[Harry Potter] Khi Giáo Sư Xuyên Thành Harry

Chương 12




"Sao thầy quá đáng vậy?"

"Trừ Gryffindor 10 điểm, vì không tôn trọng giáo sư!" Snape lập tức bị chọc điên lên.

Harry ngược lại tiến lên một bước, ánh mắt nhìn thẳng người đàn ông, khóe miệng vừa lộ một tia vô tội, cười nói: "Giáo sư Snape, vì muốn cảm ơn người đã dạy dỗ con trong khoảng thời gian này, nên con cần phải nói một vài lời."

"Thật ra diện mạo của người rất quyến rũ, chiếc mũi to nhìn thật xinh đẹp. Chỉ là vệ sinh cá nhân hơi tệ, nếu người chịu khó chải chuốt một tí, chắc chắn sẽ làm điên đảo rất nhiều nữ sinh."

"Sao trò dám ---!"

"Nếu như vậy thật thì con sẽ không được vui lắm." Harry lập tức đánh gãy lời hắn nói, mặt không biểu cảm nói một cách đáng sợ, "Cho dù người có mái tóc dầu mỡ, mấy ngày không tắm, sắc mặt vàng như nến, còn thích mắng chửi người khác, con vẫn sẽ cảm thấy người là tốt nhất."

"Thật đó, ở trong mắt con, người là tốt nhất." Harry biểu tình chân thành, vô tội lặp lại câu khi nãy.

- -- không thể đánh chính mình đau được, nhưng nếu nói một số lời bình thường thì chỉ không đau không ngứa. Bản thân còn đang trong vị thế là học sinh nên khá bất lợi, phải trả thù thế nào đây?

Harry biết mình ghét nhất cái gì, cho nên cậu lựa chọn ghê tởm chính mình.

Bản thân ghét bị người khác nói về tướng mạo, vì cậu biết mình khá xấu. Đặc biệt trên mặt thì ghét bị nói về cái mũi, bởi vì thời học sinh bị tổ bốn người của lão già Potter cười nhạo chiếc mũi to không biết bao nhiêu lần.

Bản thân không vệ sinh cá nhân tốt, một phần không quan tâm, một phần vì phải trông chừng tên nhóc Potter nên nhiệm vụ nặng thêm, dẫn đến hoàn toàn không có thời gian. Hiện tại còn bị người khác cố tình nói ra điểm này.

Bản thân chán ghét thằng nhóc Potter, bởi vì nó lớn lên giống lão già Potter như đúc, tính cách cũng không tốt hơn là bao.

Mà hiện tại, thằng nhóc Potter mình ghét nhất chân thành ca ngợi mình. Cảm giác đó chắc chắc sẽ nhục nhã, ghê tởm như ăn phải ruồi vậy.

Ừ thì, thật ra khen chính mình cũng không phải quá khó nói, khuyết điểm tự mình nói ra cũng chả có cảm giác gì. Chỉ là người nghe là vị giáo sư Độc dược, khả năng chắc là bị tức điên lên rồi.

Harry bình thản ngồi chờ bản thân bùng nổ.

"......"

Snape quả thật tức đến run người, một chữ cũng không nói được.

Gương mặt của hắn bạo nộ run rẩy, khí thế đáng sợ, một bàn tay bỗng nhiên nắm chặt cổ áo Harry, dùng sức mạnh đến nổi muốn nâng cậu lên khỏi mặt đất.

Harry còn chưa kịp phản kháng đã bị Snape thô bạo ném ra ngoài cửa.

"Cút đi, cút ra ngoài cho ta!" Người đàn ông áo đen rít gào.

Harry bị đẩy ra ngoài hành lang.

Cậu miễn cưỡng lảo đảo vài bước, vẫn không thể đứng vững, ngã ngồi trên mặt đất. Cánh cửa hầm trước mặt liền "Rầm!" đóng mạnh lại.

Harry nhún vai, trên mặt lộ vẻ hả giận, đứng lên đi về.

Chỉ là, tuy cậu cố ý nói vậy, nhưng câu đầu tiên là lời nói nghiêm túc.

- -- từ sau khi trở thành Potter, mỗi ngày cậu không được quậy độc dược, cũng không có nổi giận với ai, tự nhiên trở nên sạch sẽ, nên không nhịn được muốn hỏi thăm người từng là chính mình.

Lúc Harry đi về nhà Gryffindor, cố tình đi đến đại sảnh, bỗng nhiên thấy rằng đồng hồ cát của Gryffindor thiếu rất nhiều đá quý.

- -- nhìn bằng mắt cũng có thể thấy đáy của đồng hồ có một khoảng trống lớn.

Harry cảm thấy càng được hả giận!