Hậu Ái

Chương 93: Ngoại truyện 15




Trans: Lam Lam

Chiếc ô tô màu đen lái về nhà họ Thẩm, Văn Trạch Lệ xách túi bước vào cửa, mọi người đã ngồi ở trong phòng khách, không hề hứng gì việc bóc quà nữa rồi.

Nhìn thấy Văn Trạch Lệ đã về, Mạc Điềm liền hỏi: “Mua được rồi à?”

Văn Trạch Lê đặt chìa khóa xe xuống, chỉnh lại cổ áo, gật đầu sau đó hỏi: “Mẹ, cho con một câu trả lời chính xác, ngủ nhiều có phải là dấu hiệu mang thai không?”

Mạc Điềm sững người: “Ừm… Thường thì là vậy.”

Văn Trạch Lệ nhìn Mạc Điềm với vẻ mặt khó tả, vài giây sau anh cầm điện thoại lên gọi cho bác sĩ Tiêu. Bác sĩ Tiêu nghe thấy câu hỏi này cũng ngẩn người một lúc, mới hỏi: “Kỳ kinh nguyệt của cô ấy là ngày nào?”

“Khoảng mấy ngày nay này.”

Bác sĩ Tiêu: “Thường thì đến ngày cũng hay ngủ nhiều nhưng sẽ không thèm ngủ đến thế, anh cứ quan sát thêm xem.”

Văn Trạch Lệ nhẹ người: “Được.”

“Mới có bầu có cần làm xét nghiệm không?”

Sẵn có bác sĩ ở đây, Văn Trạch Lệ liền hỏi cho hết luôn, anh cũng dần bình tĩnh lại. Hôm nay bị Mạc Điềm xoay vòng vòng, đến giờ tim anh vẫn còn đang treo lơ lửng trên không đây này.

Bác sĩ Tiêu: “Có thể xét nghiệm.”

Văn Trạch Lệ: “Ừ, cậu vẫn đang đi học ở Hải Thành à?”

Bác sĩ Tiêu: “Ừ, còn mấy tiết nữa.”

“Học xong thì về nhanh nhanh đi.” Văn Trạch Lệ rất thẳng thắn, ý trong lời nói là mau quay về chăm sóc cho vợ tôi. Ở đầu bên kia bác sĩ Tiêu bật cười gật đầu: “Ừ, sẽ về sớm.”

Văn Trạch Lệ cúp máy.

Liếc mắt nhìn người nhà họ Thẩm, Mạc Điềm khẽ ho một tiếng, bà cũng nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện rồi, bà nói: “Ừ nhỉ, có bác sĩ gia đình, chúng ta quả thực sốt ruột quá rồi.”

Văn Trạch Lệ xách túi lên, nói: “Để con lên xem cô ấy.”

“Đi đi.”

*

Đi vào phòng, Văn Trạch Lệ đặt chiếc túi trong tay xuống, bước đến giường nhìn Thẩm Tuyền, cô vẫn đang say giấc, còn là nằm sấp đi ngủ. Văn Trạch Lệ giật nảy lên, anh cúi người lật người cô lại, vừa lật người lại tay Thẩm Tuyền đã vô thức vơ lấy gối ôm, Văn Trạch Lệ vội vàng nhét gối ôm của cô vào trong lòng cô.

Thẩm Tuyền đẩy gối xuống dưới, Văn Trạch Lệ lại kéo tay cô lên trên tránh đè vào bụng.

Lăn qua lộn lại như vậy làm Thẩm Tuyền tỉnh giấc rồi, đôi mắt mang theo sự xấu tính lúc mới thức dậy nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, Văn Trạch Lệ bị cô nhìn vậy thì sững lại.

“Em tỉnh rồi à.” Ngón tay anh sờ lên sợi tóc trên trán cô.

Thẩm Tuyền vẫn nhìn anh như vậy: “Sao em ngủ anh lại chọc em?”

Văn Trạch Lệ: “Anh có chọc đâu.”

Thẩm Tuyền: “Em đang nằm sấp ngủ ngon, anh lại lật em lại, em ôm gối đang ngủ tử tế, anh giật cái gì mà giật?”

Giọng điệu câu hỏi này của cô chẳng có chút tức giận, nhưng trong đôi mắt xinh đẹp rõ ràng ánh đầy sự bất mãn. Lưng Văn Trạch Lệ lạnh buốt, anh nhỏ giọng nói: “Anh sợ em nằm sấp không thoải mái, với cả cũng sợ em đè lên bụng.”

Thẩm Tuyền: “Đâu phải lần đầu tiên em nằm ngủ vậy đâu? Mà em đè lên bụng thì sao?”

Văn Trạch Lệ chột dạ: “Đè… đè lên bụng thì không tốt.”

Thẩm Tuyền híp mắt, không nói gì rồi túm chăn kéo qua mặt, không thèm để ý tới anh, cô thật sự vẫn còn buồn ngủ. Vốn dĩ không có anh ngủ cùng, cô đã lăn lộn trên giường mấy lần mới ngủ được, vừa mới thêm thiếp ngủ được một lúc, anh lại tới trêu chọc.

Văn Trạch Lệ cũng cảm nhận được cơn tức giận của cô.

Sự tức giận ấy không phải rõ ràng nhưng lại có cảm giác như đang dỗi, Văn Trạch Lệ kéo cổ áo cúi người xuống, ngón tay thon dài kéo chăn ra.

Thẩm Tuyền kéo lại.

Anh cũng kéo.

Anh nhỏ giọng nói: “Em đừng giận nữa mà, nhé?”

Thẩm Tuyền không trả lời, dùng sức giật chăn ra, Văn Trạch Lệ cảm nhận được lực kéo của cô đành bỏ tay ra, bàn tay sờ lên mái tóc của cô: “Vợ ơi?”

“Em không ngủ được à? Có cần anh ru em không?”

Thẩm Tuyền không trả lời.

Văn Trạch Lệ nhéo nhéo dái tai cô, Thẩm Tuyền lạnh giọng đáp: “Đừng có nhéo.”

“Nhưng da em đẹp quá, anh sờ cái là không nhịn được mà muốn nhéo.” Văn Trạch Lệ nói: “Em ăn cái gì lớn vậy? Sao da đẹp thế.”

Thẩm Tuyền: “Ăn chem chép đấy.”

Văn Trạch Lệ sững người.

Thẩm Tuyền: “Anh cũng ăn nhiều vào.”

Văn Trạch Lệ: “…”

Thẩm Tuyền: “Cho khoẻ não.”

Văn Trạch Lệ bị cô nói cho không biết nói thế nào, anh nhìn độ cong phồng lên của chiếc chăn, mấy giây sau anh bật cười, ôm cô nói: “Đừng giận nữa mà, nhé?”

Thẩm Tuyền nằm trong chăn im lặng, cô cảm nhận được sức nặng của người đàn ông đang ôm mình, cái ôm của anh rất ấm áp. Sau mấy giây im lặng, Thẩm Tuyền giãy giụa.

Văn Trạch Lệ vội buông ra rồi kéo chăn xuống.

Hai người nhìn nhau, cô ngủ tới mức má ửng hồng, ánh mắt lại lạnh lùng nhưng lại mang theo chút buồn ngủ, khiến cho cô nhìn đầy hơi thở cuộc sống.

Văn Trạch Lệ đặt chóp mũi mình lên chóp mũi cô cọ cọ mấy cái.

“Em có muốn ngủ nữa không?”

Thẩm Tuyền: “Không ngủ nữa.”

“Trông em vẫn buồn ngủ lắm.” Ngón tay anh quẹt nhẹ lên khóe mắt cô, Thẩm Tuyền hừ lạnh: “Anh cũng biết cơ à?”

Văn Trạch Lệ: “Lỗi của anh, là anh sai.”

Hơi thở lúc nói chuyện của hai người hòa quyện vào nhau, ánh mắt nhìn đối phương. Văn Trạch Lệ xin lỗi xong thì không khí liền trở nên khang khác, anh bật cười, hôn lên môi cô, lưỡi đưa vào trong cuối lấy cô. Thẩm Tuyền ngẩng đầu, một tay ôm lấy cổ anh, lần mò xương quai xanh, ngón tay cô lành lạnh.

Ý trêu chọc rất rõ ràng.

Văn Trạch Lệ híp mắt, thuận thế ôm lấy eo cô kéo lên người mình, anh dừng lại trên đôi môi cô, nhỏ tiếng hỏi: “Vết thương khỏi rồi à?”

Tối qua hai người không dám làm gì.

Thẩm Tuyền: “Khỏi rồi.”

Văn Trạch Lệ rút cái chăn giữa hai người ra, đầu gối quỳ trên giường, một lát sau liền chống tay bên người cô, nắm lấy cằm cô mà hôn lên.

Hôn rồi Văn Trạch Lệ đột nhiên nhớ ra gì đó, anh bỗng dừng lại.

Thẩm Tuyền ôm lấy cổ anh, cũng dừng lại theo: “Hửm?”

Văn Trạch Lệ lấy lại bình tĩnh, nhìn người con gái trong lòng mình, nghĩ ngợi một lúc không biết nên mở miệng thế nào, đắn đo một lúc anh mới nói: “Em ngủ nhiều thế có cần kiểm tra nguyên nhân không?”

Ánh sáng chỗ này mờ mịt, khuôn mặt anh mang theo sự nhẫn nhịn, cảm giác kia trên người Thẩm Tuyền cũng đã biết mất hoàn toàn, cô lập tức đoán ra ý của anh: “Anh chắc không?”

“Anh chắc ngủ nhiều có lẽ là mang thai không?”

Văn Trạch Lệ: “Anh không chắc, nhưng nhỡ thì sao?”

“Vợ à, em nghĩ xem, hai ngày nay có phải em ngủ hơi nhiều không?” Anh có tình có lý nói, giọng điệu dịu dàng vô cùng, cực kỳ hấp dẫn.

Thẩm Tuyền nhìn anh không trả lời.

“Hồi trước em không thế đúng chứ?”

Thẩm Tuyền nhẹ nhàng lắc đầu.

Văn Trạch Lệ ôm lấy mặt cô hôn một cái: “Thế nên em xem, có phải nên test xem không?”

Thẩm Tuyền nhìn anh không trả lời. Văn Trạch Lệ thấy cô không trả lời thì trong lòng cũng sợ, anh vẫn nhìn cô, một lúc lâu sau Thẩm Tuyền đẩy anh ra, Văn Trạch Lệ ngồi xuống giường, ánh mắt dõi theo cô.

Thẩm Tuyền đi chân trần trên tấm thảm cạnh giường, cô đang định bước ra ngoài, bên ngoài không còn thảm nữa, rất lạnh. Trước khi chân Thẩm Tuyền chạm đất, cô sững người mấy giây rồi quay người lại tìm dép. Văn Trạch Lệ thấy vậy thì vội đưa dép lê cho cô, Thẩm Tuyền chống lên vai anh xỏ vào.

Cô nói: “Làm thế nào để kiểm tra?”

Văn Trạch Lệ thở phào một hơi, anh đứng dậy cầm túi trên bàn trà lên nói: “Em dùng theo sách hướng dẫn bên trong là được.”

Thẩm Tuyền nhận lấy, mở túi ra nhìn, mấy giây sau cô nhìn Văn Trạch Lệ: “Không phải chúng ta luôn dùng bao à?”

Người Văn Trạch Lệ cứng lại.

Anh cuộn tay lại ho khụ một tiếng: “Thường thì là có, nhưng thỉnh thoảng một hai lần chắc là bị lọt ra ngoài rồi.”

Thẩm Tuyền: “Cút.”

Đàn ông chó đúng là chẳng được tích sự gì hết.

Kể từ khi anh vứt thuốc tránh thai của cô đi, cũng đã lâu rồi cô không uống. Cô cầm túi đi vào trong phòng tắm. Phòng tắm trong nhà thiết kế theo sở thích của cô, lúc trước được làm rất lớn, cô đi đến trước bồn rửa mặt, lấy hộp ra xem hướng dẫn sử dụng cẩn thận. Thật ra việc này đơn giản, cô bỏ xuống rồi quay người đi giải quyết nhu cầu sinh lý.

Sau khi xong xuôi, cô lại đứng trước bồn rửa tay, trong tay cầm que thử, không biết vì sao lại có chút do dự. Cô vươn tay sờ bụng mình.

Vẫn phẳng, hoàn toàn không cảm nhận được gì.

Hướng dẫn sử dụng ghi rõ “Hai vạch đỏ” là có bầu.

Cả đời này Thẩm Tuyền làm việc gì cũng nhanh chóng quyết đoán, lúc này lại do dự tới như vậy, đợi mười mấy giây xong Thẩm Tuyền mới bỏ que thử vào.

Cô gần như nhìn chằm chằm vào que thử đỏ lên vạch đầu tiên, tiếp đó phần trắng cũng nhuốm màu nước tiểu, nhưng vạch đỏ thứ hai không xuất hiện.

Tâm trạng của Thẩm Tuyền lúc đó rất phức tạp.

Cô đưa tay mở cửa phòng tắm ra, cô đứng dựa vào cửa nhìn người đàn ông bên ngoài. Văn Trạch Lệ đứng dựa vào kệ tủ, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía này, thấy cô đi ra thì vô thức đứng thẳng người dậy. Thẩm Tuyền đi ra khỏi phòng tắm, đưa que thử trong tay đến trước ngực anh.

Văn Trạch Lệ lập tức nhận lấy rồi nhìn.

Chỉ có một vạch đỏ.

Thẩm Tuyền ngồi xuống giường, đôi chân dài vắt chéo: “Không có.”

Lúc mua que thử thai, Văn Trạch Lệ đã đọc qua hướng dẫn sử dụng bên ngoài, lúc này nhìn thấy vật thật, tay anh run lên.

Một lúc sau anh mới vứt thứ đó đi, đi đến giường ngồi xuống ôm lấy eo cô kéo cô vào lòng. Thẩm Tuyền hỏi anh: “Anh có mong đợi không?”

Văn Trạch Lệ ngẩng cằm lên, đôi môi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô, giọng nói khàn khàn: “Mong đợi chứ.”

Thẩm Tuyền không trả lời.

Một lúc sau, cô quay người ngồi lên đùi anh, ngón tay mở cúc áo của anh ra. Văn Trạch Lệ rũ mắt, sau đó bàn tay to lớt vuốt dọc theo váy cô, ánh sáng bên ngoài thông qua rèm cửa rọi vào.

Thẩm Tuyền vươn chiếc cổ trắng ngần lên, mồ hôi chảy dọc theo sống lưng cô, ánh nắng dạo chơi trên đôi chân thon trắng của cô, chỉ có đầu ngón tay là căng ra.

Bàn tay kia tóm lấy bắp chân cô kéo ra.

Giọng Văn Trạch Lệ rất nhỏ, vừa hôn má hôn cổ cô vừa nói: “Không phải vội, chúng ta còn trẻ mà.”

Hơi thở của Thẩm Tuyền ngắt quãng, cô dựa vào vai anh: “Em có vội đâu, anh vội mà.”

Văn Trạch Lệ bật cười: “Thế à? Thế ban nãy ai ở trong phòng tắm lâu thế nhỉ?”

Thẩm Tuyền: “…Anh cút đi.”

Đúng là vừa vui vừa buồn. Đợi tới khi hai người ra khỏi phòng đã hơn năm giờ chiều, trong nhà đang chuẩn bị cơm tối, nhìn thấy hai người họ, Thẩm Tiểu Toàn và Mạc Điềm ngồi trong phòng khách liền dừng lại, ánh mắt đồng loạt nhìn qua hướng ấy.

Thẩm Tuyền ngay lập tức nhận ra ý nghĩ của bố mẹ mình.

Cô nói: “Không có bầu ạ.”

Thẩm Tiêu Toàn nhíu mày: “Thử rồi à?”

Văn Trạch Lệ gật đầu: “Thử rồi ạ.”

Phòng khách lập tức yên lặng, Mạc Điềm cũng chẳng biết là vui hay là buồn, bà nói: “Không sao, chuyện này thỉnh thoảng nhầm lẫn cũng là bình thường.”

“Văn Trạch Lệ vội vàng quá không được.”

Văn Trạch Lệ sững sờ, không dám tin mà nhìn mẹ vợ mình: “Con vội á?”

Mạc Điềm cau mày: “Con không vội chắc? Mẹ mới nói là có thể, con đã hỏi mẹ ngay là làm thế nào. Anh xem đi, rõ ràng là anh định dùng con cái để buộc chân con gái tôi mà.”

Văn Trạch Lệ tức tới phát cười: “Mẹ, rõ ràng là mẹ khơi mào trước mà.”

“Tôi khơi mào thì làm sao? Tôi cũng chỉ là khơi mào thôi mà, là anh sốt ruột còn bảo bác sĩ gia đình mau quay về đây. Anh nói đi, có phải anh nghĩ là có con rồi bé Tuyền sẽ không rời xa anh không?”

Một câu nói đâm trúng tim Văn Trạch Lệ, anh cắn răng, đứng trước mặt mẹ vợ mình anh quả thực có lý cũng không nói tỏ được. Anh dè dặt nhìn Thẩm Tuyền, Thẩm Tuyền cười như không cười nhìn anh.

Văn Trạch Lệ chửi thề một tiếng, giật giật cổ áo: “Vợ à, anh không vội, thật đấy.”

Nếu không phải mẹ vợ nghi ngờ linh tinh thế này, anh thực sự không nghĩ tới chuyện này. Nhưng lúc này mẹ vợ lại đổ lỗi cho anh, anh cũng không thể tiện tay đổ lại cho mẹ vợ được, ai bảo anh là con rể, Thẩm Tuyền lại là người anh khó khăn lắm mới lấy được, tất cả những chuyện này chỉ có thể nhẫn nhịn thôi.

Cả nhà ngồi ở phòng khách một lúc, cơm nước xong xuôi rồi mới đứng dậy đi vào phòng ăn.

Thẩm Tiêu Toàn và Văn Trạch Lệ đi cùng nhau, ông vỗ vai Văn Trạch Lệ, nói: “Bố hiểu tâm trạng của con.”

Văn Trạch Lệ sững người nhìn Thẩm Tiêu Toàn.

Người bố vợ Thẩm Tiêu Toàn nói xong thì ngồi xuống, dáng vẻ không dám nhiều lời. Văn Trạch Lệ híp mắt, trong lòng nghĩ có lẽ người bị mẹ vợ đổ vỏ cho không chỉ một mình anh.

Mọi người đều là người bị hại.

Nghĩ vậy, trong lòng anh thoải mái hơn nhiều.

*

Ở lại nhà họ Thẩm một tối, ngày thứ hai quay về nhà họ Văn mang theo quà đáp lễ, hôn lễ long trọng này cuối cùng cũng đã hạ màn, đồng thời Văn Trạch Lệ cũng cho người mang hành lý của Thẩm Tuyền đến tòa 188. Trước khi vào ở, anh đưa cô tới cục quản lý nhà đất, Thẩm Tuyền nhướng mày: “Làm chi?”

“Sang tên.”

Thẩm Tuyền: “Sang tên gì?”

“Anh muốn tặng căn ở toà 188 cho em.”

Bởi vì anh ở tầng cao nhất, tầng đó là tầng 188, lên nữa là sân bay tư nhân. Thẩm Tuyền sững người, nhìn anh, một lúc sau mới nói: “Tặng em thật à?”

Văn Trạch Lệ ôm eo cô ngồi xuống ghế, đưa túi tài liệu cho nhân viên. Tài liệu trong túi một phần là của Thẩm Tuyền một phần là của Văn Trạch Lệ, bởi vì không có tài liệu để cập đến vấn đề mua trả góp nên thủ tục không phức tạp, căn phòng này là mua một lần trả hết.

Lúc xử lý hồ sơ, nhân viên không nhịn được mà nhìn Thẩm Tuyền một cái rồi lại nhìn Văn Trạch Lệ.

Toà 188 chắc chắn là địa điểm đặc trưng của đặc khu kinh tế CBD, ngay từ ban đầu giá đã lên trời, tới giờ thì khỏi phải nói.

Căn nhà thế này khả năng đổi chủ là rất thấp, trừ khi là ly hôn phân chia tài sản.

Còn kiểu sang tên thẳng này, đến cả phí sang tên cũng là người bán tự bỏ ra, thực sự rất hiếm gặp, nhân viên lại nhìn Thẩm Tuyền thêm.

Có thể lấy được loại nhà này từ trong tay một người đàn ông thì chắc chắn rất đỉnh.

Nhìn lại lần nữa, đôi vợ chồng này mới kết hôn không lâu, vừa kết hôn đã có được một căn phòng đáng giá như vậy. Nhìn thêm nữa, Văn Trạch Lệ, Thẩm Tuyền.

Nhân viên sững người.

Đây… Nếu là hai người này thì hình như cũng không bất ngờ lắm. Dù sao tiệc buffet miễn phí mười mấy ngày và cả 100 ngôi trường nữa cũng đã phải bỏ ra rất nhiều tiền rồi.

Hoàn thành thủ tục xong, Văn Trạch Lệ lại gọi điện cho luật sư nhà mình: “Qua đây làm thủ tục công chứng bất động sản đi.”

Công chứng xong xuôi, căn nhà này sẽ không nằm trong tài sản của vợ chồng nữa mà chỉ thuộc về mình Thẩm Tuyền thôi, Văn Trạch Lệ đặt bút xuống nhìn cô, môi nở nụ cười: “Em thích không?”

Thẩm Tuyền cũng đặt bút xuống, nhìn anh một lúc lâu rồi không hề khách sáo mà nói: “Em thích, cảm ơn anh.”

Văn Trạch Lệ bật cười, nắm lấy tay cô: “Về nhà ăn cơm thôi.”

“Cảm ơn vợ đã thu nhận anh.”

Về sau căn nhà này sẽ thuộc về Thẩm Tuyền, Văn Trạch Lệ thành người ở nhờ rồi, Thẩm Tuyền liếc mắt nhìn anh: “Chuyện nhỏ chuyện nhỏ, nộp tiền thuê nhà theo giá thị trường đi.”

Văn Trạch Lệ ngồi lên xe liền đi tìm thuốc lá, nghe vậy thì nhướng mày: “Gì chứ? Còn thu tiền thuê nhà à?”

Thẩm Tuyền rướn người tới, ngón tay cặp điếu thuốc trên môi của anh xuống: “Thu chứ, anh lên giường ra sức tí là được.”

Văn Trạch Lệ rũ mắt nhìn cô rồi bật cười: “Dễ thôi, có thể dùng cơ thể giải quyết thì không thành vấn đề.”

Thẩm Tuyền: “Cút.”

Cô dập tắt điếu thuốc rồi vứt đi. Nhìn thấy hành động của cô, mấy giây sau Văn Trạch Lệ nói: “Để anh cai thuốc.”

Thẩm Tuyền liếc anh: “Tốt nhất là thế.”

Đợi có con rồi cai thì muộn quá rồi.

Văn Trạch Lệ mở hộp ở chỗ điều khiển xe ra, lấy thuốc lá và bật lửa bên trong ra, Thẩm Tuyền nhìn anh hỏi: “Nếu mà lên cơn thèm thuốc thì sao?”

Văn Trạch Lệ ngước mắt, nhướng mày: “Thế thì ăn em.”

Thẩm Tuyền chậc một tiếng, không hề phản bác.

Văn Trạch Lệ bật cười, khởi động xe. Hai người quay về căn penthouse 188, Thẩm Tuyền vừa thay giày vừa nói: “Tối nay dì giúp việc không tới đây nấu cơm thì chúng ta ăn kiểu gì?”

Văn Trạch Lệ ngồi xổm xuống chỉnh lại tất cho cô rồi nói: “Gọi nhà hàng ở dưới mang lên.”

Thẩm Tuyền: “Cũng được.”

Cô đi vào phòng khách, tiện thể cởi tóc ra, Văn Trạch Lệ đặt túi tài liệu lên bàn: “Sổ đỏ mới mấy ngày nữa mới có, tới lúc đó anh bảo Lâm Tập đi lấy.”

Thẩm Tuyền: “Ừ, em đi tắm đây.”

Văn Trạch Lệ mỉm cười đi tới, ôm lấy cô từ đằng sau: “Tắm cùng đi.”

Thẩm Tuyền đẩy anh.

Văn Trạch Lệ đỡ eo bế cô lên, cắn lên môi cô: “Để anh trả tí tiền thuê nhà, chứ sao anh có mặt mũi ở lại đây.”

“Con người anh sợ nhất là để cho phụ nữ nuôi, anh khoẻ mạnh thế này sao có thể vô liêm sỉ vậy được.”

Thẩm Tuyền: “Anh đúng là vô liêm sỉ mà.”

Văn Trạch Lệ: “…”