Harry Potter Và Những Người Bạn Dị Giới

Chương 12: Thỉnh cầu của Rạng




Cụ Dumbledore bị Rạng giữ lại, bảo có chuyện riêng nói với cụ.

"Tôi có một thỉnh cầu, xin ngài nghe tôi nói." Rạng đợi ba người kia đi rồi mới mở lời.

"Tôi sẽ chắm chú lắng nghe." Cụ Dumbledore lịch sự đáp.

Rạng ngồi xuống giữa không trung, liếc nhìn Chi đã bắt đầu ăn cơm ở bên kia, thở dài nói: "Ngài từng nói mình là một vị giáo sư, nói vậy ngài hẳn có một trường học?"

"Đúng vậy, chúng ta có một học viện dành cho phù thủy và pháp sư ở Anh, nó gọi là Hogwarts, và tôi là hiệu trưởng của nó." Cụ Dumbledore không giấu giếm.

"Vậy tốt quá!" Rạng khẽ vẫy đuôi: "Ngài có thể nhận Chi vào học không?"

Cụ Dumbledore hơi kinh ngạc, bởi cụ biết các lạc mo có hệ thống học tập của riêng mình. Cụ hỏi lại: "Ngài chắc chắn muốn Chi học ma pháp với chúng tôi?"

"Dĩ nhiên." Rạng đáp, đứng lên đi qua đi lại có vẻ rất kích động: "Tôi đã quan sát Simone dùng ma pháp vài lần, ông ấy hiếm khi dùng đến ma pháp nhưng mỗi lần đều khiến tôi rất ấn tượng. Dùng đũa phép và thần chú khiến việc làm phép nhanh gọn và đơn giản quá nhiều so với những ma pháp cổ điển. Tôi rất mong Chi học được những thứ đó. Đương nhiên nó không phải nguyên nhân chính."

Rạng dừng lại để nhìn Chi lần nữa. Cụ Dumbledore vẫn tỏ vẻ là cụ đang chắm chú lắng nghe. Thở dài một tiếng, Rạng lại ngồi xuống và nói: "Tôi mong Chi được nhận vào một nơi nào đó liên quan tới ma pháp với tư cách học viên, như vậy có thể giúp con bé thoát khỏi lời nguyền của kẻ thù."

"Lời nguyền?" Cụ Dumbledore chau mày.

Rạng gật đầu: "Một lời nguyền hắc ma pháp tàn ác, tôi và cả Simone đã tìm nhiều cách nhưng thỉnh thoảng Chi vẫn bị chúng hành hạ một lần, cho nên con bé chẳng bao giờ khoẻ mạnh lên nổi. Nếu cứ tiếp tục thế này, Chi không thể sống quá mười lăm tuổi."

"Vậy gia nhập Hogwarts giúp cô bé theo cách nào?" Cụ Dumbledore hỏi.

Rạng chậm rãi giải thích: "Là thế này, lạc mo của Văn Lang từ xa xưa đã có một khế ước, khi một người được nhận vào một làng hay bộ lạc lệ thuộc Văn Lang để học ma pháp, người đó không được làm việc gì tổn hại cho nơi đó, nhưng đồng thời cũng sẽ nhận được sự che chở của nó. Đó là một sự bảo vệ kỳ lạ nhưng mạnh mẽ, có tác dụng rất lớn với những hắc ma pháp lặng lẽ như nguyền rủa và yếm bùa, hoặc những thứ mê hoặc tâm trí. Khế ước này tồn tại trong mỗi lạc mo có nguồn gốc Văn Lang, và dĩ nhiên Chi cũng có. Nhưng lúc gia tộc bị tiêu diệt thì Chi còn quá nhỏ, chưa được ghi tên vào gia phả, con bé không nhận được sự bảo vệ của gia tộc nên mới bị nguyền rủa. Hiện tại Chi chỉ có một mình và chưa có tên chính thức, cho nên biện pháp duy nhất là để con bé gia nhập Hogwarts, khi ấy khế ước sẽ khởi động, và Chi sẽ được Hogwarts bảo vệ."

"Tôi e là Hogwarts không có hệ thống bảo vệ tinh vi đó." Cụ Dumbledore nói.

Rạng không ngoài ý muốn, gật đầu nói: "Cho nên tôi muốn đưa ra thỉnh cầu ngài cùng tôi ký một giao ước ngắn hạn, trong thời gian Chi học ở Hogwarts, ngôi trường sẽ được xem là một đối tác quan trọng của dòng họ Lang Liêu, có thể nhận được sự bảo vệ từ hai đại thần điện của Văn Lang. Hai nơi đó đã phong ấn ba ngàn năm nhưng tôi biết tất cả sự bảo vệ của nó đều còn nguyên, trong đó có khế ước mà tôi nói."

"Điều đó có ảnh hưởng gì đến Hogwarts không?" Cụ Dumbledore cẩn thận hỏi lại.

"Thực ra là có." Rạng thẳng thắn đáp: "Ảnh hưởng lớn nhất là ma pháp triều tịch, có những khoảng thời gian mà phản ứng ma pháp trở nên nhạy hơn bình thường vài thậm chí vài chục lần, đối với các phù thủy nhỏ thì không ảnh hưởng gì, còn có thể giúp chúng học các bùa chú dễ dàng hơn, nó cũng là thời điểm lý tưởng để thử nghiệm ma pháp, các chủ nhân của tôi thường chờ đến lúc ấy để làm thí nghiệm. Nhưng mà đối với đại pháp sư như ngài, nó có thể gây ra một ít phiền toái và bất tiện." Rạng nhìn lại để ngó cái bím râu của cụ Dumbledore.

"Ồ tôi hiểu." Cụ Dumbledore không chú ý ánh mắt của Rạng nhìn vào đâu, cụ đang nghĩ đến những thực nghiệm ma pháp mà mình định làm.

"Vấn đề thứ hai là sự giao thoa không gian. Ngài cũng biết đấy, khu vực Văn Lang nằm sát với vùng không gian quanh hành tinh Địa Cầu, nói đúng hơn là chúng đang chồng lên nhau, cho nên nếu giao ước kết nối, không gian hai bên có thể liên thông ở mức độ nhỏ. Ý tôi chính là sẽ có những cổng nối rất nhỏ thông giữa Hogwarts và hai thần điện, nó chỉ đủ để một con côn trùng cỡ con kiến hoặc một ít hạt giống bay sang. Cho nên rất có thể ngài sẽ phát hiện một đóa hoa hay một bụi cỏ kỳ lạ mọc ở đâu đó quanh trường, ngoài ra thì không có gì nguy hiểm, tôi có thể cam đoan điều đó, làng của chúng tôi là một chi nhánh chính thức của Văn Lang và nằm ngay trong Vùng Ven nhưng chưa gặp phải thứ gì có tính nguy hiểm cả."

Cụ Dumbledore gật đầu: "Còn gì nữa không? Tôi phải nói là tôi rất hứng thú với những điều ngài vừa nói."

Rạng vui vẻ lắc lắc đuôi nói tiếp: "Cuối cùng là vấn đề khi hai vấn đề kia hợp lại làm một, chính là vào lúc triều tịch, ảo ảnh của hai thần điện có thể sẽ hiện ra ở Hogwarts, một bộ phận hoặc nhỏ hoặc lớn, hoặc liền nhau hoặc rời rạc. Nó hoàn toàn vô hại vì chỉ là ảo ảnh, nhưng vẫn có thể gây ra hỗn loạn nếu như người ở đó không biết gì về nó."

"Nghe rất tuyệt." Cụ Dumbledore lẩm nhẩm, rồi cụ nói với Rạng: "Tôi sẽ nghiêm túc cân nhắc và bàn bạc với giáo ban. Nói thật, cá nhân tôi rất muốn ký kết giao ước này."

"Rất cám ơn ngài lắng nghe. Đây là giao ước, ngài có thể nghiên cứu nó trước và khi đã quyết định, chỉ cần đánh dấu lên nó là giao ước sẽ bắt đầu." Rạng vừa nói vừa nhả ra một viên cầu tròn, sau đó một cuộn giấy màu nâu vàng bay ra từ trong quả cầu ấy. Rạng đưa tờ giấy cho cụ Dumbledore và nuốt quả cầu trở vào.

Có thể nghiên cứu trước giao ước làm cụ Dumbledore an tâm rất nhiều, cụ lại dò hỏi một ít vấn đề về hai thần điện của Văn Lang trong khi cùng Rạng quay về bàn ăn.

Mọi người ăn một bữa linh đình vì đồ ăn ở đây ngon tuyệt, sau đó mới lên đường quay về Anh quốc.

Hành trình rất suôn sẻ vì có Lộng Gió và Rạng chủ trì truyền tống, và có thân phận người thừa kế của Chi. Lúc đi ngang thành Dong Xanh, cụ Dumbledore còn hào hứng kể cho mọi người nghe cụ và thầy Snape đã vượt qua chỗ này như thế nào.



Chi đứng nhìn đám đốt tre chất đống trên bến cảng, thở ra một hơi hỏi Rạng khi nào nhỏ được học ma pháp này.

"Khi nào con có thể thành thạo những loại ngãi cơ bản." Rạng đáp như thế.

Hai giờ sau, cả đoàn người về đến tảng đá cuối cùng trước khi đến Little Whinging, Lộng Gió và vợ chồng Triển Bạch từ biệt để quay lại.

"Phụ thân đã nhờ giáo sư Dumbledore sắp xếp để con có thể ở lại đây lâu dài, con cứ an tâm nghe theo lời cụ. Phụ thân và ba ba đi theo Lộng Gió thúc, nếu may mắn phụ thân có thể giải quyết được vấn đề này, đến lúc đó chúng ta sẽ đến tìm con." Triển Dĩnh vừa nói vừa vỗ nhẹ lên bắp tay trái của mình.

"Thật sự? Có thể giải quyết nó?" Thiên Kỳ kinh ngạc.

"Phụ thân chưa dám chắc, nhưng Lộng Gió thúc nói khả năng thành công rất cao. Dù lần này không được thì chúng ta còn có thể tìm cách khác, rồi sẽ có cách thôi." Triền Dĩnh xoa đầu con trai đáp.

Thiên Kỳ gật đầu không nói gì nữa.

Trên bắp tay phụ thân cậu có một bùa chú do gia gia để lại từ lúc y mới ra đời, nó chính là lý do khiến Thiên Kỳ không thể ở cùng cha mẹ được, vì bất kể Triển Dĩnh ở đâu, cha mẹ y luôn tìm được. Từ lúc Triển Dĩnh vô tình lạc vào một thế giới đặc biệt, thể chất biến đổi khiến bùa phép này yếu bớt nhưng việc bị tìm thấy chỉ kéo dài thêm chứ không thể hoàn toàn biến mất, Triển Dĩnh chỉ có thể gửi Thiên Kỳ cho bạn bè trông giúp. Nếu có thể xóa sạch bùa chú đó.. Thiên Kỳ không dám mơ mộng nhiều, vì cậu đã thất vọng rất nhiều lần rồi.

Bạch Thư đã chuyển rất nhiều đồ vật của mình sang một túi nhỏ cho Thiên Kỳ, dặn: "Cần tiêu tiền thì đừng tiếc kiệm, nhớ chăm sóc chính mình cho tốt, đừng quên rèn luyện đấy."

Thiên Kỳ lại lần nữa gật đầu.

Bên kia, Lộng Gió cũng đang căn dặn Chi: "Chú không cấm con vào vùng ven nhưng nhất định không được đi mà không có người lớn đi cùng, và không thể đến những nơi phức tạp như Badmudeko, nhớ không?"

"Ờ." Chi ậm ờ, không chút tình nguyện.

Lộng Gió thở dài, cô nhóc tính tình rất giống mẹ mình, nếu mà mẹ con bê lúc ấy chịu nghe khuyên bảo cũng không đến nông nỗi cả gia tộc chỉ còn lại một đứa bé thế này. Không có biện pháp, anh quyết định đánh đường vòng.

Lấy ra một cái dình liêng khác đưa cho cụ Dumbledore, anh nói: "Cụ trông cô nhóc giùm tôi, Rạng dù gì cũng chỉ là một con chó, ông ta rất chiều con bé. Vật này chứa một lộ trình đi đến vài tòa thành thị khác trong Vùng Ven, chúng không lớn và nhộn nhịp như Badmudeko nhưng an toàn hơn nhiều, cụ có thể khám phá Vùng Ven bắt đầu từ nơi đó. Nếu có chuyện cần tìm tôi, cụ đến một quán Tre Làng, tìm người phục vụ nhắn tin là được, họ sẽ có biện pháp."

Cụ Dumbledore nhận cái dình liêng, nó là một chiếc nhẫn làm bằng đá gì đó màu trắng có vân đỏ. Thưởng thức chiếc nhẫn vài giây, cụ nói: "Cám ơn, anh bạn ạ, cái này sẽ rất có ích với chúng tôi."

Sau đó Lộng Gió quay sang Thiên Kỳ: "Giao cái dình liêng của con cho thúc nào, bây giờ con hẳn là không cần dùng đến nó nữa."

Tai họa bất ngờ làm Thiên Kỳ há hốc, cậu hoảng sợ nhìn sang phụ thân mình.

"Nó vốn là của Lộng Gió thúc. Thúc thúc nói đúng, con không cần dùng nó nữa." Triển Dĩnh không hề mủi lòng.

"Và thúc sẽ phong tỏa cái thinh ở chỗ này, mấy đứa không thể thông qua nơi đây để vào Vùng Ven nữa đâu." Lộng Gió bồi thêm.

Chi tức giận dậm chân một cái, như vậy tụi nó đã bị chặn hết đường đi Vùng Ven.

Dù Chi giận dỗi và Thiên Kỳ lưu luyến, Lộng Gió cứ tàn nhẫn lấy đi cái dình liêng của Thiên Kỳ, sau đó anh ta và hai người Triển Bạch biến mất trong một trận ánh sáng.

"Thế, chúng ta về nhà thôi." Cụ Dumbledore nói, cụ và thầy Snape độn thổ đi trước, Rạng mang theo ba đứa nhóc đi theo sau.

Lúc này là hơn một giờ sáng, Harry đã buồn ngủ và mệt mỏi lắm rồi, cậu chỉ mong mau mau về nhà và chui vào cái giường dưới gầm cầu thang của mình mà ngủ một giấc thật đã, bất kể có bị dì dượng mắng nhiếc hay không.

Lúc truyền tống chấm dứt, cơn buồn ngủ của Harry lập tức bị dọa đi mất, vì khoảng sân giữa khu vườn hoang lúc này đầy nhóc người, bọn họ đều mặc áo chùng, đang bận rộn gì đó xung quanh. Cụ Dumbledore thì đang ngồi trên một cái ghế đan bằng đám dây leo mọc gần đó, nói chuyện với một người đàn ông thấp bé tròn quay, trông cụ Dumbledore vẫn điềm tĩnh nhã nhặn, nhưng người đàn ông kia rõ là rất cáu kỉnh.

"Cha Matthieu!" Harry nghe tiếng Chi thản thốt kêu lên, và nhỏ buông tay cậu ra để chạy đến một góc khác của cái sân.



Cha xứ Simone đang nằm trên một cái cáng trôi lơ lửng, ông vẫn tỉnh táo nhưng mặt mày tái mét và có vẻ rất yếu. Thầy Snape đang đứng bên cạnh, dùng một cái vạc nhỏ và một đốm lửa để nấu cái gì đó, cả cái nồi và ngọn lửa đều đang lơ lửng cách mặt đất cả thước.

Harry và Thiên Kỳ cùng chạy đến.

"Xảy ra chuyện gì thế?" Harry hỏi một phụ nữ có gương mặt gầy guộc đang canh giữ bên cạnh cha Simone.

Người phụ nữ đang kinh ngạc nhìn Harry, mà nếu cậu chú ý xung quanh thì có nhiều người khác cũng dừng việc đang làm lại để nhìn cậu như vậy.

Harry khó hiểu nhìn người phụ nữ, khiến cô bối rối thu hồi ánh mắt, và cô đáp lời cậu: "Có.. Ờ.. Có một cuộc đấu pháp xảy ra ở đây, khi chúng tôi nhận được tin chạy tới thì ông ấy đã bị thương rất nặng. Bộ trưởng Fudge đã hỏi nhưng ông ấy chỉ nói cụ Dumbledore bảo ông ấy canh giữ chỗ này, sau đó thì không chịu nói gì nữa."

Thấy mấy đứa nhóc cũng đến nơi rồi, cụ Dumbledore liền triệt tiêu ma trận của mình, quầng sáng dùng để truyền tống cũng biến mất theo.

"Dumbledore, ông phải cho tôi một lời giải thích. Đó là cái gì? Ông đã đi đâu? Đám nhóc này là thế nào?" Bộ trưởng Fudge tức giận hỏi lại lần nữa, lại thêm một câu ở cuối khi thấy ba đứa nhóc xuất hiện.

"Tôi đuổi theo để tóm bọn nhóc về, Fudge à, chúng đã nghịch ngợm chạy đến một nơi nguy hiểm." Cụ Dumbledore nhỏ nhẹ đáp.

"Nguy hiểm?" Fudge chú ý đến từ này đầu tiên.

Cụ Dumbledore thở ra, gật đầu: "Đúng vậy. Thật là hú vía, tôi đã phải trải qua vài trận chiến khó khăn."

"Nó ở đâu? Làm cách nào bọn trẻ đến được đó?" Ông Fudge e dè với nơi có thể khiến cụ Dumbledore cảm thấy chiến đấu khó khăn, nhưng ông vẫn muốn biết rõ ngọn ngành.

"Tôi chắc rằng nó không nằm ở Anh quốc." Cụ Dumbledore đáp.

Ông Fudge không hỏi cụ Dumbledore nữa mà quay lưng đi sang hỏi đám Harry.

Không đợi Harry tỏ ra lo lắng hay Thiên Kỳ bị lộ không biết tiếng Anh, Chi lập tức đáp lời: "Con tìm thấy thứ này ở Knockturn, vì nó là tiếng Việt cổ nên con rất hứng thú, và thử một chút." Chi nói rồi lấy ra một quyển sách nhỏ bằng bàn tay cũ nát ra đưa cho ông bộ trưởng, rồi nói tiếp: "Nó nói gì đó về một thành phố cổ xưa bí ẩn. Nơi đó thiệt là đáng sợ."

Ông Fudge lật qua lật lại quyển vở giống với một quyển sổ ghi chép của ai đó, dùng chữ tượng hình giống với tiếng Nhật hay Trung Quốc, và dĩ nhiên ông không đọc hiểu. Trong quyển sổ có rất nhiều đồ hình vẽ tay, và ông nhận ra một vài ký hiệu xuất hiện trong ma pháp trận trên đất giữa vườn.

Gần như đã tin những gì cụ Dumbledore và Chi nói, ông nhét quyển sổ vào áo và nói: "Vật phẩm này quá nguy hiểm, tôi sẽ tịch thu nó. Và các con, chớ có dại dột thử những thứ nguy hiểm thế này đấy." Ông dùng ánh mắt nghiêm khắc nhìn lũ trẻ.

Harry và Chi đều ăn ý gật đầu, Thiên Kỳ phản ứng mau lẹ cũng gật theo.

"Thôi được rồi, chúng tôi sẽ thử truy tra những kẻ tấn công mà cha xứ đã khai, còn lũ nhóc thì cụ cứ trả chúng về nhà đi." Ông Fudge dường như hài lòng với thu hoạch của mình, gọi các nhân viên khác và rời đi.

"Một gã ăn hại." Chi lầm bầm chỉ đủ cho Harry và Thiên Kỳ nghe thấy.

"Cậu đưa sách gì cho ông ấy thế?" Harry tò mò.

"Một quyển sổ của một lạc mo người Việt Nam mấy trăm năm trước, viết bằng chữ Nôm, loại chữ đó dù là ở Việt Nam cũng chẳng mấy người đọc hiểu đâu, với lại nó gần như vô dụng vì chỉ là ghi chú cá nhân thôi." Chi vừa đáp vừa chăm chú nhìn động tác của thầy Snape, thầy đang khuấy cái vạc hết sức chậm rãi.

"Vì sao phải khuấy chậm như vậy ạ?" Nhỏ nêu thắc mắc.

"Vừa rồi ta đã thêm những gì vào?" Snape hỏi lại.

"Lá liễu non ngâm sương mùa xuân, nhựa ở rễ của cây linh sam hơn năm mươi tuổi, còn có hai giọt nước ép trứng kiến." Chi lập tức đáp.

Thầy Snape liếc nhỏ một cái rồi từ từ đáp: "Nhựa cây linh sam và nước ép trứng kiến rất dễ vón cục khi bỏ chung, vậy nên phải khuấy thật chậm rãi. Mười lăm giây cho một vòng, đều đặn và không được run tay."

"Vâng." Chi vui vẻ gật đầu.