[Harry Potter] Khi Giáo Sư Xuyên Thành Harry

Chương 47




Ngay sau ngày khai giảng, đám học sinh liền phát hiện có gì đó không đúng.

Nếu ví năm nhất của Potter là lúc địa ngục mở ra, thì năm hai của Harry Potter chính là địa ngục cực kỳ tồi tệ bắt đầu.

Đá quý của nhà Gryffindor từ ngày đầu tiên đã đen, chưa bao giờ trở về con số dương. Chỉ cần Harry Potter không có tiết buổi chiều và tối thì sẽ đến hầm của chủ nhiệm Slytherin, nghe nói 'Giáo sư Snape có lòng tốt muốn bổ túc độc dược cho cậu.'

Nhưng điều đáng sợ chính là, kể cả giáo sư Dumbledore, hay các giáo sư khác --- tỷ như chủ nhiệm Gryffindor giáo sư McGonagall, mọi người đều lâm vào cảnh trầm mặc quỷ dị.

Họ không giống như hồi năm nhất, lâu lâu sẽ ngăn cản một chút, thay Harry xin xỏ.

Giờ đây dường như đang kiêng kỵ điều gì đó.

Học sinh bốn nhà đều đã tò mò đến điên rồi, nhưng dù tìm hiểu thế nào cũng không biết chuyện gì đã xảy ra --- kể cả bạn thân của Potter, Ron và Hermione cũng không biết.

"Không, tớ sẽ không nói." Hôm nay Harry kiên quyết cự tuyệt không biết bao nhiêu đợt bạn học tò mò , lách ra từ đám đông.

Đùa hả, cuộc sống của cậu đã dầu sôi lửa bỏng lắm rồi, nếu cậu dám nói ra chuyện Snape bị khó xử, chỉ sợ rằng cậu đang sống sờ sờ sẽ bị bản thân bóp chết!

Không thấy năm nay không khí Hogwarts rất kì dị sao? Khoảng thời gian này Albus cũng không dám chọc hắn.

Harry chửi thầm.

Thật ra do năm 2 Albus chưa sắp xếp kế hoạch gì cho Potter, nên cũng mặc kệ Snape chơi đùa với cậu.

Một ngày ở với Snape dù sao cũng phải tới mới được.

Harry vâng lời đeo túi lên vai, đi về phía hầm.

Chiều nay cũng chỉ có hai tiết, sau tiết học có thể về ký túc xá nghỉ ngơi, cậu phải đi đến hầm chịu bản thân bóc lột.

"Hôm nay xử lý ba thùng dược liệu này."

Sau khi mở cửa, Snape ngoài cười nhưng trong không cười nói.

Từ sau hôm ấy, hắn vẫn luôn bày ra vẻ mây đen giăng kín mặt với cậu.

Harry theo thói quen ngồi xuống trước thùng dược liệu, bỏ túi xuống, bắt đầu mang bao tay.

Sên nhớt, xác ếch xanh, chân rết.

Hừ, bây giờ mà muốn xử lý đống dược liệu kinh tởm thế nào đây.

Harry thở dài, vẫn chịu thương chịu khó bắt tay vào làm.

Snape ngồi bên cạnh ngay bàn làm việc, không nói lời nào phê chữa bài luận.

Phòng độc được im lặng đến độ có thể nghe tháy tiếng hít thở của hai người, còn có âm thanh ngòi bút hung hăng lướt trên tấm da dê, không khí cực kỳ quỷ dị.

Harry cấy thính giác nhạy bén của cậu đảm bảo, những bài luận văn đang thương ấy đều bị đánh một chứ "T".

[Mint: - O: outsanding (xuất sắc) - E: exceed expectation (vượt trên kỳ vọng) - A: acceptable (chấp nhận được) - P: poor (dở) - D: dreadful (tệ) - T: troll (bết bát). ]

Harry bất đắc dĩ kéo kéo khoé miệng.

Bình thường Snape tốt xấu đều sẽ nghĩ mọi cách trào phúng cậu, nhưng lúc này đây, một câu dư thừa Snape cũng không nói với cậu.

Rõ ràng trong lòng Harry biết rõ tính cách bản thân, lần này Snpae thật sự giận rồi.

Cũng đúng thôi, đổi lại là cậu, cậu cũng sẽ như vậy. Không đánh chết tên Potter kia thì thôi.

--- lúc trước Harry còn lo Snape gần gũi với cậu, bây giờ thì Snape chỉ toàn trưng ra bộ mặt lạnh lùng. Harry cũng không biết là tốt hay xấu.

Cuối cũng thì suy nghĩ 'không thể để Snape gần gũi một tên Potter' lên ngôi, Harry cam chịu bầu không khí quỷ dị này.

Cậu giằng co giữa việc đi xin lỗi. E hèm, Harry vẫn cảm thấy dường như Snape càng ngày càng giận.

Quan hệ giữa hai người có thể coi là lạnh như băng, rất nhanh đã vượt qua số âm.

Buổi tối hôm nay, Harry mệt mỏi trở về nhà Gryffindor ngay sát giờ cấm.

Mấy ngày nay cậu đều như vậy.

Cũng may Ron chưa ngủ, còn để lại ít bánh mì và khoai tây nghiền, Harry chưa bao giờ cảm kích thằng nhóc tóc đỏ này như vậy.

Cái bụng đói của Harry réo lên.

Căn bản Snape không quan tâm đến bữa tối --- điều này Harry có thể hiểu.

Đổi lại là cậu, không định độc chết thằng Potter ngu ngốc đã là tốt lắm rồi, sao lại bận tâm đến bữa tối? Con quỷ khổng lồ không có đầu óc phải để đói mấy lần mới tỉnh được!

Harry nghiến răng nghiến lời ngẫm lại rồi tự đồng cảm với với bản thân, nhưng nhớ ra hiện tại cậu là Potter ngu xuẩn, lại có chút rất không cao hứng.

Đèn phòng ngủ đã sớm tắt, Ron vừa bò xuống giường đưa thức ăn cho Harry thì về liền, nên Harry cũng trở lại giường mình, một bên ăn bánh mì, một bên lén dùng đũa phép thấp lên một luồn sáng lập loè.

Cậu liền nhẹ nhàng lật cuốn sổ nhật kỳ màu đen ra, lại bắt đầu tiết mục giao lưu mỗi ngày cùng Riddle.

"Abby, khi nào cậu mới có thời gian vậy?" Riddle lại hỏi vấn đề này.

"Còn phải đợi hai ngày nữa, vừa khai giảng xong nên bận rộn quá, buổi tối tớ mệt lắm, căn bản không có thời gian đưa cậu đi thả rắn ra."

Harry cắn miếng bánh mì, ánh mắt lướt theo dòng chữ chuyển động trong nhật ký.

Nói chứ cậu thật sự đã rất kinh hãi.

Sau khi khai giảng Riddle liền thúc giục cậu đi mở Phòng chứa Bí Mật, Harry thoái thác được vài lần, Riddle liền có ý đồ muốn khống chế thân thể cậu.

Harry phải làm bộ té một cái để bản thân tỉnh lại, mới có thể ngăn cản Riddle.

Nhưng mà sau khi tỉnh lại cậu iền cảm thấy cơ thể có một cảm giác suy yếu không thoải mái, giống như đã đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng.

Loại cảm giác này làm tim Harry đập rất nhanh. Cậu thật sự không muốn phải trải qua một lần nữa.

Hơn nữa, rõ ràng Riddle càng ngày càng không kiên nhẫn, bảo sao gã ta có ý khống chế Harry.

Cho nên Harry định nhân lúc còn sớm giải quyết cuốn sổ nhật kỳ này. Hiện tại mỗi ngày đều rất bận, cậu chỉ có thể kéo dài chuyện này đến thứ bảy, chuẩn bị xong hết rồi bắt đầu hành động.

......

Thời tiết hôm thứ bảy rất tốt, bầu trời là một màu xanh dương mênh mông vô bờ, ánh nắng mùa thu vào sáng sớm cũng không mấy ai phơi nắng.

Rất nhiều học sinh chọn người bên hồ hoặc là ngồi dưới tàng cây, hưởng thụ ánh nắng sớm mai hoặc đọc một số cuốn sách, cực kỳ hưởng thụ.

Gặp thời tiết như này, tâm trạng Harry cũng có chút vui sướng. Chỉ tiếc Snape dụng tâm hiểm ác, cố tình tìm một đàn anh Slytherin truyền lời cho cậu:

"Potter, giáo sư Snape dặn cậu hôm nay không cần đến hầm bổ túc độc dược, chỗ giáo sư Filch đang cần người giúp, cậu đến giúp thầy ấy liền đi."

Đàn anh Slytherin xa lạ nhắn mạnh ba chữ 'giúp liền đi'.

Harry cảm thấy hơi may mắn nhún vai, trả lời: "Xin lỗi, phiền anh nhắn lại với giáo sư Snape, cả ngày hôm nay tôi phải đến phòng hiệu trưởng. Giáo sư Dumbledore có việc tìm tôi."

Không sai --- cái mà Harry gọi là 'chuẩn bị hoàn tất' chính là tìm người trờ giúp.

Nói cho cùng thì hiện tại cậu chỉ có thân thể và pháp thuật của một đứa trẻ mười hai tuổi, lỡ như Riddle sắp chết phản kháng, chỉ sợ cậu muốn trốn cũng không nổi.

Hơn nữa rõ ràng bên cạnh có một phù thuỷ mạnh mẽ cường đại, tại sao không nhờ chứ?

Harry nhìn biểu tình của đàn anh kia chuyển từ kinh ngạc sang hâm mộ xen lẫn thương hại, sau đó xoay người rời đi.

"Xem ra ngày mai càng không dễ chịu rồi." Harry kéo khoé miệng.

Hiện tại cả trường đều biết giáo sư Snape 'quan tâm' đến Harry Potter. Hắn như một thùng thuốc nổ, hôm nay Harry không bị Filch đày ải, khẳng định ngày mai Snape sẽ đì Harry gấp bội.

Harry không hề nghĩ nhiêu, đeo túi về phía cầu thang, đi đến phòng hiệu trưởng.

Để cho an toàn, sáng nay cậu liền gửi thư cho Albus, miêu tả sơ lược về tình huống, nhận được hồi đáp rồi đi.

"Mời vào." Một lát sau, giọng nói già nua quen thuộc vang lên, "Harry, con đến còn sớm hơn thời gian đã hẹn."

"Vâng...... Con không dám đến trễ." Harry cẩn thận thu lại tâm trạng, đi vào rồi trả lời.

Đồng thời cậu cũng lấy cuốn sổ nhật ký trong túi ra.

Đối diện bàn Hiệu trưởng Dumbledore có một chiếc ghế, rõ ràng là chuẩn bị cho Harry.

Harry hơi co quắp ngồi xuống ghế, sau đó đưa cuốn sổ qua.

"Đây chính là cái trò nói?" Dumbledore nhận lấy cuốn sổ, ánh mắt lặp tức trở nên nghiêm trọng không ít.

Theo như lời Harry nói, cuốn sổ này vẫn luôn mê hoặc Harry, điều Dumbledore cực kỳ coi trọng.

"Không sai, linh hồn trong này luôn muốn con đi mở Căn phòng Bí Mật, thả ra Tử Xà." Harry tỉ mỉ giải thích lại sự việc cho cụ một lần nữa.

"Mấy ngày nay gã còn muốn khống chế thân thể con, chính con...... cũng không cưỡng lại được." Harry cúi đầu, làm bộ xấu hổ, "Thật xin lỗi, giáo sư Dumbledore, ngay từ đầu con đã không nói ra."

"không cần phải sợ." Dumbledore quan sát cuốn sổ nhật ký trong chốc lát, rồi mới trầm ngâm ôn hoà nhìn Harry, bảo:

"Harry, từ nhỏ con đã sống ở nhà dì, nên không biết mấy món đồ pháp thuật này tốt nhất là không nên đụng vào. Đây không phải là lỗi của con."

Tuy cụ nói như vậy, nhưng càng nghe càng giống như một loạt khiển trách khoan dung.

Trong lòng Harry hơi căng thẳng.

"Để đối phó gã...... Chúng ta tốt nhất nên có một chút thay đổi." Dumbledore từ từ nâng đũa phép, thử vung một chút.

Các bức tranh trên tường phòng hiệu trưởng trở nên mờ nhạt, những món trang trí quen thuộc xung quanh đều biến thành bốn vách tường xám trống trãi.

Ghế và bàn làm việc cũng đề biến mất.

"Bùa biến hình cấp cao." Harry tán thưởng từ tận đáy lòng.

Căn phòng Hiệu trưởng hiện tại thoạt nhìn hơi giống như một mật thất.

"Bây giờ con có thể gọi gã ra." Dumbledore bảo.

Harry gật đầu.

Cậu mở cuốn sổ nhật ký, dùng loại ngữ điệu vô cùng kích động mà viết qua loa:

"Tom, tớ đã tìm được chỗ cậu kể rồi, tớ còn dụ Harry Potter đến đây, kế tiếp tớ nên làm gì?"

Cuốn dổ lập tức phản ứng lại.

"Ồ, Abby, cậu thật là tuyệt vời! Kế tiếp thì tớ muốn tạm thời xuất hiện trong chốc lát ------ có khả năng cậu sẽ hơi khó chịu, nhưng đừng sợ. Tớ cần mượn sức mạnh của cậu mới có thể xuất hiện, đọc câu thần chú này, vậy thì mới có thể thả con rắn ấy ra, để nó nhận cậu làm chủ."

Dumbledore nhìn đoạn đối thoại trong cuốn nhật ký, ngầm hiểu nhìn Harry, lại sầu lo nhìn về góc tường.

"Không sao hết, tớ đã chờ ngày này lâu lắm rồi." Harry nhìn thoáng qua cuốn sổ nhật ký, viết như vậy.

"Tớ cũng vậy."

Lần này dòng chữ của Tom Riddle không có nhạt đi, mà bắt đầu chậm rãi biến hình, một thân ảnh dần xuất hiện từ hư vô.

Harry trấn định nhìn, cảm giác tim đập ngày suy yếu lại suất hiện.

Thứ sức mạnh mà Tom Riddle rút của cậu...... là gì? Sinh mệnh ư?

Cậu không nhịn được mà liếc qua Dumbledore một cái.

-------------------------