Hậu Án Lệ Chi Viên

Chương 19: Gặp lại




Lê Hiệu được đưa vào phòng riêng, đối đãi tử tế y như khách trong Đình Trang.

Hắn nằm ngơ ngẩn trên giường. Trăng đã sắp tàn, mà lòng hắn nao nao chẳng thể nào chợp mắt được.

Làm sao hắn có thể chợp mắt, khi có một người vì hắn mà ra đi làm việc nguy hiểm? Lê Hiệu nhớ lại chuyện tối nay, hắn cùng với Minh Hướng đã tranh cãi rất lâu.

– Anh không thể vì tôi mà lao vào nguy hiểm thế được.

Minh Hướng cau mày:

– Nhưng đây còn là chuyện riêng của tôi. Anh không nên bận tâm.

Lê Hiệu tiếp tục không bỏ cuộc:

– Chuyện gì chứ? Anh không biết cấm quân của kinh thành lợi hại đến mức nào đâu. Còn có cả Hắc Long Hội của Hoàng thái hậu cũng vô cùng lợi hại. Tôi chưa từng thấy họ ra tay mà thất bại bao giờ.

Minh Hướng hít một hơi dài, nhìn thẳng vào mắt Lê Hiệu:

– Cả bọn triều đình giết chết cả nhà tôi. Dù thế nào cũng phải báo thù!

Lê Hiệu chỉ còn nước lắc đầu. Hắn biết quân đội trong triều đình như thế nào, tổ chức Hắc Long Hội kia ra sao. Nhưng với ánh mắt kia của Minh Hướng, biết chắc rằng chàng sẽ không thay đổi ý định.

Vậy nên hắn vẫn trằn trọc, chẳng biết thế nào cho phải.





Ngoài kia, có một bóng người vẫn ngả trên mặt đất.

Minh Hướng thẩn thờ ngồi xuống, chiếc bàn đá đẫm sương đêm lạnh lên.

– Cô vẫn chưa ngủ sao?

Ngọc Ngư đưa mắt nhìn lên bầu trời sâu thẳm, cô nhẩm miệng:

– Trời vừa sáng rồi.

Minh Hướng đưa mắt ngó theo:

– Tí lại phải lên Kinh rồi. Cô nên chợp mắt chút đi.

Ngọc Ngư vẫn lặng lẽ:

– Anh cũng có đâu khác gì tôi.

Mùi hoa phảng phất tứ phía, hương đêm chợt nồng lên đến lạ kì. Khung cảnh chìm vào im lặng, Minh Hướng nhấp ngụm trà, mắt nhìn Ngọc Ngư. Cô vương nỗi buồn đến lạ.

***

Trời đã hửng sáng. Minh Hướng cũng đã chuẩn bị xong đâu vào đấy cả rồi. Vừa nãy Lê Hiệu đến, hắn chỉ còn biết dặn dò. Minh Hướng gật đầu từ đầu đến cuối. Tự dưng lòng có chút ấm áp, chàng nhận ra trên cuộc đời này còn có nhiều người biết quan tâm tới mình.

Tiếng ngựa hí lên, Minh Hướng nắm lấy giây cương. Chàng nhìn sao Ngọc Ngư như đợi hiệu. Ngọc Ngư không để ý, cô thúc ngựa, tiếng lộp cộp từ vó ngựa nối tiếp nhau vang lên. Minh Hướng đánh theo sau.

Đây là lần đầu chàng lên Đông Kinh. Tưởng tượng đến những cảnh lạ làm chàng có chút hứng thú.

Từ Bắc Giang có thể men theo đường giáp ranh mà đến kinh thành. Đường tuy không dài nhưng gập ghềnh, đến chiều tối thì mới đi được gần nửa đoạn.

Hai người vào một quán trọ nhỏ.

– Ông chủ cho chúng tôi hai phòng.

Lão chủ quán tóc điểm bạc, mặt tỏ ra tiếc nuối:

– Nhưng còn một phòng thôi. Hai vị thông cảm thuê chung được không?

Minh Hướng ngần ngại, chàng nhìn ra Ngọc Ngư. Cô vẫn che mặt, cả ngày hôm nay cô không nói một lời, thời gian cứ thế mà như trôi chậm hơn. Cũng do chàng không có khiếu bắt chuyện, đến lúc này mới dám ngỏ lời hỏi ý. Ngọc Ngư gật đầu, thật ra cũng không lạnh lùng lắm:

– Cứ cho chúng tôi một phòng đi.

Cả hai để hành lí xuống. Minh Hướng đi ra ngoài, chàng còn ngoái lại:

– Cô ngủ đi. Mai chắc vào được kinh thành rồi.

Ngọc Ngư ném gối xuống:

– Anh không cần phải ra ngoài. Ngủ dưới sàn cũng được.

Minh Hướng ửng mặt. Bỗng thấy tim có chút lạ kì, nếu màn đêm không hắt vào thì đã thấy rõ mặt chàng đỏ tái. Chàng nhìn chiếc khăn phủ mặt kia, nếu ngủ lại đây thì có lẽ sẽ nhìn thấy…

Nhưng luật phong kiến không cho phép. Minh Hướng đành lắc đầu:

– Nam nữ thụ thụ bất tương thân. Không nên để lời đồn ra đồn vào.

Nói rồi đi luôn, chàng chẳng biết cô gái phía sau đang cười thầm…

***

Đang đêm, Đình Gia Trang im hơi lặng tiếng, cả tiếng lá rơi cũng nghe rõ nữa là.

Từ phía ngoài một bóng đen nhấp nhô lao đến, nhanh mà nhẹ nhàng, thân pháp rõ không phải người tầm thường.

Không ai khác ngoài hắn – Âm Hàn!

Từ ngày trở về Hỏa Phụng phái, Âm Hàn trầm tính, đối với Nhạc Lữ chỉ là nghe chứ không làm, hắn nhớ đến những ngày sống ẩn, Hỏa Quỷ đã nhiều lần phân tích dã tâm của Nhạc Lữ. Suy cho cùng, hắn cũng chỉ là con tốt của gã.

Vậy nên nhận được tin Minh Hướng bị bắt giữ, Âm Hàn liền không báo mà tức tốc đi ngay. Dù hắn biết Minh Hướng sẽ chẳng dễ dàng bị bắt như vậy.

Chẳng biết từ bao giờ, hắn có ý nghĩ mạng sống của Minh Hướng là rất quan trọng. Và thứ gì không chắc chắn thì không bao giờ để sơ hở.

Chân chỉ tiếp xúc một phần với mặt đất, vừa chạy, thân hình hắn vừa đổ tới trước. Vận dụng nguyên lí vật lí để tăng tốc độ, chính là căn bản của Phong Vân Bộ của Hỏa Quỷ.

Bức tường thành cao vợt. Nhưng Âm Hàn chẳng xem nó ra gì. Hắn lùi người lại, nhún nhanh hai chân đã vụt qua bên kia, lộn một vòng hạn chế tiếng động.

Hắn lại men theo bờ thành, trong phút chốc đã đứng trên mái. Đình Gia Trang rộng lớn, từng mái ngói xếp nhau từng lúc một cao lên. Âm Hàn nhẹ nhàng di chuyển.

Hắn biết lời Đình Xiển khó tin, chín phần là muốn dụ hắn để lấy Hỏa Trảo Công. Vậy nên trước hết nên đi kiểm chứng.

Trời đất tối mù, Âm Hàn đi qua mỗi phòng đều nhẹ nhàng đưa mắt vào bên trong. Đi một hồi chỉ thấy phòng của bọn đệ tử. Trước mắt là tòa tháp rộng lớn, hắn đang định nhún người lên trên thì nghe thấy tiếng động. Âm Hàn hướng mắt xuống, thấy một thanh niên ngồi giữa bàn đá, tiếng ho vang khẽ trong đêm. Một tên gác cửa bước tới hỏi:

– Lê thiếu gia xin vào trong, trang chủ có lệnh cậu không được ra ngoài.

Lê Hiệu gắt lên:

– Ta chỉ ra hóng gió thôi, thuốc giải nằm ở các người, còn lo ta trốn sao?

Kẻ gác cửa kia e dè, hắn lại ra đứng ở cổng. Âm Hàn loáng thoáng nghe thấy, hắn trầm tư suy nghĩ.

Lê Hiệu ngẩng đầu, lòng mang nỗi sầu vời vợi, chẳng biết Minh Hướng ở kinh thành có làm được việc hay không. Bỗng nhiên có một bóng đen vụt tới, bóng đen này nhanh như cắt, xoẹt ngang như chớp, Lê Hiệu chưa kịp kêu lên đã bị nhấc bỗng lên. Âm Hàn bị miệng Lê Hiệu, ghé tai nói nhỏ:

– Ngươi có biết một người bị bắt cách đây mấy ngày không? Ở đâu mau chỉ rõ cho ta.

Lê Hiệu hơi rùng mình, sát khí toát ra từ người này lạnh lẽo vô hồn, ngay đến giọng nói cũng mang đầy sự lạnh lùng.

Hắn nhận ra ngay kẻ đang nói là Âm Hàn.

Ánh trăng rọi qua, Âm Hàn cũng nhìn thấy khuôn mặt Lê Hiệu.

– Là ngươi sao?

Nói rồi bỏ tay, Lê Hiệu sặc gấp một tiếng, hắn khe khẽ:

– Anh sao lại tới đây? Minh Hướng đã vào kinh từ sáng nay rồi!

Âm Hàn cau mày:

– Chuyện là thế nào?

Lê Hiệu liếc mắt, tạm thời phía dưới vẫn chưa có ai. Hắn nói nhỏ:

– Ra khỏi đây đi!

Âm Hàn gật nhẹ đầu, nhún một cái đã vun vút về trước, chẳng gây ra một tiếng động khẽ nào. Nhưng tiếc là thân hình nhẹ nhàng, nhưng hàn khí thì ngùn ngụt, vừa rời khỏi cổng đã có tiếng kêu lên phía sau:

– Cao nhân đã ghé qua, sao không dừng chân một chút!?

Âm Hàn biết có biến liền tăng tốc, nhưng dường như kẻ phía sau cũng không dễ dàng để hắn đi, tiếng gió vút lần lượt nối nhau. Âm Hàn biết khó ép kẻ phía sau dừng lại, hắn vội xoay người, thuận tay tung ra một chưởng. Long Tiếu giật mình xoay người tránh đòn, Hàn Chưởng Công vừa rồi dùng nội lực cực lớn, âm khí toả ra một vùng làm cho Long Tiếu hơn run. Hắn nghĩ thầm:

– Người này thần thái đến hành động đều lạnh lùng. Chẳng khác nào người chết.

Âm Hàn biết mình đánh sượt nên đã chuẩn bị bước tiếp theo. Hàn Chưởng vừa bật ra, Hoả Trảo lại nối tiếp tấn công, tốc độ đến chóng mặt, Long Tiếu kinh hãi giật lùi. Hắn cũng không phải dạng vừa, vừa tránh đòn nhưng cũng vừa xuất công, động tác không hề dư một bước nào.

Âm Hàn ném Lê Hiệu tới trước, hét lên:

– Chạy đi!!!

Lê Hiệu biết tình hình, y không dám chậm trễ liền tức tốc chạy lao về trước. Long Tiếu nhún người vụt lên nhưng bị Hàn Chưởng của Âm Hàn cản lại.

Bấy giờ Âm Hàn giương mắt nhìn kẻ trước mặt. Hắn vừa tuổi trung niên, vóc dáng nhanh nhẹn. Long Tiếu từng là cận vệ của Đình Trung Tiến ngày xưa, đến Đình Xiển còn phải nể hắn, tính vai vế còn dưới hắn một bậc.

Vì lẽ đó, võ công hắn nhất định không phải tầm thường.

Xét khinh công vừa nãy cùng cách tránh đòn điêu luyện, đủ biết hắn là một tay lợi hại.

Long Tiếu lắc nhẹ thân trên, dư ảnh đã vùn vụt phía sau. Âm Hàn không khinh suất, liền thụt lùi, xuất chiêu nhanh như chớp tấn công. Một chiêu này đánh ra, Âm Hàn dồn hết sức, vậy nên tốc độ xuất thần.

Long Tiếu nhãn lực vô cùng lợi hại, nhưng dẫu có nhìn thấy cũng không tránh được. Nhanh đến nổi phản xạ không theo kịp.

Hắn bất quá phải thụt lùi một đoạn. Âm Hàn chớp lấy thời cơ xuất cước. Long Tiếu lùi thêm vài bước.

“Xoẹt”

Ngọn dao nhỏ xé gió lao đến, loé lên một cái làm Long Tiếu nheo mắt. Mất tầm nhìn trong trường hợp này là đi vào đường chết, nhưng sự bất ngờ làm hắn không kịp bình tĩnh. Tuy nhiên, kinh nghiệm giang hồ giúp cho hắn thoát khỏi tử đạo. Long Tiếu xoay người, lưỡi dao xẹt qua ướm một đường máu.

Đến khi hắn kịp định thần thì Âm Hàn đã dùng khinh công đi được một đoạn xa. Phong Vân Bộ không phải loại bộ pháp tầm thường, Long Tiếu tuy khinh công cũng vào bậc nhất nhưng e không bù được khoảng cách xa như vậy.

***

Lê Hiệu đứng chờ ở mom sông. Ánh trăng càng lúc càng lu mờ.

Âm Hàn bước đến, Lê Hiệu dường như đã cảm nhận được.

– Giờ ta nên lên kinh thành.

Âm Hàn lạnh lùng:

– Chuyện là như nào?

Lê Hiệu đem đầu đuôi kể lại. Âm Hàn hơi nghi vấn:

– Như vậy ngươi không sợ bị độc chết ư?

Lê Hiệu lắc đầu:

– Chỗ ta có một cuốn sách ghi chép lại các loại độc. Trong đó có độc tự chế của Đình Gia Trang.

Âm Hàn hỏi chát gừng:

– Ngươi ở đâu?

Lê Hiệu cũng thái độ đó trả lời:

– Cung.

***

Trời se sương. Minh Hướng ở bên ngoài đưa mắt nhìn lên bầu trời mờ mịt nguyệt sắc. Bên trong phòng đèn vẫn thắp sáng trưng. Lúc này trời đã sắp sáng. Chưa ai chợp mắt.

Gà gáy điểm canh ba, gió rung nhẹ màn sương.

– Anh vào trong đi. Trời lạnh đấy.

Minh Hướng hơi nóng mặt:

– Tôi không sao. Cô nghỉ đi.

Không có tiếng đáp lại. Dường như Ngọc Ngư rất ít nói chuyện, có vẻ giống Âm Hàn.

Minh Hướng lại tiếp tục trông trời, lòng dao động không ngừng. Chàng có nhiều thứ để nghĩ, nhiều thứ để làm rõ, nhiều thù hận cần giải quyết. Nhưng cũng vì thế mà cái này tranh cái kia làm chàng phải phân vân.

Vì mối hận triều đình mà lại cộng tác với kẻ sát nhân giết chết sư phụ. Vì mối hận triều định mà bỏ Thiên Cân Phái trong lúc gặp nạn. Chàng cười nhạt, bây giờ, đối với kẻ phụ tình phụ nghĩa chàng chẳng hơn chẳng kém.

“Sư phụ… tha lỗi cho con”

Thân thể chàng mỏi nhừ, đôi mắt mệt mỏi khép lại.

Trời sáng hẳn. Phố dần rộn ràng. Minh Hướng ở sảnh cau mày, ánh sáng mặt trời từng tia chói lên làm chàng bừng tỉnh.

Minh Hướng vừa mở mắt đã cảm thấy điều lạ thường. Chiếc chăn sờn vải được trải dài lên xung quanh chàng.

– Sáng rồi. Đi thôi.

Minh Hướng chau mày, tay đem tấm chăn vào phòng.

– Cô không lạnh sao?

Ngọc Ngư lắc đầu.

– Tôi bảo anh vào trong ngủ, anh lại giữ thể diện làm gì. Thể diện đâu nuôi được anh, sức khoẻ thì có thể.

Minh Hướng ghì chặt tấm chăn. Hoá ra người lạnh lùng đến mấy cũng biết quan tâm đến người khác.

– Cám ơn cô!

Ngọc Ngư lắc đầu. Cả hai xuống dưới, đi đâu cũng cần no cái bụng, có thực mới vực được đạo, nên trước tiên nên dùng điểm tâm.

Ở đây cách kinh thành không xa nên có chút đông vui nhộn nhịp, quán trọ, tửu điếm luôn là điểm tụ tập buổi sớm.

Minh Hướng uống ngụm trà. Hương nóng phảng phất, chàng thấy ấm bụng lạ thường.

Bên ngoài cửa có hai hán tử bước vào, miệng hò hét:

– Chủ quán, mang rượu nào.

Cả hai ăn mặc có vẻ sang trọng, mà vẫn toát lên vẻ giang hồ.

Hai người ngồi ở chiếc bàn gần cửa, vẻ mặt khó chịu.

– Mẹ nó, bọn người nào to gan dám cản đường chúng ta. Xem ra bọn chúng chán sống.

Người cạnh bên lắc nhẹ đầu, ý hắn không được nói to. Minh Hướng nhìn Ngọc Ngư.

Trông kỹ lại, hai người này lấm lem bùn đất ở dưới chân, người lấm tấm mồ hôi dù trời sáng vừa lạnh.

Hẳn là hai người này đã bị truy đuổi đêm qua đến giờ.

Một bọn người khác tấp tập xông vào, chừng mười người to cao lực lưỡng.

– Quân chết bầm nhà ngươi, mau giao ra mật thư.

Hai kẻ đứng kia hốt hoảng, nhất thời chưa biết làm gì bèn lên tiếng:

– Thư mật của Hoàng thái hậu, các ngươi có ý muốn lấy là cớ gì?

Tên nhóm kia nhếch môi:

– Là lệnh Hoàng thái hậu ban xuống muốn thu hồi, các ngươi không tuân sao?

Hai kẻ nhìn nhau, đột nhiên rút kiếm. Tiếng lẻng xẻng lập tức rộ lên. Bọn người trong tửu điếm hốt hoảng, nép về một phía. Riêng Minh Hướng và Ngọc Ngư vẫn dửng dưng như không có chuyện gì.

– Dẫu là lệnh của Hoàng thái hậu, không có xác nhận thì cũng như không.

Hắn nuốt cái ực, tờ giấy gấp tư cũng theo bụng hắn trôi xuống. Kẻ đứng ngoài cửa nghiến răng:

– Chết tiệt…

Ánh chớp loé lên, ánh mặt trời phản chiếu chớp nhoáng. Mười đánh hai e có gì đó không phải. Nhưng hai người kia là người của Hoàng thái hậu, bọn người này lại truy đuổi có lẽ thuộc về lực lượng Phạm Đồn.

Đường kiếm lắt léo lượn đến, nhưng bọn bên ngoài không cần ra tay, ánh dao đã xé gió lao vào, cắm ngang cổ họng của tên kia. Tên còn lại hốt hoảng, hắn toan bỏ chạy nhưng chưa kịp làm gì đã bị ngọn dao khác cắt ngang yết hầu.

Minh Hướng lẩm nhẩm:

– Phi đao pháp. Là Âm Hàn ư?

Đích thị là Âm Hàn!

Người xung quanh hét toáng lên, thi nhau chạy ra cửa hông.

Ngọc Ngư cũng hơi kinh động trước biến cố lạ lùng đó.

Bóng người xẹt vào, mau lẹ vô cùng, cây dao trên tay một hán tử bị cướp lúc nào không hay. Ánh sáng lại loé lên, đầu tên nuốt mật thư theo đó mà lìa ra, máu bắn lên bàn, mùi tanh bắt đầu nống lên.

Âm Hàn đưa ngọn dao kéo lấy tờ giấy trong đống nhầy nhụa.

– Các ngươi không phí công đâu!