Chương 2: Cuộc sống mới
Chương 2: Cuộc sống mới
Chắc mọi người cũng đã nhìn ra, Tom là một vị vinh quang người xuyên không hoặc chính nó cho rằng mình đã xuyên tới thế giới của Harry Potter.
Nguyên nhân mà nó không dám chắc là vì nó không có được các phúc lợi của người xuyên không như hệ thống đánh dấu này nọ, hoặc một linh hồn nào giúp đỡ hết.
Còn tại sao nó biết đây là thế giới của Harry Potter là vì thứ duy nhất mà nó mà nó rõ ràng nhớ được lại là nội dung của các quyển sách đồng nhân Harry Potter mà nó từng đọc.
Đúng vậy, nó nhớ được không phải là nguyên tác mà lại là đủ các loại tư thiết cùng với đủ các loại hệ thống đồng nhân.
Nhưng cũng nhờ vào đã đọc đủ nhiều nên nó có thể rút ra được đại khái cốt truyện và tính cách của một vài nhân vật quan trọng.
Ngoài ra khi nó tỉnh dậy tại bệnh viện St Mungos bị các trị liệu sư (Healer) nói tiếng Anh mặc áo chùng màu xanh vôi cầm một cây gậy gỗ bắn đủ loại ánh sáng lên người nó cùng với đủ loại quỷ dị nước thuốc thì nó đã chắc chắn thế giới mà nó hiện đang sinh sống.
Như đã nói ở trên, ký ức kiếp trước của nó vô cùng mơ hồ với lại bị phá thành mảnh nhỏ, chúng nó hầu như chả là gì nếu so sánh với ký ức của tiền thân.
Tom thậm chí không nhớ được lúc trước mình tên là gì, sống ở đâu mà chỉ có thể nhớ được rằng mình từng có một gia đình hạnh phúc, cha mẹ của nó còn sống khỏe sống mạnh, anh chị em thì hòa thuận ít khi cãi nhau.
Nó thậm chí còn không thể nhớ rõ vì sao nó c·hết nửa kia. Có thể đây chỉ là một giấc mơ khi tỉnh dậy tất cả sẽ trở về như cũ, Tom đã từng cho rằng như vậy nhưng thời gian trôi qua đã đánh nát tất cả những ảo tưởng của nó.
Tuy nhiên trái ngược với ký ức kiếp trước vô cùng thiếu thốn, ký ức của nguyên thân lại vô cùng đầy đủ. Không, không thể nói là đầy đủ được, mà phải nói là không thiếu một giây nào kể từ khi sinh ra cho đến khi c·hết đi.
Tuy nhiên ký ức quá đầy đủ cũng không phải chuyện gì tốt. Tom xác thực đã biết được điều đó bởi vì khi vừa mới tiếp nhận thân thể này nó đã bị lượng ký ức khổng lồ này làm cho hôn mê. Nó cảm giác năng lực ghi nhớ này của nguyên thân có hại nhiều hơn lợi.
Khi bạn không thể quên bất cứ điều gì thì những giai đoạn khó khăn, những cảm xúc đau khổ hay những kỷ niệm đau buồn luôn luôn hiện hữu đeo bám dai dẳng làm cho cảm giác đau buồn lúc nào cũng “như mới”. Đây hẳn không phải là điều dễ chịu vì “ai cũng phải hướng tới tương lai, trải nghiệm những điều mới”.
Nhờ vào ký ức của nguyên thân, Tom xác định được thân phận hiện nay của mình. Tên họ đầy đủ của nguyên thân là Tom S·ullivan, sinh ra và lớn lên tại một cô nhi viện nhỏ tại Little Whinging gần London nước Anh.
Mẹ của nguyên thân đã q·ua đ·ời khi sinh nó ra. Từ trong trí nhớ từ khi mới lọt lòng của nguyên thân, nó thấy được hình dáng của bà. Mẹ của nguyên thân có một mái tóc dài màu vàng kim óng ánh, tuy bà nhìn qua vô cùng tiều tụy nhưng vẫn không cách nào che lấp được sự xinh đẹp của mình.
Bởi vì nguyên thân chưa từng gặp mặt cha của nó cho nên Tom cũng không hề có bất cứ ấn tượng gì về ông ấy.
Ngoài ra, Tom cũng có thể xác định một điều nguyên thân có một liên hệ gì đó với Voldemort bởi vì khối thân thể này là một vị xà lão khang. Mà ở Anh quốc này, trời sinh xà lão khang không phải là Horcrux của Voldemort thì cũng là hậu duệ của Slytherin.
Nhưng Tom có thể khẳng định một điều rằng nguyên thân là một cái ngu xuẩn, loại ngu đến c·hết mới thôi. Nguyên thân khi phát hiện ra mình không giống như người thường lại lựa chọn che giấu việc đó bằng mọi cách.
Việc này kết hợp với trí nhớ khủng bố của nguyên thân làm cho cuộc sống ở cô nhi viện của nó trở thành địa ngục. Do đó, theo định luật Murphy, việc gì xấu có thể xảy ra thì nó xảy ra, nguyên thân trở thành một Obscurial.
Mười tuổi năm ấy, trong một lần cảm xúc mất kiểm soát, nguyên thân đã giải phóng Obscurus hủy diệt toàn bộ cô nhi viện mà nó đã sinh ra và lớn lên, g·iết c·hết hết tất cả mọi người bao gồm chính bản thân mình.
Việc này cũng đã vô tình phá vỡ bức tường không không thời gian giữa các thế giới mang tới đây một linh hồn không thuộc thế giới này nhưng cũng đồng thời chấn vỡ ký ức của nó.
Linh hồn này là do nguyên thân mang tới nên có một mối liên kết đặc biệt với nó cho nên khi linh hồn của nguyên thân biến mất cùng với Obscurus, linh hồn này không chỉ có thể kế thừa thân thể mà còn có thể kế thừa luôn ký ức của nguyên thân. Đó chính là Tom hiện tại của chúng ta.
Vụ việc này lập tức làm chấn động bộ pháp thuật nói riêng và cả giới pháp thuật nói chung. Tờ nhật báo tiên tri cũng cử Rita Skeeter điều tra tin tức này, họ gọi nó là sự kiện ma lực b·ạo đ·ộng lớn nhất thế kỷ hai mươi.
Đương nhiên không ai suy nghĩ đến bản chất của vụ việc này là do Obscurial mất khống chế gây ra bởi vì hiện tại không còn có bất cứ Obscurial nào còn sống, chỉ có một phù thuỷ nhỏ bị b·ất t·ỉnh bởi vì ma lực b·ạo đ·ộng mà thôi. Nó ngay lập tức được chuyển tới bệnh viện St Mungos để được chữa trị.
Trên thực tế, nó đã hôn mê trong bệnh viện St Mungos cả năm mới tỉnh lại. Lần hôn mê này đã hại thảm thể của Tom. Thân thể của nó vốn đã gầy yếu không đủ dinh dưỡng của nó càng trở nên yếu ớt không chịu nổi.
Nó đã nhỏ con hơn tuổi thật của mình thì nay càng trở nên mỏng manh hơn nữa. Mái tóc từ màu vàng kim được di truyền từ mẹ của nó cũng trở nên bạc trắng. Điều này chứng tỏ rằng sức sống của nó đã bị hao tổn nặng nề.
Cũng may thể chất của phù thuỷ không giống như người thường, nếu có sung túc chất dinh dưỡng thì nó vẫn có thể khôi phục lại như lúc ban đầu. Tuy nhiên, có một số suy yếu là không thể hồi phục.
Tom đã không còn khả năng ghi nhớ siêu phàm của nguyên thân nữa. Năng lực này đã bị suy yếu rất nhiều, chỉ khi nào nó tập trung thì mới có thể ghi nhớ bất cứ thứ gì như nguyên thân cho nên nó cũng không tính thường xuyên sử dụng.
Tom vẫn còn nhớ cảm giác của nó khi vừa thức tỉnh trong bệnh viện St Mungo. Tuy không thể nhớ rõ được thế giới cũ nhưng nó vẫn nhớ nhà, nhớ cha mẹ, nhớ anh chị em kiếp trước của nó.
Cảm giác mất mát ấy lấp đầy trái tim nó. Lúc đầu nó đã không chấp nhận sự thật này. Nó cảm thấy mình là người thừa của thế giới hiện tại, là biến số, là nguyên nhân gây ra tai hoạ, là quái vật.
Thằng bé không tìm được động lực sống tiếp trong thế giới mới. Do đó Tom đã từng tìm kiếm c·ái c·hết với hy vọng tất cả chỉ là một giấc mơ, khi nó c·hết ở thế giới này nó sẽ tỉnh lại ở thế giới cũ.
Các trị liệu sư ở St Mungos đã phải cho nó uống bình tĩnh ma dược để Tom không còn kích động nữa thì tình hình của nó mới khá hơn. Cho dù như vậy Tom vẫn thu mình lại trong thế giới của riêng mình không hề để ý gì đến những gì xảy ra chung quanh mình.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, có thể ba ngày, năm ngày, một tuần hay cả một tháng, Tom cũng không biết nữa. Ngày qua ngày nó chỉ ngồi lì trên giường bệnh thì vào một ngày nọ, một vị khách đặc biệt đã xuất hiện trong phòng của nó.
Đó là một con cú mèo, nó không biết từ đâu bay đến thả trên giường của Tom một phong thư rồi bay đến đậu trên gờ cửa sổ. Đó là một phong thư màu vàng nhạt được niêm phong bằng sáp màu đỏ.
Bìa thư và cả dấu niêm phong đều được trang trí bằng một chiếc khiên trên đó có một con sư tử, một con rắn, một con chim ưng và một con lửng xoay quanh một chữ H lớn, phía bên dưới là câu khẩu hiệu "miên long chớ quấy rầy " (draco dormiens nunquam titillandus) . Mặt sau bức thư có ghi địa chỉ được viết bằng mực màu xanh ngọc bích:
"Người nhận: Tom S·ullivan
Bệnh viện St Mungos
Lầu 4
Phòng hồi phục đặc biệt"
Tom chưa bao giờ kích động như thế này. Nó nhanh chóng mở niêm phong của lá thư ra, bên trong là một tờ giấy được mở đầu bằng hình trang trí giống như bìa thư nhưng được in màu.
"HỌC VIỆN PHÁP THUẬT VÀ MA THUẬT HOGWARTS
Hiệu trưởng: Albus Dumbledore
(Huân chương Merlin đệ nhất đẳng, đại phù thủy, tổng Warlock, trọng nhân tối cao, Liên đoàn phù thủy quốc tế)
Kính gửi cậu Tom S·ullivan,
Chúng tôi lấy làm hân hạnh thông báo cho cậu biết rằng cậu đã trúng tuyển vào học viện pháp thuật và ma thuật Hogwarts. Xin vui lòng xem danh sách đính kèm về toàn bộ sách và trang thiết bị cần thiết.
Khóa học bắt đầu vào ngày 1 tháng 9. Chúng tôi đợi cú của cậu chậm nhất là ngày 31 tháng 7.
Kính thư,
Giáo sư McGonagall
Phó hiệu trưởng. "
Hogwarts! Thư nhập học của Hogwarts! Làm sao mà nó có thể quên được chứ. Như tìm được phao cứu sinh, Tom ôm lấy lá thư nhập học trên tay đọc đi đọc lại nhiều lần.
Nó nhìn ra ngoài cửa sổ thì phát hiện tuyết đã rơi từ lúc nào. Tom đã tìm được mục tiêu trong tương lai của mình, đó là học ma pháp, chỉ đơn giản vậy thôi.
Hôm nay chính là sinh nhật mười một của nguyên thân và lá thư này là quà sinh nhật tốt nhất mà nó từng được nhận. Nhưng bây giờ đã là tháng 12, năm học đã bắt đầu được gần 3 tháng, học kỳ một cũng sắp kết thúc, như vậy nó sẽ nhập học vào năm học sau tức là năm 1991- năm mà Harry Potter nhập học.
Nó không biết nên cảm thấy vui mừng vì những ký ức về thế giới này của nó hữu dụng hay là nên cảm thấy lo lắng về những năm học sắp tới sẽ không dễ dàng.
Tom không tin lão ong mật Albus Dumbledore sẽ không chú ý đến nó. Nhìn qua tiểu sử của nguyên thân, người đầu tiên mà Tom nhớ đến chính là Tom Riddle tức là Voldemort, nó và chúa tể hắc ám có quá nhiều điểm chung, nếu không phải nó biết thế nào là "yêu" thì Tom cũng nghĩ rằng mình chính là Voldemort trọng sinh .
Là người 50 năm trước đã từng đón Tom Riddle, lão ong mật chắc chắn sẽ không không chú ý đến những điều tương đồng này.
Quá khứ đã không còn tồn tại (hoặc ít nhất, chỉ tồn tại trong tâm trí của Tom ) điều duy nhất có sự tồn tại thực sự chính là hiện tại: quá khứ đ·ã c·hết và tương lai lại chưa đến.
Như vậy, từ giờ trở đi, không còn người xuyên không nào nữa cũng không có cái gọi là nguyên thân, chỉ có duy nhất một Tom S·ullivan, nó chỉ là một phù thuỷ còn nhỏ hơi có khả năng tiên tri mà thôi.