Hạt Giống Tâm Hồn

Quyển 04 - Chương 04: Những bông hồng cho Hoa Hồng




Cô tên Hoa Hồng và đẹp như chính tên cô. Hoa hồng đỏ là loài hoa cô yêu thích nhất. Cứ mỗi năm vào ngày Valentine, anh lại tặng cô những bông hồng rực rỡ, được gói thật đẹp với ruy băng đủ màu. Kèm theo đó là những tấm thiếp xinh xắn ghi những lời yêu thương. Và tất nhiên, lời yêu thương mỗi năm lại mỗi khác. Chẳng hạn như: "Hôm nay anh yêu em nhiều hơn so với ngày này năm ngoái". Cách anh tặng hoa cho cô cũng thật đặc biệt. Cứ đúng vào giữa trưa ngày Valentine, sẽ có tiếng chuông cửa và một bó hồng đỏ rực rỡ đặt ngay bậc thềm. Anh yêu cầu tiệm hoa gần nhà làm như thế mỗi năm, và điều đó luôn được giữ đúng như vậy từ ngày họ cưới nhau.

Nhưng trong cuộc sống luôn có những thay đổi thật bất ngờ. Anh mất trước ngày Valentine một tuần. Cô đã trải qua một tuần khủng khiếp. Nhưng giữa trưa ngày Valentine năm đó, cô vẫn nhận được một bó hồng ngay bậc cửa kèm theo tấm thiếp như mọi năm. "Có lẽ, anh đã đặt ở tiệm hoa trước ngày anh mất". - Cô thầm nghĩ. Anh luôn có thói quen tính trước mọi việc. Cô cắt tỉa cẩn thận những cành hồng, cắm vào một chiếc bình thật đẹp, đặt ngay trước chân dung của anh và lặng lẽ ngắm. Lần đầu tiên trong đời, cô mong ngày Valentine qua thật nhanh.

Một năm trôi qua. Hoa Hồng không thể hình dung được cô đã sống một năm đó như thế nào. Cô đơn, buồn tủi và còn hơn cả thế. Rồi vào ngày Valentine, chuông cửa lại reo vang và bó hồng lại xuất hiện ngay bậc cửa vào đúng giờ quen thuộc.

Ôm bó hồng trên tay, nét mặt cô chuyển từ ngạc nhiên sang giận dữ. Nhấc điện thoại, cô gọi đến tiệm hoa. "Ông có thể giải thích tại sao năm nay vẫn có một bó hồng xuất hiện trước cửa nhà tôi không? Tại sao lại có kẻ đùa giỡn trên nỗi đau của tôi như thế?" - Giọng Hoa Hồng nghẹn ngào, cố ghìm tiếng nấc.

Ông chủ tiệm hoa dịu dàng: "Tôi biết chồng cô đã ra đi hơn một năm nay. Tôi biết cô sẽ gọi để hỏi tại sao. Những bông hoa cô vừa nhận được đã được trả tiền trước. Chồng cô luôn sắp xếp trước mọi việc. Ông ấy đã trả tiền cho tất cả hoa mà cô sẽ nhận được vào mỗi năm sau. Thêm một việc nữa tôi nghĩ cô cần biết, tấm thiếp kèm theo bó hoa do chính tay ông ấy viết vào một năm trước đây. "

Hoa Hồng cám ơn người chủ tiệm hoa, gác máy và khóc. Tay cô run run mở tấm thiếp nhỏ. "Em yêu! Anh biết đã là một năm từ ngày anh đi. Anh hy vọng em không quá khó khăn vượt qua quãng thời gian ấy. Anh biết em rất cô đơn và đau buồn. Anh yêu em nhiều hơn tất cả những gì anh có thể nói. Em là một người vợ hoàn hảo. Anh biết, chỉ mới một năm thôi, nhưng em hãy cố gắng đừng buồn. Hoa hồng sẽ được gởi đến em vào ngày Valentine mỗi năm. cầm hoa trong tay, mong em hãy nghĩ đến những điều hạnh phúc, những gì chúng ta được ban tặng. Anh luôn yêu em. Em phải tiếp tục sống. Hãy tìm niềm vui cho mình em nhé. Anh biết điều đó không dễ dàng, nhưng anh hy vọng em sẽ làm được. Những bó hoa ấy chỉ ngưng xuất hiện khi em không mở cứa, khi những người giao hoa ngừng bấm chuông. Người giao hoa sẽ đến năm lần trong ngày, trong trường hợp em không có nhà. Nhưng sau lần cuối cùng, anh ta sẽ hiểu ra và mang bó hồng đến nơi em đã chỉ dẫn, nơi em đến để ở bên anh thêm lần nữa".

- Vy Bảo Theo The Secrets of Life

7 trắng, 4 đỏ, 2 xanh

Cuộc Sống chỉ thực sự phong phú khi nó tràn ngập tình yêu và sự cao thượng.

- Elbert Hubbard

Tôi tin rằng mỗi vật thể quanh ta đều chứa đựng một kỷ niệm nào đó. Kỷ niệm sâu sắc nhất của tôi được gìn giữ trong chiếc hộp sắt cũ kỹ đặt trên kệ sách. Đó là chiếc hộp mà tôi thường mở ra xem mỗi khi muốn tìm lại chút kỷ niệm buồn vui xưa cho riêng mình.

Đó là kỷ niệm về mối tình đầu chân thành của tôi với một cô gái người Nhật tên Hitomi - nghĩa là Thanh Khiết. Tôi không biết dùng ngôn từ nào để diễn tả hết vẻ đẹp của nàng. Năm đó, tôi 26 tuổi, còn nàng 21. Hitomi có dáng cao, thon thả, mái tóc đen mượt, rất nổi bật với nét đẹp cân đối, hài hòa. Nhưng tôi nhớ nhất là đôi mắt nàng. Mỗi lần Hitomi nhìn tôi, tôi cảm giác như tâm hồn mình được truyền thêm nguồn năng lượng mới mẻ, mãnh liệt. Và tôi đã yêu. Hitomi là cô gái sống nội tâm, tình cảm, mỗi ngày đối với nàng dường như rất đặc biệt và quan trọng. Sau này, tôi mới hiểu tại sao.

Một tháng sau khi quen nhau, nàng trao cho tôi một gói nhỏ bọc trong chiếc khăn tay và nói:

- Em có quà cho anh đây.

Tôi mở ra, ngạc nhiên với những gì nhìn thấy: một chiếc hộp sắt cũ, trên nắp hộp là hình một đám cưới, có vẻ như chụp từ 60 năm trước.

- Cảm ơn em! - Tôi nói với vẻ đùa cợt, nhưng nàng vẫn tỏ ra hoàn toàn nghiêm túc.

- Anh mở nó ra đi.

Những gì nhìn thấy càng khiến tôi sửng sốt: phía trong hộp có dát một lớp vàng sáng lấp lánh.

- Mỗi tháng bên nhau, em sẽ đặt một mảnh giấy trắng vào hộp. - Nàng giải thích. - Những lúc giận hòn, em sẽ đặt vào hộp một mảnh giấy màu đỏ, ngược lại sẽ là màu xanh. Sau một năm, em sẽ treo nó lên cây cầu nguyện ở đền Nishiohama. Trời Phật sẽ phù hộ cho tình yêu chúng mình. Một ngày nào đó khi xem lại, anh và em sẽ biết được tình yêu của mình được thể hiện như thế nào.

Khoảng giữa năm thứ ba kể từ khi chúng tôi yêu nhau, Hitomi lâm bệnh. Nàng vẫn biết sức khỏe mình không tốt nhưng khuyên tôi không nên lo lắng. Cha mẹ nàng buộc nàng nhập viện. Vài tuần sau, tôi mới được phép vào thăm.

Tôi nhẹ nhàng hôn lên môi Hitomi, nàng mỉm cười rồi chỉ vào mấy mảnh giấy trắng trên kệ:

- Em muốn đem đến cho anh nhưng em không đi được, rất tiếc. Anh đặt chúng vào hộp giúp em với.

Nước mắt tuôn trào, tôi hôn lên trán nàng rồi lặng nhìn làn da xanh xao, nhợt nhạt sau nhiều lần hóa trị. Giờ đây, tôi thực sự hiểu thấu lòng nàng. Lòng tôi đau nhói một dự cảm chia lìa.

Hitomi mất sau đó hai ngày. Dù gì đi nữa, tôi vẫn tin - một niềm tin bất diệt - rằng nàng là của tôi và mãi mãi của tôi mỗi khi tôi mở hộp sắt cũ này. Không ai biết được ý nghĩa lớn lao của nó ngoại trừ tôi và nàng, về sau, khi ai đó hỏi về mối quan hệ giữa tôi và Hitomi, tôi trả lời rằng: "7 trắng, 4 đỏ và 2 xanh".

- Phùng Thị Hùng Theo Internet

Xem xiếc cùng cha

Lúc còn là một thiếu niên, một lần, tôi được cha dẫn đi xem xiếc. Khi nhập vào hàng người đang xếp dài trước quầy vé, tôi chú ý đến một gia đình đứng ngay trước chúng tôi. Họ có đến những 6 đứa trẻ mà đứa lớn nhất có lẽ chưa đến 12 tuổi. Nhìn dáng vẻ những đứa bé ấy có thể đoán được gia đình chúng không giàu có. Quần áo chúng không phải loại đắt tiền nhưng sạch sẽ và tươm tất. Và đó là những đứa trẻ biết cách cư xử. Cứ nhìn cái cách từng 2 đứa một nắm tay nhau xếp hàng sau bố mẹ chúng thì rõ. Chúng nói huyên thuyên một cách đầy phấn khích về những chú hề, những con voi và những trò xiếc khác mà chúng sẽ được xem tối nay. Rõ ràng chúng chưa từng đến rạp xiếc bao giờ. Buổi tối ngày hôm nay thật sự rất đặc biệt với cả 8 đứa trẻ ấy.

Cha mẹ chúng đang đứng ở đầu hàng với vẻ mặt hãnh diện. Người phụ nữ nắm lấy tay chồng, nhìn ông một cách dịu dàng. Ngay lúc ấy, người bán vé ngẩng lên và hỏi người đàn ông số vé ông ta cần. Người đàn ông trả lời đầy hứng khỏi: "Cho tôi 6 vé trẻ con, 2 vé người lớn để tôi có thể dẫn cả nhà mình vào xem xiếc. "

Nhưng, khi người bán vé báo giá của 8 chiếc vé, bàn tay người vợ đột ngột rồi khỏi tay chồng, đầu bà ta gục xuống. Mặt người đàn ông hơi tái đi. Ông ta tiến lại quầy vé gần hơn và hỏi: "Anh nói giá bao nhiêu?".

Người bán vé bình thản lập lại giá của 8 chiếc vé, nhưng người đàn ông không có đủ tiền. Làm sao ông ta có thể quay lại và bảo với 6 đứa con của mình rằng ông ấy không đủ tiền để dẫn chúng vào xem xiếc?.

Chứng kiến tất cả những gì xảy ra, cha tôi lặng lẽ lấy từ trong túi ra tờ 20 đô và thả xuống đất. Sau đó, ông cúi xuống nhặt lên và vỗ vai người đàn ông, nói rất tự nhiên: "Xin lỗi, thưa ông, cái này vừa rơi ra từ túi ông".

Người đàn ông ngay lập tức hiểu ra. Ông không cầu xin của bố thí nhưng rõ ràng ông có thể đoán đây là sự giúp đỡ trong một tình huống ngặt nghèo. Bối rối trong giây lát, ông ấy nhìn thẳng vào mắt cha tôi, chụp lấy tay cha bằng cả hai bàn tay, một giọt nước mắt rơi lặng lẽ xuống má, đôi môi mấp máy một cách khó khăn: "Cảm ơn, cảm ơn ông rất nhiều. Điều này thật sự ý nghĩa với gia đình tôi lúc này". Sau khi nhìn cả gia đình người đàn ông khuất sau cánh cổng rạp xiếc, tôi và cha đón xe buýt về nhà, đơn giản bởi vì số tiền còn lại trong túi cha không đủ để mua vé cho hai cha con. Thật sự thì chúng tôi cũng chẳng dư dả gì! Nhưng tôi không hề giận cha. Những gì cha đã làm lúc đó đáng giá hơn cả ngàn buổi xem xiếc.

- Vy Vy Theo The Secrets of Life

Cái bình nứt

Bạn vẫn có thể tìm được sức mạnh cả trong chính sự khiếm khuyết của mình.

- Janis Joplin

Người Ấn Độ thường dùng hai cái bình lớn để gánh nước từ suối trở về nhà. Một trong hai cái bình này bị nứt và khi về đến nhà, nước trong bình đã bị vơi đi một nửa.

Cái bình nứt luôn buồn bã, khổ sở vì khiếm khuyết của mình.

Một ngày nọ, cái bình nứt nói với người chủ của mình:

- Tôi thấy thật xấu hổ khi mình không làm tròn được công việc được giao. Vì tôi mà ông phải làm việc cực nhọc hơn.

Người gánh nước nói bằng giọng cảm thông:

- Trên đường về, ngươi có để ý những luống hoa xinh đẹp dọc đường không?

Dọc đường về, cái bình nứt trông thấy những bông hoa dễ thương đang hé nở dưới ánh mặt trời. Người gánh nước nói với nó:

- Ngươi có thấy hoa chỉ mọc ở phía đường của ngươi mà không phải là phía bên kia không? Ta đã biết khiếm khuyết của ngươi. Vì vậy ta đã gieo những hạt hoa bên đó, và mỗi ngày ngươi đã tưới nước cho chúng. Hai năm qua, ta đã hái những bông hoa này để tặng mọi người và làm đẹp cho căn nhà chúng ta.

Không ai trong chúng ta hoàn thiện hết. Hãy chiêm nghiệm ý nghĩa của cái bình. Đừng sợ khuyết điểm mà hãy tìm sức mạnh trong chính sự khiếm khuyết của mình.

- Tuệ Nương Theo Internet

Vẫn ngủ được khi trời giông bão

Thức dậy mỗi sáng với một nụ cười rạng rỡ trên môi Chào đón một ngày với những cơ hội mới. Bắt tay vào công việc với một tinh thần phấn chấn. Sống hào hiệp, thật lòng và chân thành với mọi người. Đón hoàng hôn với niềm vui một ngày tốt đẹp đã qua. Tôi mong muốn - một ngày của mình như vậy đó.

- Thomas Dekker

Một chàng trai trẻ xin làm người giúp việc cho một nông trại. Khi người chủ hỏi anh có thể làm được gì, anh nói:

- Tôi vẫn ngủ được khi trời giông bão.

Câu trả lời hơi khó hiểu này làm người chủ nông trại bối rối. Nhưng vì có cảm tình với chàng trai trẻ nên ông thu nhận anh.

Một vài ngày sau, người chủ và vợ ông chợt tỉnh giấc giữa đêm vì một cơn lốc lớn. Họ vội kiểm tra mọi thứ trong nhà thì thấy các cánh cửa đã được đóng kỹ, nông cụ đã được cất gọn gàng trong kho, máy cày đã được cho vào nhà xe và chuồng gia súc được khóa cẩn thận. Ngay cả những con vật cũng no nê và tỏ ra không hề sợ hãi. Mọi thứ đều an toàn và chàng trai vẫn ngủ ngon lành.

Giờ thì người chủ đã hiểu lời của chàng trai trước kia: "Tôi vẫn ngủ được khi trời giông bão".

Bởi trước giờ anh luôn thực hiện công việc của mình một cách có kế hoạch nên anh chẳng cần phải lo lắng gì mà vẫn có thể tránh được những biến cố khi cơn bão ập tới.

Chúng ta cũng vậy, nếu làm thật tốt mọi chuyện trong hiện tại thì chúng ta có thể hoàn toàn yên tâm, tin vào tương lai.

- First News Theo Internet

Trong cơn nóng giận

Cảm thông là chiếc chìa khóa mở của trái tim của người khác.

E. c. Mckenzie

Nhiều năm vê trước, Bedford - ủy viên chấp hành khá cao tuổi của một tập đoàn dầu lửa Rockefeller ở Mỹ - đã đưa ra một quyết định sai lầm làm công ty thiệt hại hơn hai triệu đôla. John D. Rockefeller lúc đó là người đứng đầu công ty.

Bedford được Rockefeller mời lên văn phòng. Bedford đến rất đúng giờ và đã sẵn sàng nghe những lời chỉ trích nặng nề trong cơn nóng giận của Rockefeller.

Khi Bedford bước vào phòng, ông vua dầu lửa đang ngồi cạnh bàn, chăm chú viết bằng bút chì lên một tờ giấy. Bedford đứng yên lặng, không muốn phá ngang. Sau vài phút, Rockefeller ngẩng lên.

- A, anh đấy hả, Bedford. - Rockefeller nói rất chậm rãi. - Anh đã nghe tin những tổn thất của công ty chúng ta rồi chứ?

Bedford đáp rằng ông đã biết rồi.

- Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về điều này. - Rockefeller nói. - Và trước khi tôi nói chuyện với anh, tôi đã ghi ra đây vài dòng.

Sau này, Bedford kể lại cuộc nói chuyện của ông với Rockefeller như sau: Tôi thấy rõ dòng đầu tiên của tờ giấy mà ông chủ đã "ghi vài dòng" là "Những ưu điểm của Bedford". Sau đó là một loạt những đức tính của tôi, kèm theo là miêu tả vắn tắt rằng tôi đã giúp công ty đưa ra quyết định đúng đắn được ba lần, giúp công ty kiếm được gấp nhiều lần số tiền tổn thất lần này.

Bedford không bao giờ quên bài học ấy. Trong nhiều năm sau, bất kỳ khi nào Bedford định nổi giận với người khác, Bedford đều bắt mình phải ngồi xuống, nghĩ và viết ra một bảng liệt kê những ưu điểm của người đó, càng dài càng tốt. Khi viết xong danh sách đó thường thì Bedford cũng thấy bớt nổi giận một cách cực đoan với người phạm sai lầm. Khi đã bình tĩnh lại, Bedford mới bắt đầu phân tích, tìm hiểu tất cả mọi nguyên do. Đánh giá lỗi lầm của người khác một cách khách quan là cách đối xử công bằng với họ và với cả bản thân chúng ta.

- First News Theo The Stories of Life

Thêm một ngày con ở bên mọi người...

Gia đình là một trong những tuyệt tác của tạo hóa.

- George Santayana

Ben chào đời ngày 20 tháng 9 năm 1989. Không lâu sau khi sinh Ben, vợ chồng tôi được các bác sĩ thông báo rằng cháu bị mù và điếc bẩm sinh. Đến năm Ben lên ba, chúng tôi còn biết thêm là cháu không thể đi lại được.

Từ khi Ben mới được hai ngày tuổi, gia đình chúng tôi đã bôn ba, lặn lội khắp nơi để tìm cách chữa bệnh cho cháu. Bất kể tốn kém bao nhiêu, mỗi khi nghe có bác sĩ giỏi hay bệnh viện nào có khả năng chữa trị bệnh cho cháu là chúng tôi tìm đến. Hàng trăm mũi tiêm đã chích vào cơ thể bé bỏng của cháu và biết bao lần chụp X-quang, CT, cộng hưởng từ. Sau đó là đủ loại thiết bị hỗ trợ võng mạc, căng dây chỉnh hình, dụng cụ trợ thính, xe lăn, khung tập đi cùng với đủ từng ấy các nhà trị liệu hướng dẫn. Đó là chưa kể đến những ca phẫu thuật dai dẳng.

Khi lớn lên, cuộc sống của Ben luôn được kề cận bên các bác sĩ và nhà chuyên môn. Một bác sĩ trị liệu về thị giác, một về thính giác, một chuyên gia giáo dục đặc biệt, một chuyên gia vật lý trị liệu, một nhà nghiên cứu ngôn ngữ, một chuyên gia thần kinh, một bác sĩ nhãn khoa và tai-mũi- họng và một chuyên gia chỉnh hình. Lúc đó Ben mới tám tuổi.

Tuy nhiên, mỗi buổi sáng, cậu con trai bé bỏng của tôi đều thức giấc với nụ cười tươi sáng như để nói rằng: "Con có mặt ở đây thêm một ngày nữa bên mọi người, và con rất mừng vì điều đó".

Chị gái của Ben ra đời ước Ben ba năm. Tôi còn nhớ chồng tôi và tôi đứng ngắm nhìn cháu rất lâu trong những lần cháu tập đi, chờ đợi những âm thanh phát ra từ đôi môi xinh xắn của cháu. Và chúng tôi xem đó là những khoảnh khắc đáng nhớ - một đề tài hãnh diện, nói mãi không chán trong các cuộc chuyện. Chúng tôi vẫn luôn nghĩ là chúng tôi đã có một cô con gái thông minh và xuất chúng.

Sau khi cháu Ben ra đời, tình yêu dành cho cháu đã làm thay đổi quan điểm của chúng tôi. Ớ độ tuổi nào đó trẻ nói được bao nhiêu tiếng, hoặc trẻ có những phát triển sớm vượt trên mọi kỷ lục mà sách vở đã tiên liệu không còn là điều quan trọng với chúng tôi nữa. Mỗi đứa trẻ chứa đựng một phẩm chất kỳ diệu khác nhau và không thể so sánh được. Cuộc đời của chúng không được mang ra cân đong đo đếm bằng việc chúng thiếu khả năng này hay có những khả năng phi phàm khác.

Năm Ben được bốn tuổi, cháu có thể thao tác điêu luyện xe lăn nhưng cháu lại không thể nói được tiếng nào - ngoài những nguyên âm ê, a. Thế nên đến bữa ăn tối, gia đình chúng tôi đặt thêm lên bàn ăn một cái máy ghi âm để thu những âm thanh Ben phát ra vì rõ ràng cháu cũng muốn mình góp phần vào cuộc chuyện trò vui vẻ của gia đình. Và biết đâu khi cháu nghe được giọng của chính mình và của mọi người trong nhà qua máy ghi âm, một năng lực tiềm tàng nào đó bên trong con người cháu sẽ được khơi dậy.

Vào một buổi chiều tháng 9 năm 1993, máy thu âm vẫn đang mở khi tôi vừa đút cho cháu ăn vừa nói chuyện với cháu. Bất ngờ, thời gian như ngừng lại - tôi sẽ không bao giờ quên được ánh nhìn trong đôi mắt của con trai tôi, sự tập trung trên gương mặt của cháu, hình thể của miệng cháu - cháu ngước nhìn tôi từ trong xe lăn và thốt ra ba từ đầu tiên của đời mình:

- Con yêu mẹ.

Tôi xoay người về phía chồng tôi. Anh cũng đang nhìn tôi, rưng rưng nước mắt:

- Terry, anh nghe. Anh đã nghe rõ con nói gì!

Tôi đã kịp thu những lời nói đó vào băng để thỉnh thoảng nghe lại mỗi khi cần. Nhưng, bạn biết đấy, tôi không thường xuyên mở đoạn băng này, mặc dù từ đó đến giờ, không nghe cháu nói thêm lời nào nữa. Đơn giản vì tôi không cần phải làm như thế. Tôi luôn luôn nhận ra ánh nhìn trong đôi mắt của cháu - cho dù chúng bị mù - khi cháu ghé sát mặt tôi và hôn lên má tôi. Và đó là tất cả những gì tôi cần.

- First News Theo Internet

Cứu mẹ trong đêm

Chiều hôm đó, Kelly cùng cậu con trai Rocky 5 tuổi của mình chạy xe qua vùng Alabama hẻo lánh. Rocky nằm ngủ ngon lành trên băng ghế trước, hai chân đặt hắn trong lòng mẹ. Khi rẽ vào một chiếc cầu nhỏ, chiếc xe bỗng va vào một tảng đá lớn giữa đường. Chiếc xe trượt nhanh rồi lao xuống một vũng lầy. Sợ rằng chiếc xe sẽ lật nhào, Kelly lập tức nhấn mạnh ga và quay vô lăng sang trái, nhưng lúc đó, bàn chân của Rocky đang kẹt giữa chân cô và vô lăng khiến cô mất phương hướng và không thể điều khiển chiếc xe.

Chiếc xe lật ngang rồi lăn xuống một khe núi sâu khoảng 400 mét. Khi rớt xuống, dù đau đớn vì bị va đập mạnh nhưng Kelly vẫn ôm chặt con trai. Đang ngủ, Rocky choàng tỉnh hỏi mẹ:

- Chuyện gì vậy mẹ? - Nhìn qua cửa kính, cậu la to. - Xe của mình đang chổng lên trời kìa!

Kelly không thấy gì cả. Trên mặt cô, máu chảy đầy. Nhìn sang mẹ, Rocky hoảng hốt lay gọi. Như một sự diệu kỳ, cậu bé không hề bị một vết trầy xước nào. Cậu trượt xuống sàn xe, bò ra phía cánh cửa đã vỡ nát. cầm tay mẹ, cậu bé nói:

- Tỉnh dậy đi mẹ, con sẽ kéo mẹ ra khỏi đây!

Lúc này, Kelly đã rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Cô thì thào với con trai:

- Rocky, con hãy ngồi yên đó. Đừng đi đâu cả nhé.

- Không, mẹ ơi, mẹ không thể ngủ vào lúc này. - Giọng cậu bé đầy vẻ cương quyết. - Chúng ta sẽ trèo lên và chắc chắn sẽ có một ai đó giúp mẹ con mình.

Nói rồi, Rocky chui ra sau xe tải, xoay sở bằng mọi cách để đưa mẹ ra ngoài. Lo sợ đứa con bé bỏng của mình sẽ bị lạc trong bóng tối, Kelly gắng gượng lết theo con. Hai mẹ con, kẻ trước người sau, khó nhọc trườn lên sườn dốc. Rocky, với tấm thân bé nhỏ chưa tới 20 ký, đã dìu người mẹ nặng đến 60 ký của mình nhích từng chút một. Trên đường đi, vết thương quá nặng làm Kelly kiệt sức, nhiều lúc muốn ngã quỵ. Nhưng Rocky cố tìm đủ mọi cách để động viên mẹ mình. Cậu nhắc mẹ nhớ lại câu chuyện mẹ vẫn kể cho cậu nghe mỗi tối, rằng có chiếc xe lửa đồ chơi bị vứt vào thùng rác, với mong muốn chứng minh cho cậu chủ nhỏ thấy là mình vẫn còn hữu dụng, nó đã vượt qua một đoạn đường dài, trải qua bao nguy hiểm để về lại với cậu chủ. Trong khi kể lại câu chuyện,

Rocky cứ lặp đi lặp lại lời chiếc xe lửa: "Mình biết mình có thể, mình biết mình làm được mà".

Cuối cùng thì cả hai cũng leo lên đến đường. Lúc này, Rocky mới nhìn rõ những vết thương, không chỉ trên mặt mà còn trên khắp cơ thể mẹ. Cậu òa khóc vì thương mẹ. Cậu lao ra đường chặn một chiếc xe tải và la lớn:

- Dừng lại! Dùng lại! Làm on đưa mẹ cháu đến bệnh viện.

Mất hơn 8 giờ đồng hồ với 344 mũi khâu, các bác sĩ đã kịp thời cứu sống Kelly. Bây giờ, gương mặt cô trông khác xưa nhiều. Nhưng với cô, điều đó không mấy quan trọng. Điều thật sự khiến cô xúc động, tự hào là sự dũng cảm phi thường của cậu con trai bé bỏng. Bằng tình thương yêu dành cho mẹ, cậu bé đã lập được một chiến tích mà không phải đứa bé 5 tuổi nào cũng có thể làm được.

- First News Theo Internet