Harry Potter Và Những Người Bạn Dị Giới

Chương 30: Rèn luyện




Chi lấy ra một cây ngãi đèn trồng trong cái chậu thủy tinh hình cầu rất đẹp để lên bệ cửa sổ cho lão Hagrid, với diện tích của căn chòi thì một cây thế này là đủ để chiếu sáng.

"Thường thì ma lực triều tịch kéo dài chừng hai ba ngày, nhưng đôi khi nó kéo dài lâu hơn, bác cứ mang theo nó nếu đi ra ngoài để khỏi bị ảo ảnh làm lạc đường." Chi dặn dò lão Hagrid trước khi trở về.

"Ừ bác biết rồi. May mà có con ở đây. Tự mấy đứa đi về lâu đài được không?" Hagrid hỏi.

"Đừng lo, tụi con có cái này mà." Chi giơ quả cầu ánh sáng của mình lên, nó so với cây ngãi đèn thì sáng hơn nhiều.

Khi tụi nó cách căn chòi ba mươi thước thì xung quanh không còn tối om nữa, hóa ra căn chòi bị ảo ảnh của một tảng đá lớn bao trùm, bên trong nó đương nhiên không thấy gì rồi. Tảng đá đó không chỉ lớn mà trên thân còn mọc mấy loại cây cỏ và dây leo nữa, một nửa nó đã bị mặt đất che mất nên không thấy nhưng nửa còn lại đã đủ lớn rồi. Mà ở đây không chỉ có một tảng đá như vậy, còn một quả nhỏ hơn đang lơ lửng cách đầu tụi nó năm sáu thước, và một hòn đá vụn chỉ lớn bằng chậu hoa ở ngang tầm mắt mà mấy đứa đang vây quanh ngắm bụi hoa màu trắng mọc trên đó.

"Đây là ảo ảnh của cái gì? Hoành tráng thật." Ron trầm trồ.

"Ai biết đâu, có lẽ là một góc của dãy núi Âu." Chi đáp.

"Núi Âu là nơi đặt Hùng Sơn Điện đúng không? Hình như còn có cái Lạc Thủy Cung nữa." Thiên Kỳ nhanh nhảu hỏi.

"Ừ, nó đó. May mà chỉ là vùng đá rời, nếu gặp phải ảo ảnh của mấy quả núi thì nguyên cái Hogwarts đều tối thui luôn." Chi đáp, dẫn đường cả bọn đi về hướng lâu đài.

Đi được mấy bước, tụi nó lại đụng phải một cái ảo ảnh rất đặc biệt, đó là một đàn sinh vật giống sứa, chúng khá nhỏ, chỉ lớn bằng đầu ngón tay, trong suốt và phát ra ánh sáng màu lam, chậm chạp trôi ngang qua tụi nó.

"Dễ thương quá!" Hermione đưa ngón tay lên thọc vào một con sứa trước mặt, đương nhiên là hoàn toàn xuyên qua nhưng nhỏ vẫn rất thích thú.

Từ chỗ lão Hagrid về tới lâu đài, nhóm Harry bắt gặp mười mấy chỗ ảo ảnh khác nhau, có một rừng cây âm u đầy đom đóm, một bãi đá lơ lửng rất giống rừng đá ngoài thành Badmudeko mà Harry từng đi qua, một vài cái cây và những bụi thực vật kỳ lạ, còn có những sinh vật lạ lẫm mà Chi cũng không gọi tên hết được, có cả một dãy nước trôi lơ lửng mà Harry nhận ra là một đoạn sông Văn Lang.

Ở trong lâu đài hình ảnh còn thú vị hơn, hình như nơi này bị ảo ảnh của một vùng biển bao phủ, khắp nơi đều là cảnh quan dưới nước, có rong rêu, hàng đàn cá và những loài sinh vật dưới nước khác nữa.

"Nhìn như trường chúng ta rớt vô biển Cả rồi, hy vọng lát nữa sẽ có con thuồng luồng bơi ngang." Chi cười hắc hắc nói.

Cụ Dumbledore đã có chuẩn bị cho tình huống này nên khắp Hogwarts đã được các giáo sư dùng bùa chú thắp lên loại ánh sáng giống như Chi làm ra, cho dù bị rơi vào cái ảo ảnh cỡ lớn như căn chòi của Hagrid cũng không bị ảnh hưởng gì, cũng không sợ ảo ảnh làm lạc đường.

"Thật là mộng ảo, tớ có cảm giác như mình đang mắc kẹt giữa hai thế giới vậy." Hermione ngước đầu nhìn một con mực khổng lồ bơi ngang nói.

"Tớ nhớ cụ Dumbledore có nói những lúc thế này ma lực sẽ phản ứng mạnh hơn đúng không? Lát nữa ăn cơm xong tụi mình tìm chỗ luyện bùa chú tiếp đi." Harry nhìn đã rồi liền quay lại chuyện thực tế hơn.

"Có phải tụi mình nên tìm một giáo viên trông chừng không?" Neville hỏi.

Câu trả lời là không, vì khi tụi nó vào lễ đường lập tức nhận được thông báo là mỗi niên khóa sẽ luyện tập bùa chú dưới sự giám sát của hai giáo viên, và lớp tụi nó sẽ do thầy Snape và giáo sư dạy thiên văn là cô Sinistra giám sát, địa điểm chính là đại sảnh đường.

"Các cậu nên học loại bùa tạo ra ánh sáng này, dùng cho trường hợp cậu đụng phải ảo ảnh mà xung quanh không có cây đèn nào." Chi đề nghị, nhỏ có thể tạo ra được quả cầu ánh sáng nhưng đó là bùa chú của lạc mo, phải dùng vòng tay mới làm được.

"Ừ, chắc nó cũng giống Lumos thôi nhỉ. Sau đó tớ muốn luyện Stupefy tiếp." Harry nói.

Sau khi học sinh và giáo viên đều ăn cơm xong, các dãy bàn đều được dọn sang một bên để lấy khoảng trống, và đám học sinh năm nhất được tập hợp lại trước mặt thầy Snape.

"Một cơ hội quý giá để rèn luyên, ta mong là chúng bây sẽ không lãng phí nó chỉ để chây lười. Có thể tập bất cứ bùa chú nào trong chương trình học mà tụi bây cảm thấy khó khăn, và cấm dùng mấy bùa giỡn nhảm nhí." Thầy Snape dùng giọng nói đều đều không phập phồng của mình để tuyên bố quy tắc lớp học.

Đám học trò đáp lác đác nhưng thầy cũng không để ý, phất tay bảo tụi nó tản ra tự tập luyện đi.

Chi lập tức chạy tới hỏi thầy về bùa chú tạo ánh sáng chống ảo ảnh, sau đó quay lại dạy cho mấy đứa còn lại. Quả nhiên nó chỉ hơi khó hơn Lumos một chút, Neville cũng chỉ tốn có nửa giờ là thành thạo ngay.

Thiên Kỳ dựng một con rối gỗ cho Harry tập Stupefy, còn cậu ta vẫn đang vướng ở Protego chưa thật hoàn thiện cho nên tập cùng Ron và Neville, Chi cùng Hermione cũng đã bắt đầu tập Stupefy.



"Stupefy!" Harry canh lúc Draco Malfoy chuẩn bị giơ đũa lên hô lớn một tiếng làm thằng nhóc giật nảy lên. Harry thì khoái chí cười lớn một trận trong khi Malfoy tức giận đỏ cả mặt nhưng lại không nói gì. Chuyện hai đứa rượt nhau đến hành lang cấm không bị lan truyền, Harry cũng chỉ kể cho mấy đứa bạn thân nghe thôi nên không ai khác biết, thấy phản ứng của hai đứa như vậy làm bọn học sinh rất ngạc nhiên.

Harry cũng không làm quá, cậu chỉ chọc một lần như vậy rồi quay về nghiêm túc luyện tập. Harry phát hiện ma lực triều tịch lần này không mạnh, ma pháp phản ứng yếu hơn so với không gian đặc biệt do Chi mở ra, nhưng như vậy cũng đủ cậu tập rồi.

Ở giữa một đám học sinh năm nhất đang tập các phép biến hình hoặc là Circumrota, mấy đứa Harry rõ ràng nổi bật hẳn lên.

"Các cậu đang tập gì thế?" Dean Thomas hỏi Ron.

"Protego, dùng để phòng thủ. Cái này khó lắm đấy." Ron đáp, còn cố ý nhấn mạnh từ khó.

Mấy đứa Gryffindor cùng lớp liền vây lại dò hỏi về bùa chú này, sau đó có không ít cũng bắt đầu luyện thử.

Harry luyện được một lát thì thấy thầy Snape đi về phía này, cậu có hơi căng thẳng nhưng cố làm ra vẻ bình thường, tiếp tục niệm chú ngữ và vung đũa.

"Đừng cố vẫy đũa nhanh như thế, trò cần giữ nhịp điệu chính xác, nhất là khi vạch đường thẳng đầu tiên. Như thế này, một, hai, ba, phải đảm bảo ba động tác này đều nhịp nhau, và đồng bộ với thần chú." Thầy Snape đi đến bên cạnh Chi và giảng cho nhỏ nghe bí quyết niệm chú chính xác, còn giơ đũa lên làm mẫu.

Harry và Hermione ở kế bên lập tức dỏng tay lên học lóm. Lúc này Harry mới nhận ra mình sai lầm ở đâu, cậu luôn vạch đường thẳng đầu tiên quá nhanh, nó khiến ma lực hình thành không đầy đủ làm cho uy lực của bùa chú yếu đi. Hiểu được bí quyết rồi, Harry lúc này mới nghiêm túc thử lại lần nữa. Quả nhiên, bùa chú tạo ra có sức mạnh hơn nhiều.

Chi mỉm cười cám ơn thầy Snape, còn ý vị liếc nhìn Harry một cái nhưng cậu chàng mãi tập luyện không để ý, thấy Thiên Kỳ nhíu mày nhìn sang bên này nhỏ còn nháy mắt với cậu ta một cái.

Thiên Kỳ không phản ứng với Chi, cậu kỳ quái nhìn thầy Snape thêm một cái mới tiếp tục tập Protego của mình. Vừa rồi cậu biết Chi không có vung đũa sai nhịp, nhỏ chỉ là chưa khống chế tốt tốc độ phát ra ma lực mà thôi, người vung đũa sai thực sự là Harry. Thầy Snape rõ ràng mượn việc hướng dẫn Chi để nhắc Harry, nhưng vì sao ổng không nói thẳng mà lại vòng vo như vậy? Thiên Kỳ rất khó hiểu, nhưng tạm thời cậu cũng không nghĩ ra được nguyên nhân.

Bọn học sinh luyện tập đến tám giờ tối liền bị đuổi về ký túc xá đi ngủ. Lúc hơn chín giờ, Fred và George đang chơi bên cửa sổ hét toáng lên chỉ xuống bãi cỏ bên hông lâu đài. Đám Harry ngồi gần đó nhất liền lao tới xem, hóa ra là các giáo sư đang tỷ thí ma pháp dưới đó, các loại bùa chú và pháp thuật bay tán loạn khắp nơi.

"Một đánh ba, chắc là cụ Dumbledore đối chiến ba giáo sư khác, cậu đoán là ai?" Thiên Kỳ hưng phấn nói.

"Có thầy Snape, cái chiêu nhìn như thanh kiếm vô hình kia là của thấy ấy." Chi lên tiếng, bởi vì cụ Dumbledore đang dùng một con phượng hoàng lửa chiến đấu, mà lửa của nó phun khắp cả bãi cỏ nên thanh gươm vô hình xẹt qua nhìn rất rõ.

"Tớ thấy một vạt áo chùng màu ngọc bích, chắc là có cô McGonagall." Harry nói.

"Và cái thân thể nhỏ thó kế bên chắc cú là thầy Flitwick." Fred cười lớn chỉ trỏ.

Trận tỉ thí của thầy cô làm đám học sinh cực kỳ phấn khích, cả nhà Gryffindor đều túm tụm chỗ cửa sổ để vây xem.

Xong một trận một đấu ba, các giáo sư khác cũng chia cặp ra thử sức một phen, không hoành tráng bằng trận đầu tiên nhưng đám học trò cũng xem say sưa và bàn tán rôm rả.

Khoảng một giờ sau thì các giáo sư mới dừng lại, tụi học sinh cũng đã thèm mà lục tục đi ngủ.

"Tuyệt thật, anh chưa thấy qua các giáo sư giao đấu như vậy bao giờ. Thầy Flitwick chính là một bậc thầy đấu tay đôi, thế nhưng thêm cô McGonagall và thầy Snape cũng chỉ đánh ngang tay với cụ Dumbledore. Lợi hại thật!" Percy Weasley kích động đến mức nói năng lộn xộn.

"Cái này chỉ là tỉ thí thôi, không tính cái gì đi, nếu mà đánh nhau thật chắc chắn hung hiểm hơn thế này nhiều." Thiên Kỳ cười cười nói, cậu chính mắt thấy qua cụ Dumbledore một mình cân ba đại pháp sư khác, con phượng hoàng lửa của cụ lúc ấy lớn gấp ba mới thì ấy.

"Đột nhiên cảm thấy phép thuật bình thường mình học không là cái gì hết, đây mới là sức mạnh thật sự của ma pháp đi?" Katie Bell lẩm bẩm nói.

"Ma pháp chiến đấu và ma pháp thông dụng khác nhau chứ. Bình thường chúng ta học là những thứ dùng hằng ngày thôi, ma pháp chiến đấu thật sự rất nguy hiểm, những bùa phép các thầy cô dùng vừa rồi còn tính ôn hòa đấy." Chi nói.

"Ma pháp chiến đấu mạnh nhất là như thế nào? Giống cái bùa chú Avada gì đó của Voldemort ấy hả?" Harry dò hỏi Chi.

Mấy đứa xung quanh đều bị tên của Voldenort làm cho đứng tim, chỉ có Chi và Thiên Kỳ là hoàn toàn bình thường. Chi lườm mấy đứa còn lại rồi đáp lời Harry: "Tớ không rõ Avada Kedavra mạnh đến đâu, nhưng loại ma pháp có sức công phá mạnh nhất là loại được dùng kèm với một loại vũ khí ma pháp đặc chế riêng. Cậu gặp qua mẹ của Thiên Kỳ rồi đúng không? Có nhớ chú ấy luôn cầm một cây kiếm đen trên tay không? Đó là vũ khí của chú ấy, những phù thủy dùng được loại thuật pháp này sức chiến đấu rất mạnh. Nói thí dụ như thầy Snape và chú ấy có ma lực tương đương nhau, trình độ thành thạo pháp thuật cũng không kém bao nhiêu, nhưng nếu đơn thuần đánh tay đôi thì thầy Snape không phải đối thủ của chú ấy."

Harry gật gù: "Hóa ra là thế, tớ cứ thắc mắc sao chú ấy lại cầm kiếm. Vậy loại ma pháp đó có khó không?"



"Nó không phải khó mà là rất rất khó, chủ yếu là yêu cầu thiên phú phù hợp, lại phải rèn luyện rất lâu mới dùng được." Thiên Kỳ giúp Chi trả lời.

Harry nghe vậy thở dài thất vọng: "Khó quá nhỉ."

Chi nhìn nhìn vẻ mặt rối rắm muốn nói lại thôi của Hermione, cười cười bỏ qua nhỏ mà tiếp tục câu chuyện với Harry: "Cậu đừng thất vọng sớm, tớ thấy cậu rất có thiên phú để luyện loại ma pháp đó đấy. Đợi mẹ của Thiên Kỳ tới Anh cậu hỏi thử xem chú ấy có chịu dạy cậu không."

"Thật?" Harry mừng rỡ hỏi.

"Thật, cậu rất xuất sắc ở mảng chiến đấu." Chi gật đầu khẳng định.

Harry lập tức nhìn sang Thiên Kỳ đầy mong đợi.

Thiên Kỳ cũng cười gật đầu: "Chi nói đúng đó, có thể cậu học được, mà dù không đủ thiên phú, học vài chiêu cũng rất hữu dụng. Mẹ tớ dễ tính lắm, nhất định sẽ không từ chối đâu."

"Sao em lại dùng từ chú ấy để gọi mẹ của Thiên Kỳ vậy?" Mấy học sinh lớp lớn vẫn ngồi xung quanh nghe tụi nó nói nãy giờ, lúc này Fred không nhịn được hỏi chen vào.

Chi nhìn Fred, cười cười nhìn sang Thiên Kỳ không trả lời.

Thiên Kỳ không sao cả đáp: "Mẹ em, ý em là cái người sinh ra em ấy, là một người chuyển giới. Anh gặp rồi sẽ biết, bề ngoài của ổng nhìn hoàn toàn giống nam giới thôi."

"Và chú ấy còn rất đẹp trai nữa." Harry gật đầu phụ họa.

"Cha Thiên Kỳ còn đẹp hơn ấy chứ, chuẩn kiểu Á Đông luôn ấy." Chi ở một bên bình luận.

"Đúng rồi, Thiên Kỳ giống cha nhiều hơn, nhưng mà tóc với chân mày giống mẹ hơn hén."

"Ừ, nên nhìn cậu ta không sắc bén bằng cha mình, chú Bạch thật sự là nhìn có hơi nguy hiểm."

Mấy đứa xung quanh đều tạm thời đứng hình nên không ai nói gì, chỉ có Chi và Harry thoải mái bình luận diện mạo cả nhà Thiên Kỳ. Thiên Kỳ không có khó chịu, dù sao hai đứa kia chỉ khen thôi.

Mãi một lúc Hermione mới tò mò chen vào: "Vậy, sau khi chú ấy chuyển giới xong thì sinh Thiên Kỳ à? Làm sao làm được như vậy thế? Ma pháp cũng làm được như vậy sao?"

Chi và Harry nghe vậy dừng lại cuộc bình luận, cũng quay sang nhìn Thiên Kỳ chờ cậu trả lời. Harry là thật sự tò mò, nhưng Chi thì khác, nhỏ rõ ràng đang trưng ra vẻ mặt xem kịch vui chờ nghe Thiên Kỳ bịa chuyện.

Thiên Kỳ gãi gãi đầu đáp: "Thật ra nó không liên quan tới ma pháp. Chuyện này.. Nói chung là rất khó thực hiện, cha mẹ tớ là do may mắn mới thành công thôi."

Biết cậu xấu hổ nên không ai hỏi thêm gì nữa, xem như chấp nhận giải thích của Thiên Kỳ.

Cả đám ngồi tân dóc thêm một lát mới tách ra trở về phòng ngủ. Về đến phòng ngủ thì Ron, Neville và Harry vây lấy Thiên Kỳ dò hỏi về mẹ của cậu, đặc biệt là thanh kiếm ma pháp màu đen mà mẹ cậu luôn cầm. Thiên Kỳ bèn lấy một thanh kiếm tương tự ra cho tụi nó coi.

"Nó gọi là Xích Thụy, của một vị tiền bối đã qua đời để lại cho tớ. Nó không lợi hại bằng thanh kiếm Dạ Trì của mẹ tớ, nhưng mà cũng là một món vũ khì ma pháp hiếm có." Thiên Kỳ đưa thanh kiếm cho Harry và nói.

Thanh kiếm này rất lớn, lưỡi kiếm rộng cỡ bề ngang bàn tay Harry, dài hơn một mét và có màu đồng đỏ, cán và vỏ kiếm thì làm bằng gỗ gì đó màu đen. Nó rất nặng, Harry phải cầm bằng cả hai tay nhưng cũng không đủ sức vung nó lên.

"Nặng quá, làm sao chiến đấu nổi với thứ này?" Ron hoang mang đưa tay sờ thử bề mặt lạnh lẽo của lưỡi kiếm, Harry đã đặt thanh kiếm lên giường và rút ra xem thử.

Thiên Kỳ lấy đồ ngủ ra chuẩn bị thay đồ đi ngủ, vừa cởi áo ngoài vừa đáp: "Đồ ma pháp mà, khi dùng không nặng đến thế, với lại cây kiếm này yêu cầu người có sức lực rất lớn mới thích hợp dùng nó."

"Vậy thì nó hợp với cậu quá rồi." Harry nhìn nhìn Thiên Kỳ nói, cậu ta đã cởi áo ra, cho dù tuổi nhỏ thân thể chưa nảy nở nhưng nhìn Thiên Kỳ đã có không ít cơ bắp chắc nịch rồi. Nhớ lại vóc dáng của cha Thiên Kỳ thì Harry cũng đoán được đợi cậu ta lớn lên sẽ rất cường tráng.

Thiên Kỳ quay sang cười với Harry một cái, dù vậy Harry vẫn nhận ra cậu ta không phải rất vui với lời khen này.