Chi và Thiên Kỳ không hề hay biết mình đã bị phát hiện, hai đứa chuồn êm về quán ăn nơi có cái lò sưởi lúc đến, dùng bột floo quay lại nhà của bà phù thủy ở Little Whinging và về viện mồ côi trước khi các sơ phát hiện ra tụi nó không ở nhà.
Có tiền trong túi, tâm trạng Thiên Kỳ vô cùng tốt, cho dù bị lũ trẻ đối xử như ôn thần thì cậu vẫn thoải mái lấy một cây sáo trúc ra luyện tập cho đến giờ ăn. Nhưng tâm trạng đó chỉ tiếp tục đến hết bữa ăn, khi cậu lôi chai brandy ra uống ngay giữa phòng ăn tập thể.
Chi bật cười một tiếng trong khi sơ Evelyn kinh hoàng chỉ vào chai rượu trong tay cậu. Rồi, trong trạng thái không hiểu gì hết, Thiên Kỳ bị quát một trận và chai rượu thì bị tịch thu.
"Chuyện này là sao thế?" Thiên Kỳ hoang mang hỏi Chi đang cười ngặt nghẻo trên bàn cơm.
Chi cố nén cười đáp: "Ở quốc gia này, dưới mười tám tuổi thì không được uống rượu."
"Tại sao? Ta uống rượu thì liên quan ai chứ?" Thiên Kỳ không thể hiểu.
Chi xoa nước mắt, đáp: "Ngươi phải hiểu điều này, những người ở đây, cho dù chẳng có quan hệ tí tẹo nào tới đời mình thì họ cũng sẽ cố bảo vệ ngươi khỏi những thứ họ cho là có hại, chỉ vì ngươi là một đứa trẻ mà thôi, và dĩ nhiên theo quan niệm của họ thì rượu không tốt cho trẻ con."
Thiên Kỳ choáng váng, cậu chưa bao giờ tiếp xúc với nơi nào có văn hóa lạ thường thế này.
"Thật khác biệt đúng không? So với thế giới mà ngươi sinh ra và lớn lên." Chi hỏi, bỏ miếng táo trên phần bánh ngọt của mình vào miệng.
"Thật kỳ lạ." Thiên Kỳ đáp, buồn bực ăn bánh ngọt của mình.
Ăn xong nửa cái bánh, Thiên Kỳ đột nhiên hỏi: "Nơi này đủ an toàn đúng không?"
Chi lúc này mới ăn được một phần tư cái bánh, nhỏ uống một hớp nước cam của mình rồi đáp: "Nếu là để trốn khỏi những cuộc săn lùng từ Vùng Ven thì đúng vậy. Khu vực mà thế giới này chồng lên Vùng Ven nằm ngay gần trung tâm của chiến trường Văn Lang ba ngàn năm trước, các lạc mo cũng không dám tùy tiện đi vào, chưa kể là mở cổng không gian nối đến thế giới này cũng rất khó."
"Thế sao ta có thể nhảy thẳng vào nơi này thế?" Thiên Kỳ thắc mắc.
Chi nhếch môi một cái: "Bởi vì cái dình liêng của ngươi rất cao cấp, và vì cái thinh định vị bị ta mang ra ngoài này. Là lạc mo nào cho ngươi cái dình liêng đó thế?"
"Ta không biết, đây là phụ.. mẹ ta cho ta." Thiên Kỳ nhún vai đáp.
"Ờ." Chi cũng không nói gì nữa.
Thiên Kỳ suy nghĩ một lúc lâu, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Vậy nếu ta muốn đến Badmudeko thì phải đi như thế nào?"
Chi kinh ngạc dừng động tác của mình, sau đó lắc đầu nói: "Không được, ngươi có biết từ đây đến Badmudeko phải nhảy qua bao nhiêu nếp gấp không gian không? Quan trọng là khu vực chúng ta là một vùng nguy hiểm, ta không có khả năng an toàn đi tới đó."
Thiên Kỳ cười cười, liếc nhìn khoảng không sau lưng Chi: "Ngươi không phải có một bảo tiêu rất mạnh sao?"
"Ngươi biết nhiều quá đấy." Chi liếc Thiên Kỳ, không hề ngạc nhiên.
"Những điều mà mọi người đều biết thôi." Thiên Kỳ đáp, nhăn mặt uống nước cam của mình, hỏi tiếp: "Có thể hay không? Ta cần phải quay lại đó một chuyến, nếu không cha mẹ ta sẽ rất lo lắng, ngươi cứ đưa ra yêu cầu, ta sẽ tận lực."
"Ta muốn cái dình liêng của ngươi."
"Không được." Thiên Kỳ trả lời không cần suy nghĩ.
Chi nhún vai một cái, thỏa thuận: "Vậy thì ta muốn sao chép tọa độ thinh ghi trên đó, nó hẳn là rất đầy đủ."
"Có ảnh hưởng đến hoạt động của nó không?" Thiên Kỳ cảnh giác hỏi.
"Dĩ nhiên là không, có những cái thinh được tạo ra từ sáu bảy ngàn năm trước vẫn còn có thể sử dụng được, và tọa độ của chúng được sao chép từ cái dình liêng này qua cái dình liêng khác, nếu mỗi lần chép đều hỏng thì làm sao nó lưu truyền đến bây giờ?" Chi tự ái đáp.
"Được rồi, nhưng ngươi phải làm nó trước mặt ta." Thiên Kỳ gật đầu nói.
"Thành giao." Chi mỉm cười nói.
"Có thể nhanh một chút không? Ta đã biến mất suốt ba ngày rồi." Thiên Kỳ hỏi, hơi sốt ruột.
Chi nghe vậy nhíu nhíu mày, suy nghĩ một lát mới nói: "Muốn nhanh thì chúng ta có thể đi ngay ngày mai, nhưng ta cần dùng đến cái dình liêng của ngươi."
Thiên Kỳ nghi ngờ nhìn lại nhỏ.
Chi nhún vai: "Đó là cách nhanh nhất, chỉ có loại dình liêng cao cấp như vậy mới thoải mái đưa chúng ta nhảy qua những nếp gấp bất ổn một cách an toàn được, nếu không thì ngươi phải chờ ta làm chuẩn bị, cũng mất vài ngày thôi."
Thiên Kỳ cau mày không trả lời ngay.
Biết cậu băn khoăn cái gì, Chi nói: "Không cần đưa dình liêng cho ta, ngươi chỉ cần thao tác theo lời ta hướng dẫn là được."
Thiên Kỳ suy nghĩ một lúc mới gật đầu.
* * *
Buổi sáng hôm sau, gần năm giờ, trong văn phòng của hiệu trưởng Albus Dumbledore tại Howgart, Alastor Moody đem hai mảnh gỗ nhỏ đặt xuống bàn làm việc trước mặt cụ. Hai mảnh gỗ có một mảnh là phần vỡ của một cái gì đó hình trụ, trên đó khắc vài cái hoa văn hoặc phù hiệu, mảnh còn lại là một cái bùa hộ mệnh hình tròn dùng để chống lời nguyền, điều đáng nói là có hai cái hoa văn xuất hiện trên cả hai mảnh nhỏ, nhìn qua cũng biết chúng xuất xứ từ một nơi.
"Đây là gì? Ông bạn già thân mến, ông không định đánh thức tôi vào lúc bốn giờ ba mươi tám phút sáng vì cho tôi xem cái này đấy chứ?" Cụ Dumbledore nhẹ nhàng cười hỏi.
Moody không cười, ông chỉ vào mảnh vỡ nhỏ và gầm gừ nói: "Mảnh vụn này tôi thu được ở hiện trường của một vụ nổ ma pháp tại Little Whinging ngay hôm kia. Và tình cờ.." Ông chỉ vào miếng bùa hộ mệnh: "Hai năm trước, tôi tịch thu được thứ này từ một tên buôn đồ bất hợp pháp, hắn khai rằng mua nó từ một đứa nhóc bảy tám tuổi ở hẻm Knockturn." Moody dừng lại một chút để thở hổn hển, dằn cơn giận dữ trong người mình xuống, rồi ông nói tiếp: "Tôi đã yêu cầu tay buôn đó thông báo nếu cô nhóc xuất hiện. May thay, con bé không đến đó lần nào nữa. Nhưng hôm qua, một ngày sau vụ nổ ở Little Whinging, con bé lại đến Knockturn, dẫn theo một đứa nhóc khác để bán mấy món đồ ma pháp với giá rẻ mạt cho bọn lái buôn lần nữa. Tôi đã điều tra mạng floo suốt cả đêm, và dĩ nhiên, kết quả nhận được là bọn trẻ quay lại Little Whinging. Và khi tôi muốn tìm xem có bao nhiêu nhóc phù thủy sống ở khu đó, tôi nhận được câu trả lời rằng danh sách đó đã bị niêm phong, dưới yêu cầu của tổng Warlock, cũng chính là ông. Bây giờ, Albus, ông có thể nói cho tôi có chuyện gì xảy ra ở Little Whinging không?"
Khỏi nói cũng biết cụ Dumbledore kinh ngạc đến cỡ nào, cụ nhìn hai mảnh gỗ trên bàn, sau đó nhìn khuôn mặt tức giận của Moody Mắt Điên, rất nhã nhặn nói: "Alastor, tôi thấy thật may khi anh đến và hỏi tôi thay vì lập hồ sơ điều tra hay trực tiếp bắt bọn trẻ lại để tra hỏi."
Moody vẫn đang thở phì phì nặng nhọc, ông gầm gừ: "Dĩ nhiên tôi sẽ không để bọn trẻ gặp rắc rối với Bộ cho đến khi tôi biết rõ chúng đang làm gì."
"Một quyết định khôn ngoan." Cụ Dumbledore gật gù, và cụ giải thích: "Tôi đã yêu cầu niêm phong danh sách phù thủy vị thành niên ở Little Whinging và vài nơi khác trên khắp nước Anh, để bảo đảm không ai có thể tìm được Harry Potter."
"Harry Potter?" Moody kinh ngạc lặp lại, sau đó ông lo lắng nói: "Lý ra ông không nên nói với tôi điều này, bí mật thì càng ít người biết càng tốt."
Cụ Dumbledore mỉm cười không nói gì.
Dừng một chút để sắp xếp đầu óc hỗn độn, Moody mới hỏi: "Vậy còn vụ ở Little Whinging?"
"Tôi sẽ đích thân đến đó và sắp xếp mọi thứ ngay hôm nay, anh cứ yên tâm." Cụ Dumbledore cam đoan.
Lúc này Moody mới hài lòng, ông nói: "Được rồi, chỉ cần ông giữ lũ trẻ của mình tránh xa mấy nơi như Knockturn thì không có việc gì của tôi nữa."
Không để Dumbledore mất thêm thì giờ để "nói mấy lời vô nghĩa", Moody lập tức rời khỏi Hogwart. Còn lại một mình trong văn phòng, cụ Dumbledore lật xem hai mảnh gỗ nhỏ cùng đống đồ vật mà bọn trẻ bán cho lái buôn, Moody Mắt Điên đã giữ lại toàn bộ chúng và mang đến cho cụ xem. May mà ông đã làm vậy, vì mớ đồ này nói lên rất nhiều điều.
Trầm ngâm một lát, cụ Dumbledore lấy một tờ giấy da, viết một tin nhắn và gọi con phượng hoàng của mình đến để đưa tin, cụ lầm bầm: "Hy vọng ta không cắt ngang cuộc vui của thầy ấy. Mặc dù ta chẳng có hy vọng về việc thầy ấy có một cuộc vui nào đó."
Trong lúc bậc trưởng bối lo lắng về sự an toàn của đám nhóc, thì chính chúng lại đang chuẩn bị chạy ra rất xa vòng tay bảo vệ của họ. Và, điều cụ Dumbledore lo sợ nhất lại cũng đã xảy ra.
* * *
Hôm nay Harry đã có một buổi sáng tồi tệ, lúc ăn sáng cậu phải nghe Dudley mè nheo với ba má nó một đống thứ nó muốn được tặng vào sinh nhật của mình, khi cậu nhịn không được thọc lại một câu, cậu liền bị dượng Vernon quát tháo và dì Petunia ném giẻ lau vào người.
Harry chạy khỏi nhà trong tâm trạng bực dọc, và sau nửa giờ lang thang trên phố, cậu quyết định đến gần viện mồ côi St Clara, hy vọng có thể gặp được Chi hay Thiên Kỳ đang đi tản bộ.
Đi một vòng quanh viện mồ côi cũng không thấy bóng dáng hai người kia, Harry ỉu xìu cúi đầu, quyết định đến khu nhà hoang, ít nhất cậu có thể có một ngày yên tĩnh, chỉ cần nhịn đói một bữa trưa là được. Cậu sẽ quay về vào giờ trà chiều, khi đó dì Petunia đi uống trà với mấy người bạn, và trong nhà không có ai. Nếu may mắn, sẽ còn gì đó ăn được trong tủ lạnh, rồi cậu có thể trốn đâu đó đến tận giờ cơm tối.
Harry không đến gần chỗ vườn hoa cũ của Chi, cậu đến một bên khác của khu nhà hoang, chỗ này thậm chí còn đầy bụi rậm và dây leo hơn bên kia nữa.
Khi đang lang thang tìm xem có nơi nào thích hợp nằm ngủ không thì cậu nghe loáng thoáng tiếng người nói chuyện, mà giọng nói lại khá quen thuộc, là giọng của Chi.
Harry mừng rỡ chạy đến.
Đó là một khu vườn bao quanh bởi một hàng cây thấp, mà hàng cây đã bị dây leo phủ kín nên nhìn từ xa nó chỉ là một bụi rậm khổng lồ tối tăm. Harry không hề nghĩ nhiều, cậu tìm thấy lối vào được Chi mở ra trước đó, chen qua bụi rậm để vào bên trong.
Tình cảnh nhìn thấy làm Harry sửng sốt. Chi đang ở đây, có cả Thiên Kỳ, nhưng ngoài hai đứa ra còn một sinh vật khác, một sinh vật kỳ diệu lớn bằng một con voi. Harry dám chắc rằng đó là một sinh vật ma pháp, bởi vì nó trông thật ma pháp.
Thân thể nó như được làm từ khói, sương hay cái gì đó tương tự như vậy, màu xanh ngọc bích, rất nhiều đốm lửa nhỏ màu xanh lơ vờn quanh nó như những đốm ma trơi, và đôi mắt nó sáng lên màu tím nhạt. Nó trông giống một con chó pitbull với cái mõm ngắn hơn đôi chút, và nó có một cái bờm như sư tử, cái bờm là một đám sương lớn với vô số đốm sáng li ti xen lẫn trong đó.
Con vật đang đứng trong một quầng sáng hình tròn, dưới chân nó là Chi và Thiên Kỳ, trông như cả ba đang làm một nghi thức ma thuật nào đó.
"Harry? Sao cậu lại tới đây?" Chi kinh ngạc khi nhìn thấy Harry chui ra từ bụi rậm.
Harry không trả lời nhỏ, cậu nhanh chân chạy đến gần quầng sáng đang bao bọc cả ba, vừa chạy vừa hỏi: "Các cậu đang làm gì thế?"
Trong khi bọn họ đang nói chuyện, quầng sáng đang ngày càng sáng hơn, và Chi gấp gáp nói: "Bọn tớ chuẩn bị rời đi, cậu mau về đi.."
Chi chưa kịp nói xong thì quầng sáng đã bắt đầu bùng lên dữ dội, và Harry, trong khoảnh khắc, đầu óc cậu nóng lên. Vì những buồn bực phải chịu đựng ở nhà Dursley, hoặc là vì nỗi sợ hãi người bạn duy nhất không còn, cậu không biết, cậu chỉ lao thẳng vào quầng sáng và đâm sầm vào hai đứa bạn trước khi quầng sáng biến mất.
Ngay lúc đó, cha xứ Simone độn thổ đến. Ông phát hiện Chi và Thiên Kỳ không ở trong viện mồ côi, đồ dùng ma pháp của cô nhóc đều không thấy, phòng của Thiên Kỳ thì rỗng tuếch, ông biết xảy ra chuyện nên đến khu nhà hoang tìm. Khi đến đây, ông phát hiện dao động ma pháp dữ dội và lập tức độn thổ tới. Đáng tiếc đã quá muộn, ông chỉ kịp nhìn thấy Harry Potter nhảy bổ vào quầng sáng, biến mất cùng hai đứa còn lại với một sinh vật ma pháp kỳ lạ mà ông chưa thấy bao giờ.
Simone hoàn toàn choáng váng. Ông là người gốc Pháp và học pháp thuật ở Beauxbatons, nhưng sau khi đến Anh ông cũng biết ít nhiều về giới phù thủy ở đây, và dĩ nhiên ông nghe qua câu chuyện về Harry Potter. Ông biết cậu bé đang được hiệu trưởng Howgart bảo vệ, các phù thủy sống gần đây đều biết và đã ký cam kết ma thuật là không thể can thiệp vào cuộc sống của cậu bé hay tiết lộ điều gì về cậu cho ai khác. Nhưng mà bây giờ cậu bé lại biến mất ngay trước mặt ông. Ông nên làm gì đây?
Sau vài giây kinh hoảng, Simone lập tức biết nên làm gì. Ông gọi ra thần hộ mệnh của mình - một con ngựa có bờm rất dài - và để nó gửi lời nhắn cho hiệu trưởng Dumbledore.
Cùng lúc đó, ở Hogwart, cụ Dumbledore vừa dùng xong bữa sáng với giáo sư Snape, người vừa bị cụ gọi khỏi nhà mình vào năm giờ rưỡi sáng giữa kỳ nghỉ hè. Sắc mặt thầy Snape không tốt lắm, dĩ nhiên bị gọi đến chỗ làm giữa kỳ nghỉ thì không ai có sắc mặt đẹp cho nỗi.
"Thông cảm cho tôi, Severus, tôi cần có ai đó đi với mình mà McGonagall thì đã đến Yorkshire để tụ họp với bạn bè, thật là không phải nếu làm phiền bà ấy lúc này." Cụ Dumbledore cười tủm tỉm giải thích.
Giáo sư Snape không nói gì, và sắc mặt cũng chẳng đẹp lên được tí nào. Thầy uống nốt tách cà phê không đường của mình, hỏi: "Việc gì khiến ông cần một người khác đi cùng mới giải quyết được thế?"
"Anh thấy mớ đồ vật trên bàn chứ?" Cụ Dumbledore nhẹ nhàng hỏi, chỉ hai nhóm đồ được cụ phân ra trên bàn làm việc.
"Tôi chắc chắn rằng thị lực của mình vẫn tốt, thưa ngài hiệu trưởng." Snape chậm rì rì nói.
Cụ Dumbledore liếc nhìn Snape, đổi sang giọng nghiêm túc nói: "Alastor phát hiện ra có hai đứa nhóc phù thủy đến Knockturn để bán đồ của chúng, và sau khi điều tra thì anh ta biết được chúng sống ở Little Whinging."
"Tôi nghĩ đó là việc của Bộ." Snape lạnh lùng nói.
Cụ Dumbledore hơi hơi mỉm cười: "Nhưng Alastor không nghĩ như thế, cho nên anh ta đến tìm tôi. May phước là anh ta làm như vậy, vì theo danh sách phù thủy vị thành niên, ở Little Whinging chỉ có một đứa nhóc phù thủy tên là Harry Potter."
Snape dừng lại động tác uống cà phê, và cuối cùng thầy cũng ngó hai đống đồ trên bàn làm việc một cái. Thầy nói: "Những món đồ này đều không thể có liên quan đến Harry Potter."
"Tôi biết." Cụ Dumbledore gật đầu, đặt tách trà của mình xuống và cầm chiếc mũ lên, nói: "Vậy nên chúng ta có hai đứa nhóc không có tên trong danh sách phù thủy đang ở Little Whinging, chúng ta phải biết chúng vì sao ở đó cũng như chúng có an toàn hay không, và tôi muốn hoàn thành việc này trong hôm nay."
Snape không nói gì lập tức đứng dậy, khi cụ Dumbledore đội nón xong và đến cạnh lò sưởi, thầy liền theo sau.
Lúc hai người thông qua floo ra đến quán Cái Đầu Heo. Quán rượu còn chưa mở cửa, cụ Dumbledore dừng lại chào hỏi với ông chủ tiệm thì một thần hộ mệnh đột nhiên xuất hiện.
Từ trong miệng con ngựa bờm dài phát ra âm thanh của một người đàn ông: "Thưa hiệu trưởng Dumbledore, tôi là Matthew Simone ở Little Whinging, tôi hy vọng ngài đến đây ngay, về việc của cậu bé Potter."
Cụ Dumbledore và thầy Snape liếc nhìn nhau, không cần nói lời nào, hai người lập tức chạy ra khỏi cửa tiệm và độn thổ.