Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Harry Potter Mộng Huyễn

Chương 34: Bất ngờ




Chương 34: Bất ngờ

Chương 34: Bất ngờ

Sau khi rời phòng làm việc của hiệu trưởng Dumbledore, cả bọn lên đường quay lại phòng sinh hoạt chung của học viện Gryffindor.

"Chúng mình hôm nay kiếm bộn rồi, 25 điểm, tận 25 điểm cho học viện Gryffindor." Ron sung sướng khoe ra công tích của mình.

Harry thì không đồng ý với cách tính của Ron, nó chỉnh lại: "Có 20 điểm thôi, cụ Dumbledore đã trừ Hermione 5 điểm rồi còn gì."

Tom dùng tay nhéo nhẹ cánh tay của Harry ra hiệu cho nó rằng nhỏ còn đang ở đây. Nó quay sang cười trừ với Hermione tỏ vẻ áy náy.

"Hermione, cảm ơn cậu vì đã cố giúp chúng mình thoát khỏi rắc rối. "

"Không, người phải cảm ơn là mình mới đúng. Các cậu vừa nãy đã cứu mạng mình."

Nhỏ lắc đầu dữ dội tỏ ý rằng sẽ không nhân lấy lời cảm ơn từ Tom.

Nó cười với cô phù thủy nhỏ: " Nhưng bảo vệ một vị tiểu thư là nghĩa vụ của một người thân sĩ không phải sao?"

Cả bọn đều phá lên cười trước bộ dáng làm bộ làm tịch của Tom.

Chúng nó vừa nói vừa cười suốt quãng đường trở về phòng sinh hoạt chung của học viện Gryffindor. Hermione nhanh chóng dung nhập vào cuộc nói chuyện của ba thằng con trai mà không gặp trở ngại gì. Có lẽ đó là nhờ vào cá tính vốn mạnh mẽ của nhỏ.

Và kết quả là chúng nó đã đi đến trước mặt của tấm chân dung Bà Béo lúc nào không hay.

"Mật khẩu?" Chất giọng lanh lảnh của bà vang lên chấm dứt cuộc nói chuyện của bọn nó.



Cả bốn đứa đồng thanh trả lời:

"Mõm heo". Chúng nó cùng nhau cười lớn rồi tiến vào phòng sinh hoạt chung.

Tuy hiện tại đã khuya nhưng với các sư tử nhỏ lúc nào cũng tràn đầy sinh lực của học viện Gryffindor thì chẳng là cái gì cả. Phòng sinh hoạt chung vẫn đông đúc và ồn ào. Mọi người vẫn đang ăn uống mọi thứ được đưa lên từ đại sảnh đường.

Khi bốn đứa tiến vào thì bỗng nhiên cả phòng trở nên im lặng lạ thường. Mọi người trong phòng đều quay qua nhìn bọn nó.

Ngay sau đó là tiếng vỗ tay vang dội bao phủ cả 4 đứa. Fred và George nhanh tay nhanh chân mà kéo chúng nó lại giữa phòng sinh hoạt chung.

Huynh trưởng Percy cố gắng ngăn cản mọi người lại nhưng hoàn toàn không thành công. Mọi nỗ lực của anh ấy đều trở nên vô lực trước sức mạnh của tập thể.

Hai anh em sinh đôi nhà Weasley giơ cao ly nước bí đỏ của mình hô lớn:

"Chúng ta hãy cùng nhau chúc mừng các dũng sĩ diệt cự quái của học viên Gryffindor trở về nào!"

Mọi người bắt đều bắt chước bọn họ mà giơ cao ly nước của mình.

"Chúc mừng dũng sĩ trở về."

"Cự quái sát thủ."

"Cự quái thu gặt cơ."



Thì ra vừa nãy do tụi nó phải gặp mặt cụ Dumbledore cho nên giáo sư McGonagall đã đến phòng sinh hoạt chung nhằm báo cho mọi người rằng chúng nó đều an toàn.

Hiển nhiên là giáo sư không thể nói cặn kẽ mọi chuyện nhưng đám sư tử nhỏ có cần phải quan tâm sao. Bọn họ chỉ cần biết là mấy đứa chúng nó vừa mới giải quyết một con cự quái cao 4 feet mà thôi.

Sau màn chúc mừng thì mọi người nhanh chóng bu lại hỏi han chúng nó về những chuyện xảy ra. Hermione là con gái nên nhanh chóng được buông tha nhưng ba thằng con trai thì không được tốt số như vậy.

Mà Tom chính là trọng điểm được mọi người chiếu cố. Ai kêu nó "đẹp trai" nhất trong ba đứa con trai đây. Và hậu quả của việc "đẹp trai" này là nó phải chật vật mới thoát khỏi vòng vây trong tình trạng quần áo xốc xếch, da thịt lộ ra.

Đây là lần đầu tiên mà Tom cảm nhận được sự nhiệt tình của người châu âu. Gò má của nó đỏ bừng vì bị các đàn chị thay phiên nhau mà niết mặt nó.

Ngay cả bờ mông của nó cũng không biết bị ai chiếu cố bóp mấy cái đau điếng . Tom thề nó mà biết là ai dám làm điều đó thì đừng trách nó vì sao mà mặt trời không mọc ở phương Tây.

Cuối cùng do không chịu nổi, Tom đành phải chạy thục mạng về phòng ngủ trong tiếng cười của hầu như toàn bộ thành viên của học viện Gryffindor. 'Than ôi ! Thời oanh liệt nay còn đâu.'

Không bao lâu sau, Harry cũng chạy trốn về phòng ngủ. Không có mặt Tom thì nó chính là đối tượng được trọng điểm chiếu cố.

Riêng Ron thì có vẻ thích thú với việc kể lại cuộc đấu của bọn nó cùng với đủ loại thêm mắm thêm muối mà vừa nghe đã làm mặt Harry đỏ lên vì xấu hổ. Cho nên nó không hề ngại ngùng mà bán đứng thằng bạn mà thoát đi khỏi đám đông mà chạy về phòng ngủ.

_____________

Tháng mười một đã tới. Trời trở nên lạnh căm. Những ngọn núi quanh trường đổi màu xám xịt và mặt hồ se lại như tấm gương thép lạnh băng. Sáng sáng, sương giá phủ khắp sân trường.

Đối với Tom và Hermione thì việc này không có ý nghĩa gì lớn nhưng đối với Harry thì khác. Bởi vì mùa Quidditch đã bắt đầu và nó sắp phải tham gia trận đấu đầu tiên. Ngay cả Ron cũng trở nên lo lắng theo nó.

Đối thủ của chúng nó lần này chính là đội tuyển Quidditch của học viện Slytherin. Đây là một trận oan gia đối đầu cho nên mỗi khi có thời gian rảnh thì anh Wood đều lôi nó đi luyện tập cho dù nó đã ra sức phản đối.

Cũng may mà nhờ có Tom và Hermione mà Harry mới có thể duy trì thành tích học tập của mình. Nó bận đến không có thời gian để mà làm bài tập kia.



Việc luyện tập của Harry là hoàn toàn bí mật, không ai được phép quan sát nó luyện tập. Nhưng như những gì mà Tom đã từng nói với thằng bé. Cách nhanh nhất để cho toàn bộ Hogwarts biết chuyện gì là hãy cố gắng giữ kín chuyện đó.

Do đó, việc nó là tầm thủ của đội tuyển Gryffindor thì cả trường đều đã được biết. Có người cho rằng nó sẽ làm rất tốt nhưng còn có những người khác ( chủ yếu là học viện Slytherin) cho rằng tốt nhất là nên chuẩn bị người sẵn sàng hứng nó phòng khi thằng bé rơi khỏi cán chổi.

Càng tới gần ngày thi đấu thì Harry càng lo lắng. Tuy nó đã được mấy người bạn an ủi rất nhiều cũng không cảm thấy khá hơn được. Hermione còn cho nó mượn quyển « Quidditch qua các thời đại» của nhỏ, nói thật ra thì Harry cho rằng cuốn sách này khá hấp dẫn.

Tuy nhiên vào ngày trước khi trận đấu xảy ra, cuốn sách đó đã bị giáo sư Snape dùng một lý do tùy tiện tịch thu. Lão ấy vẫn còn căm ghét Harry cho dù nó đã biểu hiện rất tốt trong lớp ma dược.

Tuy rằng dạo gần đây, giáo sư Snape đã đối xử với nó tốt hơn một chút. Nhưng từ sau khi tụi nó đánh bại con cự quái vào buổi tối đêm Halloween, thái độ của lão ấy đối với Harry đã trở lại như cũ. Không đúng, rõ ràng là thái độ của lão con dơi ấy còn ác liệt hơn trước kia.

Buổi tối hôm đó Harry quyết tâm tìm giáo sư Snape để xin lại quyển sách. Khi nó nói ý định của mình cho Hermione và Ron thì lại nhận được ý kiến trái chiều từ hai đứa.

"Cậu muốn đi thì đi một mình đi, chúng mình không dám đâu." Hai đứa đó nói như vậy đó, có tức không cơ chứ.

Harry đi tìm Tom nhờ nó đi cùng. Vì cả học viện Gryffindor này, Tom là người duy nhất còn có thể bình thường nói chuyện với giáo sư Snape. Tuy nhiên, Harry đã tìm khắp nơi mà không thấy thằng bạn của nó đâu.

Nó lấy hết can đảm để đi xuống hầm đến văn phòng của giáo sư Snape. Harry gõ cửa nhưng không có ai trả lời.

Nó hy vọng lão Snape bỏ quyển sách trong phòng và chạy đi đâu đó.Harry đẩy cửa phòng và rón rén bước vào trong. Một cảnh dễ sợ đập ngay vào mắt nó.

Giáo sư Snape để trần nửa thân trên cả người chỉ quấn độc một cái khăn tắm. Lão ta đang ngồi trên giường vén khăn tắm lên quá gối để lộ ra hai chân của mình.

Và có một thân ảnh nhỏ bé ở ngay trước mặt giáo sư. Đó chính là thằng bạn thân Tom của nó. Thằng bé nửa quỳ nửa ngồi, hai tay bận rộn mà đưa ra phía trước như đang làm việc gì đó.

____________

Cấm nghĩ bậy, cấm nghĩ bậy. Mọi người đều biết Tom đang làm gì nha. Chỉ là đang thay thế Filch thôi á