Hạt Ngọc Quý Trong Tay Lão Đại Hắc Bang

Chương 4: Anh trai thứ ba




Ăn xong một bữa no nê, Điền Hi Vy gửi tiền cho chủ quán rồi rời khỏi với chiếc bụng đã no căng.

Về đến Điền Gia, nàng nhìn cánh cổng lớn được mạ vàng chói lóa trước mắt càng khiến gương mặt nàng trở nên khó coi.

Dù mọi cảm xúc yêu, hận đối với Điền Gia đều được hệ thống nhỏ trợ giúp xóa bỏ nhưng sâu trong tiềm thức Điền Hi Vy nơi này vẫn luôn là một lồng giam nhỏ. Giam giữ tương lai và ước mơ tự do của một chú chim sẻ.

Hít một hơi thật sâu, nàng duỗi chân tiếp bước đi vào bên trong.

Có lẽ cũng đã khuya nên người nhà Điền Gia hầu như đã đi ngủ hết, nhưng chiếc ti vi ở phòng khách vẫn còn mở sáng dường như vẫn còn có người thức.

Trong phòng khách, một cỗ năng lượng tà ác nồng nặc mùi chết chóc lượn lờ khắp căn phòng. Những sương mờ tà ác không dám bước đến gần nàng một bước như thể đang kiêng kị một thứ gì đó.

Điền Hi Vy thẳng lưng bước đi xung quanh căn phòng dò thám, nàng dừng lại tại một cánh cửa kì lạ chưa một lần xuất hiện trong kí ức của nàng về Điền Gia.

Không phải nghĩ nhiều, Điền Hi Vy đẩy cửa bước vào bên trong.

Bên trong căn phòng là một khoảng không vô tận. Ánh đèn đỏ lập lòe lúc sáng lúc tối khiến con người ta không khỏi sợ hãi.

Đột ngột một cánh cửa đen xuất hiện trước mặt nàng, kết nối với toàn bộ căn phòng sau cánh cửa. Đã như thế này Điền Hi Vy cũng đã nhận ra được vấn đề trước mắt.

“Thì ra là có người muốn mời ta.”

Nàng chậm rãi bước đến đi xuyên qua cánh cổng trước mắt.

Cảnh vật trước mắt nàng đã hoàn toàn thay đổi thành một căn nhà cũ kĩ, hoang sơ.

Cánh cổng cũng dần dần biến mất ngay khi nàng bước ra.

“Không ngờ đến ở nhân thế lại có kẻ dám đánh đổi cả tuổi thọ để giao dịch Cổng Linh Quang[1] chỉ mời ta đến đấy.”



Cổng Linh Quang: Cánh cổng kết nối âm giới, thần giới và nhân giới với nhau có tác dụng mời thần và mời âm sai. Người sử dụng mỗi lần mời một vị thần sẽ phải trả một cái giá rất đáng sợ, phân vị của vị thần càng cao thì cái giá phải trả càng lớn. Từ nhà cửa, vận may,… nếu tất cả không có thì chỉ có thể lấy sinh mạng cùng một hồn ba phách mà trả nợ.

Điền Hi Vy thở dài nhìn thân ảnh bà lão già nua đang dập đầu bất chấp tính mạng để mời nàng đến, vốn dĩ duyên phận không cho phép nàng sẽ không thể giúp được bà lão.

Nhưng nhìn đến gần phía trong góc có một cậu bé đang bất tỉnh nhân sự nằm co ro ở bên đó, trên tay là một sợi tơ duyên.

Bà lão ngẩn đầu nhìn thấy Điền Hi Vy xuất hiện trong đáy mắt hiện lên một tia mừng rỡ quỳ xuống không ngừng cúi lạy: “Linh Thần! Tạ ơn ngài đã xuất hiện, tín đồ xin ngài hãy cứu và cưu mang đứa bé này. Nó có thể chất Cực Âm Chi Thể dễ dàng dẫn dụ yêu mà… nếu để nó một mình chỉ sợ ta không thể cứu được nó.”

Vừa nói bà lão vừa dập đầu không ngừng đến mức khiến vầng trán nhăn nheo đỏ thẫm màu máu.

Nhìn lên ấn đường kim quang chiếu rọi của cậu bé Điền Hi Vy cũng đành phải gật đầu chấp thuận.

“Cũng xem như là có duyên, ta sẽ thu nhận đứa bé.”

Bỏ qua bà lão nàng tiến đến bên cạnh đứa nhỏ đưa tay điểm lên trán cậu bé một tia linh quang, rất nhanh cậu bé đã không còn cảm thấy đau đớn.

Cũng vào lúc này bà lão cũng ngã xuống hoàn toàn rời khỏi cõi trần, nhìn thân xác suy kiệt của lão nàng không khỏi thấy thương tâm.

Cái giá của mời thần rất đắt.

Nàng giúp cậu bé an táng bà lão lại không quên giúp cho bà siêu độ, nhìn linh hồn dần rời khỏi nhân thế Điền Hi Vy mỉm cười nhẹ.

“Kiếp sau hãy sống tốt một chút.”

Nhìn đứa bé đang co ro trong góc, nàng mềm lòng bế cậu bé lên.

Dùng thần lực ít ỏi của mình mở một cánh cổng trở về lại phòng của mình, Điền Hi Vy đặt cậu nhóc lên giường rồi đi thay một bộ đồ thoải mái.



“Cốc cốc!”

Thật trùng hợp nàng cũng vừa mới thay đồ xong liền đi đến mở cửa.

Bên ngoài là một nam thanh niên tóc vàng, đôi mắt hồ ly mê hoặc lòng người xuất hiện trước mắt. Người này chính là vị anh trai thứ ba của Điền Hi Vy nàng.

“Có…”

Chưa kịp mở lời Điền Hi Vy liền bị anh trai thứ ba này ôm chặt lấy, bàn tay ấm áp của anh đặt lên đầu nàng xoa một cách dịu dàng.

“Tiểu Vy, vất vả cho em rồi… là anh trở về trễ.”

Điền Hi Vy sửng sốt đẩy Điền Tư Dạ ra, nàng đứng cách anh đến tận ba mét.

“Anh là ai?”

Nhận rõ ánh mắt cảnh giác của nàng, Điền Tư Dạ liền buông lỏng thân thể nở một nụ cười nhẹ nhàng hết mức có thể.

“Đừng đề phòng như thế, anh là anh trai thứ ba của em Điền Tư Dạ.”

Biết bản thân đã thất thố, nàng vội cúi đầu xin lỗi.

Điền Tư Dạ không những không tức giận mà còn vui vẻ đi đến nắm lấy tay nàng: “Sau này nếu anh cả với anh hai có bắt nạt em thì hãy nói với anh ba. Mặc dù anh ba của em nhỏ hơn hai người họ nhưng quyền lực của anh là lớn nhất.”

Nói xong anh còn xoa đầu nàng một cái, cưng chiều nàng như một đứa em lâu ngày không gặp.

Sau một lúc trò chuyện với anh ba thì nàng cũng đuổi khéo được anh đi. Nhìn bóng lưng nam nhân rời đi dần nàng có chút phức tạp.

Nam nhân này linh hồn có chút kì lạ… chẳng lẽ là…