Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Harry Potter Mộng Huyễn

Chương 64: Nhận nuôi (3)




Chương 64: Nhận nuôi (3)

Chương 64: Nhận nuôi (3)

"KHÔNG!" Thằng bé gần như hét lên với người đàn ông đang đứng trước mặt mình. Gương mặt của nó hiện nay dữ tợn vô cùng. Tom làm sao có thể bỏ qua cơ hội này được chứ, không phải nó luôn mong muốn có được một mái ấm gia đình sao. Chỉ có mất đi một lần mới hiểu được những thứ ấy quý giá đến như thế nào.

Thằng nhóc không còn giữ được sự bình tĩnh thường ngày được nữa. Nó gằn lên từng chữ một:

"Con... đồng... ý!" Chỉ có ba chữ đơn giản nhưng dường như rút sạch năng lượng của Tom. Nó nhào vào người giáo sư môn ma dược, khóc nấc lên. Mùi ma dược xộc vão mũi cũng không thể ngăn được thằng bé gào lên:

"CHA!"

Tiếng cha ấy vang vọng khắp văn phòng thầy hiệu trưởng làm cho chủ nhân nơi này sụt sùi không thôi. Bạch phù thuỷ vĩ đại nhất thế kỷ 20 lấy ra khăn tay mà chấm nước mắt cho mình.

Cũng cùng lúc ấy, khi nghe được câu trả lời của Tom, lông mày của giáo sư môn ma dược cũng được thả lỏng ra, một nụ cười nhẹ xuất hiện trên khuôn mặt khắc nghiệt ấy. Ông mắng trong khi lấy tay vỗ nhẹ lưng của Tom:

"Lỗ mãng Gryffindor!"



Nhưng có lẽ chính giáo sư môn ma dược cũng không ý thức được rằng khi thốt lên những lời này thì vẻ mặt của ông không hề mang theo một tí chán ghét nào cả, mà đã được lấp đầy bằng một sự ôn nhu hiếm có. Thứ mà không ai ngờ sẽ xuất hiện trên khuôn mặt của viện trưởng học viện Slytherin.

Bốp ... Bốp ... Bốp ... Bốp ... Bốp ...

Không biết bắt đầu từ ai nhưng tiếng vỗ tay bắt đầu vang lên trong phòng. Có lẽ là từ thầy hiệu trưởng Dumbledore, cũng có lẽ từ những bức chân dung của những vị hiệu trưởng tiền nhiệm. Ngay cả con rắn nhỏ Pearl trong túi áo Tom cũng chui ra mà chúc mừng cho hai người.

_________________

Đây là một ngày đáng nhớ đối với các nhân viên của Bộ Pháp Thuật bởi vì Hiệu trưởng Dumbledore dẫn theo giáo sư môn ma dược của cụ cùng với một thằng bé tóc trắng bước ra từ chiếc buồng điện thoại vốn là lối vào của bộ.

Họ đang đứng ở một đầu của một hội trường rất dài và lộng lẫy với sàn gỗ tối màu được đánh bóng kỹ càng . Trần nhà màu xanh da trời được khảm bằng những biểu tượng vàng lấp lánh liên tục chuyển động và thay đổi giống như một bảng thông báo khổng lồ trên trời.

Các bức tường ở mỗi bên được ốp bằng gỗ tối màu sáng bóng. Cứ cách một đoạn liền có một cái lò sưởi trong tường được mạ vàng sáng bóng. Cứ cách vài giây thì có một phù thuỷ đi ra từ dãy lò sưởi ở phía bên trái còn ở phần đối diện có một hành dài các phù thuỷ khác đang chờ đến lượt mình để khởi hành

"Tại sao thầy trò chúng ta không sử dụng bột Floo để đến nơi này?" Tom hiếu kỳ hỏi trong khi đang cài lên ngực một cái huy chương bằng bạc, mặt trên có viết: Tom S·ullivan, xin nhận nuôi.

"Bởi vì mạng Floo của Hogwarts chỉ là mạng nội bộ, không có liên kết với nơi này. Chỉ khi nào cần thiết hoặc là bộ trưởng tự mình đến thì chúng ta mới mở ra thôi. Với lại ta nghĩ như vậy sạch sẽ hơn nhiều." Hiệu trưởng Dumbledore trả lời câu hỏi của Tom, giọng cụ có chút tự hào. Rõ ràng trong lòng vị bạch phù thuỷ này, Hogwarts quan trọng hơn bộ pháp thuật 100 lần.



Hai người dẫn Tom đi ngang qua dòng người bận rộn trong khi thằng bé hiếu kỳ nhìn xung quanh. Sự chú ý của nó nhanh chóng bị thu hút bởi đài phun nước ở ngay chính giữa hội trường này.

Đó là một cái hồ hình tròn chính giữa được đặt một nhóm các bức tượng bằng vàng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Các bức tượng vàng này đều có kích cỡ lớn hơn người thật nhiều.

Đứng cao nhất là một nam vu có vẻ ngoài quý phái, cây đũa phép của ông ta đang chỉ thẳng lên trời cao. Xung quanh người đàn ông này là một nữ vu xinh đẹp, một nhân mã, một yêu tinh và một gia tinh.

Cả ba sinh vật không phải là người này đều nhìn chằm chằm vào cặp nam nữ phù thuỷ. Những tia nước lấp lánh đang bay ra từ đầu của hai cây đũa phép, mũi tên của nhân mã, đầu mũ của yêu tinh, và mỗi tai của yêu tinh

Các bức tượng vàng này thể hiện rõ tư tưởng phù thuỷ là trên hết của bộ pháp thuật. Tom đoán chắc rằng đây đều là tự biên tự diễn bởi vì từ các con nhân mã và yêu tinh mà nó gặp được đều tự cho rằng giống loài của mình đều cao cấp hơn phù thuỷ. Và ràng là hiệu trưởng Dumbledore hoàn toàn không thích đài phun nước này. Từ nãy đến giờ cụ không thèm liếc nó một cái.

Khi tiến lại gần đài phun nước thì thằng bé mới thấy có rất nhiều động Sticker bạc và Knut đồng đang nằm lấp lánh dưới đáy hồ. Ở bên cạnh còn có tấm biển ghi chú rằng tất cả số tiền này được dùng cho bệnh viện St Mungo.

"Đừng có nhìn đông nhìn tây nữa, chúng ta còn có chuyện phải làm đâu." Giọng của giáo sư Snape vang lên đánh gãy ý nghĩ muốn tiếp tục thăm quan nơi này của Tom.



Thầy ấy dẫn thằng bé đến một chiếc bàn dài là nơi mọi người đăng ký đũa phép vì lý do an ninh. Nhưng xem ra việc này chỉ bắt buộc đối với dân thường như nó bởi vì Tom thấy cụ Dumbledore hoàn toàn không có ý nghĩ nộp lên cây đũa phép Elder's Wand của mình.

Một người nữ nhân viên của bộ tiếp nhận cây đũa phép của nó rồi bỏ vào một thiết bị gì đó. Phía trên liền hiện ra thông tin về cây đũa phép này.

" Gỗ dẻ gai (beech) phượng hoàng lông đuôi, 9 inch, vô cùng mềm mại đúng không?" Cô nhân viên này xác nhận một lần nữa số liệu về cây đũa phép của Tom. Chờ thằng bé gật đầu cô ấy trả cây đũa phép về cho chủ sở hữu cùng với một nụ cười và một câu chúc:

“Bộ pháp thuật chúc các ngươi có một ngày vui sướng ”

Hai người trưởng thành tiếp tục dẫn thằng bé tiến vào một cái thang máy, giáo sư Snape ấn thang máy xuống ngầm lầu hai là nơi đặt văn phòng của Cục Thực Thi Pháp Luật Pháp Thuật.

Cả ba người đi đến nơi sâu nhất là Văn phòng Quản Lý Dân Cư Ma Pháp Giới. Đây là bộ môn quản lý về dân cư của ma pháp giới cho nên việc nhận con nuôi cũng thuộc thẩm quyền của bộ môn này.

Bởi vì dân cư của ma pháp giới rất ít cho nên bộ môn này cũng giống như Văn phòng dùng sai chế tác Muggle đều bị biên giới hoá. Với lại không gian thăng chức ở đây không lớn nên cũng có rất ít người làm việc.

Với phương châm 'Hành là chính' của bộ pháp thuật, cho dù có hiệu trưởng Dumbledore đi cùng cùng với sự giúp đỡ của ma pháp thì khi giáo sư Snape và Tom xử lý xong đống thủ tục hành chính của việc nhận nuôi thì trời cũng đã nhá nhem tối.

Từ đây về sau Tom sẽ mang theo họ của giáo sư Snape chứ không còn mang họ S·ullivan nữa. Đây cũng chính là yêu cầu của thằng bé chứ không phải là do giáo sư môn ma dược yêu cầu đổi họ.

Hai cha con chào từ biệt hiệu trưởng Dumbledore trước cửa văn phòng Quản Lý Dân Cư Ma Pháp Giới. Cụ phải xử lý công chuyện của mình mai mới về Hogwarts.

Xong xuôi hết mọi chuyện, giáo sư Snape lập tức dẫn nó rời đi Ma Pháp Bộ quay về Hogwarts.

"Cảm ơn." Đây là những lời cuối cùng mà Tom nói với cha nuôi trước khi nó phải quay về phòng ngủ của học viện Gryffindor. Cho đến lúc này thằng bé mới tin rằng mình không phải nằm mơ. Nó đã thật sự có một nơi được gọi là nhà tại thế giới này.