Harry Potter: The Girl Who Lived

Chương 12: Phát sinh nghi ngờ




Đợi cho tất cả các học sinh của hai nhà Ravenclaw và Slytherin đi ra khỏi căn hầm, giáo sư Snape vừa thu dọn đồ đạc vừa liếc mắt nhìn Laura, rồi ông nói bằng một giọng khẳng định:

“Con nhắc cho bọn Slytherin.”

Laura quyết định cười gượng cho qua chuyện, hoàn toàn không có ý định tiếp tục chủ đề này.

“Giáo sư Snape, con muốn qua thư viện một lát. Được không ạ?”

“Ừ” Snape không mấy lo lắng đồng ý. Dù sao trong thư viện cũng có bà Irma Pince trông coi, nếu như con bé có vấn đề gì thì Snape sẽ được thông báo ngay lập tức.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----

Nhờ có sự thông báo trước của cụ Albus về sự xuất hiện của Laura, cô hoàn toàn có thể nghênh ngang, đàng hoàng đi trên hành lang mà không phải lo lắng bất cứ điều gì ngoài những đôi mắt đang nhìn về phía cô.

“Di chuyển nhanh lên bọn kia! Các trò đang làm hành lang trở nên chật chội đấy!” Một giọng nói vang lên và ngay sau đó tất cả các học sinh đều nhanh chóng di chuyển, tưởng như trên hành lang này có gì đó vô cùng đáng sợ.

Chủ nhân của giọng nói dẫn theo một con mèo gầy khẳng khiu, lông xám bám đầy bụi và đôi mắt giống hệt người đàn ông - đều lồi ra, sáng như bóng đèn. Laura dựa vào con mèo lông xám để nhận ra đây là giám thị trường Hogwarts - Argus Filch và bà Norris.

“Còn trò kia! Sao..” Ông Filch toan lên giọng nói tiếp nhưng ông đã nhanh chóng nhận ra điều bất thường. Bà Norris phe phẩy cái đuôi, chậm rãi bước đến bên cạnh chân của Laura.

“Trò hẳn là đứa trẻ mà anh Snape mang đến trường?” Ông Filch hỏi.

“Dạ? A…Vâng” Laura luống cuống đáp lại.

“Ta là giám thị của trường Hogwarts, Argus Filch! Ta cho rằng trò không nên đi lại nhiều ở nơi đông người!” Ông nói.

“Dạ. Con đang định tới thư viện nhưng lại không biết đường, ngài có thể dẫn con tới đó được không ạ?” Laura lễ phép đáp hỏi.

“Được rồi, đi theo ta.” Ông Filch bất đắc dĩ nói với cô.

Laura theo bước Argus Filch đi xuyên qua vô số hành lang, nhờ đi cạnh ông mà không một học sinh nào giám nhìn Laura một cách lộ liễu như trước.

Giám thị Filch mặc dù đang “hộ tống” Laura đến thư viện trường Hogwarts, nhưng ông không hề hoàn toàn quên đi nhiệm vụ, công việc của mình.

Argus Filch vừa đi vừa phạt các học sinh đang vi phạm nội quy của Hogwarts, bà Norris thì đi vòng quanh đám học trò làm bọn họ thậm chí còn không dám nói to vì sợ bị phạt.

“Ngài Filch” Laura khẽ gọi vị giám thị đang hết lòng với công việc kia.

“Hử?” Ông Filch quay lại nhìn cô.

“Con thấy ngài và bà Norris rất tận tụy với công việc!”

Ông Filch ngạc nhiên nhìn Laura, thậm chí bà Norris đang đi phía trước cũng sửng sốt quay đầu lại, bởi từ trước đến giờ chưa một đứa trẻ nào khen ngợi hai người chân thành như thế. Bọn học sinh trong trường phải nói là ghét cay ghét đắng hai người, nhiều đứa còn ước được đá hai người mấy cái.

“Trò...trò không...không cảm thấy bọn ta phiền hà?” Ông Filch lắp bắp nhìn Laura.

“Tất nhiên là không ạ! Con thấy hai người luôn làm hết sức mình với công việc, nếu không có hai người trường Hogwarts sẽ trở nên lộn xộn và luôn có học sinh vi phạm nội quy.” Cô kiên định lắc đầu phủ nhận, giọng nói vô cùng chắc chắn, không có một chút nào là do dự.

“Vậy...vậy thì cám ơn.” Ông giám thị lần này lắp bắp vì cảm động.

Trong mắt mọi người ông Filch và bà Norris có thể là một kẻ khó chịu và luôn phạt học sinh, nhưng đối với Laura họ lại là những người làm việc vô cùng nghiêm chỉnh. Hai người đó chỉ đơn thuần là làm công việc của mình! Nếu như Harry và các học sinh khác không vi phạm nội quy thì chắc chắn ông Filch và bà Norris cũng sẽ không phạt họ!

Ông Filch tự hào tiếp tục công việc của mình một cách hăng hái, riêng bà Norris thì không đi trước hai người đến chỗ các học sinh nữa mà bà rảo bước bên cạnh Laura.

“Ông Filch!” Một tiếng gọi vọng ra từ đằng sau lưng Laura. Người gọi ông Filch là một người phụ nữ có vóc dáng cao lớn, khỏe mạnh. Mái tóc đen của bà được búi gọn phía sau. Bà mặc một chiếc áo dài màu xanh ngọc, đội chiếc mũ nhọn đầu, rộng vành màu đen và đeo chiếc kính vuông.

“Ông có thấy giáo sư Filius Flitwick đâu không? Tôi cần bàn với thầy ấy một số chuyện.” Người phụ nữ tiếp tục hỏi.

“Tôi vừa thấy ông ấy ở nhà Ravenclaw xong, chị Minerva ạ!” Ông Filch trả lời.

Laura quan sát người phụ nữ một lát, thì ra là bà Minerva McGonagall, giáo sư phụ trách dạy môn Biến hình và đồng thời cũng là người chủ nhiệm nhà Gryffindor. Giáo sư McGonagall liếc sang nhìn Laura, rồi bà hoảng hốt làm rơi hết sách trong tay, bà run rẩy chỉ vào Laura hỏi:

“Con bé là ai vậy??”

“Chị Minerva, lần trước cụ Dumbledore đã thông báo là Snape sẽ mang cháu của anh ấy đến trường vì tình trạng sức khỏe của con bé còn gì? Chị quên rồi sao?” Ông Filch khó hiểu nhìn bà McGonagall.

“Giống...giống quá!” Bà McGonagall vội vã nhặt những quyển sách rơi tung tóe trên nền đất, bà hoảng hốt bước đi hướng thẳng theo hướng phòng hiệu trưởng trường Hogwarts. McGonagall hoàn toàn quên việc mình cần bàn chuyện với giáo sư Filius Flitwick, bỏ mặc ông Argus Filch ngơ ngác mà không nói một lời rời đi.

Laura lấy bàn tay sờ mó khuôn mặt mình, trong lòng buồn phiền than thở, nhìn giống đến mức độ đó à, trong khi ngoài mặt giả ngu hỏi ông Filch:

“Bà ấy làm sao thế ạ?”

“Ta cũng không biết nữa. Thôi, cứ mặc kệ bà ấy đi.” Ông Filch ngáo ngơ đáp lại.

Sau đó, ông giám thị trường Hogwarts (Filch) và phó giáo thị trường Hogwarts (bà Norris) tiếp tục dẫn đường cho Laura đến thư viện.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---

McGonagall vội vã bước vòng qua một góc hành lang, đến trước một miệng máng xối khổng lồ bằng đá khắc hình một con thú cực kỳ xấu xí.

Giáo sư McGonagall nói: - Mứt dâu!

Hiển nhiên đây là một mật khẩu, bởi vì con thú bằng đá bỗng nhiên sống động, nhảy phóc một cái, tránh qua một bên, và bức tường đằng sau nó tách ra làm đôi. Đằng sau bức tường, những bậc cầu thang xoắn ốc êm ái chuyển động lên cao, giống như cầu thang cuốn tự động hiện ra.

Bà sốt rột nhìn mình được nâng lên theo hình xoắn ốc, càng lúc càng cao, cho đến khi một cánh cửa bằng gỗ sồi bóng láng có nắm đấm cửa bằng đồng đúc theo hình dạng một con sư tử đầu chim. Đó là con Mãnh sư đại bàng, biểu tượng của nhà Gryffindor.

Bà McGonagall bước nhanh về phía cánh cửa phòng hiệu trưởng và dồn dập gõ vào cánh cửa tội nghiệp.

“Mời vào”

Bà lập tức mở căn phòng và hấp tấp nói:

“Ông Dumbledore, ông có..”

“Được rồi chị Minerva, bình tĩnh một chút đi. Hẳn chị đã gặp đứa cháu của Snape?” Cụ Dumbledore chụm những đầu ngón tay của mình vào nhau, nói bằng giọng vui vẻ.

“Vâng! Con bé, con bé giống Lily quá! Có khi...có khi nào...” Bà McGonagall do dự đáp lời cụ.

“Ồ, đúng là vậy! Nhưng chị Minerva à, Lily và James chỉ có một đứa con, đó là Harry Potter! Ngoài ra bọn họ chẳng có đứa con nào khác!'' Cụ bình tĩnh nói.

“Nhưng lỡ đâu... Thôi, có lẽ con bé giống Lily như thế cũng chỉ là sự trùng hợp.” Bà thở dài.

“ Vâng, trên đời này vẫn không thiếu sự trùng hợp và bí mật mà! Chị Minerva, tôi nhớ không nhầm là lát nữa chị sẽ có lớp?”

“Vâng, tạm biệt, ông Dumbledore.” Minerva đã lấy lại được bình tĩnh, bà cẩn thận đóng cánh cửa lại và rời khỏi phòng hiệu trưởng.

Tuy nhiên, mặc dù thầy hiệu trưởng Albus Dumbledore đã phủ định việc Laura là con của Lily và James nhưng từ sau khi bà Minerva McGonagall bước ra khỏi phòng hiệu trưởng, một số giáo sư trong trường Hogwarts có quen biết đặc biệt với cha mẹ của Laura thì vẫn còn nghi ngờ với Laura.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---

Bên này, Laura hoàn toàn không biết một chút nào về cuộc gặp gỡ giữa người chủ nhiệm nhà Gryffindor và hiệu trưởng trường Hogwarts - một phù thủy được mọi người tôn là vĩ đại nhất mọi thời đại.

Giám thị Filch và bà Norris đưa Laura đến trước cửa thư viện.

“Đây là thư viện của trường Hogwarts, thư viện này do bà Irma Pince làm thủ thư, cần gì trò cứ hỏi bà ấy. Và...” - Ông Filch ho nhẹ - “...ừm... nếu như trò không biết đường đi đến nơi nào nữa trò có thể đến tìm ta. Lối đi của trường Hogwarts rất hay thay đổi và dễ bị lạc.”

“Vâng, con cám ơn!” Laura vui vẻ nói.

Cô khẽ mở cánh cửa thư viện và thò đầu vào nhìn xung quanh.

“Ai đó?!” Bà Irma Pince - quản lý thư viện là một người đàn bà gầy gò, trông giống như một con kền kền suy dinh dưỡng. Bà Pince quắc mắt nhìn vào cánh cửa thư viện, lúc ấy bà đang đánh bóng cái gáy mạ vàng của một cuốn sách thần chú khổng lồ.

Laura rụt rè chào bà.

“Con hẳn là cháu của anh Snape?” Bà Pince ngừng lau cái gáy của cuốn sách hỏi.

“Dạ.”

“Vậy con muốn lấy sách gì để đọc vậy, cô bé?” Bà lịch sự hỏi.

“Ngài làm ơn lấy tìm hộ con quyển 'Hogwarts một lịch sử'.”

“Vậy hả? Đợi ta một lát.” Bà Irma đặt quyển sách vừa được lau sạch sẽ về vị trí cũ và đi tới gần một cái giá sách không xa, lấy quyển “Hogwarts một lịch sử” đưa cho Laura.