Đau đầu thì đau thật, nhưng không thể không mặc quần áo.
Dù sao tất cả quần áo Muggle Harry sở hữu đều mặc không vừa, lúc ở trường học còn có lớp áo chùng bao bọc bên ngoài một chút, quay lại khoảng thời gian này thì ánh mắt khác thường của những người khác đã thật sự khiến cậu không thoải mái.
- -- nó gợi lên một số kí ức không vui nào đó.
Một vài ngày trôi qua, một lần nữa Harry lại đến Hẻm Xéo mua dược liệu. Xuất phát từ sự uy hiếp của mình, hiện tại cậu thật sự không dám chế độc dược vượt quá chương trình năm nhất, điều này dẫn đến sự lựa chọn dược liệu bị thu hẹp rất nhiều.
Cho nên một tháng tiếp theo Harry tự nhốt mình trong phòng, quậy những nồi độc dược tốn ít tiền, giá cũng rẻ nốt, phải yêu cầu lượng độc dược khổng lồ mới có thể trả đủ phí nuôi dưỡng.
Bởi vì dược liệu Tử Xà đã bị Snape tịch thu, dẫn đến ý tưởng lén chế độc dược của Harry bị tan biến, tuy rằng Harry không nói, nhưng mấy ngày nay cậu vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Cho dù Snape có giúp cậu mắng nhà Dursley một trận, tiện tay mua thêm hai bộ quần áo, Harry vẫn tính sẽ tìm cơ hội để trả thù mình một chút.
Cậu là ai chứ? Nói về bản chất, cậu vẫn là một người tâm địunga nhỏ nhen, có thù chắc chắn sẽ báo gấp đôi – Severus Snape.
Hiện tại cậu chỉ cần kiên nhẫn đợi tới khai giảng thôi.
Vào những tuần cuối của tháng bảy, cuối cùng Harry mới giao đủ hết tiền cho Vernon, rốt cuộc mới cảm thấy nhẹ nhàng.
"Coi như bây giờ chúng ta không còn nợ gì nhau hết." Cậu lạnh nhạt nói.
"......" Nhìn sắc mặt Harry, Vernon ngập ngừng mím môi một chút, không có nói gì.
Dù sao Harry đã tự nhốt mình tròn phòng mấy ngày liền, hoàn toàn không xử lý tóc tai, đầu rối như ổ quạ. Quần thâm dưới mắt đen xì, bởi vì ngày đêm điên đảo, sắc mặt có vẻ ngày càng vàng như nến.
Vernon nắm chặt tiền trong tay, còn đứng ở cửa chần chừ, dường như muốn nói gì lại thôi.
Harry nhướng một bên lông mày, nghi hoặc hỏi: "Còn chuyện gì sao?"
Vernon nhẹ giọng nói, dường như ông ta đang đắn đo không biết nói rõ ràng thế nào: "Thật ra thì...... Hôm nay là một ngày vô cùng quan trọng, mọi người đều biết."
"Cái gì?" Harry không hiểu gì hết.
"Hôm nay có lẽ là ngày thành công nhất cuộc đời tao, làm một ngày ăn một năm." Vernon cường điệu nói.
"Có lẽ con nên nói một câu chúc mừng." Harry cười nhạo một tiếng, tiếp theo liền không có hứng thú, "Nếu không có gì thì con đóng cửa."
"Khoan đã ---" Vernon dùng cặp mắt nhỏ nhìn chằm chằm Harry, giọng nói thế mà có chút co quắp, "Tao nói là --- mày, ừm, hôm nay mày sẽ không ra khỏi cửa đúng không?"
Ngữ khí ông ta nhanh hơn không ít: "Mặc những loại quần áo kì là...... Mang cú mèo đi ngang qua phòng khách...... Cầm món đồ kỳ quái, hoặc là trong phòng phát ra tiếng nổ lớn......"
Harry hiểu cái này.
"Khách thuê trọ muốn ra ngoài hay không hình như là tự do của họ." Harry hiếp mắt đưa đẩy nói, cậu nhìn vẻ mặt của tím lại trong nháy mắt của Vernon, "Nhưng mà --- đúng lúc con muốn trong phòng đọc sách cả ngày."
Harry tri kỷ kéo dài giọng, đè nén âm thanh nói: "Không có cú mèo, không có tiếng nổ, không có ra ngoài. Hài lòng?"
Vernon có chút bất ngờ ngơ ngác gật đầu, dường như có chút sợ sệt: "Mày cứ làm tốt nhất là được."
Ông ta nghiêng ngã lảo đảo bước xuống lầu, còn quay đầu lại liếc Harry một cái.
Harry thờ ơ đóng cửa phòng lại.
Coi như thái độ của Vernon như vừa đối mặt với thú dữ, cậu cũng không suy nghĩ quá nhiều.
Chỉ cần người ta không bày trò leo lên đầu cậu ngồi, đáp ứng một số việc không đáng nói để hai bên cùng hòa thuận, đây không hẳn là đạo lý kỳ quái gì.
Harry vừa đóng cửa xoay đầu lại, sắc mặt cậu lập tức âm trầm.
Trên chiếc giường nhỏ đơn bạc, bỗng không chút tiếng động xuất hiện một sinh vật.
Tai như dơi, đối mắt xanh lục to ngang quả bóng tennis, trên người sinh vật này mặc một lớp áo gối cũ nát nhưng cũng sạch sẽ.
"Cậu Harry Potter!" Nó hét lên chói tai, từ trên giường nhảy xuống cúi gầm mặt thật sâu với Harry, chóp mũi cũng chạm vào thảm.
"Gia tinh." Harry phức tạp nói một tiếng, còn mang theo một sự chán ghét, nữa câu sau đã bị cậu nuốt vào họng.
- -- Dobby.
Bởi vì nó chính là gia tinh trong nhà Lucius, 'bạn tốt' của Harry.
Mà vấn đề đang nói hiện tại...... cánh tay phải của Chúa Tể Hắc Ám phái gia tinh trong nhà đến nơi ở của kẻ thù truyền kiếp làm gì chứ?
Cùng lúc đó, Harry nghe được tiếng mở của dưới lầu, lúc này giọng nói của Vernon hết sức ôn tồn lễ phép: " Thưa ngài Mason và phu nhân, tôi có thể giúp hai người cởi áo khoác ra được không?"
Xem ra đối tượng trong câu 'Thành công lớn nhất, làm một ngày ăn một năm' đã đến rồi.
"Cậu Harry Potter! Dobby rất vinh hạnh --- rất vinh hạnh khi được gặp cậu!" Gia tinh trước mặt hét lớn, nó kích động mà ngẩng đầu nhìn Harry.
"Ha ha ha, tôi đoán rằng Dudley quên tắt cái TV trên lầu! Cái thằng nhóc bướng bỉnh này." Vernon cười khoa trương giả dối, ngay sau đó liền nâng cao giọng, cậu nghe được sự chột dạ và vô cũng tức giận.
Harry lập tức nhíu mày: "Im lặng!"
Giọng Dobby có khả năng xuyên thấu, nhưng hiện tại cậu vẫn đang là vị thành niên nên không thể vi phạm qui định sử dụng phép thuật ngoài trường, một cái bùa im lặng cũng không được làm.
Dobby lập tức nín họng, chỉ dùng ánh măt sùng kính và ngưỡng mộ gắt gao nhìn chằm chằm Harry, biểu tình rất là vui mừng. Tựa như đang đợi cậu nói gì đó.
Harry bị cái loại ánh mắt này nhìn đến cả người không được tự nhiên, giọng nói cũng hòa hoãn đôi chút ít, khô khốc hỏi: "Mày nói mày tên là Dobby? Vậy thì hôm nay mày đến đây có gì không?"
"Hức --- đúng vậy, thưa cậu. Dobby --- việc này khó nói quá, Dobby không biết nên bắt đầu từ đâu." Biểu tình của gia tinh nhỏ trở nên có hơi buồn rầu, cũng có chút nơm nớp lo sợ.
"Vậy thì cứ từ từ mà nói." Harry trấn án nó một chút, một mặt thì thoáng liếc qua tủ quần áo.
Snape đi đến bên cái tủ quần áo này và hạ bùa chú. Bởi vậy hiện tại Harry không thể sử dụng phép thuật, nên cậu cũng không thể xem thử rốt cuộc đó là loại bùa chú gì, chỉ vì đã từng tiếp xúc với bùa khống chế phép, cậu có thể mơ hồ cảm nhận được bùa chú tồn tại.
Xem ra như lời Snape đã từng nói, Harry suy đoán có thể là một loài bùa kiểm tra đo lường ma thuật vượt qua khả năng của cậu --- nếu như thế thật thì không xong rồi.
Nhưng mà nếu Snape vẫn còn chú ý đến cả nhà Petunia hay sẽ không tiếp tục khắt khe với cậu, chắc bùa chú đó không phải một cái bùa đo lường pháp thuật, mà là bùa cảnh giới.
Nói như vậy thì Harry còn có thể đánh cược một phen.
Dobby đột nhiên lắc đầu, biểu tình bắt đầu buồn khổ, sau đó bỗng nhiên nhảy dựng lên, đâm đầu như điên vào khung cửa sổ: "Dobby hư! Dobby hư!"
Song sắt ngoài khung cửa sổ bị đâm cho rung lắc, phát ra một loạt âm thanh cực lớn, Harry trầm mặt, hạ giọng: "Dừng ngay!"
Dobby lại đụng vài cái, mới ngừng lại mà đáng thương nắm lỗ tai: "Cậu Harry...... Dobby muốn trừng phạt chính mình, Dobby, Dobby không có --- Dobby không thể làm như vậy!"
Harry liền nhạy bén phát hiện Dobby đang tự trừng phạt vì điều gì, hơi khó tin hỏi: "Dobby, mày lén trốn ra ngoài ư?"
Tin tức thật chấn động đó, tại sao gia tinh có thể chống lại mệnh lệnh chủ nhân, lén trốn ra ngoài ư?
"Dạ, đúng vậy." Dobby khụt khịt nói.
"Vậy thì Dobby, tại sao mày lại lén trốn ra đây để tìm tao?" Harry nửa hỏi nửa phân tâm nghe động tĩnh dưới lầu. Ở dưới khá im lặng, dường như có thể nghe được tiếng cụng ly thanh thúy, Petunia và vị phu nhân ấy nói chuyện với nhau vừa nhỏ vừa nhanh, một chữ cậu cũng không nghe rõ.
'Bởi vì Dobby --- Dobby phải bảo vệ cậu Harry Potter!' Dobby tiếp tục khục khịt nói, "Cậu Harry Potter thật dũng cảm, nhưng vào lúc này --- thật sự rất nguy hiểm, Dobby phải đến cảnh báo cậu, chẳng sợ sau khi rở về lỗ tai Dobby sẽ bị kẹp vào cửa lò nướng......"
"Bảo vệ tao?" Harry hoài nghi hỏi.
Hiện giờ hầu hết sự chú ý của cậu đều nằm trên tủ quần áo, trong lòng cậu biết rõ rằng trong tình huống hiện tại không cần dùng pháp thuật để đụng tới bùa chú kia, gọi chính bản thân đến.
Nếu vậy khi khi bản thân đến đây rồi thấy Dobby sẽ tạo ra một số suy đoán sai ầm.
"Đúng vậy! Bảo vệ cậu Harry Potter!" Dobby đột nhiên lau nước mắt, nhìn thẳng vào Harry lớn tiếng nói: "Harry Potter không thể về Hogwarts!"
Harry chậm rãi nheo mắt lại.
Giọng nói cậu cũng trở nên nhẹ nhàng và chậm rãi, lời nói êm dịu như tơ lụa: "Tại sao tao không thể về Hogwarts? Đây là điều mày muốn đúng ư, Dobby?"
"Đúng vậy --- Hogwarts sẽ có nguy hiểm cực lớn!"
Dobby vừa nói vừa không chịu được mà liều mạng vò tai mình, "Cậu Harry Potter ở đây là an toàn nhất!"
"Mày đã biết gì rồi?" Harry như suy tư hỏi.
Nghĩ đến thì năm hai là lúc Harry gặp nguy hiểm lớn nhất, không biết tại sao Tử Xà lại được thả ra, kế hoạch nếu nói do Lucius thì cũng có cảm giác hợp lý nhất định.
Chẳng qua --- dường như Lucius còn chưa biết Tử Xà đã bị cậu giết?
Harry nhấp môi tạo nên một độ cung chế nhạo.
"Đây là một âm mưu --- mà mấy tháng trước Dobby đã biết!"
Dobby tiếp tục khóc lóc, "Harry Potter nhất định không thể quay lại Hogwarts!"
Dưới lầu đột nhiên yên tĩnh, tiếng cười của Vernon càng thêm chột dạ: "Bây giờ người trẻ tuổi xem TV cũng thật là ôn ào, Đuley, đi tắt TV!"
Dudley đáp một tiếng, sau đó trầm trọng bước lên lầu.
Cậu hiện tại thật sự rất giận.
Đồng ý với người khác mà không làm được, huống hồ là bị xấu mặt trước Muggle, điều này khiến mặt cậu bắt đầu nóng lên.
"Cút vào tủ quần áo." Harry lạnh lùng nói, cậu nghe được tiếng bước chân Dudley dừng ngoài cửa phòng, tựa hồ đang do dự không biết nên gõ cửa hay không.
"Cậu Harry Potter ---!" Dobby bước vào tủ quần áo theo phản xạ, dường như chưa từ bỏ ý định tiếp tục gào lên cái gì đó.
"Tao cũng không định về." Harry đánh gãy lời nó, "Hiện tại câm mồm, ngồi yên đợi."
Biểu tình Dobby trở nên vui vẻ, không nói chuyện nữa, ngoan ngoãn bước vào tủ quần áo đợi. Harry vội vàng mở cửa, trầm mặt với Dudley nói: "Anh xuống lầu trước đi."
Dudley lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, không nói lời nào liền bước xuống lầu. Xem ra lần trước nhóc bị Snape dọa sợ không nhẹ.
Harry nhanh chóng đóng cửa lại, quay đầu nhìn Dobby đang thăm dò bước ra từ trong tủ quần áo, mong đợi nhỏ giọng hỏi: "Cậu Harry Potter...... Cậu thật sự không tính về Hogwarts sao?"
"Không sai." Harry khéo đưa đẩy nói, "Nhưng mà mày cũng nên biết rõ --- tao là học sinh, nếu không có nguyên nhân đặt biệt, tao thật sự không có biện pháp để không trở lại trường."
Ánh mắt Dobby nhịn không được mà hướng ra cửa một chút, Harry nhích một bên mày cười nhạo: "Chẳng lẽ mày cho rằng Muggle có thể ngăn cản giáo sư hay hiệu trưởng đến xem xét tao ư?"
Tay trái cậu lặng lẽ nắm chặt chiếc bình thủy tinh thon dài trong túi.
"Cho nên cậu Harry Potter yêu cầu ---" Dobby không biết tự nhiên bừng tỉnh cái gì đó, đột nhiên nó dùng một ngón tay chỉ về Harry, "Thật xin lỗi --- nhưng đây là vì tốt cho cậu Harry Poter!"
Trong nháy mắt Harry cảm thấy sự nguy hiểm đột nhiên tăng mạnh, cậu không nghĩ ngợi gì liền ném chiếc bình trong tui ra ngoài.
Dobby nhanh nhẹn trốn sang bên cạnh, động tác vừa rồi bị đánh gãy.
Chiếc bình bị quăng lên nóc tủ quần áo, sau đó lăn xuống, bể tanh bành, chất lỏng màu xám dính đầy tấm ván gỗ.
"Độc dược." Dobby quay đầu xem xét tình huống, lắc lắc đầu, biểu tình có chút bi ai, "Cậu Harry Potter thật lương thiện cỡ nào, cái này không đối pho được với Dobby."
Bên kia lông mày Harry dương lên cao, trên mặt lộ ra một nụ cười giả dối hoàn mỹ: "Nhưng mà người khác có thể đối phó mày."
"Cái gì?" Dobby kinh ngạc đôi chút.