Harry Potter Và Những Người Bạn Dị Giới

Chương 34




Dựa vào thính lực nhạy bén của Thiên Kỳ, cậu và Harry lặng lẽ đi theo Quirrell ở khoảng cách xa xa, vậy nên hai đứa không hề bị phát hiện. Đúng như Thiên Kỳ dự đoán, Quirrell gây ra hỗn loạn là để thừa cơ xông vào hành lang cấm ở lầu ba. Khi đại sảnh đường vừa hỗn loạn, gã liền lẫn vào đám đông và chuồn đến đầu cầu thang, giả vờ như sợ hãi quá mức mà chạy nhầm lên tầng trên, không bao lâu đã đến trước cánh cửa bị khóa ở hành lang cấm.

Harry và Thiên Kỳ dừng lại ở góc hành lang, sau một bộ giáp sắt chứ không đến gần. Quirrell kiểm tra cánh cửa xong liền vừa rủa xả vừa lấy đũa phép ra phá giải bùa chú yếm trên đó. Có vẻ sau lần Malfoy xông vào hành lang, các giáo sư đã gia cố lớp phòng thủ trên cánh cửa.

Harry dùng khẩu hình hỏi Thiên Kỳ bây giờ thì làm gì. Thiên Kỳ đáp lại bằng một cái nhún vai, cậu thật không chắc lúc này ngăn Quirrell lại là quyết định đúng đắn, vì như vậy sẽ khiến gã nghi ngờ, rất có thể quay sang đối phó tụi nó.

Thấy Thiên Kỳ như vậy, Harry cau mày thò đầu ra dòm Quirrell một cái, dự định gây tiếng động gì đấy để gã tự mình chạy đi giống như những lần trước, nhưng cậu vừa giơ tay định gõ lên bộ giáp thì bị Thiên Kỳ ngăn lại.

Harry khó hiểu quay đầu nhìn Thiên Kỳ, lại thấy cậu ta giơ một ngón tay lên làm dấu im lặng với cậu, một tay chỉ xuống lầu hai.

Harry dừng lại động tác lắng nghe, nhưng cậu không nghe thấy gì, chỉ có âm thanh ai đó la hét và cái gì đổ vỡ vang lại từ xa xa. Cậu nhìn sang Thiên Kỳ tỏ ý mình không hiểu, nhưng Thiên Kỳ vẫn để ngón tay trên môi và nghiêng tai lắng nghe. Qua chừng hai ba phút, Harry mới nghe được âm thanh ai đó đang hộc tốc chạy từ tầng dưới lên. Thiên Kỳ kéo Harry lùi ra một chút, nấp kỹ hơn trong một hốc chứa chổi và tạp vật bị giấu sau một tấm thảm cũ kỹ, cái chỗ này là một phát hiện của cậu sau rất nhiều lần lang thang trong lâu đài.

Đàng trước, Quirrell đã mở được cánh cửa bị khóa ra để tiến vào bên trong, nhưng gã vừa đi vào thì nghe thấy tiếng bước chân nên phải quay ra, chửi nhỏ một tiếng gì đó rồi lần nữa rút lui qua lối cầu thang lên lầu bốn, chỉ kịp khép hờ cánh cửa lại.

Người chạy lên là giáo sư Snape, Harry nghe tiếng thầy dừng lại trước cánh cửa còn hé mở, im lặng vài giây mới cất tiếng hỏi: “Ai ở trong đó?”

Dĩ nhiên là không có ai đáp lời, Snape có chút sốt ruột tiến vào trong cửa xem xét tình huống.

Mấy giây sao, Harry và Thiên Kỳ nghe thấy tiếng của con chó ba đầu truyền ra, nghe như nó đang tấn công ai đó. Hai đứa kinh hoàng đưa mắt nhìn nhau, vội vàng chạy về phía cánh cửa.

Lúc hai đứa vào đến, Snape đang dùng bùa khiên tự bảo vệ mình và tìm cách lui trở ra ngoài, nhưng con chó quá lớn đã bao trùm hết xung quanh, phong tỏa đường quay lại của thầy, mà bùa khiên cho dù rất vững chắc cũng không chống nổi mấy lượt công kích của nó, đã chập chờn sắp vỡ.

Không có thời gian để chần chờ, Thiên Kỳ lập tức xông thẳng vào trong, dùng phách công kích con chó để thu hút chú ý của nó. Harry cũng giơ đũa phép lên phóng ra một bùa khiên chồng lên để hỗ trợ Snape.

Ánh điện bạc hiển nhiên rất thu hút, con chó lập tức quay đầu đi tấn công Thiên Kỳ, cậu liền sử dụng thân pháp nhanh nhẹn của mình để né tránh. Không gian trong hành lang rất chật hẹp lại trống rỗng, cho nên cậu rất nhanh bị nó dồn vào góc.

Harry vội chuyển sang tròng bùa khiên cho Thiên Kỳ, nhưng thứ cậu tạo ra so với khiên của Snape kém xa, con chó chụp hai cái liền nát. May mà Snape cũng lập tức nhận ra xuất hiện giúp mình là hai học sinh năm nhất chứ không phải giáo sư nào, vội làm một cái bùa khiên cho Thiên Kỳ, đồng thời rống lên với Harry: “Ra ngoài, ngay!”

Dĩ nhiên Harry sẽ không bỏ chạy khi Thiên Kỳ vẫn đang trong nguy hiểm, vậy nên cậu phớt lờ Snape, đổi sang dùng Stutify với con chó, ít nhiều cũng có khả năng khiến nó bị tê một chút mà chuyển mục tiêu sang chỗ khác để Thiên Kỳ có cơ hội chạy trốn. Giáo sư Snape nghiến răng lại cho Thiên Kỳ một cái bùa khiên, sau đó vừa công kích con chó vừa chạy sang muốn kéo Harry ra khỏi nơi đó.

Bên kia, bùa khiên của thầy Snape đã giúp Thiên Kỳ đỡ được công kích của con chó, cậu liền kêu lớn với hai người kia, đặc biệt là với Harry đang vùng vằng không chịu đi: “Ra ngoài đi, tớ sẽ ra ngay, đừng lo.”

Harry chần chờ một chút liền bị thầy Snape lôi về phía cửa.

Thiên Kỳ nhìn thoáng thấy hai người đã tới cửa phòng liền nhảy lên, trong thoáng chốc toàn lực phóng ra phách trong người khiến căn phòng sáng đến mức cả ba cái đầu của con chó đều phải nhắm mắt lại vì lóa. Đợi nó mở mắt ra thì Thiên Kỳ đã nhanh nhẹn luồn qua giữa bốn chân nó để chạy ra ngoài.

Lúc này Harry và thầy Snape đã lùi khỏi cánh cửa, Thiên Kỳ ra tới liền đóng sầm cửa lại, thầy Snape cũng lập tức yếm bùa khóa lên cánh cửa, con chó sủa ầm lên bên trong nhưng không đuổi theo.

Thiên Kỳ đổ gục xuống cánh cửa, thở phì phò vì đuối sức.

Harry lập tức chạy tới đỡ, lo lắng hỏi: “Cậu có sao không?”

“Không sao, tớ chỉ mệt thôi.” Thiên Kỳ lắc đầu cười cười.

“Ta có thể biết lý do hai trò có mặt ở đây vào lúc đáng lý ra tất cả học sinh đều phải về ký túc xá hay không?” Âm thanh âm trầm nén giận của thầy Snape vang lên bên cạnh.

Harry há miệng không biết nên đáp lời thế nào, nhưng Thiên Kỳ lại không hề đổi sắc hỏi lại: “Vậy con có thể biết tại sao giáo sư lại một mình đến đây trong khi tất cả giáo viên đều chạy xuống hầm không ạ?”

Ánh mắt Snape hiện lên một chút mờ mịt, sau đó liền chuyển qua tức giận: “Trò muốn nói cái gì?”

“Con muốn nói là, giáo sư, thầy nên thận trọng hơn. Nếu con là kẻ trộm, con sẽ nghĩ cách đổ tội cho thầy, mà chỉ bằng sự xuất hiện của thầy ở đây lúc này là đủ bằng chứng rồi. Cụ Dumbledore và tụi con tin tưởng thầy, nhưng những người khác thì không chắc. Thầy nhớ mình từng là Tử Thần Thực Tử không? Đó là lý do hoàn hảo để người ta đặt nghi ngờ.” Thiên Kỳ vừa nói vừa nương lực đỡ của Harry từ từ đứng dậy.

Bây giờ Harry mới biết thầy Snape từng là Tử Thần Thực Tử, kinh ngạc nhìn thầy, mà ánh mắt của cậu lập tức khiến giáo sư không nói nên lời phản bác, chỉ mím môi trừng mắt với cậu.

Thiên Kỳ nhìn nhìn hai người, nói: “Tụi con về ký túc xá đây, thầy nên quay lại bên cạnh các giáo sư khác đi.” Nói xong liền kéo Harry đi, không để cho Snape có cơ hội nói gì khác.

Khi cách đã đủ xa, Harry mới hỏi: “Ổng từng là Tử Thần Thực Tử thật à? Sao cậu biết?”

Thiên Kỳ quay đầu nhìn thoáng qua phía sau, thở phào nhẹ nhõm đáp: “Tớ nghe anh Fred nói, chuyện này cũng không phải bí mật gì. Sau khi Voldemort bị cậu đá đít, suýt nữa thầy Snape phải vào tù, nhưng cụ Dumbledore đã đứng ra làm chứng là ổng đã chuyển phe sang Hội Phượng Hoàng và làm gián điệp cho cụ từ lâu.”

“Ừm..” Harry trầm ngâm đáp.

“Cậu nghĩ cái gì thế?” Liếc sang thấy vẻ mặt Harry rối rắm, Thiên Kỳ liền hỏi.

Harry ậm ừ: “Nếu vậy, ổng cũng không phải rất đáng tin đúng không?”

Thiên Kỳ cười một tiếng: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi. Voldemort đã bị hạ gục một cách đột ngột nhớ không? Vậy nên trước cái ngày hắn tìm đến nhà cậu thì đâu có ai nghĩ hắn sẽ bị đánh bại ê chề như vậy. Cho nên việc thầy Snape phản bội ngay lúc hắn hùng mạnh nhất rất khác với cách nhà Malfoy thoát tội sau khi hắn biến mất, thầy ấy chắc chắn đáng tin.”



Harry suy nghĩ một chút, gật đầu xem như đồng ý, sau đó thắc mắc: “Không biết sao tự nhiên ổng lại chuyển phe nhỉ.”

Thiên Kỳ nhún vai: “Ai biết, nhưng tớ có thể nói đó là một quyết định rất dũng cảm. Mười năm sau khi Voldemort biến mất người ta vẫn không dám nhắc đến tên hắn, có thể tưởng tượng tình cảnh lúc đó khủng hoảng cỡ nào.”

Harry rất không muốn thừa nhận, nhưng cậu không thể không đồng ý với lời của Thiên Kỳ.

“Được rồi đừng nghĩ nhiều, tụi mình mau chuồn về tháp Gryffindor trước khi bị giáo viên nào khác bắt gặp, tớ có thể làm thầy Snape quên trừ điểm chứ thầy cô khác thì không có cách đâu.” Thiên Kỳ nói, cặp vai Harry kéo cậu đi nhanh hơn.

“Tụi mình tìm Hermione cái đi, tiếng hét lúc nãy nghe rất giống tiếng của Hermione.” Harry vội nói.

“Cái gì? Cậu chắc không? Lúc nãy tớ lo nghe tiếng chân thầy Snape nên không để ý.” Thiên Kỳ lo lắng hỏi lại.

Harry chần chừ đáp: “Quá xa nên tớ chỉ thấy giống giống thôi, không chắc lắm.”

“Đi, quay lại tầng trệt xem.” Thiên Kỳ nói, kéo Harry hộc tốc chạy xuống cầu thang.

Mà lúc này, ở một hành lang tầng một, Hermione và Ron vừa hạ gục con quỷ khổng lồ bị sổng.

Hai đứa vốn định theo đuôi thầy Snape, nhưng mới lên tới lầu hai thì thầy Snape đột nhiên dừng lại quay đầu nhìn phía sau, có lẽ đã phát hiện có người đi theo nên quay lại kiểm tra. Hermione và Ron phải trốn trong cái hốc cất chổi của ông Filch một lúc chờ thầy bỏ đi mới dám ra, may mà không bị phát hiện. Lúc này thì hai đứa đã chạy theo không kịp nữa. Ron định chạy thẳng tới hành lang lầu ba nhưng bị Hermione ngăn lại. Hai đứa tranh luận một lúc, cuối cùng Ron cũng phải đồng ý là bây giờ chạy đến đó trừ bị cấm túc ra không có kết quả nào khác, cho nên cả hai quay đầu, dự định quay về ký túc xá.

Khi xuống lầu một, chuyển qua hành lang dẫn đến tháp Gryffindor thì tụi nó đụng ngay con quái đang lạch bạch leo cầu thang từ tâng trệt lên.

Hermione kinh hãi hét lớn một tiếng, kết quả là thu hút chú ý của nó, con quái vật liền đuổi theo hai đứa. Tiếng hét Harry nghe được đúng là của Hermione, còn tiếng đồ vật rơi là do con quỷ quơ cái chày của mình trúng một bộ áo giáp đặt gần đầu cầu thang.

Hermione và Ron quay đầu muốn chạy, nhưng Hermione quá sợ hãi mà nhũn cả chân, vậy nên Ron kéo theo nhỏ cũng không chạy được bao xa đã bị đuổi kịp.

Con quỷ khổng lồ giơ cái chày lên nện hai đứa, Ron liền đẩy Hermione ra, hai đứa té sang hai bên hành lang, suýt soát tránh được cái chày. Nhân lúc con quỷ đập hụt hơi mất thăng bằng, Ron lồm cồm dậy chuồn ra phía sau nó, rút đũa phép cho nó một cái Expelliarmus rồi chạy ra kéo dãn khoảng cách. Thần chú của Ron hiển nhiên không đủ sức tước vũ khí của con quái, nhưng cũng đủ thu hút chú ý của nó. Con quỷ khổng lồ quay lưng xông tới Ron.

Ron vừa định quay lưng dẫn theo nó rời đi thì lại nghe tiếng Hermione đọc thần chú phía sau. Nhỏ dùng Stupefy khiến con quái khựng lại một cái, chỉ một thoáng thôi vì sinh vật to lớn này có sức kháng ma pháp rất tốt, nhưng như vậy cũng đủ làm nó sợ hãi và tức giận, lại lạch bạch quay sang nhìn Hermione.

Ron thấy vậy cũng không chạy mà tiếp tục ném ra một cái Stupefy. Đối diện, Hermione cũng không dừng lại mà tiếp tục niệm chú ngữ. Hai phía đều có ma pháp công kích làm con quái bối rối, nó rống to một tiếng và quơ cái chày loạn xạ. Ron và Hermione như tìm được ăn ý, thay phiên nhau ném vào nó bất cứ thần chú nào mà tụi nó nghĩ ra, vừa niệm chú vừa từng chút kéo khoảng cách với nó ra xa dần.

Rồi cuối cùng, rất trùng hợp, cả hai đồng thời dùng đến câu chú ngữ mới học sáng nay: “Wingardium Leviosa!”

Ron và Hermione kinh ngạc nhìn cảnh cái chày nặng trịch của con quái bị giật khỏi tay nó và bay lên không trung.

“Nện nó!” Nhìn cái chày lơ lửng ở đó, Ron hô lớn với Hermione, bởi vì cậu không biết làm sao khống chế vật bị yếm di chuyển theo ý mình.

Hermione nghe vậy cũng tỉnh ra, lập tức điều khiển cái chày quay lại nện thật mạnh vào ngay đầu con quỷ khổng lồ. Con quái lắc lư một cái rồi ngã ầm ra, để lại Ron và Hermione tròn mắt nhìn nhau.

Sau vài giây khó tin, tia sáng kích động dần hiện lên trong mắt của cả hai.

“Nó.. Nó chết rồi sao?” Ron hồi hộp hỏi.

Hermione liếc sơ con quái, đáp: “Chưa đâu, chỉ ngất xỉu thôi.”

Ron liếm môi một cái: “Dù gì thì.. Tụi mình đánh bại nó?”

“Đúng vậy, thật khó tin.” Hermione tươi cười đáp.

Hai đứa còn đứng đó nhìn nhau cười thì phía đầu hành lang vang lên tiếng bước chân của nhiều người đồng thời chạy đến, và trước khi tụi nó làm ra phản ứng, cô McGonagall đã xuất hiện cùng với giáo sư Flitwick và ông giám thị Filch theo sau.

Cảnh tượng nhìn thấy phía trước khiến ba người đều kinh ngạc, con quỷ khổng lồ ngã trên đất, hai bên nó là hai học sinh năm nhất vẫn còn đang giơ đũa phép trong tay.

“Các trò đang làm cái gì ở đây thế hả? Con quỷ này hoàn toàn có thể giết chết các con đấy biết không?” Cô McGonagall giận run quát.

Ron há miệng, lắp bắp không biết nên trả lời thế nào.

Đúng lúc này, Hermione áy náy lên tiếng: “Xin lỗi giáo sư, con.. con đi tìm con quái để.. để thử mấy câu thần chú vừa học được, con cho là như vậy đã đủ đánh bại nó. Ron chỉ là đuổi theo con thôi, may mà có cậu ấy ở đây, không thì con đã bị nó giết rồi.”

Ron kinh ngạc quay lại nhìn Hermione, thấy nhỏ trừng mắt với mình, cậu lập tức hiểu ý mà ngậm miệng không nói.

Ánh mắt cô McGonagall chạy từ Hermione sang Ron, có hơi nghi ngờ nhưng dù gì sắc mặt cô cũng dịu hơn. Cô nói: “Hermione, cô biết con là học sinh xuất sắc, nhưng bấy nhiêu là chưa đủ để có thể một mình mạo hiểm như vậy. Cô trừ năm điểm của Gryffindor vì hành vi này của con. Còn may là.. thôi được rồi! May mà hai đứa thật sự đánh bại được nó. Vậy thì, cộng năm điểm cho mỗi trò vì chiến công này. Nhưng mà không có lần sau nhé, nếu con dám làm chuyện nguy hiểm thế này nữa thì cô sẽ trừ năm mươi điểm đấy.” Cô McGonagall nói câu cuối với ánh mắt răn đe.

“Dạ, con biết rồi.” Hermione trả lời với giọng không nén được nhảy nhót.

Giáo sư Flitwick đang kiểm tra con quỷ khổng lồ, tò mò hỏi hai đứa: “Hai trò làm sao đánh bại được nó thế? Stupefy của cả hai không đủ sức mạnh để hạ gục nó thế này.”



“Là nhờ câu thần chú thầy dạy hồi sáng ạ.” Ron vội đáp.

“Wingardium Leviosa?” Thầy Flitwick vui vẻ hỏi lại.

“Dạ, tụi con đồng thời niệm câu thần chú đó, thế là cái chày của nó bay lên trời, sau đó Hermione đã điều khiển cái chày nện nó một cái.” Ron không nén được hưng phấn kể lại.

Thầy Flitwick cười gật đầu: “Làm tốt lắm, các trò đã thấy chưa, chỉ cần vận dụng linh hoạt, một câu thần chú đơn giản cũng có thể sử dụng trong chiến đấu rất hiệu quả.”

“Dạ.” Hermione và Ron tươi cười gật đầu.

Cô McGonagall đằng hắng một cái nói: “Được rồi, các trò nên về ký túc xá đi, bữa tiệc vẫn đang tiếp tục ở đó đấy.”

Ron cùng Hermione liền ngoan ngoãn chào ba người lớn rồi chuồn lẹ.

Nhìn lại phía sau một cái, bảo đảm các giáo sư không nghe thấy được mình Hermione mới thở phào nói: “May thật, tớ cứ tưởng thế nào cũng bị cấm túc.”

“Ừ, tụi mình còn lời năm điểm cho nhà mà.”

“Tớ thấy may nhất là tụi mình đụng độ con quỷ khổng lồ mà không bị sao hết, lúc đó tớ sợ đến tay chân đều chết điếng.” Hermione vừa nói vừa liếc mắt nhìn Ron đang đi bên cạnh, ậm ờ một chút mới lí nhí nói: “Cám ơn.”

“Cám ơn cái gì?” Ron kinh ngạc hỏi lại.

“Cậu đã cứu mạng tớ, lúc ấy nếu không phải cậu phản ứng kịp thì tớ toi rồi.”

Ron nhún nhún vai: “Nếu không phải tớ kéo cậu chạy theo thầy Snape thì đã không có chuyện gì rồi.”

Sau đó cả hai bắt đầu im lặng, không khí dần dần tăng thêm một chút xấu hổ, hành lang im ắng chỉ còn lại tiếng bước chân của tụi nó. Ron vòng hai tay sau đầu lững thững đi tới, còn Hermione tụt lại phía sau hai bước, vừa đi vừa nhìn mái tóc đỏ rực của Ron.

Tới đầu cầu thang dẫn đến tháp Gryffindor, Thiên Kỳ và Harry thò đầu ra ngoắc hai đứa. Ron và Hermione liền chạy tới.

“Hai cậu không sao chứ?” Thiên Kỳ vừa hỏi vừa nhìn mấy vết bẩn trên động phục của Hermione.

Ron cười hắc hắc đáp: “Không sao, mặc dù tụi này đụng phải con quỷ khổng lồ.”

“Ừ, và hai cậu đánh bại nó?” Harry cười hỏi.

“Sao cậu biết?“.

“Lúc nãy bọn tớ có tới gần chỗ đó tìm hai cậu nhưng nghe thấy tiếng cô McGonagall nên chạy về đây luôn. Hai cậu có bị phạt không?” Harry giải thích.

“Không có, tớ bị trừ năm điểm nhưng hai đứa tớ được cộng mỗi đứa năm điểm.” Hermione đáp.

“Vậy là tốt rồi. Chúng ta về thôi, chắc Chi và Neville đã ở đó rồi.” Thiên Kỳ nói, dẫn đầu đi về phía chân dung Bà Béo.

Đáng tiếc trong phòng sinh hoạt chung, tụi nó chỉ thấy được Neville đang lo lắng chờ đợi cả bọn, cậu ta nói Chi cũng chưa về tới.

“Có cần đi tìm cậu ấy không?” Harry lo lắng muốn quay trở ra.

Thiên Kỳ liền cản: “Đừng, coi chừng lại bị giáo sư nào gặp được. Nếu con quỷ khổng lồ đã bị bắt lại thì ở trong trường không có gì nguy hiểm với Chi nữa, các giáo sư muốn tóm được nhỏ cũng không dễ đâu.”

Harry suy nghĩ một chút liền đồng ý, cả bọn liền đi lấy thức ăn và nhập vào cuộc vui.

Khoảng một giờ sau, Chi về đến, rất bình tĩnh và hoàn toàn lành lặn.

Harry vừa thấy nhỏ liền giơ tay ngoắc, đợi Chi tới gần liền hỏi: “Cậu đã ở đâu thế?”

Chi ngồi xuống, nở một nụ cười bí hiểm đáp: “Tớ lên tầng bốn chờ đợi, và phát hiện một bí mật thú vị.”

Cùng lúc đó, ở văn phong hiệu trưởng, Snape đang báo cáo với cụ Dumbledore: “Chi đã lên tầng bốn chờ đợi ngay sau khi cụ ra lệnh cả trường về ký túc xá, và trò ấy nghe được hắn nói chuyện với một chủ nhân nào đó sau khi chạy thoát khỏi tầng ba, Quirrel đã bị trừng phạt vì thất bại, và hắn rất sợ hãi.”

Ngón tay thon gầy của cụ Dumbledore gõ nhẹ lên bàn vài cái, cụ điềm tĩnh hỏi lại: “Chủ nhân? Thầy đoán đó là ai?”

Snape im lặng một chút, sau đó lặng lẽ đáp: “Không có chứng cứ cụ thể, nhưng cách khống chế bằng sợ hãi và trừng phạt này, rất giống.. ông ta.”

Một tiếng thở dài nhè nhẹ vang lên, cụ Dumbledore đứng dậy đi đến giá sách tìm gì đó, vừa tìm vừa nói: “Vậy.. thầy hãy chú ý Harry, và đừng cố chủ động ngăn trở hắn, hãy hành động như thể thầy chỉ sợ hắn gây rắc rối cho mình thôi.”

Snape không ý kiến gật gật đầu, im lặng ra khỏi căn phòng.