[Harry Potter] Villain-God Will Bless Us Again

Chương 615-




Tôi vô thức nghĩ đến thứ đá màu xanh đó. Nhớ lại về chủ nhân của nó, tôi có tra hỏi thằng bé một lúc, biết được rằng đó là một trong số di vật của bà nó, vô tình tìm được trong nhà kho, thấy đẹp nên mang đi làm kỷ niệm. Ai ngờ trong lúc nô đùa cùng đám bạn nên lỡ làm rơi rồi dẫn đến vụ nổ hôm trước. Bà ấy cũng có lịch sử phục vụ Quân Đoàn.

Trong mớ tài liệu tôi lén lấy từ Hội Thiên Nhãn cũng có ghi chép về một loại khoáng vật cổ, thuộc một dự án có từ thế chiến thứ hai, vốn là từ bên Quân Đoàn thải qua, tên là dự án số 13.1.39. Nó được phụ trách bởi ông tôi, một người có tầm ảnh hưởng khá lớn đến một số tập đoàn thực dân Tây Âu dưới danh một nhà cung cấp hàng hóa với giá rẻ không tưởng và nguồn hàng gần như không bao giờ cạn. Bởi vì giữa lúc đó, một người ông khác của tôi-Arthur, em trai ông nội tôi khi ở Mỹ đã tìm ra loại khoáng vật đó, được khảm lên những tảng đá nằm sâu trong dãy Rocky và được những người dân da đỏ bản địa bảo vệ hàng trăm năm nay.

Việc khai thác nó rất khó. Để đào sâu vào lớp đất đá phải dùng đến máy khoan công nghiệp và bùa chú mạnh mẽ nhất, tránh xa khỏi con mắt tọc mạch của muggle-đồng thời phải thật cẩn thận, vì tác động vật lý vào khoáng vật sẽ làm chúng phát nổ ngay tức khắc và gây thiệt hại nặng nề. Nhiều công nhân đã thiệt mạng chỉ để lấy một vài viên đá. Công đoạn mài giũa và chế biến để cho ra thành phẩm là chất rắn ổn định thì cũng hao tốn nhân lực, nên không thể khai thác một cách kinh tế.

Giữa thời của bố tôi, vào một ngày trước khi ông chết, cũng đã có một cuộc bình chọn về việc hợp thức hóa thứ vật chất này cho mục đích nghiên cứu, vũ khí hóa và chữa bệnh.

Tôi bỏ đoạn băng đính kèm vào đài phát, tiếng rè rè đinh tai lặp đi lặp lại. Đeo tai nghe vào, và một không gian trải ra trong đầu tôi.

Đó là một phòng họp nguy nga với cột đá cẩm thạch trắng và khăn trải bàn màu đỏ nhung. Có tám ghế bày quanh bàn bầu dục thấp, có sẵn tám người ngồi đầy. Đằng sau còn có một bàn nhỏ, có hai nhân viên đang đánh máy. Xung quanh bày nhiều loại cây cỏ gai góc và một vài bình sứ diềm vàng trang trí. Trên đỉnh trần hình mái vòm treo một đèn chùm pha lê như băng.

Agatha Jones khi ấy có mái đầu vàng hoe cắt kiểu bob rối trông khá trẻ so với độ tuổi. Vài người Mohammed Hassan và Vương Dương trông không khác lắm so với lần cuối tôi thấy họ. Cụ Dumbledore để râu ngắn hơn một chút và bà Maxime không để kiểu tóc bob cụp như bây giờ mà là một kiểu búi với mái xéo thưa. Cha tôi- chẳng khác gì trong ảnh chụp-ngồi ở đầu bàn trong bộ vest xám lạnh lùng và vài vệ sĩ đứng sau. Cuộc họp này khá dài, nhiều ý kiến lẫn tranh cãi, người đánh máy phải sửa bản thảo liên tục tới rối cả mắt.

Kết quả 5/8 ghế chấp thuận. Có ba người bỏ phiếu trắng, là Agatha Jones, cụ Dumbledore và bà Maxime. Trước đó có một cuộc cãi vã khá lớn giữa Jones và những người bỏ phiếu thuận. Bà ta cho rằng công việc khai thác quá tốn kém, đặc biệt việc đưa người lao động từ Việt Nam và một số nước Châu Phi tới và ép họ làm việc mười giờ một ngày, lương lậu một bảng một giờ, không đồ bảo hộ, không bảo hiểm, không thưởng tháng 13, không ngày nghỉ là bóc lột nặng nề. Việc vũ khí hóa loại đá này-gọi tạm là bleu là động thái chạy đua vũ trang đi ngược lại với phương châm hòa bình của thế giới-bởi vì tất cả trong Hội Đồng Bảy Ghế đều đã biết được Voldermort sẽ bị tiêu diệt vào vài ngày tới, và sẽ chẳng có ai phải động tay vào việc dẹp loạn.

Trong khi đó, cha tôi lại nuôi tham vọng dùng biện pháp vũ trang để thao túng thế giới muggle từ trong bóng tối, thậm chí chuẩn bị tranh cử cho ghế bộ trưởng Bộ Pháp Thuật và tham lam chạm đến chức Thủ Tướng hoặc đưa ra một con bù nhìn đóng vai Thủ Tướng, mặc cho ông sai khiến. Theo luật hoa quả, vài ngày sau đó, ông ấy chết. Có lẽ nếu tôi tiếp tục được cha mẹ ruột nuôi dưỡng, tôi sẽ tiếp đường ông ấy để biến bleu thành vũ khí hủy diệt, và rồi đóng vai phản diện đến hết đời.

Rồi tới đây, tôi nhìn mình trong gương, nghi ngờ. Cái khuôn mặt vừa quen vừa lạ này, nhìn càng lâu lại thấy càng không phải tôi. Màu mắt vàng hoang dại của tôi giống y hệt ông ấy, và nó như phân ra làm bốn-một khuôn mặt tách ra, nam tính, nhưng trẻ hơn.

Là Illich

Thằng bé tội nghiệp đã chết dưới tay tôi. Nó tím tái như bị treo cổ, một bên tai vẫn còn nguyên đũa phép cắm qua, và đằng sau là mẹ nó, không rõ mặt, nhưng vết đạn sâu hoắm lại hiện ra rõ hơn bao giờ hết.

"Xem ai mới là kẻ xấu thực sự nào ?"

Phải.

Tôi đã bị cuộc đời lừa dối, cho rằng mình là chính nghĩa, rồi ảo tưởng về một câu truyện tuyến tính về con đường trừ gian diệt ác của mình. Anh hùng chẳng bao giờ là anh hùng, kẻ xấu cũng chẳng bao giờ là kẻ xấu.

Có lẽ cái chết của cha tôi là xứng đáng, tách tôi ra khỏi giới pháp thuật cũng là xứng đáng.

Laura khi xưa kịch liệt ngăn cấm tôi tiếp xúc với phép thuật, có lẽ là do bà ta sắp đặt, vừa trừ được hậu họa vừa không làm tay bẩn thêm, nói chung là nhân từ nhất. Nếu tôi không ngoan cố nắm lấy bàn tay đưa ra của giáo sư Snape, kết quả tôi vẫn sẽ đi qua thời kỳ ma thuật bất ổn, sống cuộc đời bình yên không chút âu lo, không chút mặc cảm, lấy chồng sinh con, làm việc thành đạt, không phải như cuộc sống bây giờ, dù kỳ diệu và đầy đủ nhưng vẫn luôn nơm nớp lo sợ ngày mai số phận mình sẽ ra sao.

Tôi cố trấn an bản thân bằng quả bom sống của Hội Thiên Nhãn. Có tồn tại thứ đó, chứng tỏ bà ta cũng chẳng phải loại tốt lành. Phải, chúng tôi đều là kẻ phản diện trong mắt nhau. Chẳng có lý do gì để bao dung cả, chỉ còn con đường dĩ độc trị độc thôi.

If you can't be the best, be the baddest

"

Tong đai 169 Chuc quy khach mot ngay tot lanh. Bam h̶̡̢̢̛̺͇̼̬̝̱̗̟̯̳̰̩͚͍͕̗̗̖͚̩̝̲͎͓̠̠͈̭͙̞̦̤̮͉̭͎̭͙͑̎̀̊̓̔̑͐͐̍̓́͑̎͜͠͠ę̵̧͍͈͈͖̦̯̺͔̼̬̻͙͇̳̫̪̭̳̈͌́̉̑̿̒̏͌̌̓̎̽̀͛̿͑̐̔̆͑̿̿̒̅́̌̀͘̕͠͝l̷̨̧̨̨̛̛̛͇͓̙͉̘̭̠͈͙̝͈̳̼̞̯͖̩̤̣̹̙͚͙̺̹̤̮͎̫͉͉̦̤̘͕̖̪͎̽͊̄̉̔̆̈́͌̾̈́̓͗̍̓̓͌̈́͗̐̊̽̈̈́̽̈́͐̉̒͆̃́̽̎̇͋̃̒͒̆͘̕̕̕̚̚͜͜͝ͅp̶̨̮͓͉̹͉͖̼̳͉̈́͊̉̽̍̒͌͗͋̒̍͐̾͑̆̋̀͌͊͑̈̍̍́̒̔͛̒͂̑̀̐̀͝͠͝͠͝ de nhan tro giup tu tong dai"


"̵̢̢̀̈́͊̔͋̈́ḫ̴̪͍̱͒e̸̡͉͕̥͖̜̞̬̅ͅl̴̛͈̘̑̿̃͛͝͠͝p̶̩͈̰͔͚̗͂͆̈:̶͖͓̜̬̥͛̐̋̈́̔͋͝ ̸̭̑̐͌͘͠͠ṱ̸̤̑̊̄̔̋͛̌̚͘ͅo̷͓͙͉̘̱͒̍n̵̦̘͆̿͋̌̈͗͝g̴̥͉͇͈͚͓̯̑͂̈͘ ̶̨̦̫̱̠̓̊b̵̮̥̺̰̩̬̱̪̉̆͜õ̵͖͆͑̄̈ ̵̧̭̗̩͛̌̾̿y̸͇̘̬̝̥͇͙̠̽̅̂͒̎̃̓̀͜ḙ̷̡̫̙̦̻̳̪̒͌́̀͋̃͊͘͜ú̴͔̹͙͓̽̀̂̔͆̔̈ ̵̢̻͓̓̍͂̆̈́͛́̀̏c̶̪̻͓̋͂͠͝á̸̛̜̗̈͋͌͒̚̕͝ǔ̶̢̱̱̣͇̲̻̪̐̐͛͑̈̌͠ ̸̨̻̲͈̳͉̈́̊͂̕̚͜k̴̳̖̦͍̩̗̝͖̆̄̔̊h̴̼͐ö̷̧̝̝̝̦̘͎́i̴̝̦͓̞̮̽̋̈́̐̐̆͛̕̕ ̸̨͉̪̝̰̠̩̯͆̄̾̎̓̓͗d̶̳͐̈́̆͘o̷̧̻͓͋͂̌̒n̵̡͙̱̦̾͌g̷̢̠̰̙͙̪̤̼̭̀̅́͛ ̶̧̛̦̣̃͝͝ḷ̶̛͙̰̈̐̎̈͝a̵̧̝̾̀̊̒̋́i̵̭͓̦͓̒ ̸͎̰̦̘̋̂̊d̶̰́́̿̌̚͜u̷͙͔̩͍̭̩̾͋̈́͋̕̚ ̵̣̤̭̪͉̺̺̪̣͊a̵̛̭̤͖͔̱̜͔̾́͒͐̇̄͠͠ņ̴̼̟̈ ̷̧̼̯͚͍̳͊͐̎1̸̨̥̙͉̼͚̥̺̑͊͜3̷̙͚͉͇͈͑͑̃̍̏̍̀.̶̩̯͚̯́͐͐1̶̤͓͕͓̘̣͉̒̈́͂̅̋̒͘͝͝.̸̢̛̅̈́3̵̭̞̺̠͙̻͖͍̒͛9̶̳̝̜͙̘̐͂͊"̴̹̻̘̰̬̬̾̃̀͗̚͝

a

̸̯͂̂̓ñ̵̡̛͕̥̱̭̗̟̠́̽̇̄͂̇s̸̨͕͍̝͊ẃ̴̯͍̮̥͇̖͠é̵̖̣̥̝̠̪̗̈́̉͂̿̇́̽͌r̷̡̘̱̭͕̺͖͇͕̂́̀̏̇͛͝:̷̨̨̻̠͍̫̳̩͎̆͑̿͋̓̐̓ ̶̦͚̂̐̓̄͒͗͝d̷̗̖̥͓̜̿a̷̜̬̮̬̖̮̎̏̓̽̇̀͌̌͝ ̷̗̦̩̣̤̙̓̒͐̄ń̵̬̺̐̊ḫ̴̘̉̆̎̾͊̍̆́͠ȧ̴̢̢̖͍͍͔̬̥̞̆͆̀͘ņ̸̨͕̯͉̐͒͑͝ ̷̙͚͍͓͖̜̓̆͛͛̈́͗̏͠ď̸͈̬̯̑ụ̷͑̀́̉̀͜ö̸̠̩̜̣́͆͗̌ç̸͕͙͙̥̲̗̬̓͗ͅ ̷̖̉́̐̿̍͗̾͘͝y̶̫̘͐̈̏͌̈́é̶̛̼͎͓̩͖̙̗́́̇̏̾̐͝ü̸̳̮̔̎́́̍͐͝͠ ̶̬̤̯̗̜͖̈́͒̔̊͛̕c̵̪̝̺̯̰̖̥̤͗̈a̴͇̯̾̉̊̋̿̈͝ũ̶̡̮̤̹͔̩̰̋͋͗͗͗̔̂̕.̵̭̥̯̫̭̖̺̱͕͌̑̃͛̐͒̆͑̑ ̵̪̥̖͈̞̅̌̇̄H̴̯͕͊́͐̂u̵̦͍̾͛̄̊̐̇̕͠͝ÿ̵̢͕͙̦̮́̽̇͘͜͝͠͝ ̸̧̗̱̘̠̏̅̇́̔́͘Ș̴͐̍̒̈͒Ì̶̛͖̼̖̣̑͋́M̵͉̮̭̻̗̀̍̆͗͆͋̀̅͜͝ͅ ̶̪̝̗͛͜ṯ̸̳͚̺̟̄̿̿͝r̴̻̻̈́͋̀̆̏͛ȏ̸͕̤̤̦͍͋̈́̂̔̚n̷̢̠͍̠̰͊͐͗̂̽̇͌g̴͚̥̪̩̋͒̂͠ ̴̨̡͙̫̜̞̠͍̊̑͗͊͘̚v̷̡̝̯̠͙̱͍̆̉̌͒̃͛̂o̸͖̙̲͛́͗̆̇͂̇̂n̵̟̓̊͗̑g̶̺̞̳͎͈͚̹̀̐͛"̸̫͎̙̼͑̔͝









3




















2




























1














0