Chương 7: Một con hoang dại Potter tự chui đầu vào lưới (1)
Chương 7: Một con hoang dại Potter tự chui đầu vào lưới (1)
Đây là lần đầu tiên mà Harry biết được cảm giác khi được mang theo Apparate là như thế nào. Và cảm quan của thằng bé về thứ ma pháp này là cực kỳ tệ hại. Không hiểu tại sao mà mọi người lại thích dùng cách này để đi khắp nơi.
Điều thứ nhất mà nó cảm nhận được mọi thứ trở nên đen kịt, thằng bé bị ép rất mạnh từ mọi hướng khiến cho nó không thể nào thở được. Dường như có những sợi dây sắt đang siết chặt quanh ngực nó vậy. Tròng mắt của Harry như bị ép chặt vào đầu trong khi màn nhĩ của nó cũng bị đẩy sâu vào xương sọ.
Cùng với một tiếng crack rõ to vang lên, ánh sáng rốt cuộc xuất hiện lại trước mắt của Harry. Tuy nhiên thằng bé lúc này lại không cách nào đứng vững được mà phải dựa vào cánh cửa trước mặt mà nôn thốc nôn tháo. Nó cũng không muốn làm chuyện bất lịch sự như vậy nhưng nó thật sự không thể nhịn được nữa, cảm giác như bị buộc qua một ống cao su thật chặt vậy
"Cha nuôi, hình như có một tiếng động lạ ở ngoài cửa thì phải? Để con ra cửa kiểm tra." Một giọng nói quen quen vang lên từ phía bên trong căn nhà khiến Harry cảm thấy hưng phấn vô cùng. Hình như là tiếng của thằng bạn thân của nó. Xem ra Skylock đã mang Harry tới chỗ của Tom.
Nhưng ngay sau đó lại có một giọng nam khác vang lên. Giọng nói này tuy nhẹ nhàng và giàu âm điệu nhưng lại đủ làm cho Harry phát run. Thằng bé cũng rất quen thuộc với giọng nói này. Nó đã xém quên mất Tom đang ở cùng với ai rồi sao?
"Ngồi xuống! Dùng thứ trên cổ con mà suy nghĩ một chút, có thể xuất hiện ở đây vào giờ này làm sao có thể là người bình thường. Tránh ở phía sau lưng ta và đừng có làm bất cứ điều gì ngu xuẩn."
Ngay sau đó tiếng bước chân đi lại trong nhà vang lên và rồi cánh cửa mở hé ra một cái két. Một cái liếc xéo của một người đàn ông qua thằng bé, một người với bộ tóc dài thật dài, đen xoã thành từng nhánh che cái mặt vàng ủng và đôi mắt màu đen.
"Thật là một bất ngờ thú vị!"
Tuy nhiên vào lúc này người đàn ông đó mới nhận ra đống bừa bộn ở phía trước cửa nhà mình. Lão ta tức giận mà đóng sập cửa lại trước cặp mắt kinh ngạc của thằng bé rồi quay trở lại chỗ ngồi vừa rồi của mình.
"Ai đang đứng trước cửa vậy cha nuôi?" Giọng của thằng bé lại lần nữa vang lên trong nhà. Có lẽ nó rất tò mò về hành động vừa rồi của cha nuôi mình.
Lúc này, nếu Harry còn không nhận ra mình đang ở chỗ nào thì thứ ở trong đầu của nó không phải là bộ não mà là dịch nhầy của ốc sên giống như những điều giáo sư môn ma dược thường nói. Nó nhìn quanh thì không phát hiện ra bất kỳ một dấu hiệu của sự sống nào khác. Ngoài ra có một thứ mùi thúi hoắc theo làn gió đêm cứ liên tục xộc vào mũi thằng bé.
Không một sự sống nào sao? Thế còn Skylock đâu rồi? Harry ngay lập tức nháo nhác nhìn xung quanh cũng không thấy bất ky bóng dáng của con gia tinh đâu cả. Chắc là Skylock đã trở về Hogwarts mất rồi và để thằng bé lại một mình tại nơi này. Nó cảm thấy mình tiêu đời rồi. Tuy thoát khỏi địa ngục nhà Dursley nhưng lại rơi vào một địa ngục khác còn kinh khủng hơn. Nhất là khi nó vừa mới nôn một bãi ngay trước cửa nhà.
Và điều quan trọng nhất là nó chỉ biết đây là nhà của lão Snape nhưng căn nhà này nằm ở khu vực nào của nước Anh thì thằng bé lại không hề hay biết. Cho nên ngoài căn nhà trước mặt này thì Harry không còn chỗ nào để mà đi hết.
Trong khi Harry đang cố gắng lấy hết can đảm để mà gõ cửa thì cánh cửa đó lại mở ra một lần nữa. Và người đang đứng bên trong cánh cửa này không ai khác chính là thằng bạn nối khó của Harry. Thằng bé vô cùng ngạc nhiên mà hỏi:
"Làm sao mà cậu lại có mặt tại đây vậy Harry?"
____________
Chuyện là sau khi đã nói chuyện chán chê cả buổi với con rắn nhỏ về việc lột da của nó. Pearl kể cho Tom về những lần lột da trước đây của mình trong khi thằng bé ghi chép lại nhằm học hỏi kinh nghiệm. Cuối cùng thì Tom bắt tay vào việc chuẩn bị cho Pearl một góc nhỏ để làm lần lột da này thuận lợi hơn.
Cũng không khó khăn gì, thằng bé chỉ cần chuẩn bị một ít nhánh cây, một ít nước sạch cùng với hơi điều cao nhiệt độ một chút là được. Tuy nhiên do là lần đầu làm điều này thêm vào việc sắp xếp sao cho vừa lòng con rắn nhỏ thì giờ cơm tối cũng đã đến.
Tuy nhiên khi Tom vừa mới ngồi vào bàn ăn thì một tiếng Crack lớn vang lên cùng với tiếng vật gì đó v·a c·hạm vào cửa nhà. Tò mò không biết chuyện gì đã xảy ra, thằng bé lên tiếng muốn đi ra kiểm tra cửa ra vào:
"Cha nuôi, hình như có một tiếng động lạ ở ngoài cửa thì phải? Để con ra cửa kiểm tra."
Nhưng Tom chưa kịp đứng dậy thì đã bị giáo sư Snape đã quát lớn. Cha nuôi của thằng bé vô cùng cảnh giác mà nhìn về hướng cửa ra vào:
"Ngồi xuống! Dùng thứ trên cổ con mà suy nghĩ một chút, có thể xuất hiện ở đây vào giờ này làm sao có thể là người bình thường. Tránh ở phía sau lưng ta và đừng có làm bất cứ điều gì ngu xuẩn."
Ông chậm rãi đứng dậy đi về phía cánh cửa. Từ độ cứng đờ của cánh tay được dấu trong ống tay áo, Tom chắc rằng giáo sư Snape đã cầm sẵn đũa phép trong tay. Cánh cửa được mở hé ra vừa đủ cho giáo sư môn ma dược nhìn thấy ai đang ở phía ngoài.
"Thật là một bất ngờ thú vị!"
Trong khi Tom tưởng cha nuôi nó mở cửa ra để mời vị khách lạ kia vào nhà thì ông ấy bất ngờ đóng sập cửa lại. Sắc mặt đen như đáy nồi mà quay về chỗ ngồi của mình. Tom thử lên tiếng:
"Ai đang đứng trước cửa vậy cha nuôi?"
Nhưng giáo sư Snape lại không trả lời thằng bé mà chuyên tâm vào các món ăn trên đĩa của mình. Điều này khiến cho Tom vô cùng nghi hoặc. Nó tò mò mà nhìn về phía cánh cửa ra vào kia nhưng ngại vì giáo sư Snape còn đang ở đây cho nên không dám có hành động nào cả.
Nhìn thấy thằng bé lo ra, cha nuôi đặt câu hỏi: "Sao còn không ăn đi? Không hợp khẩu vị?"
Tom vội vàng lắc đầu. "Không có." Rồi cúi đầu xuống mà bắt đầu ăn, nhưng thằng bé vẫn lâu lâu vẫn liếc về cánh cửa. Hiển nhiên chuyện này không thoát khỏi con mắt của giáo sư Snape. Ông bỏ dao nĩa xuống rồi ra lệnh:
"Dẫn con cự quái đang đứng ngoài cửa vào đây."
"Vâng, thưa cha nuôi." Từ phản ứng vừa rồi của giáo sư Snape đã chứng tỏ rằng vị khách không mời mà đến đang đứng ngoài cửa kia hoàn toàn không nguy hiểm. Cho nên nó không hề đề phòng mà chạy ra mở cửa.
Đứng trước mặt Tom bây giờ chính là thằng bạn Harry Potter của nó. Gryffindor hoàng kim sư tử giờ đây đang vô cùng hoang mang nhìn qua nhìn lại khắp nơi. Nó vô cùng ngạc nhiên mà hỏi:
"Làm sao mà cậu lại có mặt tại đây vậy Harry?"
Không chờ câu trả lời của Harry, Tom tính bước lên mà cho thằng bạn của nó một cái ôm chào hỏi nhưng mà thằng bé đã nhanh chóng dừng bước lại. Trên mặt đất ngay phía trước cửa ra vào vẫn còn bãi chiến trường mà Harry đã để lại. Tom không khỏi liếc thằng bạn một cái khiến cho nó xấu hổ không thôi. Đành vậy, thằng bé đành phải rút ra đũa phép để mà dọn dẹp mớ lộn xộn này.
Không xấu hổ bao lâu thì Harry đã bị niềm vui khi gặp lại thằng bạn thân của mình bao phủ. Nó cười đến cả mang tai mà nói: "Tom! Gặp được cậu ở đây là thật là tốt quá! Cứ tưởng mình tiêu đời rồi ấy chứ! Mình có rất nhiều điều để mà kể cho cậu nghe."