội ta vài lần: “Nhưng còn muội, chỉ sợ bây giờHoa phi hận muội đến xương tuỷ vì tưởng chủ tớ chúng ta kết hợp.”

Hoán Bích ngơ ngác, nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu mới cất tiếng: “Tâm kế của tiểu chủ thật sâu, khiến muội mặc cảm.”

Tôi nhìn cô ấy thật lâu, sau đó giọng nói mới dịu lại, thở dài: “Xưa nay thường khen muội trầm tĩnh, xem ra tình hình hiện nay muội đúng là vẫncòn kém chút. Một ý cầu thành, không làm được việc lớn, như thế nay làmsao mà ta có thể yên tâm đem muội gả cho nhà quan lại? Tương lai làmchính thất, sao có thể đàn áp đám thiếp thất không an phận đây?”

Hoán Bích nhất thời phản ứng một cách kinh ngạc: “Tỷ ….. tỷ muốn đem tagả vào nhà quan lại làm chính thất?” Lập tức lắc đầu: “Cùng lắm là tỷchỉ muốn giữ muội ở bên cạnh tỷ, giúp tỷ cả đời thôi, chưa từng tốt với muội bao giờ, cần gì phải tái lấy lời này để châm chọc muội.”

Tôi nói: “Là muội đã lợi dụng ta chứ đừng nói ta, đó là quyết định củaphụ thân vì muốn tốt cho muội thôi. Đấy là còn chưa tính, muội lợi dụngta không phải là lời cho muội lắm rồi sao? Cho dù muội có thể ở lại hầuta thì cũng phải giúp muội tìm mối hôn nhân tốt. Kể cả Lưu Chu, nếu côấy trong tương lai phải lập gia đình, ta cũng tìm một mối hôn nhân tốtcho cô ấy , huống chi là muội. Muội cũng đừng xem thường ta quá.”

Cô ấy gần như giật mình, nghi hoặc hỏi: “Thật vậy sao?”

Tôi chỉ kinh ngạc, hỏi lại: “Bằng không muội nghĩ như thế nào? Chẳng lẽđi làm thiếp, gả cho nhà dân bình thường? Phụ thân trọng công đạo, tanhất định phải cho muội tìm được người tốt, ta đã trịnh trọng hứa rồi.Đây cũng là nguyên nhân ta muốn dẫn muội vào cung, nếu ở lại Chân phủ,cùng lắm trong tương lai sẽ chỉ được gả cho một tên sai vặt, chẳng phảitủi thân cho muội lắm sao?” Tôi không khỏi thương cảm: “Muội làm mọichuyện không phải là vì hai chữ danh phận đó sao?”

Hoán Bích như không thể tin được, lại như bị cảm động, thất thanh kêu: “Tiểu thư.”

Tôi xoay người đỡ cô ấy đứng dậy, thấp giọng thở dài: “Ở đây không có ai, vẫn còn muốn gọi ta là ‘tiểu thư’ sao, muội nên gọi ta một tiếng‘trưởng tỷ’ mới đúng.”

Trong mắt Hoán Bích đã ánh lên giọt lệ, tôi hỏi: “Muội không chịu kêusao? Kỳ thật bây lâu nay ta đối với muội thế nào, muội cũng rất rõràng.” Tôi kéo cô ấy ngồi xuống: “Ta biết muội nhiều năm không cam tâm,tuy là do phụ thân sinh ta, nhưng trong gia phả không có tên muội, têncũng không thể lấy chữ ‘Ngọc’, thậm chí bài vị của mẫu thân muội cũngkhông thể vào từ đường cung phụng hương hoả. Nhưng Hoán Bích à, muộitưởng phụ thân không thương muội sao? Tuy rằng trên danh nghĩa muôi làtỳ nữ của ta, nhưng ta đối với muội cho tới bây giờ như tỷ muội bìnhthường.”

Hoán Bích hơi trầm ngâm, cắn môi nói: “Nhưng mà muội… Chỉ cần nghĩ đếnmẫu thân, nghĩ đến chính mình… Không! Chỉ cần muội cùng với tiểu thư trở thành phi tần như nhau thì phụ thân có thể quang minh chính đại nhậnmuội, linh vị của mẫu thân muội có thể danh chính ngôn thuận nằm trongtừ đường của Chân thị.” Cô ấy ngang nhiên ngẩng đầu, nói: “Muội có thểkhông cần chữ ‘Ngọc’ tục khí trong tên của tiểu thư, vì chính cái chữ‘Ngọc’ này lại là thứ ta cầu cả đời mà không có.”

“Muội cho mọi thứ đều đơn giản như vậy sao? Một khi muội trở thành phitần, hậu cung vì có người muốn tranh sủng mà tố giác mẫu thân muội làcon gái của tội thần thì muội có biết hậu quả sẽ như thế nào không?Không chỉ có dòng họ Chân thị sẽ bị muội liên lụy, mà tội danh chứa chấp con gái tội thần của phụ thân cũng đủ cho người bị lưu đày. Phụ thân đã lớn tuổi, làm sao mà chịu nổi điều đó? Muội nhẫn tâm muốn vậy sao?” Tôi dừng lại nói: “Chưa kể đến, muội cho rằng dựa vào Tào tiệp dư là có cơhội sao? Thực ra Tào tiệp dư chỉ muốn lợi dụng muội, bằng không cô ta sẽ không nhắc tới nội dung muội đã mật báo cho cô ta biết trước mặt ta ởNam Huân điện. Nếu muội không tin thì hãy xem Lệ quý tần đó, một khimuội đã không còn giá trị lợi dụng thì kết cục so của muội so với Lệ quý tần sẽ còn thảm hại hơn! Huống chi hôm nay đã xảy ra chuyện này, muộicho rằng Hoa phi cùng Tào tiệp dư còn có thể tin tưởng muội sao?”

Mồ hôi của Hoán Bích chảy ròng ròng xuống, đôi môi hơi run run, tôi tiếp tục nói: “Còn chưa nói đến, nếu tỷ muội chúng ta phải tranh sủng, muộinói xem phụ thân mà thấy vậy sẽ thương tâm khổ sở đến nhường nào. Huốngchi muội không có công phu quan trọng gì, phải cùng ta chống lại như thế nào? Chẳng qua là làm người gả xiêm y không công cho hắn mà thôi! Saomuội lại hồ đồ đến vậy.”

Hoán Bích xấu hổ, bộ dạng phục tùng, ngập ngừng nói: “Muội cũng khôngmuốn cùng tiểu thư tranh chấp.” Giọng cô ấy thống khổ: “Tiểu thư,muộicũng không phải cố ý muốn hãm hại tiểu thư. Hoàng thượng thích tiểu thưnhư vậy, cho dù biết tiểu thư đi thăm Mi Trang tiểu chủ cũng sẽ khôngtrách phạt nặng, nhiều lắm đem cấm chừng tiểu thư mười ngày… Muội… Trong mắt hoàng thượng chỉ có tiểu thư, chỉ cần tiểu thư biến mất một thờigian, hoàng thượng nhất định sẽ phát hiện ra muội, sủng ái muội…” Cô ấychần chờ một lát: “Chúng ta cùng nhau chăm sóc hoàng thượng không tốtsao? Đây là chính là vinh quang tổ tiên.”

“Muội là muội muội ta, cùng nhau chăm sóc hoàng thượng chắc chắn làkhông tốt.” Tôi liếc mắt nhìn nàng ta một cái, hỏi: “Hoán Bích, muội nói cho ta biết, muội có thích hoàng thượng hay không?”

Hoán Bích ngưng thần suy nghĩ, dùng sức lắc lắc đầu.

Tôi sầu não nói: “Muội tưởng gả cho hoàng thượng là có danh phận sao?Cùng lắm cũng chỉ là làm thiếp mà thôi.” Tôi cầm lấy khăn tay lau đigiọt lệ đang chảy xuống và tiếp tục: “Mẫu thân muội lúc sinh thành ngaycả danh phận cũng không thể có, chẳng lẽ muội làm nữ nhi muốn nói chovong linh mẫu thân rằng muội chỉ có thể làm thiếp?! Huống chi muội lạikhông thích hoàng thượng, ở cùng một nam nhân mình cơ bản không yêuthích, phải chịu đựng lời chỉ trích của hắn vì những nữ nhân khác, cùngnữ nhân khác tranh chấp vì hắn, vì hắn mà biến chất, cho dù hiện tại hắn có thể cho muội vinh hoa phú quý nhưng ngày sau sẽ giam người vào lãnhcung, muội đồng ý sao? Muội vì phản bội ta mà vinh sủng, cho dù có Hoaphi chống đỡ, người trong hậu cung sẽ để ý muội sao? Hoàng Thượng sẽ để ý muội sao?”

Vẻ mặt Hoán Bích lại thêm phần ảm đạm, nói không ra lời. Nến đỏ nhẹ layđộng, bóng dáng của muội ta cũng kinh hoảng chiếu lên tường.

Tôi lại nói: “Đây việc thứ nhất. Mà muội có năng lực cam đoan rằng hoàng thượng nhất định sẽ thích muội sao? Theo ta thấy thì hoàng thượng đốivới muội hình như cũng không có hảo cảm, muội mà muốn tranh thủ tình cảm lại thêm thập phần vất vả.”

Tôi chắc chắc nhìn bóng đêm tươi đẹp ngoài cửa sổ, xoay người dựng muộita đứng dậy, dịu dàng nói: “Kỳ thật ta sớm cho tính toán cho muội, nếuta vẫn được hoàng thượng sủng ái, tương lai nhất định sẽ chỉ một hôn sựtốt cho muội, để muội cũng có thể chính mình tìm một người thương yêu,cùng hắn sống tới khi bạch đầu giai lão. Người tâm phúc bên cạnh sủngphi của hoàng đế đương nhiên là phải gả cho người đàng hoàng. Đến lúc đó ta sẽ cho muội nhận phụ thân làm nghĩa phụ, xuất giá từ Chân phủ cònbài vị của mẫu thân muội đương nhiên sẽ được đặt ở từ đường của Chânthị, tên của muội cũng được viết vào gia phả. Đó cũng chính tâm nguyệncủa muội, như vậy chẳng phải là kết cục tốt nhất hay sao.” Tôi thở dài:“Cũng tại ta, nếu ta sớm nói dự định của ta cho muội biết thì cũng sẽkhông có sai lầm của ngày hôm nay.”

Hoán Bích ngửa đầu nhìn tôi, trong mắt có chua xót, cảm kích và xấu hổ,rồi bắt đầu oà khóc, một giọt lệ đột nhiên dừng ở trên cánh tay tôi, cảm thấy ấm áp. Hoán Bích rơi lệ gọi tôi: “Trưởng tỷ.”

Tôi cũng rơi lệ, nói: “Muội không biết là ta chờ bao nhiêu năm mới nghe được tiếng ‘trưởng tỷ’ đâu.”

Hoán Bích nhào vào lòng rồi: “Muội quả thật không biết trưởng tỷ đối xửtốt với muội như vậy nên mới gây ra lỗi lớn.” Lại nức nở rơi lệ: “Mấyngày nay muội muội thật là hồ đồ, khiến trưởng tỷ gặp rắc rồi. Muội muội biết sai rồi, về sau nhất định sẽ cùng trưởng tỷ đồng tâm đồng sức.”

Tôi cảm thán một hơi rồi nói: “Ngọc Diêu yếu đuối, Ngọc Nhiêu tuổi nhỏ,ca ca lại chinh chiến sa trường nên trong nhà chỉ có thể dựa vào tỷ muội chúng ta. Nếu chúng ta bị người ngoài chia rẽ, tự làm mình tổn thươngnhau thì gia môn quả thật vô vọng.”

Hoán Bích thất thanh khóc: “Hoán Bích đã phụ lòng dạy dỗ của trưởng tỷ, Xin trưởng tỷ tha lỗi.”

Tôi tự tay nâng muội ấy đứng lên: “Hy vọng chuyện của mẫu thân muội chưa đi nói với Hoa phi, nếu bị bọn họ biết được, chỉ sợ ngày sau phát sinhnhiều chuyện, Chân môn sẽ bị phiền nhiễu vô tận.”

Hoán Bích lắc đầu nói: “Muội chưa từng nói cho bọn họ biết. Mấy thángtrước sinh nhật mẫu thân, Tào tiệp dư thấy muội khóc lóc trong ThượngLâm uyển một mình, tưởng tỷ trách đánh muội nên mới mượn cớ cùng muộithân cận. Muội chỉ là muốn lợi dụng nàng ta cùng Hoa phi để có được sựchú ý của hoàng thượng, chứ không hề có ý định hãm hại trưởng tỷ. Hơnnữa chuyện của mẫu thân quan hệ trọng đại, muội không dám với bọn họ.”

Tôi gật đầu: “Muội không nói là may rồi.” Lại nói: “Muội tưởng cầu gì là bọn họ có thể cho muội sao, mà ta là trưởng tỷ, ta nhất định hội.”

Tôi nhân cơ hội hỏi chút chuyện của Hoa phi cùng Tào tiệp dư rồi mới cho Cận Tịch tiến vào trong phòng trực đêm.

—————————————-

Chú thích:

[1] tri nhân tri diện bất tri tâm: biết một người, biết rõ mặt nhưng khó biết tâm tính thật của người đó