Hát Tình Ca Cho Em

Chương 21




Theo tình hình trong nước chúng tôi mà nói, ngày mồng một tháng năm mà đến công viên trò chơi kỳ thực là một lựa chọn rất không sáng suốt chút nào. Phần lớn không phải là đi chơi, mà là đi nhìn người.

Nhóm ba người Diệp Phàm đương nhiên cũng không ngoại lệ. Vốn chỉ cần một tiếng đi xe là đến nơi, nhưng vì kẹt xe nên phải nhích từng chút, phải mất hai tiếng mới đến được trước cửa công viên trò chơi.

Đậu xe xong, bước xuống xe, biển người tấp nập, rất hùng vĩ.

Cậu nhóc Đoàn Dự đã sớm không chờ đợi được nữa, lôi kéo tay Diệp Phàm chạy đến xếp hàng mua vé vào cửa. Diệp Phàm đáng thương đang mang đôi giày cao gót, bước đi lảo đảo, hoàn toàn biến mất hình tượng thục nữ mà cô đã dày công trang điểm. Đoàn Diệc Phong nhìn cảnh này, mỉm cười đi theo.

“Cô ơi, vì sao hôm nay có nhiều người như vậy?” Cậu bé mặc dù đang xếp hàng vẫn không đứng yên được, trong miệng luôn có những thắc mắc hỏi hoài không hết.

“Bởi vì hôm nay không cần đến trường, cho nên ba mẹ đều mang con đến đây chơi.”

“Thế tại sao không đến trường ạ?”

“Con còn nhỏ, đợi sang năm là có thể đến trường rồi.”

“Đến trường để làm gì ạ?”

“Đến trường có thầy cô dạy các con đọc sách viết chữ, còn có rất nhiều bạn nhỏ cùng chơi với tiểu Dự…”

“Đọc sách ạ? Sách đó tiểu Dự đã đọc chưa?”



Cậu bé luôn có nhiều vấn đề đếm không xuể. Diệp Phàm chẳng ngại phiền hà mà giải thích cặn kẽ, nét mặt từ đầu đến cuối vẫn duy trì sự tươi cười. Với tình cảnh này, người mẹ trẻ tuổi mang con đến đây chơi đang đứng bên cạnh, không kìm được lên tiếng: “Chị này, tính chị thật tốt. Con tôi vừa hỏi những câu này là tôi liền thấy bực bội rồi!”

“Thật ra trẻ con đều như vậy. Trẻ nhỏ có lòng hiếu kỳ cao, lâu dài thì thành thói quen à.”

“Chị nói thì dễ. Tôi nuôi đứa này được sáu năm. Càng lớn càng nói nhiều, tôi phiền muốn chết.”



Hai người đang nói chuyện, thình lình bị cậu bé đang nắm tay người phụ nữ kia cắt ngang: “Mẹ ơi, con muốn uống trà sữa!”

“Uống nước đá cho lắm à! Đi qua kia, đừng làm phiền mẹ xếp hàng, đi tìm ba đi!” Người phụ nữ đó nhịn không được phất tay xua đi. Cậu bé tròn tròn kia liền bĩu môi, cúi đầu chán chường đi tìmba đang ngồi chờ ở đâu đó.

Thấy cảnh này, Diệp Phàm bật cười một cái.

Bà mẹ trẻ kia không vui cười trừ: “Chị đừng chê cười à! Ngày hôm nay, con tôi đã đòi tôi mua trà sữa cũng phải hơn tám lần rồi, đưa cho nó thì nó lại không chịu uống. Thật sự là quậy phá mà! À, con chị nhìn qua rất ngoan, chắc sẽ không cố tình kiếm chuyện đâu ha?”

Diệp Phàm có hơi xấu hổ: “Thật ra, cậu bé không phải…”

“Vâng ạ, con không thích uống trà sữa, con thích ăn kem! Không tin dì hỏi ba con đi!” Đoàn Dự ở bên cạnh cất cao giọng nói trẻ con, bộ dạng nghiêm chỉnhgiống như ông cụ non y đúc.

Đoàn Diệc Phong mỉm cười gật đầu.

Câu trả lời của cậu bé làm mọi người xung quanh cười một trận. Mẹ của cậu nhóc kia cúi người véo khuôn mặt của cậu: “Cậu bé này đáng yêu quá, sau này nhất định sẽ có một đám cô bé chết mê chết mệt cho mà xem.”

“Cháu không cần ai cả, cháu chỉ cần ba mẹ là được rồi!” Cậu bé lại lớn tiếng nói, một tay nắm Đoàn Diệc Phong, tay kia kéo Diệp Phàm.

Gương mặt của Diệp Phàm thoáng cái đã đỏ lựng cả lên, tim đập rộn. Cô không dám nhìn biểu tình của Đoàn Diệc Phong lúc này. Để hóa giải sự xấu hổ, cô trừng mắt với Đoàn Dự, nhỏ giọng nói: “Quỷ nhỏ, nói gì vậy hả?”

Đoàn Dự biết mình lỡ lời, lại sợ Diệp Phàm giận, vội vàng ngậm miệng. Thế nhưng trong lòng cậu không phục, buồn bực trề môi.

Hành động của hai người lớn nhỏ thu hết vào tầm mắt của người mẹ trẻ kia, cô ta thoáng cái đã hiểu rõ mọi chuyện. Nụ cười trên mặt trở nên cứng đờ: “Ha ha, trẻ con mà, đều là như vậy… ha ha…” Tiếng cười có hơi giả tạo, cô ta quay đầu, cũng không nói gì nữa.

Đối phương bỗng nhiên như vậy, Diệp Phàm đều nhìn rõ. Mãi cho đến khi xếp hàng mua vé xong, trong lòng cô vẫn vương vấn cảm thụ không tốt cho lắm. Còn Đoàn Diệc Phong cũng không hề nói gì, chỉ đứng đắn xếp hàng mua vé, sau đó ôm con trai nói: “Đi chơi nào.”

“A, đi chơi nào! Đi chơi nào!” Đoàn Dự vui vẻ reo vang. Ở trong lòng ba, cậu dang tay thành hình dạng máy bay, cực kỳ vui vẻ.

Thấy hai cha con vui vẻ như vậy, Diệp Phàm chợt thấy phản ứng của mình vừa rồi dường như có phần quá nhạy cảm. Có thể anh chỉ coi như là chuyện đùa mà thôi, căn bản không để ý đến. Đúng vậy, nhất định là do cô suy nghĩ quá nhiều rồi! Nghĩ như thế, Diệp Phàm khôi phục lại tinh thần quật cường không thể đánh bại, cất bước đuổi theo hai người.

Trước khi đến đây, Diệp Phàm đã chuẩn bị tinh thần đối mặt với biển người đông nghìn nghịt. Thế nhưng đến khi vào trong công viên, cô mới phát hiện hiện trường còn hỗn loạn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cô. Nhân dịp ngày lễ, gia đình mang con cái đến đây chơi quả thực bùng nổ. Không chỉ có con nít, mà còn có trai gái thanh niên đến đây góp vui. Chỗ các trò chơi bị quây kín đến con kiến còn không chui lọt.

Giờ khắc này, Diệp Phàm rốt cục cũng bắt đầu hối hận vì sao hôm qua mình lại dự định dùng “sắc dụ” chứ.

Cô không kìm được thầm mắng chửi chính mình: Diệp Phàm ơi là Diệp Phàm! Xem cô ăn mặc cái gì vậy? Mặc váy mắt nhắm mắt mở thì cũng chấp nhận được, mẹ nó cô còn mang giày cao gót! Thôi mang giày cao gót thì cũng bỏ qua đi, cô mua một đôi thấp thấp một tí thì chết sao?! Nếu bây giờ có bức tường, Diệp Phàm khẳng định đôi giày cao gót cô đang mang vừa đạp vô một cái, có cứng thế nào thì cũng sẽ rất thê thảm!

Bên này, Diệp Phàm đang cố gắng điều chỉnh tư thế, bước đi cho phù hợp với đôi giày dưới chân. Bên kia, cậu bé Đoàn Dự lại chơi đùa vui vẻ, mới chơi xong thuyền hải tặc, lại muốn chơi tiếp tàu lượn siêu tốc.

Tàu lượn siêu tốc? Nghe thấy bốn chữ này, Diệp Phàm bất giác nuốt nước bọt cái ực. Không phải là cô sợ cái trò này, mà là hàng ngũ đợi lên tàu đã xếp hàng quá dài, nếu như chờ đến phiên họ, không biết là bao lâu à.

Đoàn Diệc Phong dường như đã nhận ra sự khó xử của Diệp Phàm, khom người nói với cậu nhóc đang hứng khởi phừng phừng kia: “Tiểu Dự, chúng ta chơi trò khác được không?”

“Vì sao ạ? Con muốn đi tàu lượn mà!” Cậu bé kia mặc dù có trưởng thành sớm nhưng cũng chỉ là một đứa trẻ, vừa nghe ba nói thế, lập tức không vui dùng dằng, “Con muốn chơi, con muốn chơi mà!”

“Nhưng mà ba không chơi được tàu lượn siêu tốc, làm sao bây giờ?”

Câu nói của Đoàn Diệc Phong khiến Diệp Phàm cảm động không thôi. Người đàn ông này lại vì cô mà không để ý đến hình tượng to lớn của người cha trước mặt con trai. Đây cũng xem là quan tâm cô đi! Trong lòng Diệp Phàm quá cảm động à! Nhất thời cô cảm thấy chân không đau nữa, chân cũng không mỏi, cắn răng nói: “Tiểu Dự muốn chơi thì để cháu chơi đi, không sao đâu.”

Thấy Diệp Phàm nói như vậy, Đoàn Diệc Phong cũng không nói gì nữa. Hai người dắt cậu bé đến xếp hàng.

Đội quân xếp hàng quả thật không thể đùa, mua phiếu xếp hàng, phải đợi hơn một tiếng. Trái lại cậu bé vô cùng hưng phấn, không có nửa điểm chán nản. Nhưng Diệp Phàm thiếu chút nữa nằm sóng soài rồi.

Giày cao gót ơi là giày cao gót, sao mày lại là giày cao gót cơ hả? Diệp Phàm thấy mình đứng mỏi đến độ sắp nảy sinh ảo giác rồi. Lúc Đoàn Diệc Phong ra gợi ý cho cô không cần miễn cưỡng, cho họ con đường lui rồi. Thế mà cô lại không biết tốt xấu thế nào, khiến bản thân mình chịu khổ đây? Cô xốc lại tinh thần, xếp cuối dần dần cũng đến đầu. Lúc thấy tàu lượn siêu tốc, Diệp Phàm cuối cùng cũng thở phào.

Dù sao cũng kiên trì đến cùng à!

Cô nắm bàn tay nhỏ bé của Đoàn Dự ngồi xuống ghế, Đoàn Diệc Phong cũng ngồi phía sau hai cô cháu. Tàu lượn rất nhanh đã khởi động. Nó chậm rãi bò lên cao, rồi lao xuống nhanh như chớp. Mặc dù bình thường cô không chơi những trò kích thích như thế này, những cũng còn hơn là xếp hàng. Diệp Phàm thấy trò này cũng thú vị hơn tưởng tượng. Cậu bé ở bên cạnh cô vui vẻ hét a a, không thấy sợ hãi chút nào.

Quay vòng tròn mấy vòng, tàu lượn siêu tốc cũng chạy chậm lại. Diệp Phàm xuống xe trước, sau đó bế Đoàn Dự ra. Đợi đến khi hai người đã xuống xe, cô mới cảm thấy có gì đó không ổn. Cô quay đầu nhìn, Đoàn Diệc Phong vẫn còn ngồi im tại chỗ, sắc mặt tái mét.

Gần như trong nháy mắt, Diệp Phàm thiếu chút nữa muốn vả vào miệng mình. Hóa ra, anh vừa rồi không phải mượn cớ, mà thật sự không đi tàu lượn siêu tốc được!