Hậu Cung Chân Huyên Truyện

Quyển 1 - Chương 20: Lệ quý tần




Trong cung là nơi lời đồn đãi truyền đi nhanh nhất, bất luận biếnđộng nhỏ nào cũng đều không thể gạt được nhóm hậu phi, huống chi làchuyện Dư thị sai người kê đơn thuốc độc hại tôi , nhất thời lại làm cho hậu cung có đề tài mà trà dư tửu hậu.

Mấy ngày sau, trong cung đồn Dư thị nhận tội mà chết, oán khí tậntrời, oan hồn không tan, Quỷ Hồn thường xuyên xuất hiện ở lãnh cung vàvĩnh hạng, thậm chí đêm khuya quấy Đường Lê, tôi sợ tới mức hàng đêmkhông thể yên giấc. Câu chuyện bị truyền đi càng rộng, càng truyền càngbị thêm mắm thêm muối, so với chân tướng sự việc hoàn toàn khác biệt.Huống chi là nói đến quỷ thần, xưa nay làm mọi người trong hậu cung cũng tin tưởng ít nhiều.

Quỷ Hồn Dư thị quấy phá càng lúc càng đáng sợ, thậm chí có hơn mườicung nhân phi tần nói rằng chính mình từng gặp qua Quỷ Hồn Dư thị, áotrắng tóc dài, mặt đầy máu tươi, thê lương đáng sợ, luôn mồm đòi mạngngười hại cô ta. Làm ai nấy cũng đều bất an, không ai được yên.

Tôi hàng đêm bị ác mộng quấy nhiễu, tinh thần càng ngày càng kém,Huyền Lăng lo lắng lại không biết phải nên làm gì. Vừa lúc pháp sư ởThông Tuệ điện góp lời nói dương khí đế vương rất thịnh, ở lại Đường LêQuỷ Hồn nhất định không dám lại đến quấy rầy. Đồng thời ở Thông Tuệ điện ngày đêm lập đàn đại pháp sự siêu độ vong hồn ở lãnh cung. Sau đó,Huyền Lăng hàng đêm ngủ lại Đường Lê, quả nhiên, ác mộng hàng đêm tôigặp phải cũng theo đó mà chấm dứt.

※※※※※

Sớm chiều đi vấn an vốn là quy củ mà các phi tần từ trước đến nay vẫn làm. Do mấy ngày gần đây tôi liên tiếp gặp việc trắc trở, thể xác vàtinh thần đều mệt mỏi,Hoàng hậu hiểu được ý tứ của Hoàng thượng, đặcbiệt chú ý thương xót, cố ý miễn cho tôi mấy ngày không cần phải vấn an. Hai ngày này tinh thần dần khá lên, liền thỉnh an tạ ơnHoàng hậu nhưtrước. Gần hè hay có những cơn dông. Xế chiều tôi đi về phía cungHoànghậu thỉnh an. Khi đi thời tiết còn rất tốt, có ánh nắng chiều trên caochảy dài. Không nghĩ mới tiếpHoàng hậu cùng các phi tần nói chuyện mộthồi, sắc trời liền có sấm chớp, mưa to trút xuống.

Giang Phúc Hải đi ra ngoài xem rồi quay lại nói: “Trời mưa thật lớn,sợ một chốc cũng chưa dừng, chư vị nương nương tiểu chủ tạm thời chưahồi cung được rồi.”

Hoàng hậu cười nói: “Hôm nay thời tiết dường như thay đổi bất thường, bọn muội muội lại không về được. Xem ra là ông trời muốn các muội ở lại lâu một chút cùng ta nói chuyện phiếm giải sầu.”

Hoàng hậu ở phía trước, ai dám oán giận thời tiết muốn vội vã hồicung, đều cười nói: “Cũng không phải là ông trời có tâm, phượng thểHoàng hậu vừa khỏi, chứng đau đầu cũng không tái phát rồi mới đánh nắng hạngặp mưa rào này.”

Hoàng hậu nghe nói thế không khỏi cao hứng, càng thêm hứng thú cùngchúng ta nói chuyện phiếm. Thẳng đến giờ Dậu canh ba, mưa mới dần dầndừng lại, mọi người mới từ từ cáo từHoàng hậu.

Mưa to đã tạnh, nhóm phi tần phần lớn theo nhóm mà đi. Tôi thấy Sử mỹ nhân đi một mình, liền kéo cô ấy cùng tôi, Mi Trang, Lăng Dung đồnghành.

Ra khỏi Phượng Nghi cung, gặp Hoa phi cùng Lệ quý tần đang muốn lênxe kéo hồi cung, nhưng lại không thấy cái cô Tào dung hoa đâu cả. Bốnngười hành lễ Hoa phi cùng Lệ quý tần, Hoa phi nhìn tôi vài lần nói:“Uyển nghi trông hốc hác quá, chắc hẳn bị ác mộng quấy rầy không mấy dễchịu.”

Tôi nghe vậy sợ tới mức co rụt lại, kinh hoàng nhìn về phía bốn phía, nhỏ giọng nói: “Nương nương đừng nói gì, vật kia có linh tính đấy.”

Hoa phi không cho là đúng nói: “Uyển nghi thần chí hồ đồ à? Trước mặt bổn cung mà nói năng bừa bãi.”

Mi Trang vội giải vây nói: “Xin Hoa phi nương nương thứ tội. Lần nàyChân uyển nghi kinh động không nhỏ, thật sự là…” Mi trang thật cẩn thậnnhìn nhìn chung quanh: “Thật sự là rất nhiều người đều thấy tận mắt,không thể không cẩn thận .”

Sử mỹ nhân tin là có quỷ thần, không khỏi gật đầu nói: “Đúng vậy,nghe nói có hôm buổi tối còn khiến cho một cái tiểu nội giám ở vĩnh hạng sợ tới mức tiểu trong quần, vài ngày cũng không dám rời giường.”

Tôi lo lắng nói: “Cô ta hận tôi thì thôi. Nghe nói ngày đó HoàngThượng ban thưởng tự sát, ngày thường cùng cô ta giao hảo thế nhưngchẳng một người nào vì cô ta cầu tình, mới khiến cô ta chết thảm nơilãnh cung…” Tôi thấy Hoa phi phía sau Lệ quý tần thân thể hơi hơi runlên, sắc mặt lộ vẻ khiếp sợ, liền không nói thêm gì đi nữa.

Hoa phi nhất thời sa sầm mặt, khinh thường nói, “Thân là phi tần, cóthể nào cùng nô tài chấp nhặt, thật mất thân phận. Cô ta là tự tìm đường chết, phạt là đúng tội, ai có thể đi vì nàng cầu tình!”

Tôi lo sợ không yên nói: “Những lời này đích thật là chúng ta khôngnên nói, chỉ khiến lòng người hoảng sợ.” Tôi nhìn đằng sau Hoa phi nói:“Nghe nói Tào Dung hoa xưa nay gan lớn, có cô ta làm bạn với chúng tacũng yên tâm chút. Ủa? Hôm nay sao không thấy Tào Dung hoa?”

Lệ quý tần lên tiếng nói: “Công chúa Ôn Nghi bị nhiễm phong hàn, TàoDung hoa phải chăm sóc nó, cho nên hôm nay không có thể thỉnh anHoànghậu được.”

Hoa phi nhìn chằm chằm tôi, nhợt nhạt mỉm cười: “Uyển nghi tâm tư kỹcàng, chắc là quá lo lắng, Uyển nghi phải yên tâm nhiều hơn mới đúng .Làm việc trái lương tâm, quỷ mới gõ cửa nửa đêm.

Giọng điệu tôi giống như từ trong lồng ngực bức ra có chút không chân thật, nức nở mơ hồ: “Nương nương nói rất đúng. Nếu cô ấy biết ai dạy cô ấy đi vào đường chết chỉ sợ oán khí còn lớn hơn nữa đấy.”

Sắc mặt Lệ quý tần hơi trắng bệch, trừng mắt nhìn tôi nói: “Chân uyển nghi, ngươi… Giọng của ngươi làm sao vậy?”

Tôi cười một tia tuyệt vọng, cũng trừng mắt nhìn cô ta, làm như không biết: “Quý tần nương nương nói cái gì cơ ? Tôi nghe không rõ.” Tôingẩng đầu nhìn sắc trời, kéo tay áo Mi Trang, Lăng Dung nói: “Đi mau đimau, trời tối đen như vậy.” Sử mỹ nhân bị giọng nói của ta làm cho sợhãi, vội kéo chúng ta hướng Hoa phi cáo từ.

Lăng Dung cùng Mi Trang đối với Hoa phi thẹn thùng cười, vội vã đi khỏi nơi đó.

Con đường sau cơn mưa rất khó đi, hơn nữa đêm đen gió lớn, đoàn người đi rất chậm. Sắc trời đen như mực, ngay cả đèn đường hai bên vĩnh hạngnhìn cũng so với bình thường ảm đạm rất nhiều.

Gió ào ào thổi, có chút quỷ dị, Lăng Dung cùng Sử mỹ nhân không tựgiác bước tới gần tôi và Mi Trang. Tôi bất an bước đi, liếc mắt nhìn MiTrang một cái, chợt nghe phía trước có mấy tiếng thê lương kêu thảmthiết, cắt qua đêm dài tĩnh lặng, mọi người đều sởn gai ốc, bốn ngườihai mặt nhìn nhau, ai cũng không dám tiến lên nhìn, ngay cả da đầu cũngrun lên .

Thanh âm kia nổi cơn điên dường như thét chói tai — “Không phải tôi!Không phải tôi! Tôi không có liên can!” Tôi một phen kéo tay Mi Trangnói: “Là thanh âm của Lệ quý tần!”Tôi xoay người đẩy Tiểu Duẫn Tử ở phía sau, nói với hắn : “Nhanh đi! Nhanh nói choHoàng hậu đi!”Tiểu Duẫn Tửtuân lệnh lập tức chạy tới hướng Phượng Nghi cung.

Sử mỹ nhân còn phân vân mà không dám động đậy, Mi Trang, tôi và LăngDung vội vàng chạy tới, đồng loạt đứng ở nơi đó. Quả nhiên là Lệ quýtần, còn có mấy cung nhân hầu hạ xe kéo sợ tới mức mềm liệt trên mặtđất, không nói được tiếng nào. Hoa phi đứng bên cạnh cô ta lớn tiếngquát, lại không át được tiếng hét chói tai của nàng. Xe kéo đứng ở venđường vĩnh hạng, Lệ quý tần cuộn mình ở dưới xe kéo, tóc tai rối bời,sắc mặt trắng bệch, hai mắt mở to như chuông đồng, dường như sắp xuấthuyết đến nơi, một tiếng rồi lại một tiếng điên cuồng thét chói tai,giống như là nhìn thấy cái gì đáng sợ làm cho kinh hách.

Sử mỹ nhân phía sau đuổi tới nơi thấy tình trạng của Lệ quý tầnthoáng chốc mặt cắt không còn giọt máu, lảo đảo vài cái ngã xuống, dựalưng vào tường, sợ hãi nhìn quanh bốn phía: “Cô ấy đến đây? ! Có phải cô ấy đến không? !”

Hoa phi vốn vừa sợ vừa giận, nghe Sử mỹ nhân nói như vậy, kiềm chếkhông được, từ xa bước lại, nhìn Sử mỹ nhân phẫn nộ quát: “Nếu còn nóibậy nữa, ta tống ngươi vào lãnh cung giờ!”Trong miệng khí thế mười phần, thân thể lại nhịn không được run nhè nhẹ. Hoa phi quay người lại chỉvào Lệ quý tần, ra lệnh với các thái giám bên cạnh: “Đứng đó làm gì! Còn không giúp Bổn cung kéo cô ta đi!”

Mọi người ba chân bốn cẳng đi lại kéo Lệ quý tần ra, Lệ quý tần liềumạng giãy dụa, hai tay múa may bừa bãi, miệng nói hàm hồ : “Không phảitôi! Không phải tôi! Thuốc là ta làm ra cho ngươi, nhưng ta không có bảo ngươi đi hại Chân Huyên…”

Hoa phi thấy cô ta điên cuồng gào thét, sắc mặt biến đổi, giọng cũngmất làn điệu, phẫn nộ quát: “Lệ quý tần bị điên mất lý trí rồi! Cònkhông giúp Bổn cung lấy vải nhét vào miệng của cô ta mang về Mật Tú cung đi!” Hoa phi ra lệnh một tiếng, có người vội vàng xông lên phía trước.

Mi Trang thấy gì đó không đúng, đứng trước người Hoa phi cản lại,nói: “Xin Hoa phi nương nương nghĩ lại, giờ xảy ra chuyện gì còn khôngrõ ràng lắm, chắc là nương nương nên để Lệ quý tần về Diên Hi cung gọithái y tới, sao lại đi Mật Tú cung?”

Thần sắc Hoa phi trở lại bình thường nói: “Lệ quý tần trạng thái bấtthường, không ra thể thống gì. Nếu để phi tần trong cung thấy cô ta, vềsau đâu còn mặt mũi nào làm chủ 1 cung, vẫn là Bổn cung tới chiếu cố,như thế tiện hơn.”

Mi Trang nói: “Nương nương nói rất đúng. Nhưng chuyện đến bất ngờ,thần thiếp nghĩ nên sai người đi bẩm với Hoàng Thượng cùngHoàng hậutrước mới đúng.”

Ấn đường Hoa phi hơi hơi nhảy dựng, thấy thái giám bị Mi Trang cản ởphía sau nên không dám động thủ, cực kỳ không kiên nhẫn: “Nếu đitheo.Tình trạng Lệ quý tần như thế chỉ bẩn tai nghe Đế hậu . Đợi lát nữa đi hồi báo cũng không muộn.”Gặp mi trang vẫn đứng thẳng không lùi bước, để ý, khẩu khí cũng trở nên dồn dập sắc bén: “Huống chi Bổn cung luôntrợ giúpHoàng hậu cùng nhau giải quyết lục cung, Huệ tần cảm thấy Bổncung không có quyền lực đó sao? !”

Mi trang xưa nay trầm ổn thường không sinh sự, hôm nay nhưng lại cùng phi tần được cưng chiều nhất hậu cung Hoa phi giằng co, tư thế khôngchịu nhượng bộ, tất cả mọi người cả kinh ngây người, trong lúc nhất thời không có người nào dám động thủ với Lệ quý tần. Hoa phi hung hăng trừng liếc mắt Chu Trữ Hải, Chu Trữ Hải mới lấy lại tinh thần, một phen chemiệng Lệ quý tần không cho cô ta lên tiếng kêu to nữa.

Tôi âm thầm sốt ruột, không biếtHoàng hậu có tới kịp không, bằngkhông, công sức lần này xem như đổ sông đổ biển. Trước mắt, cũng đànhgiữ Hoa phi lại, chờHoàng hậu đến, một khi Lệ quý tần một mình vào MậtTú cung, sự việc càng khó giải quyết !

Mi trang nháy mắt với tôi một cái, tôi đứng bên cạnh Mi Trang, nói:“Nương nương cùng nhau giải quyết lục cung, thần thiếp sao dám hoàinghi, Lệ quý tần chính là chủ một cung, sự việc nghiêm trọng như vậy,thật sự cần báo cho Hoàng Thượng vàHoàng hậu, tránh để Hoàng Thượng saunày trách tội.”

Hoa phi nén giận, nghiến răng, lạnh lùng nói: “Cho dù mỗi ngày Uyểnnghi nhìn thấy thiên nhan thánh quyến hậu đãi, cũng không cần đem HoàngThượng ra đè Bổn cung. Uyển nghi và Huệ tần ngăn trở Bổn cung như vậy,là muốn Bổn cung không qua được sao? !”

“Lời ấy của nương nương khiến thần thiếp sợ hãi vạn phần. Không phảilà thần thiếp không muốn để nương nương qua, chính là trong lời nói củaLệ quý tần đề cập đến việc trước kia thần thiếp trúng độc, thần thiếpkhông thể không làm chuyện thừa.”.”

Bốn phía tĩnh mịch dao động biến hoá kỳ lạ, ngoài tiếng nức nở củaLệ quý tần bị che miệng phát ra cùng tiếng gió soàn soạt, không ngườinào dám phát ra chút âm thanh. Hoa phi trợn mắt tương đối, tình thế rútkiếm giương cung, hết sức căng thẳng. Chỉ mới yên tĩnh một lát, tôi lạicảm thấy hết sức lâu, rốt cục Hoa phi kiềm chế không được, nhìn về haibên ra sức mắng : “Thất thần làm cái gì! Còn không mau đem Quý tầnđi.”Dứt lời đã có người động thủ đi lôi kéo Lệ quý tần.

Mắt thấy sẽ ngăn trở không được, cảm thấy ảo não, lần này xem ra phí hoài công sức .

Xa xa nghe thấy thông báo: “Hoàng hậu nương nương phượng giá đáo —“Chỉ thấy dẫn đường tám ngọn đèn sáng càng lúc càng lần, cung nữ tháigiám vây quanh phượng hoàng bước nhanh tới. Gánh nặng trong lòng cũng gỡ xuống, quả nhiên có đến kịp.

Ban đêm gió lớn,Hoàng hậu vẫn là mặc chỉnh tề ngồi ngay ngắn ở phượng liễn phía trên, càng lộ ra uy thế của người đứng đầu hậu cung.

Hoa phi bất đắc dĩ, chỉ phải đi lên trước hai bước cùng chúng ta quỳgối hành lễ.Hoàng hậu thần thái không thấy có chút hờn giận, kêu chúngta đứng lên, hỏi thẳng: “Đang êm đẹp, đến tột cùng Lệ quý tần đã xảy rachuyện gì?”

Hoa phi ngheHoàng hậu hỏi như thế, biếtHoàng hậu đã biết chuyện,không thể lừa gạt, đành phải nói: “Lệ quý tần đột nhiên phát bệnh, thiếp đang muốn đưa cô ấy hồi cung cho gọi thái y khám và chữa bệnh. Bởi vìsự việc bất ngờ không kịp hồi bẩmHoàng hậu, mongHoàng hậu thứ lỗi.”Hoaphi định thần, nhìnHoàng hậu nói: “NhưngHoàng hậu nương nương tin tứccũng mau, mới đưa tin đã tới đây rồi, Thế Lan cảm thấy thật hổthẹn.”Nói xong hung hăng nhìn tôi liếc mắt một cái, tôi chợt bừng tỉnh , chỉ đứng hành lễ. Tôi cùng Mi Trang đã hoàn thành nhiệm vụ , chuyện kếtiếp sẽ đểHoàng hậu làm rõ sự việc bên trong.

Hoàng hậu nhẹ gật đầu một cái nói: “Sự việc bất ngờ, sao Bổn cung dám trách tội Hoa phi ngươi chứ? Huống chi…”Hoàng hậu ôn hòa cười: “Sự việc Hậu cung lớn nhỏ đều do ta đây xử lý.”Hoàng hậu lời nói ấm áp như gióêm dịu, lại thủ sẵn tự thân tôn quý đè nặng lên đầu Hoa phi, Hoa phi tức giận đến sắc mặt xanh mét, lại không thể phản bác.

Hoàng hậu dứt lời xuống phượng liễn đi nhìn Lệ quý tần, đến gần “Ah“Một tiếng, nhăn mày nói: “Chu Trữ Hải, nô tài như ngươi sao dám chemiệng Lệ quý tần, thật là dĩ phạm hạ thượng!”

Chu Trữ Hải bịHoàng hậu chất vấn, tuy sợ hãi lại cũng không dám buông tay, trộm nhìn Hoa phi. Hoa phi tiến lên từng bước nói: “Hoàng hậu cóđiều không biết. Lệ quý tần bị bệnh nói năng bừa bãi, cho nên thiếp gọingười che miệng của cô ấy để tránh lời xấu xa nhiễu loạn lòng người.”

“À.”Hoàng hậu ngẩng đầu xem liếc mắt Hoa phi một cái : “Trước hết hãy buông Lệ quý tần ra, chẳng lẽ cứ bịp miệng cô ấy rồi đưa về Duyên Hicung sao ?”

Hoa phi lúc này mới ý bảo Chu Trữ Hải buông ra, Lệ quý tần đột nhiênđược tự do, nhu thân bổ nhào vào Hoa phi dưới đầu gối quát to nói:“Nương nương cứu tôi! Nương nương cứu tôi! Dư thị tới tìm tôi!Cô ta tớitìm tôi! Nương nương biết là không phải tôi dạy cô ta như vậy, khôngphải tôi !”

Hoa phi vội tiếp lời nói: “Vâng. Không liên quan gì đến ai, là do côta tự làm bậy.”Hoa phi cúi xuống, ngữ điệu chậm rãi, nhẹ nhàng xoa dịunói: “Quý tần đừng sợ, Dư thị không có tới, cùng Bổn cung hồi cung nào.”

Lệ quý tần thối lui một mét, con mắt nhanh như chớp chuyển nhìn vềphía bốn phía, tiện đà ánh mắt cổ quái nhìn chằm chằm Hoa phi nói: “Nàng đến đây. Thật sự! Nương nương, cô ta tới tìm chúng ta báo thù ! Cô tatrách chúng ta dồn cô ta đi vào đường chết!”Ban đêm vĩnh hạng yên tĩnh, gió kề sát đất cuốn qua, lời nói của Lệ quý tần phấp phới trong gió,mọi người nghe thấy không khỏi biến sắc, trên người giật mình, cảm giáclông tơ toàn thân toàn bộ dựng thẳng lên, giống như vong hồn Dư thị đang lơ lửng bên người, đang nhe răng cười với chúng tôi.

Hoa phi nghe cô ta nói không chịu nổi, nảy sinh nóng giận, quát lớnnói: “Ngươi muốn chết à! Nói bậy bạ gì đó!” Liếc tôi cực lực kiềm chếnói: “Oan có đầu nợ có chủ! Cho dù Dư thị muốn tới cũng muốn tìm ngườihại chết cô ta, liên quan gì đến chúng ta? !”

Tôi đứng ở Hoa phi phía sau chậm rãi nói: “Hoa phi nương nương nóirất đúng. Oan có đầu, nợ có chủ. Nương nương tất nhiên không cần sợhãi.”

Lệ quý tần đánh giá mọi người chung quanh, đột nhiên bổ nhào vào dưới chân Hoàng hậu, cô ta hoảng sợ cực độ, khí lực thật lớn, một cái bổnhào làm Hoàng hậu lảo đảo vài cái, cung nhân bên cạnh vội kéo Lệ quýtần ra. Lệ quý tần sợ hãi khóc kéo lấy vạt váy áo củaHoàng hậu, khócròng nói: “Quỷ! Có quỷ! Tôi… Tôi không muốn chết !”

Hoàng hậu cũng hiểu được chuyện bất ổn, vung tay lên, “Cãi nhau cònthể thống gì nữa. Bộ dạng thế này đến Duyên Hỉ cung Bổn cung cũng lolắng, rất giúp đỡ Lệ quý tần quay về Phượng Nghi cung của để an dưỡng.”

Hoa phi vội la lên: “Hoàng hậu nương nương, Lệ quý tần bị điên, cóthể nào ở Phượng Nghi cung phiền người nghỉ ngơi được chứ, vẫn là đi Mật Tú cung để thiếp tiện chăm sóc.”

Hoàng hậu lại cười nói: “Phượng Nghi cung lớn như vậy luôn luôn cóchỗ để bố trí, Hoa phi không cần lo lắng. Hơn nữa Lệ quý tần tuy nóithần chí hỗn loạn, đáng nói là luôn mồm đề cập chuyện Chân Uyển nghitrúng độc, sự việc trọng đại, Bổn cung tất yếu truy xét. Chẳng lẽ Hoaphi cảm thấy được Lệ quý tần ở chỗ bổn cung có cái gì không ổn sao?”

Hoa phi lông mi giương lên, Đan Phượng hai tròng mắt khí thế lăngnhân, nói: “Thiếp không lo lắng Hoàng hậu chiếu cố không ổn. Nhưng Hoàng Thượng chỉ thị thiếp cùng nhau giải quyết lục cung, đương nhiên cảmthấy được thiếp là có thể phân ưu với Hoàng hậu..Tóm lại Hoàng hậu sẽkhông cho nô tì ‘ phân ưu ’ đi? Nếu đúng như này, sợ Hoàng Thượng muốntrách tội thần thiếp không chăm sócHoàng hậu”

Hoa phi ngữ khí cực kì không khách khí, cung nhân bên ngườiHoàng hậulộ vẻ khó chịu.Hoàng hậu sửng sốt nhất thời không biết phản ứng sao, dodự không nói lời nào

Ta thấy sự tình vừa muốn tự nhiên đâm ngang, nếu là Lệ quý tần tùyHoa phi đi chỉ sợ kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Tôi lập tức nói: “Nương nương nãi lục cung đứng đầu, từ ngài tự mình hao tâm tốn sức, HoàngThượng nhất định càng thêm yên tâm.”Dứt lời vội quỳ xuống nói: “CungtiễnHoàng hậu.”

Mi trang phản ứng cực nhanh, lôi kéo lăng dung sử mỹ nhân quỳ xuốngđồng loạt nói: “Cung tiễn Hoàng hậu.”Hoàng hậu không khỏi phân trần, dẫn theo Lệ quý tần quay về Phượng Nghi cung.

Hoa phi giận dữ rồi không biết làm sao, trơ mắt nhìn Hoàng hậu dẫn theo Lệ quý tần đi thẳng tức giận đến hai tay phát run.

Trở lại trong cung, Lưu Chu – Hoán Bích đã chuẩn bị mấy món ăn sángđể ăn khuya. Cận Tịch khép cửa, ta nhìn Tiểu Liên Tử phía sau trongphòng khách nói : “Phải bắt ngươi giả thần giả quỷ, thật tội ngươi mấyngày nay.”

Tiểu Liên Tử vội nói: “Tiểu chủ nói vậy, nô tài không dám nhận .”Hắngiả cái mặt quỷ mà vui cười: “Nhưng nô tài soi gương, bản thân cũng bịdọa nữa là.”

Tôi buồn cười, liên tục gật đầu nói: “Chẳng phải sao? Ngươi dọa Lệ quý tần sợ tới mức bị điên lỡ miệng nói không ít chuyện.”

“Nô tài không ngờ chút công phu nhỏ mọn này cũng có lúc hữu dụng,phải cám ơn Lưu Chu tỷ tỷ chuẩn bị cho tôi y phục trắng này , và HoánBích tỷ tỷ vẽ mặt quỷ cho tôi nữa.”

Lưu Chu chống đỡ không được “Xì “Cười lên tiếng: “Chúng ta này tínhcái gì ? Vẫn là chủ ý của tiểu thư.”Nghĩ nghĩ rồi nói với Tiểu Liên Tử : “Trang phục và đạo cụ cậu dùng giả quỷ lặng lẽ đem đốt đi, ngộ nhỡ lộdấu vết lại xảy ra chuyện không hay.”Tiểu Liên Tử vội vã gật đầu.

Cận Tịch ý bảo bọn họ lui xuống, nói: “Đừng vội mừng rồi. Hiện giờxem ra là Hoa phi sai khiến, không thể nghi ngờ , Lệ quý tần cũng làtrốn không thoát can hệ. Nhưng Lệ quý tần bị điên, lời của cô ta khôngai thèm tin.”

Tôi trầm ngâm một lúc lâu, tháo trâm ngọc nhẹ nhàng ra khỏi vấn tóc,nói: “Cô cô nói có lý. Nhưng Hoàng hậu cũng chưa chắc buông tha cơ hộinhư vậy đâu. Chúng ta chỉ cần thờ ơ lạnh nhạt, tới thời điểm chỉ điểmvài cái là được. Sự đã rồi , chiêng trống cũng gõ, dù sao một đám cũngphải hoá trang lên sân khấu mới tốt.”Tôi nhẹ nhàng cười : “Đêm nay nghỉngơi, sợ là có một tràng biến cố đang chờ chúng ta.”