[Harry Potter] Villain-God Will Bless Us Again

Chương 5-27




Bàn bảo vệ trống trơn. Dù có hết giờ hành chính, công việc của họ vẫn, và luôn là ở đây để đảm bảo an ninh đầu vào. Tôi khá chắc, nếu họ có ở đây, thì đũa của tôi sẽ bị tịch thu. Nhưng bây giờ thì không. Có lẽ là một sự cố gì đó chăng ?-tôi đâm lo lắng.

Tôi tới chọn một buồng thang máy ngẫu nhiên, và bấm gọi thang máy-chiều đi xuống, và chỉ đi xuống, vì ở tầng này không có nút đi lên. Thang máy đến ngay tức thì, cửa xếp loảng xoảng mở ra.

Sở Bảo Mật nằm ở tầng cuối cùng-tầng số 9. Tôi nhét tờ hướng dân vào Bộ vào túi quần, chờ thang máy đi xuống trong khi cơn đau càng dư dội hơn, còn âm thanh của động cơ quá đôi ồn ào khiến tôi lo rằng se có ai đó tới cản tôi lại ở tầng năm hoặc sáu gì đó.

Nhưng không  như tôi lo, quang đường từ tầng 1 xuống tầng 9 mượt mà đến bất ngờ. Tới  khi nút số 9 sáng đèn, giọng người phụ nư đó lại vang lên: "Sở Bảo Mật"

Một cảm giác quá đôi thân thuộc khi cánh cửa thang máy dạt ra, là cái hành lang tôi thấy hàng đêm. Giờ đây tôi đa chủ động tìm đến được, và tự tay mở cánh cửa cuối cùng.

Trước mắt tôi bây giờ là căn phòng điều hướng đó. Tôi nghĩ, đó có thể là một phương pháp bảo mật, vì tứ phía đều như nhau, không, ba cánh cửa bên trái cái tôi vừa mở đa được đánh dấu bằng một chữ x cháy xém. Tro vẫn chưa  rơi ra, chứng tỏ mới có người giải mãcăn phòng này xong-và thế càng hay, vì nhiều khả năng, cái thứ 4 sẽ dẫn đến thứ tôi cần tìm.

Tôi mở nó ra. Bên trong có một cái bình pha lê chứa một trái trứng nhỏ đặt trên bục màu đen, xung quanh treo nhưng chiếc đồng hồ lấp lánh. Trái trứng trong bình nứt vỡ, nở ra một con chim ruồi; và con chim đó lại chui về bình, để cho chất lỏng trong bình thấm vào lông tóc, cuộn tròn lại thành một trái trứng khác. Tôi định đóng cửa và nghĩ về trường hợp các cánh cửa thay đổi điểm đến theo từng cánh ngâu nhiên, cho tới khi thấy một cánh cửa khác đang hé ra ngay sau cái bình pha lê.

Tôi lưỡng lự. Nếu tôi đi tiếp thì khó có đường lui; nếu không đi thì có thể bỏ lơ cơ hội.

Thôi được ! Tôi sẽ đi tiếp !

oOo

Đúng là tôi đã ở trong căn phòng đó. Hàng loạt những chiếc kệ cao ngất ngưởng xếp kín nhưng quả cầu, mỗi cái đều dán tên của một người và vài thông tin cá nhân khác của họ. Tôi cứ vọc qua từng dãy kệ mà không nghi nhiều, tới khi gặp một người đeo kính...là Harry !

"Irenne !" Harry reo lên "Sao bồ lại đến đây ?"

"Là vết s..." 

"...Coi chừng !!" Chưa kịp để tôi nói hết, Harry ôm tôi khiến cả hai đứa ngã xuống sàn gạch lạnh cóng; một vệt sáng sượt qua đầu hai đứa, va vào một mảng tường và làm cho nó bốc khói.

Tôi ngửa đầu, từ tầm nhìn lộn ngược hiện ra một bóng người.

"Dậy nhanh lên, Harry !" Tôi vớ lấy đũa phép, chia vào kẻ trước mắt. "Baubillious !"

Tia sét trúng vào kẻ đó. Chạy đến xem, hắn đeo mặt nạ đầu lâu bạc...Tử Thần Thực Tử à ? Không- tên này có đeo huy hiệu tam giác- Hội Thiên Nhan ! Jones đa nhúng tay vào rồi !

"Giờ đi đâu tiếp đây ?" Tôi hỏi Harry, bấn loạn. Chúng tôi đang đi dọc theo các ngăn kệ chứa nhưng quả cầu, cái vỡ cái lành một cách ngâu nhiên.

"Tìm những người còn lại" Thằng bé thở hổn hển. "....Hermione !"

Một mái đầu xù hiện ra trước mặt tôi. Hermione giờ trông lấm lem hết sức, dù ở trong này sàn nhà đều sạch bóng như nước. Có le đã có rất nhiều kẻ địch ở trong này mới khiến cô bé trở thành như thế-tôi nghĩ.

"Nhóm Cedric với Ron thế nào rồi ?"

"Không biết !"Hermione nói "Có le họ đã tới điểm hẹn rồi, hoặc là bị tách đoàn !"

Vậy là Cedric cũng có đi theo, trời ơi ! Đây chính là lúc nguy hiểm nhất !

Chúng tôi trở lại chỗ đặt cái bình pha lê. Gần ra ngoài phòng điều hướng, tôi đột ngột nghe thấy tiếng cửa mở ruỳnh ra, và bị Harry kéo thụp xuống một băng ghế

"Chúng có lẽ đã chạy thẳng ra sảnh đường rồi"

Lại là bọn họ ?

"Kiểm tra dưới gầm ghế coi"

Tim tôi đập ngày một nhanh. Khi thấy đầu gối của một tên chạm đất, tôi thò đũa phép ra khỏi gầm ghế,la lên: "Confudus Duo !"

Một tên khác nghe thấy tiếng la liền đi đến, cũng bị Harry hóa đá ngay tức khắc. Đồng thời, một tên khác va vào tủ kính, đồng hồ cát rơi xuống loảng xoảng phủ lên đỉnh đầu nhễu máu của hắn, và cái đầu sứt sẹo lành lại, teo nhỏ dần thành cái đầu đỏ hỏn của một em bé; kinh khủng hơn, nó còn kêu khóc dữ dội trong khi phần thân chệch choạng mò mẫm dò tìm theo chúng tôi.

Chúng tôi cố bỏ qua sự biến hóa dị dạng đó rồi chạy ra khỏi căn phòng, nhưng vừa định chạm tay lên cánh cửa, nó ngay lập tức bị mở tung ra một cách mạnh bạo, hất tôi và Hermione ngã xuống sàn.

"Flipendo !" Tên đứng sau tiếp tục phóng bùa lên Harry, rồi rống lên báo hiệu.

"Quietus !" Tôi phóng bùa vào hắn, cốt để bịt mõm. "Petrificus Totalus !"-Harry phối hợp.

"Giỏi quá, hai..." Hermione tán thưởng

Đột ngột, tên Tử Thần Thực Tử làm một cử động manh liệt. từ cây đũa phép của hắn phóng ra một luồng sáng, và  nó trúng vào Hermione, khiến cô từ ngồi trên nền gạch trở thành nằm trên đó. Từ phía sau, Neville Longbottom đã tới, sửng sốt. Nhưng tên đầu em bé đa kịp cản cậu lại và phá hỏng đũa của cậu.

Tên dính bùa giảm thanh xé toạc mũ áo chùng ra, để lộ một khuôn mặt dài ngoằn nhăn nhó, là Antonin Dolohov. Hắn cười gằn, chỉ vào bàn tay đang nắm một quả cầu của Harry rồi chỉ về phía mình, ngụ ý muốn Harry đưa nó cho hắn. Vậy là mục tiêu của Voldemort chính là quả cầu đó. Nhưng trong đó có gì quan trọng ư ? Và vì sao hắn không lấy bất kỳ quả cầu nào khác ngoài cái này ?

"Duro !"Tôi và Harry đồng thanh, kịp lúc hai tên kia chuẩn bị lao đến sau lời từ chối của cậu

Chúng tôi thu xếp rồi bước ra ngoài. Tưởng chừng như chỉ có bốn người chúng tôi, thì ngay lập tức, hai cánh cửa bên cạnh liền mở tung ra.