Hậu Cung Chân Huyên Truyện

Quyển 2 - Chương 3: Ôn Nghi công chúa




Lặng lẽ trở lại bữa tiệc, ca múa mừng cảnh thái bình, trên đất nồngđậm say mê như mộng. Mỗi người đều đã đắm chìm chuyên chú nghe, HoánBích thầm thì lo lắng hỏi tôi: “Tiểu chủ vừa đi đâu vậy? Cũng không chonô tỳ đi theo, nhỡ có việc gì thì làm thế nào.”

Tôi nói: “Có gì đâu, ta chỉ đi dạo bên ngoài một chút thôi mà.”

Hoán Bích nói: “Tiểu chủ không có việc gì thì tốt rồi.”

Khi Lăng Dung hát một ca khúc, Huyền Lăng hỏi tôi: “Chuyện gì mà ra ngoài lâu như vậy?”

“Tửu lượng của thần thiếp không được tốt nên ra gió cho tỉnh mộtchút.” Tôi mỉm cười: “Thần thiếp vừa thấy một loại hoa tên là Tịch Nhannên đứng xem một lúc.”

Chàng mờ mịt không hiểu: “Tịch nhan là hoa gì vậy?” Lại cười nói vớitôi: “Trong đình viện hoa tử vi nở rất tốt, trẫm đã sai người di chuyểnmấy bồn tới Hoa Sen quán. Giờ đã đến mùa tử vi nở.”

Tôi hạ thấp người tạ ơn.

Tử vi, tử vi, màu sắc và hoa văn tử hồng thướt tha, sáng sủa nhiềuvẻ. Đúng là trước mắt, nhưng là tịch nhan nho nhỏ lại tôn lên tâm tìnhcủa tôi.

Tào Tiệp dư lại cười nói: “Hoàng Thượng đối tốt với Tiệp dư quá.”

Tôi cười nhạt một tiếng: “Hoàng Thượng đối xử với lục cung bình đẳng, đối với tỷ tỷ cũng tốt như vậy.”

Tào Tiệp dư uyển chuyển nhìn Huyền Lăng, mắt như đắm đuối đưa tình:“Cùng hưởng ân huệ của Hoàng Thượng, hậu cung từ hoàng hậu cho tới thầnthiếp đều được ân trạch.” Tào Tiệp dư nâng chén với Huyền Lăng, trướcuống trợ hứng, thắng được ủng hộ của cả sảnh đường.

Trong lúc cô ta lấy ra khăn tay nhẹ lau khóe môi thì bỗng nhiên cómột cung nữ thần sắc kích động đi đến bên cạnh cô ta, thấp giọng thìthầm vài câu. Tào Tiệp dư biến sắc, đứng dậy vội vàng cáo từ. Huyền Lăng hỏi cô ta: “Chuyện gì mà kinh hoàng như vậy?”

Cô ta miễn cưỡng mỉm cười: “Thị nữ báo lại nói Ôn Nghi lại nôn ra sữa.”

Sắc mặt Huyền Lăng xẹt qua tia lo lắng: “Thái y đến xem nói sao?”

Tào Tiệp dư đáp: “Nói là Ôn Nghi bị bệnh bẩm sinh, hơn nữa thời tiếtlại nóng nực nên mới bị như vậy.” Nói xong mắt ngân ngấn nước: “Đáng lẽđã có chuyển biến tốt, không biết sao hôm nay lại bị.”

Huyền Lăng vừa nghe xong đã đứng dậy đi ra ngoài. Tào Tiệp dư cùnghoàng hậu, Hoa phi vội vàng chạy theo sau. Chỉ còn hơn một nửa số ngườingồi đó nên trong phút chốc cũng tản đi hết.

Lăng Dung cùng tôi hồi cung.

Muội ấy thấp đầu từ từ suy tư một hồi nói: “Tỷ tỷ không thấy là có chút kỳ quặc sao?”

“Muội nói thử xem.”

“Trẻ sơ sinh nôn ra sữa là chuyện thường tình, nhưng sao Ôn Nghi công chúa lại bị đi bị lại như vậy. Nếu là nói trời nóng… Ôn Nghi công chúacùng Tào Tiệp dư cư trú tại Yên Sảng trai, là nơi rất mát mẻ.”

Trong lòng tôi âm thầm tán thành: “Ôn Nghi công chúa đã được mộttuổi, nhưng từ trước vẫn chưa nghe nói là có triệu chứng nôn ra sữa.Chuyện này thật là đường đột.”

“Cùng lắm…” Lăng Dung mỉm cười, lại nói: “… có lẽ chỉ là triệu chứngthông thường của trẻ sơ sinh, nếu chăm sóc cho tốt thì sẽ có chiều hướng tốt đẹp.”

Tôi thản nhiên nói: “Chỉ mong tào Tiệp dư cùng Hoa phi có thể chăm sóc công chúa cho tốt.”

Lăng Dung nhắm mắt, mặt có nét lưu luyến: “Chỉ vì được sủng ái, thân là mẫu phi như vậy thật là quá nhẫn tâm.”

Đáy lòng tôi không khỏi thương xót Ôn Nghi đáng yêu kia, không biếtlúc này trong người khổ sở thế nào, lắc đầu nói khẽ: “Không cần hơnnữa.”

Cảm thấy phức tạp, sợ hãi khôn kể cùng thương cảm. Nghe lão cung nhân trong cung nói, Cảnh phi của tiên triều Hoài Dương đế vì tranh thủ tình cảm nên thường âm thầm bó tã lót thân thể của hài tử, khiến cho hài tửkhóc rống gây nên sự chú ý của hoàng đế, về sau bị phát hiện đã bị nhốtvào lãnh cung.

Mẫu thân vốn là người ôn nhu hiền lành nhất thế gian, vậy mà trongthâm cung lại khác, chỉ vì vinh sủng mà không từ thủ đoạn rắn rết nào.

Chính nữ nhân còn như vậy, khó trách các thế hệ vì tranh trữ vị mànhìn đâu cũng thấy kẻ thù, vì ngai vàng mà giết chóc không gớm tay.

Theo bản năng, tôi vuốt ve bụng dưới bằng phẳng của mình, dần dần hối hận lúc ấy không nên vì tránh sủng mà uống dược vật âm hàn. Hiện giờvẫn là dấu hiệu không mang thai như cũ, chỉ sợ muốn sinh đẻ cũng làchuyện cực khó khăn. Nhưng mà nếu muốn sống chết, khó tránh khỏi vướngmắc cùng người ác đấu một phen. Lo lắng suy nghĩ trong lòng, tôi thật sự cười không nổi, miễn cưỡng chuyển đề tài: “Chỉ sợ đêm nay có rất nhiềungười bị khó ngủ.”

Lăng Dung vẫn cười ngọt ngào như cũ: “Khó nói lắm, chỉ sợ không phải mỗi đêm nay mà thôi.”

Quả thật dự đoán của tôi không sai. Sau khi Huyền Lăng ngủ tại chỗTào Tiệp dư một đêm liền liên tiếp ngủ hai ngày tại chỗ của Hoa phi, cảÔn Nghi công chúa cũng bị ôm ở trong cung của Hoa phi để chăm sóc. Trong cung giờ đây ai cũng nói Hoa phi biết suy nghĩ, bắt đầu trở nên hiềnđức.

Hoàng hậu đối với việc này cũng chỉ làm như không hiểu, cô ấy lại ômTùng Tử cùng tôi đánh cờ, đạm mạc nói: “Hoa phi dần dần cũng thông minhra rồi, hiểu được thế nào là giả vờ nhân đức.”

Tôi hạ xuống một quân cờ, nhợt nhạt cười: “Hoàng hậu nương nương cóthể nhìn ra mánh khóe của Hoa phi, có thể thấy được công phu của nàng ta không thể đối kháng nương nương người, không thể coi là có chút thôngminh.”

Đôi mắt đẹp đẽ của hoàng hậu khép hờ lại, lộ ra nụ cười hài lòng.Trong lòng cô, Tùng Tử “Meo” một tiếng, trong mắt lục quang đột nhiênsáng lên, nhẹ nhàng nhảy xuống, đánh về phía trái cầu bên cạnh chậu hoabiên. Thế đi của nó sắc bén, lấy móng cào trái cầu nát nhừ rồi lại némsang một bên. Sau đó lại lộ ra vẻ dịu ngoan, tao nhã mỉm cười.

Trong lòng tôi thấy chán ghét và sợ hãi Tùng Tử, quay đầu không thèm nhìn nó.

Hoàng hậu ngừng tay, lẳng lặng nhìn quá trình này, mỉm cười nói: “Thứ này cũng biết cào nát .”

※※※※※

Nhưng mà tình hình của Ôn Nghi công chúa không có chuyển biến tốt đẹp.

Sáng sớm hôm sau, tôi theo hoàng hậu cùng các phi tần khác đi thăm Ôn Nghi công chúa. Thận Đức đường tráng lệ của ngày thường dường như bịmây đen bao phủ. Đôi mắt của Tào Tiệp dư sưng đỏ, Hoa phi cùng HuyềnLăng cũng mặt co mày cáu, thái y sợ hãi rụt rè đứng nghiêm trang mộtbên.

Ôn Nghi như vừa mới tỉnh ngủ, hai mắt vẫn không mở ra được, tinh thần uể oải.

Được mẫu thân nhẹ nhàng bồng bế nhưng vẫn quấy khóc, Tào Tiệp dư lạicầm Hoa Cổ dỗ dành. Hoa phi ở một bên ân cần nói: “Mấy ngày hôm nay cócanh mã đề, bổn cung thấy công chúa ăn uống vẫn ngon miệng, chi bằng cứđi làm chút gì để ăn, mọi người cũng tiện thể nếm thử luôn.”

Huyền Lăng nói: “Cũng được, trẫm cũng hơi đói bụng rồi.”

Chỉ trong chốc lát, canh mã đề đã được bưng lên.

Kỳ thật đó là một món điểm tâm ngọt rất đơn giản, dùng bột mã đề thêm đường cùng nước sôi nấu cho đến khi thấy trắng như tuyết thì thêm chútmật dưa, quả đào cùng dưa hấu vào, cực kì ngon.

Ôn Nghi tuổi còn nhỏ, không ăn dưa và trái cây trong chén. Tào Tiệpdư liền ôm vào lòng rồi cẩn thận đút từng muỗng từng muỗng vào miệng nó, thỉnh thoảng lấy khăn tay chà lau nước dãi đang chảy xuống. Thấy ÔnNghi công chúa ăn một cách ngon lành, trên gương mặt mệt mỏi của TàoTiệp dư lộ ra nụ cười hiền hòa.

Tôi với Lăng Dung liếc nhau, thầm nghĩ một mẫu thân hiền hòa, cẩnthận như vậy không phải là dạng vì tranh thủ tình cảm mà xuống tay vớihài tử do chính mình sinh ra, trong lòng tôi và Lăng Dung không khỏi đanghi.

Hoàng hậu thấy thế mỉm cười nói: “Bổn cung thấy công chúa ăn say sưa, xem ra sẽ sớm khỏi thôi.”

Tào Tiệp dư nghe vậy liền cảm kích, nói: “Đa tạ hoàng hậu quan tâm.”

Mới bón ăn vài ngụm, nhũ mẫu tiến lên phía trước thưa: “Tiểu chủ, đến lúc cho công chúa uống sữa rồi.”

Nói xong ôm lấy Ôn Nghi và nghiêng người cho nó uống sữa.

Một đứa bé nho nhỏ, nhũ mẫu mới cho ăn hết sữa, vậy mà trong khoảnhkhắc lại thấy dòng sữa trắng phun ra khỏi miệng, trong mũi cũng tuôn ranhư suối, giống như một tia nho nhỏ trắng hồng, canh mã đề vừa ăn cũngnôn ra luôn. Ôn Nghi thân thể mềm oặt, bộ dạng run rẩy nhìn như thởkhông thông, sặc nghẹn rồi khóc lóc không ngừng, khuôn mặt giờ đây nhỏnhắn xanh tím lên. Tào Tiệp dư lại cầm lòng không được.

Cô ta khóc òa lên một tiếng, đoạt lấy hài tử trong tay nhũ mẫu, ômlấy và kề sát gò má trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Nghi, bàn tay nhẹnhàng vỗ nhẹ sau lưng nó.

Hoa phi cũng rơi lệ, đưa tay ra muốn ôm ấp Ôn Nghi. Tào Tiệp dư hơisửng sốt nhưng lại không buông tay khiến Hoa phi phẫn nộ bỏ tay xuống.

Trong lúc này người ngã ngựa đổ.

Huyền Lăng nghe nữ nhân khóc nỉ non nhất thời giận dữ, tiến lên haibước chỉ vào thái y quát: “Thế này là thế nào, ba ngày rồi không thấy có chuyển biến tốt mà càng tệ hơn là sao?”

Thái y thấy long nhãn tức giận, sợ tới mức cuống quít quỳ trên mặtđất dập đầu nói: “Vi thần… Vi thần thật sự không biết vì sao. Theo lý mà nói triệu chứng trẻ sơ sinh nôn ra sữa đa phần xảy ra khi mới sinh được một hai tháng, nguyên nhân là do dạ dày nhỏ hẹp. Hiện giờ công chúa đãđược một tuổi…” Hắn ra sức lấy tay áo lau mồ hôi trên trán.

Huyền Lăng gầm lên: “Vô dụng! Trẻ sơ sinh nôn ra sữa mà cũng trị không hết.”

Hoàng hậu vội vàng khuyên giải an ủi nói: “Xin Hoàng Thượng đừng giận để tránh ảnh hưởng tới long thể. Để thái y kiểm tra tỉ mỉ lại chochắc.”

Thái y cuống quít dập đầu, suy nghĩ trong khoảng khắc liền tâu: “Vithần đã suy nghĩ lại, sợ công chúa bị như vậy là do đồ ăn mà ra, có thểlà đồ ăn gây thương tổn đến dạ dày gì đó. Vi thần muốn kiểm tra xem đồăn gần đây của đế cơ để tìm ra nguyên nhân.”

Huyền Lăng không cần nghĩ ngợi mà nói luôn: “Được.”

※※※※※

Đồ ăn của trẻ sơ sinh được bầy ra trên mặt bàn bằng gỗ tử đàn, thái y kiểm tra từng thứ cũng không thấy gì kỳ lạ, sắc mặt càng ngày càng uám, nếu đồ ăn cũng không có vấn đề gì thì chỉ có thể nói rằng y thuậtcủa vị thái y này không tinh, có khi không chỉ đơn giản là tạm rời cương vị công tác từ thái y viện như vậy.

Mọi người đứng đằng sau hoàng hậu, trong lúc này khó tránh khỏi xì xào bàn tán.

Cho đến khi thái y bưng lên bát canh mã đề vừa ăn được một nửa của Ôn Nghi nhìn kỹ khá lâu, bỗng nhiên trên mặt khô vàng nứt nẻ lộ một tiavui mừng, trong nháy mắt đã trịnh trọn quỳ xuống thưa: “Vi thần cảm thấy canh này có điều không ổn, để cẩn thận hơn, xin Hoàng Thượng truyền vịcông công nếm thử đồ của ngự thiện phòng tới.”

Huyền Lăng nghe được lời này sắc mặt liền trầm xuống, hất mi nói: “Đi truyền Trương Hữu Lộc ở Ngự Thiện phòng tới đây.”

※※※※※

Không lâu sau, Trương Hữu Lộc đã đến, dùng nước súc miệng, dùng ngânchâm thử thấy không có độc trước mới dùng thìa múc lấy cho vào mồm. Chỉthấy hắn nhíu mày lại, lại múc một muỗng khác ăn thử xong mới hồi bẩm:“Canh mã đề này không có độc, nhưng mà trong đó không chỉ có bột mã đềmà còn có cả bột sắn.”

Huyền Lăng cau mày hỏi: “Bột sắn là cái gì?”

Thái y ở một bên đáp: “Cây sắn được gọi là cây khoai, cây khoai mì,một trong những cây lương thực chính, cây sắn là tên khoa học. Là đặcsản từ Nam Dương tiến cống, bên ta không có loại cây này. Bột của câysắn có thể mài ra làm điểm tâm, chỉ là gốc và lá cây có độc nên phải xửlý cẩn thận.

Hoàng hậu kinh ngạc hỏi: “Ý của ngươi là có người hạ độc?”

Thái y lắc đầu nói: “Bột sắn thuộc dạng không độc, chỉ là dạ dày củatrẻ sơ sinh còn yếu nên bột sắn sẽ kích thích tới dạ dày gây nôn mửa,nếu tình trạng này kéo dài sẽ suy yếu dần mà chết.” Lại bổ sung thêm:“Bột sắn và bột mã đề nhìn giống nhau, để cùng một chỗ cũng không dễdàng phát hiện ra cái nào là cái nào.”

Các phi tần mới vừa ăn canh mã đề nhất thời kinh hoàng thất thố, làmbộ muốn nôn ra, mấy người thiếu kiên nhẫn nức nức nở nở sắp khóc tớinơi.

Thái y vội hỏi: “Các vị nương nương cùng tiểu chủ xin đừng hoảng sợ.Vi thần dám đoán chắc là bột sắn không độc, có dùng cũng chỉ sẽ kíchthích dạ dày của trẻ sơ sinh, đối với người lớn không hề có tác dụng.”Mọi người lúc này thở phào nhẹ nhõm.

Sắc mặt của Huyền Lăng xanh mét: “Ngự thiện phòng làm ăn như thế nào vậy, đến việc này cũng mắc sai lầm là sao?”

Trương Hữu Lộc dập đầu không dám nói gì, Hoa phi nói: “Việc này làchuyên môn của ngự thiện phòng , không thể mắc sai lầm, xem ra là cóngười cố ý.”

Huyền Lăng giận dữ: “Thủ đoạn thật ác độc, muốn đẩy nữ nhi của trẫm vào chỗ chết sao?!”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, trong lúc này không ai dám nhiều lời.

Tào Tiệp dư không tự kìm hãm được, rơi lệ mà nói: “Thần thiếp vô đức, nhưng có thất đức chỗ nào vẫn xin ông trời rủ lòng thương xót tha choÔn Nghi, thần thiếp là mẫu thân nguyện chịu bất cứ hình phạt nào.”

Hoa phi cười lạnh một tiếng, kéo lấy cô ta mà nói: “Cầu trời thì cóích gì, chỉ sợ là có người phá rối, định cho mẹ con muội sống khôngyên!” Dứt lời quỳ gối cầu xin Huyền Lăng: “Xin Hoàng Thượng rủ lòngthương xót mẹ con Tào Tiệp dư, tra rõ việc này. Đào xới cả cung đình lên cũng được.”

Trong mắt Huyền Lăng hiện lên ánh sáng lạnh chớp lóe, ra lệnh: “Tra! Lập tức tra rõ!”

※※※※※

Lời này nói ra thì còn có ai dám không nhanh chóng làm. Rất nhanh đãtra ra canh mã đề chính là nguyên nhân khiến Ôn Nghi nôn ra sữa. Mà ÔnNghi mấy ngày nay toàn dùng canh này, có thể thấy được vấn đề đích thậtlà xuất phát từ bột sắn lẫn trong đó.

Tổng quản nội giam của ngự thiện phòng tìm đọc sổ sách để xem nhữngcung của phi tần nào đã dùng đến bột sắn thì sắc mặt đột nhiên tái xanh, hiện lên vẻ khó xử, nói chuyện cũng ấp a ấp úng. Rốt cục tâu: “Chỉ cóHoa Sen quán của Chân Tiệp dư bốn ngày trước đã từng phái người tới lấybột sắn để làm nhân bánh trôi, ngoài ra không có ai cả.”

Ánh mắt của mọi người thoáng chốc đã hướng về phía tôi, chung quanh lặng ngắt như tờ.

Tôi chợt thấy bên tai vang lên ầm ầm, ngạc nhiên ngẩng đầu, biết làcó chuyện không hay. Mà tôi không thẹn với lương tâm, cũng không để ýtới người khác, chỉ y lễ đứng và nói: “Bốn ngày trước thần thiếp muốn ăn bánh ngọt nên cho thị nữ Hoán Bích đi lấy, khi muội ấy trở về đúng làcó mang theo bột sắn, vì vậy thần thiếp mới dùng làm nhân bánh trôi.”

“Vậy xin hỏi Tiệp dư vẫn còn bột sắn sao?”

Tôi chần chờ một chút, nghĩ thầm rằng có giấu diếm chung quy cũng không tốt nên thản nhiên trả lời: “Vẫn chưa dùng hết.”

Huyền Lăng truy vấn hỏi: “Chỉ có người trong cung của Chân Tiệp dư lấy bột sắn, không có người khác sao?”

Nội giam không dám chần chờ, đáp: “Vâng ạ.”

Ánh mắt của Huyền Lăng cố tình mà như vô tình đảo qua mặt tôi, thảnnhiên nói: “Điều này cũng không thể chứng minh là Chân Tiệp dư làm.”

Bỗng nhiên trong đám cung nữ có một người quỳ xuống thưa: “Trong buổi dạ yến hôm ấy Chân Tiệp dư đã từng một mình ra ngoài, nô tỳ thấy tiểuchủ hình như đi về hướng Yên Sảng trai.”

Huyền Lăng đột nhiên trừng mắt lên nói với cung nữ kia: “Ngươi đã tận mắt nhìn thấy sao?”

Cung nữ kia kính cẩn nói: “Vâng, nô tỳ tận mắt nhìn thấy, có trời làm chứng.”

Lại thêm một cung nữ quỳ xuống thưa: “Tiểu chủ lúc ấy đi một mình, không đem theo bất kỳ ai.”

Đôi mắt nhìn thẳng về phía tôi, lời nói chuẩn xác cứ như thể tôi đích thật là người đã cho bột sắn vào canh mã đề để hãm hại Ôn Nghi.

Phùng Thục nghi nghi ngờ nói: “Trong canh có bột sắn nhưng mà vừa rồi Chân Tiệp dư cũng cùng ăn chung đó thôi, có lẽ trong việc này có hiểulầm gì phải không?”

Tần Phương nghi khinh thường nói: “Không thấy thái y vừa rồi nói gìsao, thứ này ăn vào không chết người, người lớn ăn vào cũng như không…Hừ!” Phùng Thục nghi lộ vẻ thất vọng, bất đắc dĩ liếc nhìn tôi.

Hoa phi thờ ơ nhìn tôi rồi hỏi: “Vẫn còn chưa quỳ xuống sao?”

Tào Tiệp dư đi đến như bên người tôi, khóc nói: “Thái độ làm ngườicủa tỷ tỷ có lẽ có chỗ cần phải kiểm điểm, vô tình đắc tội Chân Tiệp dư. Chuyện lần trước tại Nam Huân điện tỷ tỷ cũng chỉ là nhất thời nhanhmiệng chứ không phải cố tình muốn gây ra hiểu lầm giữa Hoàng Thượng vàmuội muội. Nếu quả thực có lỗi với Tiệp dư, Tiệp dư có khả năng đánh tamắng ta, nhưng không cần phải đối xử với Ôn Nghi như vậy, nó vẫn còn làmột đứa trẻ.” Nói xong liền muốn quỳ gối trước mặt tôi.

Tôi đỡ lấy cô ta và nói: “Tào tỷ tỷ sao lại nói như thế, muội muộichưa bao giờ cho là tỷ tỷ đắc tội với muội. Huống hồ chuyện ở Nam Huânđiện tỷ tỷ cũng đâu có gây ra hiểu lầm giữa Hoàng Thượng và muội muội,làm sao muội lại có thể ghi hận như tỷ tỷ vừa nói.” Tôi ngừng một chút,hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ là tỷ tỷ cho rằng bản thân mình đã làm ra việccó lỗi với muội muội sao, muội muội lại không hề biết.”

Tào Tiệp dư nhất thời nói không ra lời, chỉ kéo tay áo của tôi mà bi thương khóc không thôi.

Hoàng hậu nói: “Tào Tiệp dư làm cái gì vậy, sự tình còn chưa tra rõ ràng mà khóc sướt mướt như vậy còn ra thể thống gì.”

Hoa phi lên tiếng nói: “Bổn cung thấy chẳng có gì chưa rõ ràng cả, mà là quá rõ ràng rồi. Hoàng hậu nói như vậy chỉ sợ có có ý định bao checho Chân Tiệp dư?”

Hoa phi nói năng lỗ mãng như vậy mà hoàng hậu cũng không tức giận,chỉ từ tốn nói: “Hoa phi, đây là thái độ nói chuyện của muội muội vớibổn cung sao?”

Nhìn sắc mặt Hoa phi cũng không tốt, quật cường nói: “Muội muội không phải là cố ý mạo phạm, chỉ là thương cho công chúa phải chịu nỗi khổ,là bất bình thay Tào Tiệp dư thôi.” Dứt lời lại cầu xin Huyền Lăng: “Xin Hoàng Thượng quyết định.”

Huyền Lăng nói: “Cho dù quan tâm tới Ôn Nghi công chúa cũng phải tôntrọng hoàng hậu, dù sao nàng mới là chủ của hậu cung.” Nói xong nhìntôi: “Nàng muốn nói gì cứ việc nói.”

Tôi chậm rãi quỳ xuống, chỉ ngửa đầu nhìn chàng, bình tĩnh nói: “Thần thiếp không có làm chuyện như vậy, cũng sẽ không làm chuyện như vậy.”

“Vậy chuyện đêm đó nàng một mình ra ngoài tới Yên Sảng trai là sao?”

“Thần thiếp đích xác là có đi qua Yên Sảng trai nhưng vẫn chưa đi vào.”

Hoa phi điềm tĩnh nói: “Dạ yến trong cung đêm đó, các cung nữ nộigiam của Yên Sảng trai phần lớn đã theo hầu ở ngoài điện, kể cả các vúgià cũng tranh thủ thời gian tụ rượu ngủ gật, chả có ai chú ý khi muộitiến vào phòng bếp của Yên Sảng trai. Nhưng trong cung ngoài ngự thiệnphòng ra chỉ có Hoa Sen quán của muội là có bột sắn, mà còn có cung nữthấy muội muội đi về phía Yên Sảng trai, sau khi muội đi thì công chúacó chuyện, chỉ sợ không thể dùng hai chữ ‘Trùng hợp’ để cho qua việcnày.”

Tôi không để ý tới cô ta, chỉ chăm chú quan sát thần sắc của HuyềnLăng và nói: “Tuy mọi chuyện đều hướng về thần thiếp, nhưng thần thiếpkhông có làm.”

Hoa phi lạnh lùng nói: “Chuyện cho tới nước này có nói sao cũng vô dụng.”

Tôi nói: “Hoa phi nương nương có trỉ chích thần thiếp cũng không cònlời nào để nói, chỉ cầu xin hoàng thượng cùng hoàng hậu minh giám. Thầnthiếp cũng không phải là người mang lòng dạ rắn rết.” Dứt lời, tôi cúiđầu, đập xuống mặt đất cứng trơn bóng.

Huyền Lăng nói: “Nàng ngẩng đầu lên. Nếu nàng nói không có, vậy đêmđó sau khi rời khỏi bữa tiệc nàng có gặp người nào có khả năng chứngminh nàng không có tiến vào Yên Sảng trai, cũng như có khả năng chứngminh nàng không hề làm việc này không?”

Vừa nhớ tới tôi định thốt ra rằng đêm đó đã gặp Huyền Thanh. Nhưngkhi ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn thấy biểu lộ thương tâm của Tào CầmMặc thì lại nhớ đến chuyện ở Nam Huân điện. Cổ họng tôi nghẹn ngào, lạithấy trong ánh mắt mờ mờ ảo ảo của Huyền Lăng có sự quan tâm cùng tínnhiệm. Nếu như chàng không tin tôi và không có ý muốn giữ lại tôi, chỉsợ đã cho người lôi tôi vào ngục từ từ thẩm vấn, hoặc là đã nhốt lại như Mi Trang.

Nếu để cho Huyền Lăng biết tôi cùng nam tử khác nói chuyện một mình,tuy người nọ là đệ đệ của chàng chỉ sợ vẫn không ổn, huống chi HuyềnLăng đương nhiên sẽ hỏi tôi cùng Huyền Thanh nói gì, mà tôi cùng vớiHuyền Thanh đã nói tới chuyện xưa của Thư quý phi cùng tiên đế, nếutruyền tới tai thái hậu chỉ sợ lại càng xấu hổ. Chưa nói đến việc triệuHuyền Thanh tới đối chất sẽ gây náo nhiệt khiến mọi người trong cungngoài cung đều biết, đối với tôi và Huyền Thanh mà nói thì việc này sẽgây ra trăm hại mà không có lợi.

Huống hồ Huyền Lăng từng vì vài câu của Tào Cầm Mặc mà sinh lòng nghi ngờ rằng tôi ngày đó ngưỡng mộ Huyền Thanh, nhắc tới chuyện đó chỉ erằng sự tín nhiệm của Huyền Lăng đối với tôi sẽ không còn. Mà việc chàng tín nhiệm tôi là điều duy nhất có khả năng để tôi bảo toàn chính mìnhcùng thoát tội. Một khi sự tín nhiệm đã mất đi rồi, Hoa phi muốn gán tội cho người khác cũng sẽ là tôi đắc tội, đến lúc đó mới thật sự là hoàncảnh bi thảm.

Trong giây lát, trong đầu tôi đã hiện lên vô số ý nghĩ này, vì thếmới quyết định im miệng không nói, cúi đầu thưa: “Thần thiếp không gặpngười nào, nhưng không biết còn có người nào thấy thần thiếp vẫn chưatiến vào Yên Sảng trai hay không?” Nói xong đưa mắt nhìn tần phi cung nữ chung quanh.

Chỉ thấy Lăng Dung từ trong đám người chạy ra, đến bên cạnh tôi quỳxuống, lã chã nước mắt thưa với Huyền Lăng: “Thần thiếp nguyện lấy tánhmạng ra đảm bảo Chân Tiệp dư quyết không làm ra chuyện thương thiên hạilí như vậy.” Dứt lời dập đầu không thôi.

Ở một bên, Điềm quý nhân lộ ra vẻ chán ghét, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cá mè một lứa.”

Hoàng hậu hòa nhã nói: “An mỹ nhân ngồi dậy đi, việc này bổn cungcùng Hoàng Thượng sẽ xử lý theo lẽ công bằng. Bổn cung cũng tin tưởngChân Tiệp dư là người có tri thức, hiểu lễ nghĩa đệ nhất nhân, không đến nỗi này.”

Hoa phi nói: “Tri nhân tri diện bất tri tâm, Hoàng hậu nương nương chớ bị người lừa gạt thì hơn.” Nói xong liếc tôi một cái.

Giờ phút này hoàng hậu đã không còn khoan dung nhường nhịn với Hoaphi nữa mà đối chọi gay gắt: “Bổn cung thấy rằng không phải là bản cungbị người khác lừa gạt, chẳng qua là Hoa phi giỏi đoán mò thôi.”

Huyền Lăng điềm nhiên nói: “Các ngươi nói nhiều quá, ra ngoài hết đi cho trẫm yên!”

Thấy thái độ Huyền Lăng như vậy, hoàng hậu liền thỉnh tội, chúng phicùng cung nhân cũng nhao nhao quỳ xuống thỉnh cầu Huyền Lăng bớt giận.

Huyền Lăng nói với tôi: “Nàng suy nghĩ kỹ lại đi, nếu như nghĩ đến có ai có khả năng chứng minh nàng không vào Yên Sảng trai thì hãy nói chotrẫm.”

Hai đầu gối quỳ trên nền đá cẩm thạch cứng nhắc giờ bị đau, như là có côn trùng từ từ theo lòng bàn chân cắn tới. Mặt đất bóng loáng như mặtkính, cơ hồ có khả năng chiếu thấy gương mặt do quỳ lâu nên trắng bệchra của tôi. Mồ hôi theo sợi tóc bên thái dương chảy xuống nền đất mangtheo tiếng động nhỏ tí tách, bắn tung tóe thành những hình tròn to nhỏkhác nhau.

Tôi lại làm như ngẫm nghĩ, rốt cục vẫn là lắc đầu. Tôi biết HuyềnLăng muốn giúp tôi, nếu như tôi mà lấy cung nữ bên người ra làm chứngcho tôi thì chỉ sợ người ta cũng sẽ nói các cô bao che tôi để bản thânkhông bị liên lụy. Hơn nữa, ngày đó đúng là không có người đi theo tôi,nếu như bị vạch trần là nói dối, không những càng chứng thật rằng tôi đã hại công chúa, chỉ sợ còn phạm phải tội khi quân bưng bít người trên,đến lúc đó kể cả Huyền Lăng cũng không bao che được cho tôi.

Huyền Lăng thở ra một hơi, im lặng trong khoảng khắc rồi nói: “Nếuvậy trẫm đành phải cấm túc nàng trước rồi sau đó sẽ định đoạt sau.”

Tôi hơi hoa mắt chóng mặt, thân thể lảo đảo suýt ngã may là đã được Lăng Dung ở bên cạnh đỡ lấy.

Chàng chặt chẽ nhìn tôi: “Nàng hãy tin trẫm, trẫm sẽ điều tra rõ việc này. Nhất định sẽ không để người nào chịu oan uổng, việc này trẫm đãtừng nói với nàng rồi.”

Trong tôi lòng ấm áp, cực lực kiềm chế tiếng khóc sắp sửa trào ra từtrong cổ, ngửa đầu nhìn lên con rồng trợn mắt phá ở trong mây trên longbào màu đỏ của chàng và nói: “Vâng. Thần thiếp tin tưởng.”