[Harry Potter-Drarry] Đại Trinh Thám Potter

Chương 15: Rosemary




Harry đi theo Kim Sang Hyun vào đại sảnh nơi tiệc rượu kỷ niệm của tập đoàn nhà họ Song đang diễn ra, ngay khi bước vào đại sảnh cậu đã cảm nhận được một ánh đang nhìn chằm câu, có lo lắng, có tức giận, đủ loại cảm xúc nhắm tới cậu. Thay vì phớt lờ đi cậu lại cố tình lè lưỡi trêu chọc trước chủ nhân của hai ánh mắt, khúc khích cười hai tiếng rồi trốn ra sau lưng Kim Sang Hyun.

"Đáng sợ quá huhu!" Harry nhỏ giọng thì thầm bên tai Kim Sang Hyun.

"Giờ mới biết sợ hả? Vậy còn đòi đi? Đáng đời em! Ngoan ngoãn tự mình giải thích đi, nhìn hai người họ là biết không dễ dàng thả em đi đâu." Kim Sang Hyun nhanh tay túm cái người đang né né phía sau mình, nắm thật chặt phòng trường hợp thằng nhóc này nhân lúc anh không chú ý mà chạy trốn.

"Không nể tình gì hết trơn vậy!" Harry cong môi bất mãn, "Không phải anh phải đi chào hỏi người ta đi sao? Không sợ bị sếp nhìn thấy hả?" Đi theo Kim Sang Hyun, Harry phát hiện có rất nhiều người xung quanh Kim Seung Hwan.

"Em không thấy mấy người xung quanh ba là ai sao?" Kim Sang Hyun hừ lạnh một tiếng, "Nếu anh không đi qua nói hai câu, chắc ngày mai lại có người khua môi múa mép cười nhạo anh mất."

"Em có thể không qua bên đó không? Em đói lắm rồi luôn á, chỉ muốn ăn thôi." Harry dừng chân, đáng thương hề hề nhìn Kim Sang Hyun. "Em không muốn nói chuyện với mấy người bên Văn phòng công tố bọn anh đâu, em đến đây là để ăn mà."

Kim Sang Hyun nhìn những người bình thường diễu võ dương oai trước mặt mình thay đổi thái độ 180 độ, khúm núm khom lưng với ba, thật là,... Aida, anh còn có thể tưởng tượng ra cái sắc mặt khi bọn họ biết thân phận thật sự của anh đó nha.

"Cũng được, em đi đi, xíu nữa anh qua kiếm. Cẩn thận một chút, em đã chạm mặt cô ta một lần rồi, cô ta có lẽ sẽ..."

"Biết rồi biết rồi, em không phiền nhắc lại điều này đâu, rằng anh giống anh Kwon Yoo ở cái khoản dai nhách này đó." Harry gật gật đầu, một bên phàn nàn về việc Kim Sang Hyun lải nhải, một bên yên lặng nhớ lại vài thần chú có thể dùng, phòng hờ tình huống xấu. "Anh cũng cẩn thận một chút nhé, đừng để bọn họ chú ý. Bằng không về sau chúng ta chẳng có đất mà diễn nữa."

"Được rồi." Kim Sang Hyun vỗ vỗ bả vai Harry, chỉ về hướng bàn buffet rồi bước về phía trước.

Harry đứng tại chỗ, nhìn xung quanh trong chốc lát, nhận ra tiệc rượu chưa chính thức bắt đầu, hiện tại toàn là quản lý cấp trung nhà họ Song được phái ra tiếp khách, nhóm nhân vật chính chưa lộ diện. Thoáng thả lỏng thần kinh căng chặt nãy giờ, Harry nhấc chân đi về phía bàn tiệc buffet, chưa đi được hai bước đã bị người khác cản đường.

"Anh Kwon Yoo." Harry thành thành thật thật chào hỏi, còn nhân lúc Choi Kwon Yoo không thấy làm mặt quỷ một cái.

"Thằng nhóc thúi!" Choi Kwon Yoo nghiêm khắc vỗ đầu Harry một chút, "Có biết chúng ta đã lo lắng cho em biết bao nhiêu không? Hả?"

"Em biết mà, rất rất xin lỗi, tất cả là do em ngủ quên, lần sau sẽ không như thế nữa." Ôm ôm cánh tay Choi Kwon Yoo, nhìn xung quanh không có ai để ý đến, Harry nhân tiện cọ cọ trên người anh, cọ tới cọ lui làm đại luật sư Choi không nhịn được cười một tiếng.

"Nghe từ lời nói, ý em là có lần sau nữa hả?"

"Không... Không có mà, em thề." Harry nghiêm trang giơ tận ba ngón tay lên trời. "Anh hai à, tha cho em lần này đi nha?"

"Anh thì không vấn đề, nhưng ba nuôi bên kia thì sẽ không dễ dàng đâu. Ba đang bực mình không ít, buổi tối hôm nay có em bên cạnh chắc sẽ dễ chịu hơn."

"A~~ giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, ba thân yêu muốn mắng muốn đánh ra sao em mặc kệ, quản không nổi." Harry túm Choi Kwon Yoo đi về phía trước, "Hiện tại em phải lấp đầy cái bụng đã, từ đêm qua em chưa ăn gì, sắp chết đói tới nơi rồi."

"Thằng nhóc thúi này!" Choi Kwon Yoo sờ sờ tóc Harry, "Sau này đừng có như thế nữa, nếu không phải Sang Hyun nói em ở nhà, ba đã thật sự lật tung cái Seoul này lên rồi."

"Em biết rồi mà, anh đừng nói nữa! Anh Sang Hyun vừa mới lải nhải xong, không cần anh nhắc thêm một lần nữa đâu, đáng thương cho cái lỗ tai của em lắm." Harry chun chun mũi, "Đúng rồi, chị dâu tương lai đâu, sao không thấy chị ấy thế?"

"Cơ thể Ji Jeong không thoải mái, hình như bị cảm, cần nghỉ ngơi nên ở nhà rồi."

"Có sao không thế? Cảm mạo không phải chuyện nhỏ đâu, có khi lại bất ổn đấy." Harry nhớ lại lúc học đại học trải qua một trận ốm nặng, lòng vẫn còn sợ hãi, lúc đó cậu còn xém bị Merlin triệu kiến, quả là chuyện cười cho người đời mà.

"Không sao, bác sĩ cũng tới khám rồi, nghỉ ngơi tốt một chút thì sẽ không có chuyện gì." Choi Kwon Yoo lấp đầy cái khay bằng mấy món Harry thích rồi đưa cho cậu. "Ăn đi, không phải em đang đói sao?"

"Cảm ơn anh hai, vẫn là anh hai của em thương em nhất!" Ở tiệc rượu không cần phải cảnh giác lại có thể ăn những thứ mình thích, Harry cảm thấy thỏa mãn vô cùng. "Vợ tương lai không tới, thế ba vợ tương lai đâu rồi?"

"Không biết, vừa nãy anh có nhìn xem, đại khái là đã đi chào hỏi mấy người quen." Choi Kwon Yoo nhún nhún vai. Anh phát hiện Harry thật sự đói bụng, không rảnh lo cho hình tượng chàng trai lịch lãm nước Anh mà ăn đến miệng dính đầy dầu mỡ. Anh cười khúc khích, đầu tiên lấy một ly nước nước cam, sau đó rút khăn tay của mình ra, lau lau miệng hộ đứa quỷ nhỏ đang ăn ngấu nghiến này.

"Cảm ơn anh."

"Em không phải là thám tử, em chỉ là một thằng quỷ nhỏ thôi." Choi Kwon Yoo nhéo nhéo chóp mũi Harry, sủng nịch cười cười.

Không ai trong hai người biết rằng một màn thân thiết này đều rơi vào mắt của chàng trai toàn thân màu đen với chiếc mặt nạ bạc đứng dưới bóng hành lang trên tầng hai. Anh nhìn Choi Kwon Yoo đang thân mật ôm chàng trai lục bảo cười cười nói chuyện, không tự chủ nắm chặt hai tay, hai con ngươi xám xanh toát ra vài tia giận dữ.

"Đang nhìn gì thế, Draco?" Một giọng nữ thanh thúy cất lên từ phía sau chàng trai, một đôi tay quấn lên eo anh. "Harry Potter? Đại thám tử kia sao? Cậu có hứng thú với anh ta hả?"

"Nếu không có việc gì thì đừng suy nghĩ lung tung."

"Đâu quan trọng là cậu có quan tâm hay không, miễn người cậu không để ý "người" của tôi được rồi, tôi cũng không để ý đâu. Harry quả là một cậu bé dễ thương, ngoại hình tính cách đều đáng yêu, rất thu hút ánh nhìn, phải không?"

"Cô gặp qua cậu ấy rồi?"

"Đúng vậy, hôm qua lúc đi xem lễ phục có hàn huyên vài câu."

"Không có gì bất thường chứ?" Giọng nói của người đàn ông đeo mặt nạ trầm thấp, có phần hơi lạnh đi, ngữ điệu có đôi phần cứng nhắc vốn có của người Anh nói tiếng Hàn. "Đừng lơ là. Theo tôi biết, cậu ấy là một trong những điều tra viên chính về vụ án của Song Jeong Hyuk."

"Thế thì sao, Draco? Song Jeong Hyuk không phải là do tôi xuống tay, có gì phải lo lắng đâu. Nếu anh ta tìm tôi, tôi chỉ cần ăn ngay nói thật. Chẳng lẽ người của tôi bị giết, tôi phải chịu trách nhiệm. Chậc, cũng thật là. Lại nói, kiện tôi là chuyện dễ dàng hả?" Song Seon Mi cười khẽ một chút, đôi tay xoa xoa mặt nạ chất bạc lành lạnh.

"Cô không đến Cục cảnh sát nhận lại thi thể."

"Bọn họ còn chưa tìm được đầu của Song Jeong Hyuk, tôi tới làm gì? Không phải sẽ giống như chột dạ, chưa đánh đã khai sao. Tôi không có ngu ngốc, sẽ không làm ra việc ngu xuẩn như vậy."

"Nói đúng lắm."

"Nhưng hôm qua, lúc nói chuyện với vị thám tử đáng yêu kia, tôi phát hiện ra một điều rất thú vị."

"Cái gì?"

"Về mặt tình cảm, có lẽ cậu ta bị tổn thương rất nhiều."

Thân thể chàng trai đeo mặt nạ kia căng cứng một chút, "Chính cậu ấy nói vậy sao?"

"Cũng không phải, tôi chỉ thuận miệng nhắc tới rằng anh ta rất giống với người cậu yêu đã từng nói với tôi, thế là ngay lập tức hồn xiêu phách lạc. Chà, không biết cô gái nào lại không có mắt, đi tổn thương một cậu bé dễ thương như thế."

"Cô đau lòng sao?"

"Tất nhiên rồi, tôi rất thích anh ta, thật sự rất giống đứa em trai bé nhỏ."

"Hừ, gặp qua một lần đã thích sao." Chàng trai mang mặt nạ vô cảm đẩy Song Seon Mi đang bám dính trên người mình ra, đi lên lầu. "Đến giờ rồi, cô xuống đi."

"Draco à, cậu đang ghen tị hả? Chẳng lẽ đã yêu tôi rồi sao?"

"Về sau đừng nhắc lại loại chuyện nhàm chán vô nghĩa này." Chàng trai dừng chân, xoay người lạnh lùng nhìn cô gái đang đùa bỡn anh, chậm rãi nói. "Trừ bỏ người tôi yêu, bất kì ai cũng không thể lấy được trái tim tôi, điểm này mong đại tiểu thư đây nhớ kỹ."

"Được rồi, tôi giỡn thôi." Song Seon Mi bước nhanh đến bên cạnh chàng trai, thân thiết ôm ôm cánh tay anh, "Aida, ai có thể tưởng tượng ra, đại nhân Rosemary lãnh khốc vô tình của chúng ta lại là một mầm cây si tình chứ."

"Không phải giống cô sao, tiểu thư Song Seon Mi tàn nhẫn độc ác? Yêu một người gần mười năm trời, lại giấu trong lòng không nói ra, ai tin được điều này chứ?"

"Tôi không giống cậu, Draco. Tôi cùng anh ấy... Từ lúc bắt đầu đã không chung đường rồi, cảnh sát bắt cướp lúc nhỏ chúng tôi chơi rất nhiều, không ngờ lúc trưởng thành, cái trò ấu trĩ ấy lại biến thành sự thật." Song Seon Mi cười khổ một chút, "Đến hiện tại tôi vẫn không rõ, gặp lại anh ấy có phải là nghiệt duyên hay không."

"Đừng hao tổn tâm trí vào những chuyện mơ mơ hồ hồ như vậy, nghĩ nhiều của vô ích. Những thứ đã được ông trời định sẵn, vậy thì cứ thuận theo tự nhiên đi."

Tiệc rượu khai màn vào đúng lúc tám giờ, Song Seon Mi một thân váy voan xẻ cổ chữ V đỏ cam hài hòa xuất hiện, lập tức trở thành tâm điểm của mọi người. Trước tiên, cô đứng trên bục chủ tịch đọc bài phát biểu cảm ơn các vị khách quý ở mọi nơi đã dành thời gian quý báu đến tham dự tiệc rượu, sau đó tuyên bố bữa tiệc chính thức bắt đầu.

Harry trốn ở một góc tối không quá nổi bật, trên tay là ly nước cam, đôi ngọc lục bảo lóe sáng quét toàn bộ hội trường. Ngay lúc Song Seon Mi lên bục nói chuyện, cậu cảm giác được có một ánh mắt nóng bỏng luôn theo dõi mình, bất kể cậu đi đâu, ánh mắt kia liền theo tới. Nhưng khi cậu xoay người lại lập tức biến mất, đến cảm giác cũng không còn nữa. Harry nhớ tới ý nghĩ kia của Song Seon Mi, trong lòng bất giác trở nên hồi hộp.

"Trốn ở đây ngẩn người làm gì thế?" Choi Kwon Yoo sau khi đã chào hỏi qua người quen, lôi lôi kéo kéo Kim Sang Hyun đến bên cạnh Harry.

"Aida, loại tiệc này thật sự không hợp với em." Harry thiếu kiên nhẫn nới lỏng cà vạt, "Một đám người dối trá, chỉ biết xu nịnh là giỏi." (*)

Lời của ZIC: Chỗ (*), raw là "一个个都那么虚伪,看人下菜碟。", qt là "Một đám đều như vậy dối trá, xem người hạ đồ ăn đĩa." nó có nghĩa chỉ những cấp dưới khi đi ăn trên bàn nhậu với sếp lớn rồi nhìn người ta ăn cái gì sẽ ăn theo rồi khen để lấy le ấy.

"Nói hay lắm!" Kim Sang Hyun tựa đầu lên vai Harry, dùng giọng nói chỉ đủ để ba người bọn họ nghe được, "Này, vừa rồi anh với Kwon Yoo nhìn thấy một người rất thú vị đấy."

"Ai thế?"

"Một người thân lễ phục đen mang mặt nạ màu bạc." Choi Kwon Yoo khoa tay múa chân một chút, "Người kia cao tầm 1m9, dáng người gầy, mái tóc dài ngang lưng ánh màu bạch kim dưới ánh đèn. Tụi anh không nhìn rõ mắt người nọ, nhưng có thể chắc rằng anh ta không phải người Hàn."

Harry vừa nghe xong, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, bất giác lùi về sau hai bước, lảo đảo một hồi phải dựa vào người Kim Sang Hyun vội vàng tiến lên đỡ mới miễn cưỡng mà đứng vững vàng.

"Em bị làm sao thế?"

"Anh Kwon Yoo, anh thấy người kia ở đâu?" Đem chai nước trái cây trong tay đưa cho Kim Sang Hyun, Harry bắt lấy cánh tay Choi Kwon Yoo, nôn nóng hỏi, "Anh có biết người nọ hiện đang ở nơi nào không? Hả?"

"Từ từ, đừng kích động, bình tĩnh nghe tụi anh nói này." Choi Kwon Yoo cùng Kim Sang Hyun vội vàng nắm lấy cánh tay Harry, giúp cậu ổn định hơi thở. Bọn họ chưa từng thấy một Harry thất thố như thế, ủ rũ như thế. "Em biết anh ta là ai phải không?"

Harry hít một hơi thật sâu, cố gắng làm mình bình ổn, chờ tâm tình trở lại bình thường, dựa lưng vào bức tường phía sau, mới chậm rãi mà nói, "Mặt nạ màu bạc, tóc dài màu bạch kim, người nước ngoài. Anh Sang Hyun, cả ba điểm này đều giống cả, nếu em không không lầm, anh ta chính là người ba nhắc đến..."

"Người có mật danh là Rosemary!"

"Không sai."

Harry cười khổ một chút, trách không được vừa rồi cậu luôn cảm thấy có người âm thầm nhìn mình, trách không được cảm thấy ánh mắt kia rất quen thuộc, không nghĩ tới, thật sự lại là anh ấy. Có điều, cậu biết dù hiện tại có ra ngoài đuổi theo cũng sẽ không thể tìm thấy tung tích người kia, cách đã lâu vậy rồi, người thường còn có thể đi được rất xa, đừng nói đến việc Draco đã có Giấy chứng nhận đã tốt nghiệp độn thổ. Bọn họ đều thành niên rồi, lo gì về cái Bộ pháp thuật kia sẽ phát hiện chứ, có thể tự do sử dụng thần chú. Harry tin rằng dù đũa phép có bị tiêu hủy đi nữa, Draco vẫn có thể phép thuật không đũa và không lời nói do đích thân Severus Snape truyền lại. Harry thở dài một hơi, cảm thấy mình lo lắng cho cái vị kia là thừa rồi, sợ cậu ấy không quen ở chung với thế giới Muggle quá là thừa thãi, chỉ xét việc cậu ấy có thể ung dung nhàn nhã mà dạo quanh chốn này, đại khái là đã khiến Song Seon Mi giảo hoạt như hồ ly kia phủ phục dưới gấu áo chùng của cậu ấy rồi.

"Harry..." Kim Sang Hyun cùng Choi Kwon Yoo lo lắng nhìn cậu, "Em... Em ổn không đó?"

"Không có gì, nơi này buồn chán quá, hai anh dẫn em ra ngoài chút đi."

"Vậy thì đi cùng nhau đi, dù sao tụi anh cũng rảnh mà."

Nhận ra lý do khiến tâm trạng Harry chùng xuống có lẽ liên quan đến Rosemary kia, cả hai ăn ý mà không truy hỏi điều gì, chỉ lặng lẽ đi theo Harry ra khỏi hội trường, tiến vào vườn hoa khách sạn Song. Một bất ngờ to lớn chờ đợi khi vừa bước vào khu vườn nhỏ kia. Cả ba người đồng thời sững người. Cách đó không xa, chàng trai lễ phục màu đen đứng đó, dưới gốc cây lớn nhất, mắt nhìn lên bầu trời đêm xanh thẫm...