Hạt Giống Tâm Hồn

Quyển 08 - Chương 02: Tuyên ngôn của cái tôi




“Chỉ khi nào thật sự hiểu rõ và trân trọng bản thân mình, tôi mới có thể yêu quý cuộc sống và sống tốt hơn. ”

Tôi sẽ sẵn sàng đón nhận những gì chờ đợi mình phía trước, dẫu đó là thử thách khắc nghiệt đến thể nào đi chăng nữa.

Trên thế giới bao la này, có thể có một vài người nào đó có những điểm tương đồng với tôi, nhưng chắc chắn rằng không một ai hoàn toàn giống như tôi. Tôi là một thực thể duy nhất, có những suy nghĩ, cách sống của riêng mình mà chẳng một người nào khác có quyền cấm đoán hay ép buộc phải theo ý họ. Cách sống mà tôi chọn, đó là theo đuổi những gì mình mong muốn.

Tôi biết rằng tôi có quyền tự do lựa chọn cho mình những suy nghĩ, tình cảm đối với thế giới xung quanh, cả những cảm xúc vui, buồn, sung sướng hay khổ đau.

Tôi được toàn quyền chọn lựa những lời lẽ mà mình thốt ra, hoặc tốt đẹp, dịu dàng, hoặc chua ngoa, cay nghiệt.

Tôi có quyền làm mọi điều mình muốn, dẫu với người khác, những điều ấy có thể là điên rồ, bởi xét cho cùng, cuộc đời này là của tôi, tôi được phép sống và thực hiện những điều mình khao khát.

Tôi được tự do chắp cánh cho trí tưởng tượng của mình bay cao cùng với những ước mơ và hy vọng, hoặc chìm đắm trong nỗi sợ hãi, nhút nhát, sợ sệt.

Tôi biết rằng chỉ khi nào thật sự hiểu rõ và trân trọng bản thân mình, tôi mới có thể yêu quý cuộc sống và sống tốt hơn trong cuộc đời.

Tôi biết bản thân mình vẫn còn ẩn chứa những điều mà ngay chính tôi cũng không thể nào hiểu hết. Vì vậy, giữa dòng đời tấp nập và bận rộn này, tôi vẫn sẽ dành thời gian cho bản thân, vẫn sẽ miệt mài trên con đường tìm kiếm cái tôi của mình. Trong một giây phút nào đó, mặc cho tôi trông như thế nào, đã nói và đã làm những gì, đang nghĩ và đang cảm thấy ra sao thì con người

trong khoảnh khắc ấy cũng chính là tôi. Chính những hành động, lời nói và suy nghĩ ấy là những chứng cứ xác thực nhất nói lên tôi là ai. Rồi sau này, mỗi khi nhìn lại bản thân, nghiệm lại những gì mình đã nói, đã làm, nhớ lại những gì mình đã suy nghĩ và cảm thấy, tôi sẽ hiểu mình hơn. Tôi sẽ nhận ra điểm gì đó ở mình còn chưa tốt, chưa phù hợp và gạn lọc lấy những điều tốt đẹp để phát huy, làm mới mình mỗi ngày.

Tôi nhìn được, nghe được. Tôi có thể cảm nhận, suy nghĩ, cũng có thể nói và làm. Tôi có tất cả những công cụ để có thể tồn tại trong cuộc đời này, để được gần gũi với mọi người, để sống có ích, để làm những việc có ý nghĩa, và có thể điều khiển cả thế giới này.

Tôi sở hữu chính bản thân tôi, và do đó, tôi có thể kiến thiết chính mình.

Tôi là chính tôi, và đó là cuộc sống của tôi.

- Nguyễn Đoàn Theo My Declaration Of Self-Esteem

Cái nút áo

“Sức mạnh của mẹ chính là tình yêu mẹ dành cho con. ”

- Barbara Weidner

Giật mình thức giấc. Cảm giác khát khô ở cổ khiến tôi phải lồm cồm ngồi dậy mở tủ lạnh, với chai nước uống một hơi dài. Cái mát lạnh làm tôi tỉnh cả người. Nhìn đồng hồ đã hơn 4 giờ sáng. Tôi đến bên máy vi tính bật máy lên, mở chương trình Nhật ký để theo dõi những việc mình đã làm và kế hoạch cho tuần tới Dòng chữ thông báo màu đỏ chói hiện lên nhấp nháy: "Kỷ niệm ngày đầu tiên quen M". Tôi mỉm cười, quyết định sẽ lục lọi trên Internet để tìm được một tấm thiệp độc chiêu tặng nàng. Sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng tôi cũng mãn nguyện với một cái thiệp nhiều ý nghĩa. Kéo ngăn tủ ra để lấy cái đĩa CD, tôi chợt nhìn thấy trong đó có một gói quà xinh xắn. Bên trên là một tấm thiệp to, còn bên dưới là một chiếc đồng hồ để bàn rất dễ thương và một cái nút áo.

Hơi ngạc nhiên, tôi vội mở thiệp ra xem:

Anh thân yêu,

Thế là chúng mình quen nhau đã 3 năm rồi. Trong 3 năm qua em rất vui vì đã quen anh. Em cũng đã học được rất nhiều điều từ anh.

Anh của em là người thông minh, giỏi giang, luôn làm tốt công việc, và sống rất tốt với mọi người quanh mình. Anh không câu nệ giàu nghèo, chức vị, luôn đối đãi hết lòng với mọi người, vì vậy anh được nhiều anh em bè bạn mến yêu, kính nể.

Tối nay em đến nhà anh. Đã 9 giờ tối mà anh vẫn chưa về nhà. Thật ra điều này cũng có gì lạ đâu, bởi thường thì chẳng bao giờ anh về nhà trước 10 giờ tối. Nhưng hôm nay, em chợt chạnh lòng khi nhìn thấy mẹ đang khâu lại chiếc áo bị thủng vì tàn thuốc lá của anh. Nhìn dáng mẹ hao gầy, cặm cụi với đường kim mũi chỉ, chợt lại nghĩ về anh...

Kỷ niệm ba năm quen nhau của tụi mình, em tặng anh chiếc đồng hồ với lời nhắn: "Thời gian luôn hững hờ trôi đi mà chẳng chờ đợi một ai. Có những thứ chúng ta có thể lần lữa không làm ngày hôm nay, nhưng cũng có những thứ đến ngày mai đã là quá muộn".

Còn cái nút áo này, em gửi anh với lời nhắn chân tình: "Đôi khi người ta biết rất nhiều điều to lớn, cao cả, nhưng lại không để ý chiếc áo mình đang mặc có bao nhiêu nút!". Anh đã sống vì mọi người, nhưng trong mọi người lại thiếu một người quan trọng nhất. Anh hãy xem tờ giấy bên dưới. Chúc anh luôn vui vẻ và thành đạt.

Tôi cầm đồng hồ và chiếc nút lên, bên dưới có một tờ giấy xếp làm tư nằm ngay ngắn:

Em thấy anh rủ bạn về nhà cùng vui vè, hả hê cười nói với mấy thùng bia. Anh em bàn tán với nhau không hết bao nhiêu chuyện đời, chuyên cơ quan, chuyện nhà sếp...

Em thấy mẹ cặm cụi dọn dẹp thức ăn dư, lom khom nhặt từng vỏ lon xếp lại, sáng mai ra chợ đổi lấy chục chanh pha nước cho thằng con đang mệt mỏi, nhức đầu vì say.

Em thấy anh sáng ra sạp gom gần hết báo, đọc ngấu nghiến từng bài, từng mục, rồi hùng hồn bàn luận chuyện đời, chuyện quan liêu, chuyện cửa quyền...

Em thấy mẹ cẩn thận sắp từng tờ báo, lựa riêng ra những phần quảng cáo rồi ngập ngừng hỏi anh: "Cái này cân ký bán được không con?".

Em thấy anh chơi hết lòng với bạn, chẳng bỏ về dù lúc đó là mấy giờ chăng nữa...

Em thấy mẹ cứ trằn trọc ra vô mãi, ngóng ra cửa thì thầm với chính bản thân: "2 giờ rồi mà phòng nó vẫn vắng tanh".

Em thấy anh sau một ngày làm việc mệt mỏi, về đến nhà vội vàng bật máy lạnh, bật quạt, ngả lưng nằm ngủ chẳng muộn phiền.

Em thấy mẹ ra hiên nằm những ngày trời nóng, rồi lẩm bẩm xem điện tháng này có quá định mức chưa.

Em thấy anh ghiền chơi vi tính, thỉnh thoảng lại băn khoăn nâng cấp CPU hay lại đổi cái mới chạy nhanh hơn.

Em thấy mẹ rất ghiền xem cải lương, vừa xem vừa chặm nước mắt, rồi cười vui cho số phận đã bớt khổ của các nhân vật, chẳng để ý màn hình mất màu hay thỉnh thoảng lại nghe tiếng được tiếng mất.

Em thấy anh là chuyên viên vi tính, viết được bao nhiêu phần mềm để quản lý công ty, xem công nợ, lãi lỗ.... Thế mà chẳng thể nào tính đúng được tình thương của người mẹ.

Em thấy mẹ chẳng cần vi tính, vẫn âm thầm lập trình cá, cơm, rau. Biết chị Hai cái áo ủi không ngay, còn anh nữa - đôi giày cả tuần chưa chịu đánh!

Em thấy anh chỉ nghĩ, chỉ làm chuyện lớn mà lắm lúc lại quên đi những chuyện nhỏ xung quanh.

Em thấy mẹ suốt đời vụn vặt mà luôn dạy con mình những bài học lớn lao...

Những dòng chữ của M như nhảy múa trước mặt tôi. Cảm giác bàng hoàng xâm chiếm con người tôi. Tôi thẫn thờ nhìn vào khoảng không vô định trước mắt. Là tôi đấy ư? Một thằng con trai tưởng chừng đã khôn lớn, trưởng thành mà vô tâm đến mức này ư? Tôi cầm lấy cái nút áo rồi đi xuống tầng dưới, nhẹ nhàng mở cửa bước vào phòng mẹ. Mẹ đang ngủ, dáng nhọc nhằn của một đời lam lũ. Tự dưng tôi nghe cổ họng mình nghẹn đắng. Tôi nắm chặt tay, cái nút áo cồm cộm - một cái nút áo tròn tròn, xinh xắn. Xoay xoay cái nút áo trong tay, bất giác tôi tự hỏi, cuộc sống này sẽ ra sao khi không có những người phụ nữ luôn lặng lẽ hy sinh và những thành công mình đạt được có ý nghĩa gì khi ngay cả những điều bình dị như thế này mình cũng chưa một lần nghĩ đến?

- Thanh Giang Theo Internet

Hãy cho đi

“Thực chất của tình yêu thương là từ bỏ ý thức về bản thân mình, nhưng chính khi hy sinh và quên mình đỉ là ta đã nhận về điều quý giá nhất cũng như tìm thấy và làm chủ được bản thân mình. ”

- Hegel

Cậu bé, với chiếc chân trái phải mang khung thép trong suốt bốn tháng qua, về đến nhà, trên tay ôm một chú cún con. Chú cún này bị tật ở xương hông, nên chỉ có thể đi được những bước khập khiễng. Việc cậu bé chọn mua một chú cún bị tật khiến bố mẹ cậu vừa ngạc nhiên, vừa xót xa vì thương cảm. Nhưng điều khiến họ ngạc nhiên hơn nữa, đó là từ ngày có người bạn mới, cậu bé như trở thành một con người khác, lúc nào cũng tươi vui, tràn đầy hy vọng.

Ngay từ ngày đầu tiên đón chú cún về nhà, cậu bé đã cùng mẹ đến gặp bác sĩ thú y để tìm ra cách chữa trị tốt nhất cho cún con. Bác sĩ khuyên rằng, nếu cậu bé chịu khó xoa bóp, kéo căng chân cún đều đặn mỗi sáng và dắt chú đi dạo ít nhất một dặm mỗi ngày thì các cơ xung quanh chiếc hông bị vẹo của cún con sẽ dần trở nên mạnh khỏe. Cơ may trở lại bình thường của cún con là hoàn toàn có thể và tùy thuộc rất nhiều ở cậu bé.

Mặc dù chú cún cứ rên ri khó chịu mỗi lần cậu bé xoa bóp chân cho chú, và dù cậu luôn cảm thấy chân trái đau nhức mỗi khi dẫn cún đi dạo, nhưng trong suốt hai tháng trời, cả hai đã nghiêm túc tập luyện theo chế độ phục hồi dành riêng cho họ. Vào tháng thứ ba, cả hai đã có thể đi được ba dặm mỗi sáng trước khi cậu bé đến trường mà không hề cảm thấy đau chân tí nào.

Vào một sáng thứ bảy, khi cả hai đang trên đường trở về sau buổi tập như thường lệ, thì bất thình lình, một chú mèo nhảy ra khỏi bụi cây bên đường khiến cún con hết sức hoảng hốt. Chú nhảy chồm lên, giật tung dây xích ra khỏi cổ rồi phóng như tên bắn ra giữa dòng xe cộ. Cún con va phải một chiếc ô tô, bị hất tung lên vệ đường. May mắn thay, chú chó vẫn còn thơi thóp thở. Ghì chặt người bạn nhỏ yêu thương vào lòng, cậu bé đi nhanh về nhà, không để ý thấy khung thép bên chân trái của mình đã boong ra tự lúc nào.

Mẹ cậu tất tả đưa chú chó đến viện thú y.

Trong khi cậu bé đang lo lắng chờ đợi bên ngoài, mẹ cậu ôm cậu vào lòng, nghẹn ngào nói trong nước mắt:

- Con không để ý thấy điều gì ư? Con đã có thể đi lại bình thường được rồi đấy!

- Sao lại như vậy được hả mẹ? - Cậu bé ngạc nhiên.

- Con trai của mẹ, con bị viêm tủy xương - Người mẹ giải thích. - Căn bệnh này khiến chân con ngày càng yếu, nhưng nó không thực sự là một căn bệnh nan y nếu con quyết tâm vượt qua nỗi đau đớn và tích cực tập luyện hàng ngày. Con biết điều ấy, nhưng con lại không tin vào chính mình. Con luôn chống cự không để bố mẹ giúp con điều trị, cả bố và mẹ cũng thực sự không biết mình nên làm gì nữa. Nhưng chú cún con đã làm thay đổi mọi thứ. Kỳ diệu thay, khi con giúp chú chó, con cũng đang tự giúp chính mình để trở nên mạnh mẽ và trưởng thành hơn.

Ngay lúc đó, cánh cửa phòng mổ hé mở. Bác sĩ thú y bước ra tươi cười thông báo:

- Cháu có thể yên tâm, chú chó của cháu sẽ sớm khỏe lại thôi!

Chuyện xảy ra ngày hôm đó đã để lại trong cậu bé một bài học sâu sắc, đó là khi cho đi cũng chính là lúc chúng ta nhận được; lúc quên mình là lúc chúng ta tạo nên những điều kỳ diệu của cuộc sống.

- Nguyên Thảo

Theo Puppy Love

Vượt lên chính mình

“Hai chân tôi không thể bám chặt mãi trên con đường mòn trơn trượt nên cũng có lúc tôi lệch khỏi đường đua cuộc đời. Nhưng dẫu sao, tôi cũng gắng gượng và tự nhủ rằng, đó chỉ là một cú trượt và nó không thế nào làm tôi gục ngã. ”

- Abraham Lincoln

Michael Dowling là chủ tịch hội đồng quản trị của một trong những ngân hàng lớn nhất tiểu bang Minnesota, và từng được phòng Thương mại Hoa Kỳ bầu chọn là vị lãnh đạo tiêu biểu của năm. Tuy nhiên, không những là người rất thành công trên thương trường, ông còn có được một mái ấm hạnh phúc mà rất nhiều người phải mơ ước. Nhờ những thành công trong sự nghiệp và gia đình như vậy, ông trở thành nhân vật khách mời thường xuyên của các chương trình truyền hình, báo chí hoặc các buổi họp mặt truyền thống. Một lần, ông được mời đến thăm các thương bệnh binh ở thành phố Luân Đôn - những con người đã phải đối mặt trực tiếp với Thế chiến thứ II khốc liệt.

Khán giả buổi nói chuyện đặc biệt ngày hôm ấy là những thương bệnh binh đã mất đi hoặc đôi mắt, hoặc cánh tay, hoặc đôi chân, và cả những phần thân thể khác nữa. Không những thế, họ còn chịu một dư chấn nặng nề về tâm lý trước những đau thương, mất mát đã chứng kiến hoặc gặp phải nơi chiến trường.

Mở đầu buổi nói chuyện, Michael nói với các khán giả của ông rằng những thương tích mà họ đang gánh chịu chẳng đáng là gì; rằng thay vì chìm đắm trong thất vọng, đau khổ, họ hãy đứng lên, hăng hái trở lại và tiếp tục cống hiến cho cuộc sống. Ngay lập tức, nhiều tiếng xì xào phản đối nổi lên. Những người thương bệnh binh cảm thấy mình bị xúc phạm trước những lời nói đó, bởi họ cho rằng một người đang có trong tay tất cả như Michael Dowling làm sao có thể hiểu được những đau đớn, mất mát mà họ phải gánh chịu.

Rất bình thản, Michael tiếp tục bài phát biểu của mình ông khuyên họ hãy giữ vững niềm tin vào bản thân và tự đặt ra những mục tiêu để phấn đấu.

Đó là một bài phát biểu ngắn gọn và súc tích, nhưng qua phản ứng gay gắt của khán giả thì có vẻ nó hoàn toàn không đúng lúc, đúng chỗ chút nào. Khi ông kết thúc, cơn thịnh nộ của các thương bệnh binh đã lên tới đỉnh điểm. Họ lớn tiếng phản đối, chê bai lẫn thóa mạ ông. Nhưng lạ thay, vị chủ tịch không hề nao núng. Ông im lặng, bình thản ngồi xuống chiếc ghế gần đó và bắt đầu "tháo" chân phải của mình ra. Thật là một tình huống quá bất ngờ. Trông thấy cảnh đó, những người lính có vẻ lắng dịu đi một chút. Họ chăm chú quan sát hành động kỳ lạ của ông. vẫn với những cử động khoan thai, từ tốn, Michael tháo tiếp một bên chân còn lại của mình.

Đến lúc này, những tiếng la ó đã ngừng bặt. Nhưng không chỉ có vậy, Michael lặng lẽ tháo luôn cánh tay phải, bàn tay trái của mình. Và cuối cùng, ông ngồi đó như một gốc cây cụt, không còn đôi tay hay chân, chỉ có đôi mắt vẫn ánh lên tia nhìn kiên nghị.

Hơn cả hàng trăm dẫn chứng hùng hồn, hàng ngàn lời chia sẻ hoa mỹ, Michael đã hoàn toàn chinh phục được tất cả những người có mặt ngày hôm đó. Ông tiếp tục nói, những lời tâm tình dịu dàng của một người đồng cảnh ngộ, rằng thành công của mỗi người phụ thuộc vào việc họ có dám đặt ra cho mình những mục tiêu phấn đấu hay không và mức độ nhẫn nại để thực hiện những mục tiêu ấy đến đâu. Những người cựu chiến binh yên lặng. Người đàn ông tật nguyền đang phát biểu trên bục kia đã thực sự truyền vào lòng họ một sức sống mới. Tất cả họ có thể làm theo những gì ông đã làm và rồi họ sẽ thành công như ông vậy. Chính thái độ nhụt chí đã tạo nên sức ì không nhỏ kéo họ lại phía sau, khiến họ không thể vượt qua tình trạng bệnh tật của bản thân mình.

Ngày hôm ấy, Michael Dowling đã kể lại câu chuyện cuộc đời ông.

Năm 14 tuổi, trong một cơn bão tuyết kinh hoàng, cậu bé Michael Dowling bị rơi ra khỏi xe ngựa. Cú ngã đó đã khiến toàn thân Michael bị giập nát, và khi được mang vào bệnh viện thì đã quá muộn để có thể cứu được tứ chi của cậu. Hai chân, cánh tay phải và bàn tay trái của Michael đã hoại tử vì cái lạnh chết người giữa mùa đông. Tương lai nào cho một thiếu niên nghèo khó và khuyết tật như Michael?

Trong tình trạng có thể làm nản lòng cả những con người mạnh mẽ nhất ấy, sức sống và những ước mơ trong Michael Dowling lại bừng lên mãnh liệt. Một mình, cậu tìm đến và xin gặp bằng được các nhà lãnh đạo địa phương để trình bày nguyện vọng của mình. Cậu xin họ hỗ trợ chi phí gắn các chi giả cho cậu, bù lại, cậu sẽ là người tham gia tích cực mọi hoạt động tình nguyện tại địa phương. Và sau này lớn lên, khi trở thành một doanh nhân thành đạt, cậu sẽ hoàn trả lại mọi chi phí và tài trợ cho các chương trình kinh tế, giáo dục của quê nhà.

Và lời cam kết của cậu bé 14 tuổi lúc ấy đã trở thành hiện thực.

Michael Dowling, người đàn ông tật nguyền ấy đã trở thành một tấm gương vĩ đại về sự thành đạt, không phải bằng một nền tảng vững chắc của sự giàu có, không phải bằng một cơ thể khỏe mạnh, mà bằng việc đặt ra một mục tiêu trong khối óc và trái tim mình. Nếu bạn vững tin, mọi chuyện đều có thể trở thành hiện thực!

- Bích Thủy Theo Overcoming

Giá trị của 20 đô-la

“Thước đo của sự giàu có không phải ở những thứ ta đang sở hữu, mà là những thứ ta không thể mua được bằng tiền. ”

- Khuyết danh

Mấy chục năm trước, tôi từng là trợ lý cho một vị giám đốc già. Giữa tôi và ông thường có những cuộc tranh luận về đầu tư, về nghĩa vụ của một doanh nhân với quốc gia... Là một kế toán, bệnh nghề nghiệp khiến tôi rất chặt chẽ trong chi phí, trong khi ông lại rất hay bỏ tiền vào những việc mà tôi cho là không đâu. Vì vậy có nhiều chuyện tôi không đồng ý với ông.

Thế nhưng, một kỷ niệm với ông khiến tôi không thể nào quên, dù thời gian đã lùi xa...

Hôm đó, trên đường công tác cùng nhau, tôi và ông phải chờ máy bay tại một phi trường lớn. Trong lúc chờ đợi, tôi mở cuốn sách dở dang ra đọc tiếp, còn sếp, ông đi tìm chỗ để gọi điện thoại. Các con ông đã lớn và ra ở riêng, ở nhà chỉ còn một người vợ thui thủi sống một mình mỗi khi ông đi công tác.

Dù đi xa hay gần, một ngày thế nào ông cũng gọi cho bà dăm bận, khi thì nhắc bà uống thuốc, lúc dặn bà khóa bếp ga cho kỹ, khi thì hỏi xem hôm đó con gái có đưa cháu về thăm bà hay không... Tôi trân trọng tình cảm của ông, nhưng nhiều khi cũng thấy... sốt ruột: già rồi mà... chỉ toàn lo những chuyện lẩn thẩn.

Đọc sách một lúc, tôi chợt nghe tiếng loa thông báo chuyến bay của chúng tôi sắp khởi hành. Nhìn quanh không thấy sếp, tôi vội đi tìm. Thì ra ông vẫn còn ở trong buồng điện thoại công cộng. Nghĩ ông không nghe thấy tiếng loa thông báo, tôi đến gần lấy tay ra hiệu. Lần thứ nhất không thấy ông có phản ứng gì, tôi gõ vào cửa kiếng và ra hiệu lần thứ hai, nhưng lúc này tôi mới nhận thấy thì ra ông không nhìn tôi mà đang nhìn sang buồng điện thoại bên cạnh.

Ở buồng bên, một anh lính trẻ khoác chiếc ba lô căng trên lưng, đang hối hả nói vào máy nghe: “Mẹ ơi, mẹ nói nhanh đi... Con muốn... nhưng người ta không chịu đổi vé... Mẹ gọi lại cho con

nhé. Con hết tiền rồi... Số ở đây là 356... ” Người lính nói chưa dứt câu, từ máy điện thoại đã phát ra tiếng tít tít.

Từ buồng điện thoại bước ra, với vẻ ân cần của một người cha, sếp tôi tới bên người lính trẻ: “Có chuyện gì buồn vậy, chàng trai trẻ?”. “Cháu thiếu 20 đô-la nữa mới đủ tiền đổi vé máy bay về thăm mẹ. Cháu đang nghỉ phép. Đơn vị có mua vé cho cháu về nhà, nhưng ngặt nỗi hiện tại mẹ cháu lại không có nhà. Mẹ cháu đang bị bệnh và nằm ở nhà chị cháu. Nếu cháu cứ lần lừa nơi đây chắc sẽ không thể về thăm mẹ, bởi cháu chỉ có 5 ngày phép... ” - người lính bẽn lẽn xốc lại ba lô.

Sếp tôi thò tay vào túi rút ra một tờ giấy bạc: “Cậu cầm lấy mà về thăm mẹ. Tôi không cho cá nhân cậu. Đây là phần đóng góp của tôi đối với đất nước”. Cậu lính trẻ rụt rè đưa tay ra nhận tiền, nhưng khuôn mặt thì rạng ngời bởi nụ cười rộng toác.

Tôi thầm tự hỏi: Liệu có khoản chi nào trong cả một năm tài chính của một doanh nghiệp giá trị hơn 20 đô-la mà sếp tôi đã dùng để giúp chú lính nọ về với mẹ?

- Lê Lai

Theo Internet

Những dấu chấm câu

Có một người chẳng may đánh mất dấu phẩy. Anh ta trở nên sợ những câu phức tạp và chỉ tìm những câu đơn giản. Đằng sau những câu đơn giản là những ý nghĩa đơn giản.

Sau đó, không may, anh ta lại làm mất dấu chấm than. Anh bắt đầu nói khe khẽ, đều đều, không ngữ điệu. Anh không cảm thán, không xuýt xoa. Không gì có thể làm anh ta sung sướng, mừng rỡ hay phẫn nộ nữa cả. Đằng sau đó là sự thờ ơ đối với mọi chuyện.

Kế đó, anh ta đánh mất dấu chấm hỏi và chẳng bao giờ hỏi ai điều gì nữa. Mọi sự kiện xảy ra ở đâu, dù trong vũ trụ hay ở mặt đất hoặc ngay trong nhà mình, anh ta đều không hay biết. Anh ta đánh mất khả năng học hỏi. Đằng sau đó là sự thiếu quan tâm với mọi điều.

Một thời gian sau, anh ta đánh mất dấu hai chấm. Từ đó anh ta không liệt kê được, không còn giải thích được hành vi của mình nữa, lúc nào cũng chỉ trích dẫn lời của người khác. Thế là anh ta hoàn toàn quên mất cách tư duy.

Cứ như vậy, anh ta đi đến dấu chấm hết.

Thiếu những dấu chấm câu trong một bài văn, có thể bạn chỉ bị điểm thấp vì bài văn của bạn mất ý nghĩa, nhưng mất những dấu chấm câu trong cuộc đời, tuy không ai chấm điểm nhưng cuộc đời bạn cũng mất ý nghĩa như vậy.

Mong bạn giữ gìn cẩn thận những dấu chấm câu của mình, bạn nhé!

- An Bình Theo Internet

Đừng thay đổi thế giới

“Cuộc sống sẽ chẳng thay đổi, cho đến khi nào chúng ta thay đổi chính bản thân mình. ”

- Khuyết danh

Ngày xưa, có một vị vua cai trị cả một vương quốc rộng lớn. Một ngày nọ, ông quyết định vi hành đến những vùng đất xa xôi nhất của đất nước. Khi trở về cung điện, ông phàn nàn rằng chân ông rất đau. Điều này cũng hoàn toàn dễ hiểu, bởi đây là lần đầu tiên ông thực hiện một chuyến đi dài như vậy, trong khi đó, những con đường ông đi qua đều gập ghềnh, sỏi đá. Bực mình vì bị những cơn nhức mỏi hành hạ, ông ra lệnh cho tất cả các con đường trong vương quốc phải được bao phủ bằng da súc vật. Tất nhiên đây là một mệnh lệnh rất khó thực hiện và tốn kém cả về sức người, sức của nhưng vẫn không ai dám khuyên can nhà vua.

Thế rồi cuối cùng, một người hầu khôn ngoan đã dũng cảm đứng ra ngăn cản nhà vua. Anh ta nói:

- Tại sao quốc vương lại có thể tiêu tốn ngân khố một cách vô ích như vậy ạ? Tại sao Người không cắt những miếng da bò êm ái phủ quanh đôi chân trần của mình? Như vậy, không những chân Người sẽ không còn bị đau khi đi qua những con đường gập ghềnh sỏi đá nữa mà cả vương quốc cũng sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian, công sức, của cải!

Nhà vua rất ngạc nhiên trước lời đề nghị lạ lùng của người hầu, nhưng rồi sau đó ông cũng đã đồng ý. Vậy là đôi giày đầu tiên trong lịch sử đã ra đời.

Đôi khi trong cuộc sống, chúng ta không cần bắt cả thế giới phải thay đổi theo mình, điều chúng ta cần, đơn giản chỉ là thay đổi tầm nhìn và cách suy nghĩ của bản thân mà thôi.

- Thanh Giang Theo Don't Change The World