Lại có thêm hai nhóm người gia nhập trận chiến, một là nhóm người Ba Tư thuộc Hỏa Giáo, một nhóm là người Hy Lạp.
Sóng Sanh cũng đã ra tay. Sợi dây xích của chị dài ra, phân nhánh thành mười mấy dây, mỗi đầu dây đều mọc ra lưỡi dao và đầu nhọn, chúng vững chắc trước cả những bùa chú hủy diệt của phù thủy, và linh hoạt luồng lách để tấn công ở mọi hướng, sắc bén đủ để phá vỡ pháp thuật phòng thủ của kẻ địch.
Ba người lớn đều rất lợi hại, nhưng số lượng địch nhân quá đông nên cả ba đều phải cố sức, nhất là Sớm Đông, cây súng của anh uy lực rất lớn nhưng tốc độ bắn lại khá chậm.
Kẻ địch ngày càng áp sát, mở rộng vòng vây ra mọi hướng trên dưới trái phải, và ba người đã không thể phong tỏa hoàn toàn xung quanh. Mỗi khi có bùa chú vượt qua được phòng thủ của ba người, bọn trẻ đều phải tự mình đón đỡ, may mà mấy món đồ phòng thủ tụi nó có đều rất cao cấp.
"Bọn chúng đang câu giờ, những kẻ mạnh hơn đang đến." Thiên Kỳ vừa dùng tấm thuẫn chặn lại một cái bùa chú gì đó có sức nóng kinh người từ một phù thủy người Hy Lạp, vừa lo lắng nói.
"Ta biết, nhưng chúng ta làm sao thoát vây trong tình trạng này?" Chi cũng đang đối phó công kích từ một hướng khác, nghe vậy trả lời.
"Chờ chút đi, viện quân sẽ tới ngay." Bờ Mây trấn an.
"Viện quân?" Thiên Kỳ hồ nghi hỏi lại.
"Ta vừa rồi đã phát tín hiệu cầu cứu, quân đội Việt Thường đang chạy tới." Bờ Mây đáp.
Đúng lúc này, một cái bùa chú của một phù thủy nào đó ném trúng được cây súng của Sớm Đông, đó hẳn là loại bùa tương tự bùa phá vỡ, cây súng trúng phải liền bung ra như một món đồ lắp ráp lỏng lẻo. Trên người Sớm Đông lại sáng lên ánh lửa khói màu tía và lập tức cây súng đã được tụ trở lại như thể đoạn phim quay ngược. Nhưng mà vòng hoa anh ta đeo lại không thể thoát nạn, nó bị những mảnh ghép của cây súng quét ngang và dập nát.
Sớm Đông khựng lại một cái, sau đó như nổi điên mà gầm lên: "Mày dám phá thự an của tao!" Và anh ném luôn cây súng xuống đất, năng lượng dạng lửa khói màu tía của anh phun àp ào ra từ khắp người, rồi anh bất chấp tất cả xông đến hướng mà bùa chú vừa rồi phóng đến.
Lửa khói màu tím tràn ra từ người Sớm Đông bao phủ cả một vùng rộng, đổ ập vào nhóm phù thủy ở khu đó khiến bọn họ phải cuống quýt tự bảo vệ, mà Sớm Đông thì bắt đầu đánh cận chiến, phù thủy nào bị anh áp sát đều ăn đòn tơi bời, mà các bùa chú ném lên người đều bị lớp khói lửa bọc bên ngoài thân thể anh hóa giải.
"Cái vòng đó quan trọng lắm à?" Harry nhịn không được hỏi Chi, Sớm Đông làm hung quá nên phía bên này tạm thời không có kẻ địch công kích.
Chi liếc cậu, nói thấm thía: "Đừng cố hiểu, Harry, nếu cậu còn muốn giữ đầu óc mình bình thường."
Phía xa rừng tre, lại một tràng âm thanh giao chiến ầm ĩ truyền đến, không bao lâu, Liohnict và mấy người tùy tùng xông tới, lão vung pháp trượng biến ra một tảng đá to tông vào Sớm Đông, sức mạnh của nó làm anh văng ra đến mấy thước. Tảng đá còn muốn nện tiếp nhưng ở phía khác có một quả cầu lửa màu cam rực rỡ bay tới với tốc độ đáng sợ, va chạm với tảng đá và hai bên đều nổ tung, sức đẩy của vụ nổ làm Sớm Đông lại văng thêm mấy thước, ba đứa phù thủy nhỏ phải góp ba món đồ ma pháp của mình lại mới đỡ nổi.
"Ares Liohnict, ngươi cũng gan lắm nhỉ, dám đánh con trai ta?" Một giọng nói của phụ nữ truyền đến, đối với trưởng lão của Badmudeko hoàn toàn khinh thường.
Mấy đứa nhóc quay lại nhìn, lại có một nhóm mươi hai người chạy đến, đều mặc đồng phục của quân nhân Việt Thường.
"Mẹ." Sớm Đông đang chậm chạp bò dậy, nghe thấy người tới là ai liền thả lỏng nằm phịch ra. Các phù thủy khác đều đã dừng tay lùi lại, và Sóng Sanh nhanh chóng đỡ Sớm Đông lùi về khoảng cách an toàn.
Liohnict tức giận rống lên: "Lạc tướng La Đà, Việt Thường các ngươi hiểu quy tắc hay không?"
Một phù thủy khác cũng lên tiếng, đó là dẫn đầu của nhóm người đầu tiên tấn công đám trẻ: "Lạc tướng, đây là chuyện nội bộ của các lạc mo, mong ngài để chúng tôi tự giải quyết."
Người phụ nữ được gọi là La Đà kia cười khinh khỉnh, hỏi Sớm Đông và Sóng Sanh phía sau mình: "Hai đứa xen vào việc gì của người ta thế?"
"Việc truy giết một bé gái mười tuổi." Sóng Sanh đáp.
Nụ cười khinh miệt trên mặt La Đà càng tăng thêm: "Ồ, nếu vậy thì các ngươi cứ dẹp cái chuyện của mình đi cho rồi. Đừng nói quy tắc với ta, Việt Thường chưa bao giờ để mắt đến quy tắc của các ngươi đâu."
Liohnict tức đến nghiến răng: "Việt Thường muốn khiêu chiến với Khulnsiteris?"
"Nếu ngươi muốn." La Đà hoàn toàn không nao núng.
Người lạc mo dẫn đầu lại lên tiếng: "Lạc tướng, xin hỏi lang trắc của các vị có biết việc ngài đang làm không?"
La Đà xuy một tiếng: "Nếu lang trắc biết thì sao? Ngươi cho rằng ngài ấy đứng về phía các ngươi hay về phía con bé?"
"Lạc tướng, ngài biết đứa trẻ đó là ai không? Nó sẽ hủy diệt thế giới của chúng ta." Tên lạc mo kia vẫn chưa từ bỏ ý định thuyết phục La Đà.
"Việt Thường ở trên bờ vực hủy diệt suốt ba ngàn năm nay mà chúng ta còn chưa chết sạch đâu, ngươi nói với ta một đứa bé sẽ làm được chuyện này? Ngươi thấy ta tin không?" La Đà hoàn toàn không để trong lòng.
Harry nghe không hiểu những lời họ nói với nhau vì tất cả đều đang dùng tiếng Việt, nhưng cậu nhận ra bầu không khí, cho nên nhỏ giọng hỏi Chi kế bên: "Bà dì đó là ai vậy Chi?"
"Một vị tướng quân của Việt Thường. Đám người này, đuổi giết chúng ta thì không cần nhiều lời, đụng tới Việt Thường mới bắt đầu nói lý. Đáng tiếc, nói lý với người Việt Thường là vô dụng." Chi cười mỉa mai.
Harry kinh ngạc nhìn cả đám phù thủy đang dùng ánh mắt e dè nhìn nhóm quân nhân Việt Thường bên kia, bình luận: "Bọn họ có vẻ rất ngán Việt Thường."
"Dĩ nhiên rồi, ghi chép cổ nhất về Việt Thường ở Vùng Ven là vào khoảng hai ngàn năm trăm năm trước, có ba thế lực lạc mo lớn nhất khi đó phát hiện lối vào thế giới của Việt Thường và dự định thâu tóm họ, vì lúc ấy Việt Thường mới trải qua một trận chiến dài nên rất suy yếu. Nhưng mà kết quả là, Việt Thường vẫn cứ là Việt Thường, mà ba thế lực đó đến nay không mấy người nhớ chúng tên gì luôn. Sau đó Việt Thường mở cửa với Vùng Ven, càng không ai dám chọc bọn họ, vì động đến một người Việt Thường là động vào cả quốc gia họ, đám đó toàn dân là binh, lại rất đoàn kết." Chi nhún vai nói.
"Các ngươi đang nói cái gì thế?" Thiên Kỳ tò mò hỏi Chi, mà Bờ Mây cùng nhìn qua ngóng chuyện.
"Đang giải thích cho cậu ta vì sao đám bên kia tự nhiên xanh mặt cả." Chi tủm tỉm cười đáp.
Thiên Kỳ hừ một tiếng: "Trừ khi tất cả thế lực trong Vô Tận hợp lại làm một may ra mới đánh thắng được Việt Thường, nhưng thêm năm ngàn năm nữa chuyện đó cũng không thể xảy ra."
"Có lẽ bọn họ sẽ thắng được Việt Thường, nhưng không bao giờ tiêu diệt được chúng ta." Bờ Mây ưỡn ngực nói.
Lúc này lại có một người khác đi ra giữa rừng tre, hắn xuất hiện rất đột nhiên vì khu rừng không hề ngăn trở mà mở lối đi thẳng cho hắn qua.
"Lộng Gió! Lại là ngươi!" Liohnict tức tối quát.
Lộng Gió không để ý đến lão, chậm rãi bước tới cạnh La Đà, ngạc nhiên hỏi: "Lạc tướng, sao ngài lại ở đây?"
La Đà vẫn khoanh tay đứng áng trước mặt lũ trẻ, đáp: "Thằng út nhà tôi bị người ta đánh."
Lộng Gió nhướng mày, hỏi thăm Sớm Đông rồi đứng lại bên cạnh La Đà, không hề tốn thời gian cãi cọ với Liohnict.
"Sao luôn thấy ngươi quanh quẩn với mấy đứa nhóc thế, ngươi đang âm mưu cái gì?" La Đà hồ nghi nhìn Lộng Gió.
Lộng Gió khẽ cười nhưng không trả lời.
La Đà cũng không phải rất để trong lòng, lầm bầm nói: "Dù gì thì phải giữ chúng an toàn một chút, đợi chúng đủ lớn đã."
"Chuyện này là ngoài ý muốn thôi. Ồ ông ấy tới rồi." Câu cuối được thốt ra khi anh thấy cụ Dumbledore đang nắm cái đuôi của Fawkes mà bay tới.
"Ai đấy?" La Đà hỏi.
"Một đại pháp sư, một người đáng kính." Lộng Gió đáp.
Trong lúc họ đang nói, cụ Dumbledore đã an toàn đáp xuống kế bên nhóm trẻ.
"Các con đây rồi, Harry, Chi, và Thiên Kỳ. Thật là hú vía!" Cụ vui mừng nói với bọn trẻ.
Ba đứa nhóc nhìn nhau, sau đó Chi hỏi: "Xin lỗi, cụ biết tụi con ạ?"
"Là như thế này, cha xứ Simone đã hốt hoảng tìm tới thầy khi ông ấy không kịp ngăn cản mấy đưa bỏ nhà đi bụi, cho nên thầy và giáo sư Snape đã đuổi theo đến đây." Cụ Dumbledore nhẹ nhàng giải thích.
Cái cách cụ bình tĩnh điềm đạm nói chuyện khiến Chi có một chút cảm giác tội lỗi, mà Harry thì đã lúng túng nói: "Con xin lỗi, con không biết thầy sẽ đi tìm con."
"Ồ Harry, chắc chắn sẽ có ai đó đi tìm con nếu như con không về nhà." Cụ Dumbledore cười tủm tỉm nói.
Harry rất xúc động với câu nói này, dù rằng cậu vẫn chưa tin lắm.
Liohnict thấy cả cụ Dumbledore cũng đã đến liền biết lần này lại là một lần công cốc, lão dậm cây pháp trượng của mình xuống đất và hung hăng nói: "Lộng Gió và Dumbledore, ta sẽ ghi nhớ chuyện này, các ngươi chính là kẻ địch của toàn bộ phù thủy liên minh Khulnsiteris."
"Và cả liên minh Vĩnh Thịnh nữa." Một giọng nói khác cắm vào, và Triển Đại Bằng dẫn theo người của mình đi tới.
La Đà khinh thường cười một tiếng nhưng không nói gì.
Bên này, hai người Triển Dĩnh và Bạch Thư cũng xuất hiện giữa rừng tre, Thiên Kỳ lập tức chạy ào tới ôm lấy Triển Dĩnh.
"Ai thế?" Harry hỏi.
"Cha mẹ nó." Thầy Snape đột nhiên lên tiếng trả lời Harry. Và quả nhiên thầy được hài lòng khi cậu há hốc mồm nhìn ba người nhà họ Bạch.
Chi thì phản ứng nhẹ nhàng hơn, nhỏ đưa tay sờ sờ cằm như hiểu ra gì đó.
"Chi, hai người đó ai là mẹ Thiên Kỳ?" Harry nhỏ giọng hỏi, âm thanh mơ hồ như thể cậu đang nói mớ.
"Cái người thấp và nhỏ con hơn. Cậu có thắc mắc không? Thiên Kỳ là người Á Đông nhưng vóc dáng còn cao hơn những đứa da trắng cùng tuổi." Chi cười cười đáp.
"Đúng vậy. Thì sao?" Harry hỏi tiếp.
Chi lại chỉ nhún vai và nói: "Dù sao thì cái người đó về mặt sinh học là giống cái, cậu biết vậy là được rồi."
Harry không hiểu ra sao, nhưng vì ba người Thiên Kỳ đã đi đến bên này nên cậu không hỏi nữa.
Lộng Gió thấy người đã tập họp đủ rồi thì hỏi Chi: "Ông Rạng của con đã về chưa?"
"Rồi ạ." Chi liền đáp.
"Vậy đi thôi." Lộng Gió nói, quay đầu đi vào rừng.
Từ biệt nhóm Việt Thường, cụ Dumbledore, thầy Snape, hai người Triển Bạch cùng nhau lùa ba đứa nhóc đi theo. Nhóm Việt Thường đứng áng sau lưng họ nên phe Liohnict không thể làm gì hơn.
"Cậu ấy nói gì thế?" Harry hỏi Chi khi cả đám chui qua một cái khe hẹp len lỏi giữa bụi tre, vừa rồi tạm biệt Bờ Mây nói gì đó với cậu nhưng Harry nghe không hiểu.
"Nó nói cậu khi nào chính thức đính hôn nhớ gửi hoa cho nó." Chi cười một tiếng đáp.
"Cái gì đính hôn?" Thầy Snape bật thốt.
Chi đành vừa đi vừa giải thích về tập tục của Việt Thường và lý do tại sao Bờ Mây lại hiểu lầm như vậy.
Thầy Snape hừ một tiếng không nói gì.
"Bây giờ mà nghĩ đến hôn nhân thì quá sớm, thầy nghĩ các con sẽ muốn trải qua những mối tình lãng mạn trước khi trao thề ước hôn nhân cho ai đó hơn." Cụ Dumbledore nói khi đang chật vật gỡ bộ râu vĩ đại của thầy khỏi nhánh tre, đường đi rất hẹp nên khó tránh khỏi vướng víu. Cụ than thở: "Chúng ta không có đường nào dễ đi hơn sao?"
Triển Dĩnh đi phía sau đã dừng lại giúp cụ, y cười nói: "Rừng tre mới bị phá hoại một trận nên chúng không vui đâu, lúc này đi lại trong rừng sẽ rất vất vả, tất cả con đường đều biến thành thế này. Tôi tạm thắt nó thành bím cho gọn nhé?"
"Ồ được, ta chưa thử thắt bím chòm râu của mình bao giờ." Cụ Dumbledore hứng thú đáp.
Vì vậy, sau mười phút, cụ Dumbledore đã có một cái bím râu phía trước và một bím tóc to phía sau, bọn trẻ còn rất khoái chí mà đưa tay sờ thử.
Cả đoàn đi thêm một đoạn nữa liền tới một cái hẻm cụt, xung quanh không có lối đi tiếp, chỉ có vô số bụi tre và tảng đất trồng chúng chất đống lên nhau ở mọi tư thế, giống như một đám mô hình đồ chơi bị tùy ý đổ đống lại. Trọng lực vẫn theo chiều thẳng đứng với họ nên không thể chuyển qua đi trên mặt đất của đám bụi tre đó.
"Coi bộ chúng ta phải trèo lên." Lộng Gió nói, chui vào cái đống um tùm đó.
"Rừng tre lần này tức giận không nhỏ nhỉ." Bạch Thư cười cười nói khi chui vào theo.
Không bao lâu Lộng Gió đã tìm được lối đi, đó là một cái lỗ nhỏ xíu chỉ đủ một người chui qua, dựng thẳng đứng dẫn lên đỉnh của đống tre chất chồng. Vậy là cả bọn phải xếp hàng một và leo lên. Harry cảm thấy khá thú vị khi bò lên từng thân tre nằm ngang, chen mình giữa một đám lá tre, xung quanh tầm mắt chỉ có một màu xanh của chúng. Cậu cảm thấy khi trở về Little Whinhging rồi cậu sẽ nhớ mùi hương của rừng tre này, nó không hẳn thơm nhưng rất dễ chịu.
Leo một đoạn chừng bốn tầng lầu bọn họ mới lên đến nơi, cảm giác như lên đến đỉnh núi vì nơi đó có hai bụi tre châu đầu vào nhau thành hình cái vòm và xung quanh thì trống rỗng.
"Một nơi lý tưởng để dùng bữa đúng không? Chú đoán là mấy nhóc đều đói bụng lắm rồi." Lộng Gió cười nói với mọi người.
"Tôi cũng đói." Bạch Thư lên tiếng.
Lúc này đã sắp mười giờ đêm nếu tính theo giờ Luân Đôn, hoàn toàn bỏ qua bữa tối nên ba đứa nhóc quả thật đều đói meo rồi.
"Ngồi xuống đi, tôi sẽ gọi người phục vụ của quán Tre Làng đưa thức ăn tới." Lộng Gió biến ra một bộ bàn ăn và giơ tay mời mọi người ngồi xuống, rồi đi đến một gốc tre gãy khá to, gõ gõ lên nó. Gốc tre rùng mình một cái và từ cái lỗ thủng hình hoa trên thân nó phát ra ánh sáng màu lam. Lộng Gió liền nói với nó những món mình muốn gọi.
Trong lúc đó, cả bọn đổ phịch lên mấy cái ghế tre, Thiên Kỳ lấy một gói bánh ra chia cho mọi người lót dạ.
"Những người bạn của chúng ta sẽ ổn chứ?" Cụ Dumbledore hỏi Lộng Gió khi anh ta trở lại, cụ rất băn khoăn khi bỏ lại nhóm Việt Thường như vậy.
"Đừng lo, lang trắc của bọn họ đang đóng quân gần Badmudeko, và trong thành có rất nhiều người của họ, Liohnict không dám làm căng đâu."
"Lang trắc là gì ạ?" Harry hiếu học hỏi.
"Là chồng của âu trắc. Việt Thường có hai nữ hoàng cùng cai trị, người có quyền lớn hơn là âu trắc, người kia là âu nhì, chồng của họ thì được gọi là lang trắc và lang nhì." Chi đáp.
"Giống với hoàng hậu ấy hả?" Harry hỏi lại.
Chi cười lắc đầu: "Không, cậu đừng nghĩ xã hội nữ quyền nghĩa là đàn ông phải ở trong nhà thay cho phụ nữ, lang trắc và lang nhì luôn có địa vị cao trong xã hội Việt Thường, họ nắm quyền lực rất lớn."
"Một chế độ kỳ lạ." Harry bình luận.
"Sao Việt Thường lại đóng quân gần Badmudeko?" Cụ Dumbledore hỏi Lộng Gió.
Lộng Gió nhún vai: "Tôi cũng không rõ, rất hiếm khi thấy Việt Thường có hành động lớn như vậy trong Vùng Ven."
"Không phải nhà họ Chử của Xưa Vẫn muốn tổ chức thám hiểm lũy Ví Bằng sao? Có phải do chuyện đó không?" Chi hỏi.
Lộng Gió hết sức ngạc nhiên: "Sao con biết chuyện này?"
"Cậu ta nói." Chi hất đầu về phía Thiên Kỳ.
Thiên Kỳ, người duy nhất ở đây không biết tiếng Anh, bị mọi người nhìn đến sửng sốt.
"Sao ạ?" Cậu hỏi.
Lộng Gió hỏi: "Chuyện lũy Ví Bằng con biết được bao nhiêu? Ai nói cho con?"
"Ông Trông Nắng nói, con cũng chỉ biết là Chử gia đang lập đội tham hiểm thôi." Thiên Kỳ đáp, hồ nghi hỏi lại: "Chú không biết chuyện này?"
Lộng Gió không đáp, thở dài ngồi xuống ghế suy tư, qua một lúc mới nói: "Rạng, sang đây chúng ta nói chuyện một lát." Nói rồi liền đứng dậy nhảy lên đống tre chất chồng bên kia, di chuyển nhẹ nhàng đến một nơi rất xa chỗ bàn ăn.
Rạng liền hiện ra trước mặt mọi người, yên lặng đi đến chỗ Lộng Gió. Một người một nghê nói chuyện gì đó, một lúc sau lại mời cả cụ Dumbledore và đôi vợ chồng Triển Bạch sang. Vì vậy khi một cái mâm tròn lớn từ xa trôi tới, mang theo thức ăn mà Lộng Gió gọi thì chỉ có thầy Snape ngồi cùng ba đứa nhóc.
Harry nuốt nước miếng nhìn những món ăn thơm phức có vẻ rất ngon được bày trên bàn, cậu đã đói lắm rồi. Thiên Kỳ dùng ánh mắt hau háu nhìn mẻ thịt kho, cậu biết món đó ăn với cơm trắng siêu ngon. Chi thì không thèm nhìn mà quay sang gọi mấy người lớn bên kia về ăn cơm.
Lộng Gió và vợ chồng Triển Bạch quay lại, nhưng Rạng và cụ Dumbledore vẫn còn đang ở đó nói chuyện.