Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Harry Potter Mộng Huyễn

Chương 66: Vượt ải (1)




Chương 66: Vượt ải (1)

Chương 66: Vượt ải (1)

"Xin lỗi, Tụi này đành phải làm vậy, chứ không có thì giờ giải thích đâu, Neville à. Stupefy"

Thằng bé mũm mĩm ngay lập tức bị hất văng ra phía sau, choáng váng b·ất t·ỉnh tại chỗ. Khuôn mặt của Neville còn đọng lại vẻ kinh hoàng không thôi.

Tom vội chạy đến bên cạnh thằng bé để kiểm tra tình trạng của nó. Không có gì bất ngờ xảy ra cả, sáng mai Neville sẽ tỉnh lại một cách bình thường.

"Tom, cậu vừa làm gì Neville vậy?" Ron thì thầm.

"An tâm đi Ron, đó chỉ là bùa choáng thôi, cậu ấy sẽ ngủ một giấc đến sáng mai." Tom hơi áy náy giải thích.

Ron an ủi: "Sau này cậu ấy sẽ hiểu."

"Các cậu còn đứng đó làm gì, mau giúp mình đỡ cậu ấy về ghế bành đi, chúng mình đâu có thể để Neville nằm ở đây cả đêm như vậy được." Tom thúc giục nhanh làm việc, nó còn tri kỉ biến ra một tấm chăn mỏng nhằm giữ ấm cho thằng bé nữa cơ.

"Cậu ở lại đây bảo vệ cho Neville được không Pearl?" Tom lấy con rắn nhỏ từ túi áo của mình ra đặt lên trên bàn. Nó không hề yên tâm về nó.

[Mình muốn đi cùng với các cậu cơ.] Pearl ỉu xìu trả lời, nó biết là Tom cũng muốn tốt cho mình nhưng cảm giác bị bỏ lại như vậy thì không hề dễ chịu một chút nào.

"Ngoan, cậu bây giờ còn nhỏ, chờ lớn lên một chút sẽ giúp cho mình nhiều lắm." Thằng bé an ủi đồng bạn của mình trước khi cùng lũ bạn nâng Neville.



Sau khi hì hục vác tấm thân không được nhẹ nhàng cho lắm của Neville lên một chiếc ghế bành, cả bọn nối đuôi nhau chui ra khỏi phòng sinh hoạt chung.

Đội hình chúng nó vẫn giống như hồi vận chuyển Norberta vậy. Harry và Ron khoác chiếc áo tàng hình trong khi đó Tom và Hermione dùng bùa ẩn thân đi bên cạnh.

Làm việc tốt được Merlin phù hộ hay là các hồn ma và các giáo sư đã được cụ Dumbledore dặn trước hay không thì Tom không biết, nhưng mà cả bọn đi thẳng đến hành lang lầu bốn hầu như không bị cản trở gì cả. Chỉ có một lần gặp gỡ Peeve nhưng bị Harry giả giọng Bloody Baron đuổi đi.

Khi cả bọn đi đến thì cánh cửa căn phòng của Fluffy đang được khép hờ chứng tỏ đã có người đột nhập vào bên trong. Nhưng điều này cũng hay, nó đánh động cho bọn trẻ mối nguy hiểm mà bọn trẻ sắp phải đối đầu.

Harry thì thầm nói: "Đó, thấy chưa? Lão Quirrell đã vượt qua con được con Fluffy rồi! Hiện tại các cậu từ bỏ còn kịp, này không phải vui đùa, cũng không phải trò chơi."

Tom bật cười: "Cậu quên ý kiến này là do ai đưa ra sao?"

Ron nói: "Đừng có ngu!"

Hermione cũng cãi: "Tụi này đi với bồ!"

Cánh cửa đột nhiên mở ra, tiếng cửa rít lên trong hành lang yên tĩnh như cứa vào trái tim bọn nó và rồi tiếng gầm gừ bắt đầu vang lên trong cánh cửa. Xem ra Harry vừa mới đây ra cánh cửa này. Tom lục trong túi áo lấy ra một cái hộp nhỏ được trang trí tinh xảo bằng huy hiệu trường, đây chính là thứ mà nó đã chuẩn bị từ chiều, cũng là thứ mà nó dựa vào để đối phó với con chó ba đầu.

Thằng bé mở cái hộp ra, bên trong là mô hình thu nhỏ của cái nón phân viện. Cái nón c·hết tiệt ấy được đặt trên một cái ghế bốn chân được vây quanh bằng bốn con vật là sư tử, chim ưng, lửng và rắn tượng trưng cho bốn học viện của Hogwarts.

Đây chính là một cái hộp nhạc cho nên Tom chỉ cần chạm nhẹ vào chóp đỉnh của cái nón thì nó sẽ hát lên bài hát chào đón tân sinh của năm nay. Vốn dĩ Tom tính dùng bài giáo ca cơ nhưng nó rốt cuộc chẳng biết giai điệu chân chính của bài Hoggy Warty Hogwarts nên đành phải dùng bài hát này thay thế.

Khi tiếng ca vang lên từ chiếc hộp nhạc trong tay Tom, nó nhét hộp nhạc vào cánh cửa mà Harry vừa mới mở ra. Tiếng gầm gừ của con chó giảm dần rồi im hẳn. Nó lảo đảo trên bốn chân rồi khuỵu đầu gối, nằm lăn ra trên sàn, ngủ say.



"Xem ra Fluffy ngủ rồi các cậu." Tom vừa nói vừa giải trừ bùa ẩn thân của nó và Hermione. Harry và Ron cũng chui ra từ chiếc áo tàng hình. Cả bọn phải che mũi lại trước hơi thở thối hoắc của con chó.

Rốt cuộc thằng bé đã được nhìn thấy Fluffy. Xác thật đúng như tụi Harry kể, khổ người của nó xác thực kinh người. Cho dù hiện tại nằm bò trên mặt đã ngủ ngon lành thì cũng cao bằng một người trưởng thành. Nếu mà nó đứng lên thì cao đụng trần nhà không nói chơi. Con rắn nhỏ Pearl của nó sợ còn không lớn bằng một cọng lông tơ của con chó ba đầu.

Nhìn chăm chăm vào cái miệng quá khổ của con chó, Tom thì thào với tụi bạn: "Các cậu có nhớ mình đã từng nói là giáo sư Snape đã từng bị Fluffy cắn b·ị t·hương không? "

"Có vấn đề gì sao?"

"Các cậu nhìn cái miệng này coi, một ngụm thì đi luôn cái chân ấy chứ. Làm gì mà chỉ bị một chút v·ết t·hương ngoài da như thầy ấy được."

Hermione hỏi nhỏ: "Các cậu nhìn kìa, có thứ gì đang nằm bên chân con chó."

Ron đáp: "Trông giống cây đàn hạc. Chắc là của lão Quirrell bỏ lại đó."

"Chắc khi tiếng nhạc dừng là con chó tỉnh giấc rồi." Harry nói trong khi đi đến gần con chó.

Đã không có Fluffy uy h·iếp, Harry một đầu nhằm phía đàn hạc, mở ra cánh cửa sập, ngừng một chút, sau đó nhảy xuống.

Nhảy xuống!



Cả bọn sững sờ trước hành động vừa rồi của Harry, vội vàng bổ nhào vào cái cửa sập mà nhìn xuống. Đen nhánh, không nhìn thấy gì cả!

Cả bọn đều rùng mình lo lắng Harry có trở thành một đống thịt nhão hay không?Nhưng vào lúc này có tiếng của Harry vọng lên từ phía dưới: "Mấy cậu cứ nhảy xuống đi, rớt cũng êm ái thôi."

"Các cậu nói xem chúng mình làm gì bây giờ." Tom một lần nữa xác nhận với mấy đứa còn lại.

"Đương nhiên là nhảy theo rồi, không phải Harry nói phía dưới êm ái sao" Ron nói xong lập tức nhảy xuống theo.

"Tom, Hermione hai cậu mau nhảy xuống đi, phía dưới có Tấm lưới Satan (Devil's Snare) của giáo sư Sprout trồng để hứng những người rơi xuống.

"Hermione?" Nó và cô phù thủy nhỏ nhìn nhau một chút rồi cùng nhau nhảy xuống bẫy sập. Cả hai đều dùng bùa trôi nổi để giảm tốc độ rơi xuống. Khi gần đến đích, Tom lấy ra đũa phép chỉ vào tấm lưới.

Tom nói to: "Các cậu mau nhắm mắt lại."

"Lumos Solem"

Ánh nắng rực rỡ tỏa ra từ đầu đũa phép của Tom chiếu sáng khắp cái động bằng đá. Từng sợi dây leo cường tráng của Tấm Lưới Satan co rút, rút vào bên trong tường mất hút. Cả bọn đều rơi xuyên qua tấm lưới xuống một hành lang bằng đá phía dưới.

Chân mới chạm đất, Tom nắm lấy ngay cổ áo của Harry mà mắng xối xả vào mặt thằng nhỏ: "Đầu óc của cậu chứa toàn chất nhầy ốc sên sao Harry? Cư nhiên không chuẩn bị chút gì mà nhảy xuống! Ít nhất cũng phải nói với tụi này một tiếng chớ. Cậu có biết nó sâu cỡ nào không hả ? Lỡ có một đống chông nhọn được cắm phía dưới làm sao bây giờ."

Nó thở phì phò mà thả thằng bạn ra. Bây giờ mà nói những chuyện này chả còn có ích gì cả. Nếu không phải nó còn nhớ mấy cửa ải này là gì thì đã quay người mà đi tìm các giáo sư để hốt xác thằng bạn rồi.

Chuyện này thì cả Ron và Hermione đều không thể nào mà nói tốt cho Harry được. Trái tim của tụi nó vừa rồi như nhảy hết cả ra ngoài luôn, cứ tưởng thằng bạn nghĩ quẩn cho rằng kẻ thần bí đã lấy được hòn đá nên t·ự s·át chứ.

Harry cũng biết mình đuối lý, nó gãi gãi đầu cố mà biên ra một lời giải thích hợp lý nhằm trấn an đám bạn. Lúc nãy đầu nó nóng lên chỉ muốn nhanh nhanh tìm lão Quirrell nhằm đoạt hòn đá liền nhảy xuống chứ có kịp suy nghĩ cái gì đâu.

"Mình chỉ muốn đi trước dò đường cho các cậu thôi mà."

"Hừ."x3