Hậu Án Lệ Chi Viên

Chương 17: Gặp mặt – Kế hoạch lớn




Đình Xiển dứt tay, nội khí đột ngột biến đổi làm thân hình hắn run lên, vội bật về phía bọn người áo vàng. Đám người ấy hoảng hốt giang tay đỡ lấy, miệng đồng kêu lên:

– Trang chủ!

Đình Xiển nhanh chóng giữ người, hắn khựng lại, hít một hơi sâu rồi cười lớn:

– Ha ha ha… Không ngờ đứa trẻ ngày nào giờ đã lớn đến như vậy, bản lĩnh cũng chẳng kém gì lúc trước! Chả trách dễ dàng thoát khỏi tay ta!

Minh Hướng lùi về sau, đưa mắt nhìn:

– Ngươi tại sao lại ở đây?

Đình Xiển một lần nữa cười khẩy:

– Địa bàn của ta, không ở đây thì ở đâu?

Làng Bích La vốn là địa phận của Đình Gia Trang. Nơi đây hầu hết đều mang họ Đình. Người họ Đình từ trên Bắc di cư xuống trong thời Minh đô hộ, chiếm lấy địa bàn nơi đây, đã sinh sống trải qua nhiều đời. Gốc họ Đình vốn giáp Đại Minh, võ công trấn thủ biến hóa khó lường.

Võ công Đình Gia không xếp riêng vào một môn phái nào. Người ta chỉ định được Tán Tâm Chưởng – chưởng pháp mà mỗi trang chủ Đình Gia đều hay sử dụng.

Đến tay Đình Xiển thì uy lực có phần giảm sút, nhưng vẫn chưa đánh mất đi vị thế thâm độc trên giang hồ.

Lê Hiệu dần đắm vào hôn mê, trước mắt cảnh vật biến loạn, trời đất như đảo lộn.

Minh Hướng biết một mình mà chống lại cả đám ngươi này thì e rằng không dễ, với lại chưa biết tình trạng Lê Hiệu ra sao, nhỡ Đình Xiển ra tay hủy thuốc giải thì e khó thoát nạn.

– Ngươi cớ gì lại ra tay hèn hạ như vậy?

Đình Xiển nhếch môi:

– Ngươi không cố chấp thì ta đã chẳng hèn hạ! Lúc gặp ở Nhất Nam Phái, ta đã thấy chiêu thức quen quen, không ngờ ngươi chính là con quỷ nhỏ năm xưa.

Minh Hướng bất quá liền nói to:

– Có chuyện gì thì hãy giải quyết với ta, đừng để người ngoài bị vạ lây.

Đình Xiển, con người hắn không có gì ngoài lòng tham.

– Bộ Vô Ảnh Cước, hẳn ngươi vẫn còn giữ chứ?

Minh Hướng bật ngay:

– Không giữ!

Đình Xiển ngắc đầu:

– Thế đứa bé người Hỏa Phụng phái, nó còn giữ Hàn Chưởng Băng Tâm?

Minh Hướng tiếp tục không ngần ngại:

– Không biết!

Đình Xiển lại nhếch môi, bộ râu của y khẽ rung lên:

– Thế thì khó rồi, e là… e là…

Minh Hướng biết gã này âm mưu xảo quyệt, quyết chẳng thiệt. Chàng liền nói vội:

– Để người anh em này thoát, ngươi bắt ta, sớm muộn gì cũng có tâm kinh.

Đình Xiển chẳng vội tin người, ánh mắt y lộ rõ vẻ hoài nghi.

– Hỏa Quỷ cướp rồi chăng?

Minh Hướng đánh liều. Mục đích của Đình Xiển chỉ là muốn lấy Tâm Kinh. Nếu thế thì nên dùng nó để đánh bật lại. Con người hắn chẳng bỏ qua chút cơ hội nào, giết Lê Hiệu cũng đâu có lợi gì cho hắn.

Đình Xiển ngần ngại, bỗng hắn phất tay. Đám người áo vàng phía sau lao lên, lập tức tấn công.

Minh Hướng biết hắn muốn có cả người lẫn con tin, nào để hắn được toại nguyện, chàng cũng nhanh nhẹn xuất chiêu chống đỡ. Võ công của Đình Gia Trang quả là khó lường, mười người mười quyền nhắm Minh Hướng mà đánh. Minh Hướng không nhìn ra trận pháp, liền vận khí lực dùng Phong Vân Bộ lách léo qua đám người này. Cả bọn thấy khinh công của chàng xuất quỷ nhập thần cũng có phần kinh động, liền vội quay người, chiếc dao tròn đang nơi tay bỗng vùn vụt lao đến.

Minh Hướng không dám lui bước, vì Đình Xiển đang vận quyền ở phía sau, lùi người chẳng phải là dâng mồi đến miệng cọp sao? Chàng liền thở một hơi mạnh, xung quanh xuất hiện một lớp khí bao tròn, gió cuộn lên theo đợt, khống chế cả mười cây dao trên không.

Cả bọn hết ngạc nhiên lại kinh hãi, không ngờ trên đời lại có kẻ có khí lực hùng hậu đến vậy. Tiết khí lực để bảo vệ thân thể, mấy ai trên đời làm được?

Đình Xiển lập tức từ sau đánh tới. Minh Hướng đã trù tính được, liền co người lên không, lớp giáp khí cũng biến mất, những chiếc dao lần lượt rơi xuống kêu leng keng.

Chàng dùng chiêu Thanh Dương Hậu Cước trong Vô Ảnh Cước nhắm vào Đình Xiển mà đánh. Hắn liền ngả người về một bên, dùng chân đỡ cước. Đám người áo vàng phía sau cũng lao lên phối hợp. Minh Hướng biết thoát không được liền vung quyền đánh bậy, ai ngờ hành động của đám người này mau lẹ, chàng vừa bị kéo trên không xuống đã thấy người trúng quyền, đầu óc xâm xoàng, màn đêm vội vàng khép lại.

***

Thôn Bích La, hơn phân nửa là họ Đình, mà tập trung nhất là xung quanh một trang viện lớn gọi là Đình Gia Trang.

Từ đầu ngõ làng, có thể dễ dàng nhận ra một tòa tháp lớn sừng sững, lá cờ nền đen thêu hình con chim ưng màu đỏ được cắm ngay trên nóc đang mạnh mẽ uốn lượn. Tòa tháp tận mười lầu được xây từ những cây gỗ lớn, quý hiếm, hai màu chủ đạo là đen và đỏ, nổi bật lên hình ảnh của một trang lớn trên giang hồ.

Xung quanh Đình Trang có thành bao bọc, chiều dài phải tính bằng dặm, chiều cao không dưới một trượng, nhìn vô cùng to lớn và kì vĩ.

Tam quan lại càng tuyệt hảo. Cột được chạm khắc mãnh long, trước có cuồng sư ngồi thâm nghiêm. Phía trên có một tấm bảng lớn đề ba chữ thếp vàng: “Đình Gia Trang”.

Minh Hướng từ từ tỉnh dậy, chàng thấy cổ gáy mình tê buốt, hẳn bị đánh đến bất tỉnh,

– Minh Hướng, anh tỉnh rồi sao?

Tiếng kêu thì thào, nghe vô cùng yếu ớt nhưng gấp rút và đầy vẻ lo lắng.

Chính là Lê Hiệu!

Bây giờ Minh Hướng mới để ý xung quanh, rõ là nhà lao, ba bề là tường, phía trước là song sắt, lại có lối rẽ ra phía có ánh đèn. Chàng nhìn lại Lê Hiệu, liền hỏi:

– Cậu tỉnh rồi sao? Không phải trúng độc à?

Lê Hiệu lắc đầu:

– Cũng chẳng biết, chắc họ đã cho uống thuốc giải!

Minh Hướng ngập ngừng. Chàng biết hắn sẽ không để Lê Hiệu chết, nhưng cũng không để cho hắn được an toàn. Tấm song sắt phía trước kia, chàng chỉ cần một cú đẩy nhẹ là phá được. Tiếc là muốn thoát e rằng không dễ. Việc cần làm bây giờ là phải trị được triệt để độc tính trong người Lê Hiệu.

– Cậu quay người lại đây, tôi vận khí ép độc!

Hỏa khí của Minh Hướng rất hùng hậu, chỉ cần dồn một chút là khí lực từ hai cánh tay cuồn cuộn như thần thủy.

Nhưng kì lạ, Minh Hướng run run tay, nội lực chàng đẩy vào liền bị đánh bật ra ngoài. Bao nhiêu khí dồn vào lại bị ép ra hết, phút chốc, cả người Minh Hướng ướt đẫm mồ hôi, sức lực cũng bị giảm đi nhiều phần.

Bên ngoài chợt có tiếng động, ánh sáng nhẹ nhàng len lỏi vào. Kèm phía sau là tiếng bước chân đều đều, không phải một mà là nhiều người.

Minh Hướng dứt khí. Lê Hiệu vừa thấy nóng ở lưng, luồng nóng vừa mất thì cậu cũng mở mắt.

– Có chuyện gì vậy?

Minh Hướng ngó ra, đáp lời:

– Có người đến. Hẳn là người của Đình Xiển.

Lê Hiệu hỏi liền:

– Anh biết bọn họ ư?

Minh Hướng gật nhẹ đầu, mắt vẫn chưa rời những cái bóng ngắn dần:

– Là một thế lực trong giang hồ. Bọn chúng truy bắt tôi để lấy chân kinh.

Lời vừa dứt thì đám người cũng vừa đến. Bọn người này tầm mười người, lại mặc đồng phục màu đỏ. Kếu cấu kiểu dáng y phục như bọn áo vàng vừa nãy, chỉ có màu sắc là đổi khác. Một tên bước lên, hắn che mặt, chỉ để lộ ra ánh mắt sắc bén như diều hâu:

– Trang chủ có lời gọi, kẻ có tên Minh Hướng đến gặp.

Minh Hướng lập tức bước dậy, dáng điệu có vẻ thong thả, nhưng người chỉ mới đứng thẳng lên thì bật vụt tới, chàng hành động nhanh như cắt, vươn vội bàn tay định bụng sẽ bắt tên cầm đầu rồi sẽ không chế tất cả, bắt bọn chúng dẫn đường đến chỗ Đình Xiển cướp thuốc giải. Nhưng bàn tay chàng sắp chạm đến cổ thì bị đánh bật qua bên. Chuôi kiếm đánh từ dưới lên chấn ngang hông làm chàng tê nhức, sau đó một bàn tay xuất chưởng như thần đánh vào làm chàng bay trở ngược vào ngục.

– Nhanh… nhanh quá!

Minh Hướng trố mắt. Kẻ áo đỏ kia ánh mắt vẫn dửng dưng như không có gì xảy ra, tay vẫn chắp sau lưng. Rốt cuộc hắn ra chiêu thế nào, bọn người xung quanh cũng chẳng hề tỏ ra ngạc nhiên như đã chứng kiến cảnh này nhiều lần. Lê Hiệu cũng im lặng, vì chẳng nhìn thấy gì? Hay sao…

Với năng lực như vậy thì Đình Xiển cũng chưa chắc thắng nổi. Đình Gia Trang là của hắn, chả nhẽ còn có kẻ có thể đánh bại hắn ư? Thật quá đỗi khó hiểu.

Minh Hướng biết mình không thoát nổi. Chàng liền đứng dậy, thong thả bước ra.

– Đi!

Phòng giam nằm ở phía sau hậu viên Đình Gia Trang. Minh Hướng theo bước ra, mắt quay lại ý muốn Lê Hiệu bảo trọng.

Bước ra khỏi khu nhà lao, mùi hương hoa phủ khắp nơi ngào ngạt. Minh Hướng hít một hơi sâu, chẳng biết Đình Xiển sẽ làm gì tiếp theo.

Chàng theo đám người đi qua một dãy hành lang, ngọn tháp lớn vẫn sừng sững, cả bọn đi vòng ra phía trước rồi theo cửa chính bước vào.

Ở giữa sảnh điện, Đình Xiển ngồi ung dung, mắt hướng về đám người đang tiến vào.

– Long bá, phiền phức cho bá rồi!

Người đang áp giải Minh Hướng lắc nhẹ đầu:

– Trang chủ chớ khách sáo. Lệnh của trang chủ là việc của lão Long này mà!

Minh Hướng để ý kỹ, rõ ràng Đình Xiển rất tôn trọng người họ Long này. Vai vế của kẻ họ Long này, không chừng là toàn bộ đám người này, nhất định không phải tầm thường. Nói xong hắn nguýt mặt, cả đám liền lùi về phía sau. Đình Xiển bước đến, hắn nhếch nhẹ môi – hành động đặc trưng cho tính gian xảo của hắn.

– Thằng nhóc còn lại ấy ở Hỏa Phụng phái, ta đã báo tin cho hắn rồi. Nếu các ngươi ở cùng nhau thì hẳn phải có chút tin tức. Mà nếu ngươi muốn ít đỡ rắc rối, thì nên nói thẳng cho ta thì hơn. Bộ Vô Ảnh Cước đang ở đâu?

Minh Hướng lạnh mặt. Nếu hắn thực sự gọi Âm Hàn thì xui cho hắn rồi. Nhưng tên họ Long bí ẩn này cũng không hề đơn giản, không biết Âm Hàn có thắng nổi hắn không. Bộ Vô Ảnh Cước, theo lời Hỏa Quỷ, chàng đã đốt đi rồi, lấy đâu ra mà đưa cho hắn.

– Không có.

Đình Xiển vuốt vuốt con dao sắc nhọn, ánh sáng lóe lên lạnh lùng.

– Ngươi thật cố chấp. Như Khánh Tiến vậy!

Minh Hướng nghiến răng. Chàng vẫn chưa quên đêm hôm ấy, hai tên cáo già đã hạ sát sư phụ chàng như thế nào. Nếu không vì việc chung, chàng đã một sống một còn với hắn rồi.

Để nén chặt sự hận thù, chàng mím môi, nhưng vẫn run run chưa hết tức. Đình Xiển đập đập sống dao vào tay, nhìn hắn có vẻ toan tính.

– Ha ha ha! Cũng không sao, không vội. Đợi vài ngày nữa ta bắt được tên ở phái Hỏa Phụng, ta sẽ đoạt luôn cả hai quyển pháp. Bằng không…

Hắn hất tay, hành động thật mau lẹ. Lời hắn vừa dứt, cây dao đã dính khựng ở cột gỗ sát phía sau Minh Hướng.

– Giết hai con quỷ nhỏ các ngươi để giải trí cũng được mà… Ha ha ha!

Kẻ họ Long ở bên bỗng lên tiếng, giọng hắn khàn khàn nghe sợ:

– Tên này thân pháp không tầm thường.

Đình Xiển gật đầu:

– Mười hai tuổi đã học được Vô Ảnh Cước, thân pháp nhanh nhạy là phải. Nhưng nhìn cách hắn ngoan ngoãn vậy, hẳn bá đã cho nó một bài học.

Long bá cười gằn:

– Có đặc biệt thì cũng là nhãi ranh. Hay phế võ công hắn đi…

Bỗng từ bên ngoài có tiếng vọng vào, không vang nhưng rõ từng chữ một:

– Để hắn ta tham gia vào kế hoạch ấy đi. Tận dụng được thì cứ tận dụng!

Giọng nói trong trẻo tựa tiếng chim vùng cao, cứng rắn mà uyển chuyển, nhẹ nhàng mà dứt khoát, tiếng nữ nhi mà nội lực ẩn chứa thật thâm sâu.

Bất chợt Minh Hướng quay người, hướng ra nơi phát ra tiếng nói.

Một cô gái bước vào. Khuôn mặt của nữ nhi được khăn che màu đen phủ hết nửa, tóc cô được cối cao lên, chỉ để lộ đôi mắt trong veo như hạt ngọc, thoáng nhìn đượm màu hồng trần, mà buồn đến lạ.

Dáng đi chậm rãi, cô gái dần dần tiến vào đại sảnh, ánh mắt quẹt qua Minh Hướng làm chàng thoảng giật mình.

Khí lực từ cô ta mang một màu sắc lạnh lẽo, cảm giác hàn khí nhẹ tỏa ra ôm trọn cả mặt đất.

– Ngọc Ngư, đừng dễ dàng tin người vậy, kế hoạch lớn không được có sai sót.

Cô gái tên Ngọc Ngư nghe Đình Xiển nói vậy, thần thái vẫn điềm tĩnh:

– Hắn tuy cố chấp, nhưng thực lực không tồi, dành chút thời gian nói cho hắn hiểu, nhỡ đâu lợi dụng được cái tài.

Minh Hướng nghe giọng cô gái mà như người vô hồn, chẳng hiểu sao cô lại có sự cuốn hút đến kỳ lạ.

Và kế hoạch lớn họ đang nói là gì?