[Harry Potter] Khi Giáo Sư Xuyên Thành Harry

Chương 51




Những gì họ nói tiếp theo Snape đều không nghe thấy.

Hắn đắm chìm trong sự thật kinh hoàng, nhịn không được mà bắt đầu hồi tưởng về các sự việc xảy ra trong thời gian qua.

- -- thằng nhóc Potter từ sau khi tiêu diệt Tử Xà vào năm nhất đột nhiên lạnh nhạt với hắn.

Chẳng lẽ nó phát hiện có điều gì đó không ổn?

Nhắc mới nhớ, gia tộc Potter không có huyết thống của Slytherin, nhưng nhóc ấy cũng có thể nói Xà ngữ như Chúa Tể Hắc Ám, điều này chắc chắn không bình thường.

Có lẽ thằng nhóc Potter trong tương lai cũng đã biết, nên mới có thái độ với hắn như vậy......

Snape càng suy nghĩ, sắc mặt âm u càng tối sầm.

Potter chưa thích nghi được thái độ mới lạ này của Snape, nên mới có ý định thay đổi thái độ chính mình. Nhưng sau khi giết Tử Xà trò ấy lại nhớ rằng --- về sau trò ấy cần phải chết.

Nên Potter mới khiến hắn trở nên lạnh nhạt, cũng ngầm thực hiện ý đồ tránh xa Snape.

A ha, không hổ danh quý ngài Harry Potter đây, thiếu chút nữa đã thành công rồi.

Đầu ngón tay đâm sâu vào lòng bàn tay Snape đến đau điếng.

...... Harry Potter biết Severus Snape ghét nhất chịu đựng cái gì.

Phòng Hiệu trưởng đột nhiên truyền ra một ít động tĩnh rất nhỏ, sau đó chính là những tiếng bước chân, đột nhiên im bặt.

Sanpe âm trầm quay đầu lại, nhìn thấy Harry Potter vừa bước ra khỏi cửa phòng Hiệu trưởng, sắc mặt tái nhợt đứng ngây ra đó.

Thiếu niên tóc đen vừa nhìn thấy hắn thì lập tức có biểu cảm như gặp phải quỷ.

Ngu ngốc.

Snape có chút buồn cười, cũng có chút vui vẻ.

"Giáo sư Snape, người đứng ở cửa làm gì?" Harry căng thẳng, cẩn thận hỏi.

Lúc nãy cậu vừa như đã tát vào mặt bản thân, tại sao Snape nhịn được mà con yên lặng đứng ngay cửa đợi chứ!

Chuyện 'Potter là Trường Sinh Linh Giá' nói cho Albus thì tốt, nhưng Harry hoàn toàn không muốn cho chính mình biết sớm như vậy đâu.

Năm ấy khi Harry biết được sự thật thì cảm thấy như trời đất sập xuống, đến bây giờ điều ấy vẫn còn mới mẽ trong ký ức cậu.

Điều duy nhất cậu có thể chuộc tội, là trăm phương ngàn kế bảo vệ đứa bé ấy hết sức, cũng là lí do duy nhất để cậu chống đỡ tiếp tục sống sót tồn tại, đứa con của Lily...... Không ngờ cuối cùng lại cần phải chết.

Thật đáng châm chọc, nhiều năm nay cậu đã bảo vệ vì điều gì? Về sau cậu sống cũng chẳng còn ý nghĩa.

Nên lúc cậu bị Nagini cắn hoàn toàn không né tránh. Sau khi đưa ký ức cho Potter, cậu cũng không muốn làm gì để cứu vớt mạng sống bản thân, cái chết là sự giải thoát cuối cùng.

...... hiện tại Harry cũng sợ bản thân biết chuyện này mà có cảm xúc như vậy.

Snape từ trên cao nhìn xuống bộ dạng giấu diếm sự chột dạ của Potter, trong lòng muốn cười.

Nhưng ngoài mặt hắn lại không kiên nhẫn nhíu mày, châm chọc nói: "Ta không cho rằng quý ngài Potter đây có quyền hỏi hành tung của một giáo sư."

"Vâng, thưa giáo sư." Potter đáp ứng rất nhanh, nhưng vẫn tiếp tục lén nhìn sắc mặt hắn.

Snape biết Potter muốn tìm ra đáp án, nhưng hắn có ý xụ mặt, khắc nghiệt nói: "Nếu trò không có việc gì nữa, dược liệu hôm nay cũng nên xử lý đi."

"...... Con biết rồi, giáo sư Snape." Thằng nhóc Potter lập tức suy sụp, tuy rằng vẫn bán tín bán nghi, nhưng cũng có chút thả lỏng.

Đại khái vì nghĩ hắn không nghe thấy đoạn kia.

"Mật khẩu là nanh rắn." Snape nghiến răng nói ra những lời này, rất thâm ý nói, "Ta còn có chuyện cần nói với giáo sư Dumbledore. Chờ ta về rồi kiểm ra lại trò sau."

"Vâng." Potter chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu đáp ứng.

Snape liếc cậu một cái thật sâu, rồi mới xoay người đi vào phòng Hiệu trưởng.

Dumbledore ngồi sau bàn làm việc, trầm tư chờ hắn.

"Severus, mấy lời vừa rồi cậu đều nghe thấy hết?" Dumbledore hỏi, biểu cảm cụ lắng đọng và đau đớn khôn cùng, điều trước nnay chưa từng có.

Snape xụ mặt gật đầu.

"Cụ...... Thấy thế nào?"

Snape nắm chặt đũa phép trong tay, muốn phóng thích điều gì đó để chứng minh. Nhưng hắn lại buông lỏng đũa phép ra, chỉ khô khốc nói: "Không cần lo lắng, ta đáp ứng cụ, sẽ bảo vệ đứa bé ấy thật tốt."

"Cho dù cuối cùng đứa con của Lily cần phải chết......?"

"Cho dù cuối cùng Potter cần phải --- chết."

Snape chuyển ánh mắt, giọng nói dường như không rõ lời.

- -- Harry Potter chứ không phải đứa con của Lily.

Lúc này Dumbledore mới yên tâm.

Snape rũ mi mắt, che lấp ánh mắt phức tạp.

Hắn không muốn nghĩ nhiều về chuyện này, hắn sẽ bảo vệ đứa bé ấy thật tốt, sau đó tìm biện pháp không cho Potter chết.

Có lẽ khi vừa mới biết chuyện này thì hắn thật sự có cả ngàn câu hỏi trong đầu, nhưng hiện tại hắn đã có mục tiêu mới.

Khiến Potter sống sót, sau đó hắn lại thoải mái nhục nhã Potter --- trả lại tất cả sự khốn đốn cho cậu! Sau đó cười nhạo Potter một hồi.

Nhìn đi, cho rằng hắn không biết? Cho rằng hắn sẽ vì vậy mà từ bỏ?

Chuyện gì cũng bị Harry Potter lừa gạt, đùa bỡn hắn trong lòng bàn tay chắc vui lắm phải không?

Nhưng bây giờ --- Snape sẽ làm bộ không nghe thấy cuộc nói chuyện kia.

Để xem Potter có thể nhịn đến khi nào, nghĩ xem Potter còn sẽ làm gì để đối phó với hắn.

Snape cười lạnh.

Hắn sẽ tiếp chiêu.

- ------------------------