Trước cuộc tranh tài thứ ba còn có cuộc thi cuối kỳ, các học sinh đều rơi vào trong trạng thái ôn tập khẩn trương.
Trong thư viện, Harry, Ron, Hermione ngồi vây chung một chỗ, còn có Draco vốn không cần thêm vào.
Ron dòm cái đầu vàng rực rỡ kia của Draco cũng thấy không thoải mái, "Malfoy, mày không cảm thấy mày ngồi ở đây rất là dư thừa à?" Một Slytherin tới chỗ Gryffindor sáp cái gì mà sáp.
"Ai cần mày lo, tao cũng không có tìm mày." Draco nói với Ron xong, quay đầu đem một hộp bánh quy để ở trước mặt Harris. "Sáng sớm thấy em không có ăn bao nhiêu, đây là bánh quy mẹ anh gửi tới cho anh, em nếm thử xem."
Harris nhìn một chút, cũng thấy có hơi muốn ăn, nhưng nhớ tới mình đang ở thư viện liền trợn mắt nhìn Draco, "Anh đừng quậy, mau ôn bài đi."
"Anh đâu có quậy đâu!" Draco nói rồi, tiến đến bên tai Harris, "Đang nói tới bài chúng ta cần ôn tập sao?"
Bên tai Harris dần dần đỏ, liếc mắt nhìn Draco, bởi vì lúc Draco nói chuyện đụng phải lỗ tai của nó.
Harry nháy mắt mấy cái, cảm giác lúc Harris cùng Draco ở chung có hơi là lạ. "Từ lúc nào quan hệ của các cậu tốt như vậy?" Hình như rất là thân thiết!
Hermione thấu triệt hơn Harry nhiều, hỏi thẳng: "Hai người các cậu ở bên nhau rồi à, chuyện khi nào vậy?"
Mặt Harris đỏ lên, vừa muốn lắc đầu phủ nhận, Draco vội vàng gật đầu, "Hai người bọn tôi sớm đã ở bên nhau rồi, shh..." Harris vậy mà lại nhéo anh. Không được, vì mặt mũi phải bảo trì dáng vẻ đúng mực.
Draco chịu đựng cơn đau, bảo trì nụ cười trên mặt.
"Ở bên nhau?" Harry vẻ mặt kinh ngạc, hoài nghi mình nghe lầm.
Hermione nhìn Harry, cảm thấy có chút ngạc nhiên."Lẽ nào bồ không biết? Ở giới pháp thuật nam nam phù thủy có thể ký khế ước pháp thuật kết hôn, còn có thể nhờ vào độc dược để sinh con."
"Sinh... Sinh con?" Lượng tin tức quá lớn, Harry có chút lơ mơ.
Ngay cả Ron cũng gật đầu, "Đúng là có chuyện như vậy á, anh Bill có một đồng nghiệp đã cùng bạn đời nam ký khế ước pháp thuật kết hôn ở Bộ Pháp thuật, ảnh còn tham gia hôn lễ của bọn họ nữa!"
Draco nghe được lời của họ, ánh mắt liếc về phía Harris.
Harris nhận thấy ánh mắt Draco có điểm lạ, nhịn không được mở miệng. "Các anh chị còn ôn tập hay không vậy, không phát hiện phu nhân Pince đang nhìn phía chúng ta à?"
"Ôn tập, đương nhiên phải ôn tập." Draco nói rồi, không yên lòng lật lật sách vở, suy nghĩ chờ Harris tốt nghiệp liền kết hôn, tranh thủ ba năm ẵm hai. Như vậy có đứa nhỏ ràng buộc, anh không cần lo Harris sẽ đem anh đá đi rồi.
Harris căn bản không biết tính toán của Draco, tìm chút trọng điểm cho Harry để Harry ôn bài.
Harry có chút ngượng ngùng, để cho đàn em gạch trọng điểm cho cậu thật là lúng túng. Nhưng mà trọng điểm Harris gạch cùng Hermione không khác mấy, hiển nhiên là đã dùng rất nhiều công sức, cho nên ân tình này cậu phải nhận.
Harry nghiêm túc ôn bài. Vài ngày sau đó, cậu và các bạn tốt đều khẩn trương tiến vào cuộc thi.
Thi xong, cũng tới vào thời gian diễn ra cuộc tranh tài thứ ba.
Sáng sớm. Sắc mặt Harry không tốt lắm rời giường, đêm qua cậu lại thấy ác mộng. Trong mộng đã chết không ít người, tuy rằng khuôn mặt không rõ, nhưng Harry cảm giác đều là người cậu quen biết.
Harry không biết tại sao lại thấy những ác mộng đáng sợ này, hai ngày gần đây cậu cứ có cảm giác không yên lòng, như có chuyện đáng sợ gì muốn phát sinh vậy.
"Harry, sắc mặt bồ không tốt lắm." Trong lời nói của Hermione chất chứa quan tâm, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng.
Harry nhìn mặt của Hermione, dần dần dung hợp với khuôn mặt thành thục trong ác mộng mờ nhạt, bàn tay đặt trên đùi chậm rãi nắm thành quả đấm. Hermione vậy mà lại vì cứu cậu mà chết, lẽ nào đây là chuyện sau này phải phát sinh.
"Mấy bồ rốt cuộc muốn thâm tình đối diện tới khi nào?" Ron chua xót mà đứng ở giữa hai người.
"Ron bồ đang nói ngu ngốc gì đó, tớ mới vừa rồi rõ ràng là quan tâm Harry."
"Phải không?" Ron nhìn về phía Harry.
"Ừ." Harry rũ xuống đôi mắt, "Tớ không sao, chỉ là đêm qua ngủ không ngon thôi."
"Vậy buổi trưa bồ chợp mắt nghỉ ngơi một chút đi, bằng không buổi tối thi đấu thế nào."
"Được." Harry lên tiếng, ổn định nỗi lòng ngồi xuống yên lặng ăn bữa sáng.
Đến trưa, Harry ngủ gật nghỉ ngơi một hồi, giống như các dũng sĩ khác đến rừng Cấm tiến hành chỉ đạo cuối cùng của cuộc tranh tài. Dù sao cuộc tranh tài thứ ba nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, nếu không chỉ đạo một chút rất dễ xuất hiện thương vong.
Chỉ đạo buổi chiều qua đi, George trong cặp song sinh dẫn phu nhân Weasley đến tìm Harry.
"Harry, " Phu nhân Weasley cho Harry một cái ôm thật to, "Bác nghe đám nhỏ nói, con biểu hiện rất không tồi."
"Cảm ơn bác đến xem con, phu nhân Weasley." Trên mặt Harry mang theo tươi cười, trong lòng lại dị thường khổ sở.
Ác mộng mơ hồ dần dần rõ ràng, nhà Weasley ngoại trừ Ron sống chết không biết cùng Ginny trốn chạy, đều chết hết. Mình nhất định phải ngăn cản bi kịch phát sinh lần thứ hai.
.......
Trận chung kết diễn ra lúc chạng vạng. Sau khi dùng xong bữa tối, các học sinh đều tụ tập ở bên ngoài.
Harris lo lắng nhìn Harry, "Harry, anh phải cẩn thận." Ban đầu muốn nói với Harry nhỏ cho dù đến điểm cuối cùng cũng không cần đoạt chiếc cúp lửa, nhưng Draco lại nói không thể ảnh hưởng hướng đi của thế giới này, miễn cho phát sinh chuyện không thể dự đoán được.
Harry gật đầu, xoay người cùng mấy người Cedric hội họp, đi tới lối vào mê cung.
Dumbledore dùng bùa chú khuếch đại âm thanh tuyên bố trận đấu bắt đầu. Theo tiến còi vang lên, Harry là người đầu tiên dũng cảm cất bước đi vào mê cung đen sẫm.
Vừa tiến vào thông đạo, Harry liền gặp phải công kích của nhện tám mắt, cũng may Harry sớm đã chuẩn bị, dùng vài pháp thuật công kích, động tác nhanh chóng vòng qua nhện tám mắt, đi qua lối rẽ phía sau nó tiến vào trong mê cung, sau đó lại gặp phải công kích của vài sinh vật, Harry cũng biến nguy thành an đánh tan đối phương.
"A ——" phía sau vang lên tiếng kêu của Fleur Delacour.
Harry lại càng hoảng sợ, quay đầu nhìn về phía sau, thấy tín hiệu cầu cứu sáng lên, tiếp tục đi về phía trước.
Trên đường dùng lửa đốt lui một cây cải hình người thích ăn thịt người, Harry cảm thấy đường đi thông thuận rất nhiều. Khi cậu quẹo vào một lối rẽ khác, thấy chiếc cúp lửa đặt trên đài cao.
Hình như có chút đơn giản, nhanh như vậy liền thấy chiếc cúp lửa à.
Harry đi lên đài cao, giơ tay lên hơi lộ ra chần chờ đặt trên chiếc cúp lửa.
"Harry, đừng..." Phía sau vang lên thanh âm của Cedric.
Harry quay đầu, chỉ thấy Cedric thần sắc kinh hoảng, sau đó liền cảm thấy thân thể bị kéo vào trong một cái nước xoáy lưu động.
"Chết tiệt." Cedric nhìn đài cao rỗng tuếch, đôi mắt toát ra hồng quang nhàn nhạt, lập tức thu liễm. "Hiện tại không phải là lúc có thể phát hỏa." Nói rồi, hừng hực chạy ra bên ngoài mê cung.
Song khi Cedric chạy đến bên ngoài mê cung, lại phát hiện bên ngoài đã nát bét. Tử thần Thực tử thế nhưng công tiến vào Hogwarts, phải biết rằng pháp thuật phòng ngự trận của Hogwarts là hoàn thiện nhất.
"Không xong, ta đem Tủ Biến mất quên mất."
Đồng thời nhớ tới Tủ Biến mất còn có Harris, Draco thoải mái mà kéo vai của Harris một chút. "Đừng đem trách nhiệm gì đó đều kéo vào trên người mình, cái này cũng không trách ngươi được."
Harris rất nhanh tỉnh lại, dù sao hiện tại an toàn của học sinh là quan trọng nhất. Nó và Draco tìm được Ron cùng Hermione, cùng các niên trưởng năm trên yểm hộ niên đệ niên muội năm dưới lùi về nơi an toàn.
Cũng may mục tiêu của Tử thần Thực tử chủ yếu ở trên người các giáo sư cùng quan viên Bộ Pháp thuật, cho nên các học sinh chỉ bị kinh hách, cũng không có thương vong.
Kurt Gaunt có chút bực bội, từ dưới đất nhặt lên đũa phép của học sinh hoảng loạn vứt đi tiến hành phản kích, các Tử thần Thực tử trước mắt thật sự là quá mức ngu xuẩn, biết rõ Hogwarts có Dumbledore ở đây thì không thể tấn công nổi, còn không sợ chết công kích, thật sự là ngu xuẩn đến cực điểm.
Cedric chạy về phía Kurt Gaunt, "Harry xảy ra chuyện, ma lực của ta thiếu, ngươi mau đi cứu em ấy."
Kurt Gaunt vẻ mặt khó lường, hạ giọng, "Ngươi quả nhiên dung hợp một khối hồn phiến của ta."
"Đừng nói nhảm, nếu còn không mau đi cứu Harry, người hối hận chính là ngươi, ngươi cho rằng Tử thần Thực tử vì sao công kích Hogwarts, còn không phải là gã muốn cho người ngăn chặn ngươi à."
Kurt Gaunt nghe vậy, xoay người chạy về phía mê cung. Mới vừa vào mê cung đã bị vợ chồng Lestrange ngăn cản.
"Ngươi là ai? Dám ngụy trang thành dáng vẻ của chủ nhân, ai cho ngươi gan chó giả mạo chủ nhân." Bella vẻ mặt điên cuồng, một bộ hận không thể đem Kurt Gaunt cắt thành tám khối. "Ngươi tên hàng giả này, chịu chết đi!" Nói rồi, giơ đũa phép dùng chú ngữ ác độc nhất, tà ác nhất công kích Kurt Gaunt.
Kurt Gaunt sắc mặt tối sầm, tâm phúc trước kia dĩ nhiên đem y nhận thành hàng giả, đây thật là một loại châm chọc. Né tránh vài cái, lập tức giơ đũa phép đánh về phía Bella.
"Avada!"
...
Harry phát hiện mình rơi xuống mộ địa, cậu chịu đựng cảm giác nôn mửa, không kịp quan sát chung quanh rõ ràng đã bị một bùa chú bắn trúng.
"Stupefy!"
Harry té trên mặt đất, cảm thấy đầu choáng váng lợi hại, trước khi ý thức biến mất bên tai vang lên tiếng "xì xì" cùng tiếng bước chân.
Harry bị đau nhức tỉnh, cậu mở mắt phát hiện mình bị trói trên mộ bia, cánh tay bị cắt một đường, bởi vì vết thương không dùng pháp thuật trị hết, sắc mặt của cậu có vẻ không tốt lắm.
Xa xa, một thân ảnh thấp bé đang run lẩy bẩy dùng vạc nấu chuẩn bị nghi thức gì. Rất nhanh, một thân ảnh cao gầy từ trong vạc nấu đứng lên.
"Chủ... Chủ nhân, áo choàng của ngài."
Thân ảnh thấp bé ôm áo bào xoay người lại, Harry nhờ ánh trăng thấy rõ mặt của hắn. Là tên hèn Peter.
Thân ảnh cao gầy mặc vào áo bào, bước đi gần Harry. Nhờ ánh trăng, Harry thấy được một khuôn mặt kinh khủng lộ ra.
"Harry Potter," hồn phiến của Chúa tể Hắc Ám vươn khớp xương ngón tay rõ ràng bóp cằm của Harry, khiến cho cậu ngẩng đầu lên cùng mình đối diện. "Nhìn thấy ta có phải rất ngạc nhiên hay không."
Harry hô hấp có chút gấp, thần tình có chút sợ hãi, "Ngươi... Ngươi là Chúa tể Hắc Ám."