Editor: Rosaline
Beta: Lilly
Harris nghe được thanh âm dần dần đi xa, mới vừa thở phào nhẹ nhõm liền cảm thấy người sau lưng động tay động chân với nó, một cái cùi chỏ oán hận hướng phía sau mà đánh, giọng nói trong nháy mắt lạnh lùng nghiêm nghị. "Malfoy anh làm gì?"
"Không gọi học trưởng Malfoy à."
Harris sửng sốt một chút, cuống quít đưa tay nắm tay vặn cửa, vừa định mở cửa đã bị người ấn cổ tay lại. "Không nói rõ ràng không cho phép đi." Tiếng nói vừa dứt, Áo khoác Tàng hình bị người vén rơi.
Harris quay đầu nhìn về phía sau, thấy ánh mắt Draco Malfoy sáng quắc theo dõi nó. "Anh muốn nói cái gì, học trưởng Malfoy."
Draco nheo lại mắt, lật qua thân thể của Harris, để cho mặt nó đối mặt với mình, "Em còn muốn gạt anh tới khi nào... Harry."
Harris trợn to hai mắt, lập tức lạnh mặt. "Malfoy, tôi bây giờ là Harris Morton, không phải là Harry Potter, tôi đã không có quan hệ gì với anh nữa."
"Không có quan hệ gì..." Trong đôi mắt của Draco toát ra lửa giận, "Thoả thuận ly hôn anh còn chưa ký, anh vẫn là chồng hợp pháp của em."
"Vậy đã không còn quan trọng, " Thần tình Harris có chút đau khổ, "Malfoy anh vẫn chưa rõ sao? Tôi đã chết qua một lần sống lại đến thời không này có cuộc sống mới, để hết thảy đều trở thành quá khứ đi! Từ nay về sau chúng ta không còn qua lại gì nữa." Nói xong, đẩy cánh tay của Draco ra, nhặt Áo khoác Tàng hình trên đất lên rời khỏi phòng để chổi.
Draco đuổi theo, cũng đã không thấy thân ảnh của Harris, anh sờ mũi một cái, thần tình khó lường.
....
Harris trở lại phòng ngủ, sợ đánh thức bạn cùng phòng, thả nhẹ bước chân đi tới bên giường. Nó cầm lấy mô hình thủ công phòng nhỏ trên tủ đầu giường, tâm tình có chút nặng nề.
Sau chiến tranh nó vẫn muốn có một mái nhà, vốn tưởng rằng đã cùng Draco trải qua nhiều sinh tử như vậy, có rất nhiều tiếng nói chung là có thể sinh hoạt cùng một chỗ. Kết quả hiện thực lại hung hăng cho nó một cái tát, lý niệm hôn nhân của nó và Draco khác nhau, nhất định là qua không được tấm chắn đó.
Bây giờ nó sống lại đến thời không song song này, biến thành Harris Morton, lại càng không có có quan hệ gì với Draco.
Harris nghĩ vậy, đem mô hình phòng nhỏ để vào trong hộp nhét rồi dưới gầm giường, mới lên giường nghỉ ngơi.
Ngày thứ hai. Harris đem Áo khoác Tàng hình để vào trong túi đeo lưng mới nhớ tới một cái vấn đề quan trọng. Hôm qua buổi tối Draco là thế nào phát hiện nó, nó lúc đó có khoác Áo khoác Tàng hình nha. Có lòng muốn hỏi, lại cảm thấy vẫn là cách Draco xa một chút mới tốt.
Harris cầm ba lô đi tới phòng ngủ của Harry, đối với Harry của thời không này nó vẫn cảm thấy rất thân thiết, dù sao cũng là một bản thân khác của mình.
Harris hạ giọng, "Cám ơn anh Harry, em đến trả áo khoác."
"Em chờ anh một chút, chúng ta cùng đi dùng bữa sáng." Harry nói rồi, thừa dịp Neville ngủ cùng phòng không chú ý, đem Áo khoác Tàng hình để vào trong ngăn kéo.
"Ron đâu rồi ạ?"
"Chờ Hermione dùng bữa ăn sáng rồi."
"Thật ạ? Khó thấy được ảnh thông suốt."
"Cái gì chứ! Là Hermione uy hiếp Ron, nếu không chờ bồ ấy dùng bữa sáng, sau đó không cho phép mượn bài tập bồ ấy nữa."
"Ha hả, thì ra là như vậy!" Harris đối với đôi oan gia bạn tốt này vẫn thật hâm mộ, ít nhất bọn họ sau này sẽ rất hạnh phúc.
Harry cùng Harris đến đại sảnh lễ đường ngồi xong, kết quả đã ăn no mới thấy Ron, Hermione khoan thai tới chậm.
"Merlin! Mệt chết tớ." Ron tê liệt trên ghế ngồi, một bộ nửa chết nửa sống.
"Làm sao vậy?" Harry, Harris đều có chút kỳ quái với phản ứng của Ron, không phải là chờ người sao? Đến nỗi như vậy sao?
Ron uống một hớp lớn, "Các bồ không biết, tớ đợi Hermione chừng bốn mươi lăm phút, trên đường đến lễ đường còn muốn quay lại thay giày, nói cái gì mà không hợp với áo choàng, tớ không rõ, mặc áo choàng phù thuỷ phối cái giày gì không phải đều là một dạng sao."
Hermione tức giận nhéo tai của Ron, "Bồ cái tên này cái gì cũng đều không hiểu, con sên vào trong đầu bồ à?" Sao lại trì độn như vậy, tớ còn không phải là vì muốn bày ra một mặt hoàn mỹ ở trước mặt bồ sao?
"Buông tay buông tay, tai tớ muốn rớt, ta sai rồi được chưa?" Tuy rằng không biết sai ở nơi nào, nhưng Ron vẫn là đàng hoàng nhận sai.
George thấy một màn như vậy, lại gần nói: "Ron bé bỏng em nên biết thế nào là đủ chớ! Lần trước John chờ Angelina dùng bữa phải đợi hơn một tiếng, em đang ở trong phúc lại không biết phúc."
Đây là phúc sao? Ron biểu thị hoài nghi.
Sau khi dùng xong bữa ăn, tổ ba người cùng Harris tách ra đi học. Trong lớp, Harry có chút thất thần.
Sau khi tan lớp, Hermione hỏi cậu làm sao vậy. Harry thấy trong phòng học người đi cũng không ít mới đem chuyện buổi tối hôm qua cùng Harris đi ra ngoài thấy rồng mà nói một lần.
Ron nhịn không được oán giận, "Anh em bồ và Harris quá không có nghĩa khí, dĩ nhiên không mang tớ đi nhìn, tớ còn chưa từng thấy qua rồng nữa á?"
"Đó là trọng điểm sao?" Hermione trợn mắt nhìn Ron, chưa thấy qua rồng đều là thứ yếu có được không. "Hiện tại quan trọng nhất là làm thế nào giúp Harry vượt qua cuộc so tài thứ nhất." Nói rồi, đứng lên, "Chúng ta đi thư viện."
Hermione lôi kéo Harry cùng Ron đi tới thư viện, không đợi đến lúc lật xem tìm kiếm liền đụng phải Cedric Diggory.
"Anh nghĩ các em có lẽ cần những sách này." Cedric cười ôn hòa đem một chồng sách đặt tới trước mặt đám người Harry.
Harry nhìn chồng sách một chút, đều là sách vở giới thiệu về rồng. "Cám ơn anh, học trưởng Cedric."
Khóe miệng Cedric kéo ra nụ cười mang theo tia ý vị sâu xa. "Harry em phải cố gắng lên! Anh rất chờ mong cùng em tiến vào trận chung kết." Nói xong, xoay người rời khỏi thư viện.
Ron nhịn không được mở miệng, "Các bồ có cảm giác Cedric học trưởng là lạ hay không."
Hermione liếc mắt, "Ron bồ không thể bởi vì người ta dáng dấp đẹp trai hơn bồ liền cảm thấy người ta kỳ quái."
"Tớ không có, bồ không nên nói mò, tớ là loại người như vậy sao?" Ron nỗ lực giải thích, Hermione lại bận rộn tra tìm tư liệu mặc kệ hắn.
"Nhường nhịn một chút đi, không thấy tớ đang bề bộn sao? Không giúp một tay liền nhanh chóng đi sang một bên, mệt Harry còn coi bồ là bạn, thế nhưng một chút cũng không quan tâm bồ ấy, một chút cũng không thay bồ ấy lo lắng."
"Ai nói tớ không quan tâm bồ ấy chứ." Ron vội vàng đưa một quyển sách qua hỗ trợ tìm kiếm.
Ba người dùng hai mấy giờ tra được không ít tri thức về rồng. Hermione nhằm vào tập quán, nhược điểm của rồng, lập ra mấy cái kế hoạch đối phó rồng.
"Harry bồ cảm thấy thế nào? Cái nào khả thi hơn." Hermione có chút mong đợi nhìn về phía Harry, hy vọng có thể giúp đỡ cậu một chút.
Harry nhìn một chút, "Tớ cảm thấy kế hoạch thứ ba không sai, bồ biết tớ là Tầm thủ tốt nhất, chỉ cần tốc độ tớ đủ mau, hoàn toàn có thể đem rồng mẹ dẫn đi hơn nữa nhanh trở về cướp trứng vàng."
"Vậy bồ hẳn nên gia tăng thời gian huấn luyện tốc độ một chút."
Mấy ngày kế tiếp, Harry vừa có thời gian liền cưỡi Tia chớp đi huấn luyện. Nhưng những người khác không biết, còn tưởng rằng Harry đã buông tha trận đấu, cưỡi Tia chớp đi chơi nữa!
Anh em Weasley lại bắt đầu đánh cược, tỷ số bồi của Harry đã từ 1 bồi 5, biến thành 1 bồi 10. Cho dù như vậy, người mua đã ít lại càng ít, đại đa số người cũng không xem trọng Harry, chỉ có rất ít người cược Harry có thể thuận lợi nhận được trứng vàng, tiến vào trận đấu thứ hai.
"Harry," Kurt Gaunt gọi lại Harry chuẩn bị trở về tháp Gryffindor nghỉ ngơi. "Ngày mai sẽ phải cử hành cuộc so tài thứ nhất, em chuẩn bị thế nào?"
"Em đã chuẩn bị xong." Harry nhìn ánh mắt chân thành thâm tình của Kurt Gaunt, có chút nhút nhát mà lui ra phía sau từng bước.
Kurt Gaunt như là không có phát hiện nỗi sợ sệt của Harry, thần thái tự nhiên nói: "Ánh mắt của Rồng là nhược điểm lớn nhất của nó, nhưng nếu công kích nơi đó sẽ khiến nó càng thêm táo bạo, cho nên biện pháp tốt nhất chính là mê hoặc nó; còn có, bùa chú bay tới là một câu thần chú dùng rất được, em sẽ cần dùng đến nó."
Harry chớp chớp đôi mắt xanh biếc, nhìn chung quanh một chút, thấy chung quanh không có người nào mới chần chờ nói: "Cám ơn thầy giáo sư, chẳng qua thầy không nên nói với em những thứ này..." Nói đến đây, có chút chẳng biết nên nói như thế nào tiếp nữa.
Kurt Gaunt cười, "Em là muốn nói ta nên công bình công chính, không nên nói cho em biết phương pháp đối phó rồng, như vậy đối với những người khác không công bằng."
"Vâng." Harry cúi đầu mà lên tiếng.
"Nhưng ở trong mắt ta em là độc nhất vô nhị, so với những người khác còn quan trọng hơn, ta không hy vọng em bị thương, cũng không muốn nhìn thấy em bị thương, cho nên lúc không có ai mới có thể cùng em nói những thứ này."
Mặt của Harry dần dần phiếm hồng, bị người khác quan tâm như vậy, nói không để bụng dù chỉ một chút là không thể nào, nhưng cậu và Giáo sư Kurt Gaunt hình như không có quen thân như vậy đi! Hơn nữa quan tâm của giáo sư Gaunt cùng quan tâm của giáo sư khác, cho người ta cảm giác là không giống.
Harry cũng thể nói không rõ loại cảm giác này, dù sao nó cũng khiến người ta cảm thấy không được tự nhiên, hình như quá mức nóng bỏng.
"Cảm ơn giáo sư, nếu như không có chuyện gì khác, em đi về nghỉ ngơi." Harry nói xong, không đợi Kurt Gaunt nói chuyện lần thứ hai chạy mất.
Ngày thứ hai. Đến ngày chính thức của cuộc so tài thứ nhất.
Harry đợi ở trong lều chờ các dũng sĩ tụ tập, đi đi lại lại có chút khẩn trương.
"Harry em đang khẩn trương sao?" Cedric ôn hòa hỏi hắn.
"Vâng," Harry chần chờ một chút, "Có chút."
Cedric vỗ vai Harry một cái ôn nhu nói: "Chớ khẩn trương, em coi như chơi Quidditch được rồi, đem căng thẳng chuyển hóa thành hưng phấn đi."
Harry gật đầu một cái, bên ngoài vang lên tiếng còi tiếng thứ nhất. "Cố gắng lên! Cedric học trưởng."
Cedric cười cười với Harry, bước ra khỏi lều.
Lúc tiếng còi thứ tư vang lên, Harry hít sâu một hơi, cất bước đi ra khỏi lều. Thấy một con rồng đuôi gai Hungary ở phía xa xa táo bạo phun lửa liền nuốt nước bọt, vẫn thấy hơi khẩn trương.
Harry giơ đũa phép lên, cất cao thanh âm, "Accio Tia chớp." Mắt thấy Tia chớp bay tới, Harry nhảy lên Tia chớp bay đến bên người con rồng đuôi gai Hungary, tránh thoát trận trận ngọn lửa, dẫn con đuôi gai Hungary rời khỏi hang ổ tạm thời bay đến không trung.
"Nebulus*."
*Nebulus (Bùa tạo sương). Mô tả: Tạo sương mù từ đầu đũa trên phạm vi rộng.
Harry không chọn loại ma bùa chú công kích, mà là chọn loại ma bùa chú mê hoặc, mê hoặc con đuôi gai Hungary, như vậy rất có lợi cho hành động của cậu.
Harry cưỡi Tia chớp đáp xuống, rất nhanh đã tìm được trứng vàng. Dù sao ma lực cậu nhỏ, thời gian sử dụng ma bùa chú có hạn, cho nên phải giành giật từng giây.
Cuối cùng, lúc đuôi gai Hungary lao ra sương mù dày đặc trở về hang ổ tạm thời, Harry rốt cuộc tìm được trứng vàng, hiện trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Lúc Harry vui vẻ trở lại lều bạt, Ron, Hermione, Harris đều từ trên khán đài lao xuống chúc mừng cậu.
Lều bạt được vén lên, một trận đèn flash hiện lên. Harris cảm thấy có người ôm lấy nó, cho rằng là Harry nên không giãy dụa, kết quả mắt thích ứng được ánh sáng, phát hiện Draco không biết từ lúc nào đã tiến vào trong lều, liền đánh một quyền oán hận hướng vào mặt anh.
Draco lui về phía sau trốn, đụng phải Harry sau lưng.
Harry lúc này đã nói chuyện với Ron, Hermione, vừa muốn chào hỏi Cedric, kết quả bị Draco va chạm như thế, bỗng chốc không đứng vững té vào trong lòng của Cedric.
"Xin lỗi." Harry lúng túng vừa muốn đứng lên, Harris cùng Draco phía sau cậu đã vung tay, đồng thời ngã sấp xuống đánh về phía cậu.
Lần này Harry không chỉ không đứng lên được, còn liên lụy Cedric ngã sấp xuống.
Phía sau Cedric là Fleur cùng em gái của cô nàng, Viktor cùng đàn em của hắn, bọn họ như quân bài Domino ngã trên mặt đất, trong lều lung tung rối loạn.
Các phóng viên lại hưng phấn mà chụp ảnh, đèn flash sáng lên từng trận.
← Chương trước: Chương 07: PHIẾN PHỨC KHÔNG NGỪNG←
→Chương sau: Chương 09: VŨ HỘI→