Trong văn phòng hiệu trưởng.
Snape phẫn nộ chất vấn cụ già trước mặt: “Harry hiện tại rất nguy hiểm, vì sao không thể ngưng hẳn trận đấu?” Dumbledore đã không còn vẻ ung dung như trước, cụ rảo bước trên mặt đất.
“Không, Severus, mặc dù tình huống này không thể đoán trước được, nhưng mà anh cũng biết đấy, đây đã là chuyện không thể vãn hồi.”
“Chẳng lẽ còn phải đẩy Harry ra, dẫn dụ chủ hồn?” Snape tới gần cụ.
“Tiểu thư Clinton từng tiên đoán, Harry sẽ không có việc gì...”
“Biến con mẹ nó lời tiên đoán!”
“Severus!”
Dumbledore nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang căm phẫn và đau thương, “well, tôi hiểu.” Snape đã sớm biết kết quả sẽ là như vậy, hắn chỉ muốn nhìn xem cụ già này có thật sự sẽ hy sinh một số sự vật vì lợi ích lớn hơn hay không mà thôi, kết quả vẫn là như thế.
“Severus, chúng ta sẽ mai phục ở nơi đấy, còn có, thực xin lỗi.”
Không, không cần xin lỗi.
Snape mặt không chút thay đổi xoay người rời đi, đi vào hầm lại đứng ngồi không yên hồi lâu, cuối cùng hắn đứng trước lò sưởi: “Malfoy trang viện!” Một ánh sáng xanh lục qua đi, bên trong khôi phục lại yên tĩnh vốn có.
Tình cảnh ‘Kẻ Được Chọn Harry Potter sau khi bị thương được giáo sư Snape ôm đến bệnh thất’, đến nay vẫn còn đọng lại trong đầu đám học trò Hogwarts.
“Đây quả thực là đang nằm mơ mà!” Giáo sư Snape chán ghét Harry Potter nhất sao lại trở thành người quan trọng nhất của Harry chứ?
Trên bàn cơm, trên tay mỗi người là tờ Nhật Báo Tiên Tri, thỉnh thoảng có một số người dùng vẻ mặt vặn vẹo nhìn về phía cậu bé đang im lặng dùng bữa sáng trên bàn Gryffindor. Ron và Hermione liếc nhìn nhau một cái, cuối cùng Ron nuốt nước miếng, ấp úng hỏi: “Ah, Harry, mình muốn hỏi, bồ và giáo sư Snape khi nào thì như thế, ưm, thân thiết như thế?”
Hiển nhiên cách diễn đạt ấy làm Ron rất khó tin tưởng. Harry dừng động tác lại, nhìn về phía bạn tốt: “Mình nghĩ nơi này không thích hợp...”
“Harry Potter! Làm sao mày dám?”
Một giọng nữ sắc nhọn vang lên khiến đám người đang hóng chuyện càng thêm chú ý đến hai thân ảnh kia. Amy Clinton đã không còn chú ý đến dáng vẻ cái gì nữa, đem tờ báo quăng tới bên chân Harry, mở ra hình ảnh Snape ôm cậu được đăng rõ ràng ngay giữa tờ báo.
Tiếng ồn ào trong đại sảnh nhỏ xuống dần, đám học trò hoặc tò mò hoặc hóng chuyện duỗi thẳng lỗ tai lên nghe.
“Mày là thứ đê tiện, sao mày dám? Mày làm sao cám dỗ được giáo sư Snape? Chẳng lẽ bản lãnh trên giường của mày thật sự tốt như vậy?” Một câu nhấc lên ngàn tầng sóng gió.
Harry đầu tiên là luống cuống đối mặt với lời sỉ nhục của cô gái cùng đủ loại sắc thái đánh giá ở chung quanh, Ron và Hermione thậm chí không thể tin nổi mà sợ hãi la lên.
“Merlin, tiểu thư Clinton, chị đang nói bậy bạ gì vậy?”
Đám người nhiều chuyện đến mãnh liệt, đặc biệt là mấy lời bóng gió bên Slytherin khiến Harry không thể giấu mình đi chỗ nào, bắt buộc bản thân bình tĩnh, lạnh lùng nhìn cô gái bởi vì ghen tị mà vẻ mặt vặn vẹo méo mó ở trước mắt: “Tiểu thư Clinton, xin hãy thu hồi mấy lời vũ nhục của cô lại, còn nữa, xin đừng can thiệp vào chuyện riêng của tôi!”
“Chuyện riêng? Mày là thứ không biết xấu hổ!”
Cô gái đột nhiên công kích khiến Harry không cẩn thận mà ngã ra sau, theo bản năng muốn bảo vệ bụng, chỉ là có một bóng người so với cậu còn nhanh hơn đã ôm lấy cậu vào lòng.
“Tê ——” Nguyên lai người đó là Snape, ánh mắt lạnh như băng của người đàn ông đâm thẳng vào người của Amy Clinton cùng với đám học trò vây xem chung quanh.
Harry vẻ mặt tái nhợt dựa vào người Snape, cậu thiếu chút nữa thì...
Snape đến làm bầu không khí hạ xuống tới mức đóng băng, giọng nói của hắn quanh quẩn trong đại sảnh càng trầm thấp hơn so với trước đây: “Cô Amy Clinton, có ý định thương tổn bạn học, Ravenclaw trừ 100 điểm.” Merlin chứng giám, hắn hiện tại rất muốn quăng một cái Avada cho ả ta.
“Không, giáo sư, thầy không thể! Là nó làm học sinh mà dám dụ dỗ giáo sư!” Cô ta muốn danh tiếng của Harry Potter bị ô uế, sau đó...
“Hừ! Dụ dỗ? Đối với bạn đời của mình sao?”
“Cái gì?!”
“Merlin, tôi nghe thấy cái gì vậy nè?”...
Những thanh âm khác trong đại sảnh đã không nằm trong phạm vi lo lắng của Snape, lại liếc qua vẻ mặt không dám tin cùng dữ tợn của cô gái, hắn bồng Harry lên, “Những học trò khác không để ý đến an nguy bạn học, từng học viện khấu trừ 50 điểm!”
Thẳng đến khi Harry được Snape đưa tới văn phòng trong tầng hầm, cậu còn chưa tiêu hoá kịp, đến khi người đàn ông tách miệng của cậu ra, cố đút cậu uống độc dược. Harry đột nhiên cầm lấy bàn tay người kia, ánh mắt sáng bừng chưa từng có.
“Se.. Sev! Anh vừa nói gì? Là bạn đời sao?”
Tay Snape khựng lại một chút, hai lỗ tai đỏ ửng đầy khả nghi, “Không, em nghe lầm.”
“Không, sẽ không, anh đã nói như vậy!” Harry vui mừng giạng chân ngồi trên hai chân người đàn ông, mặt đối mặt với hắn, bằng khoảng cách gần kề ấy, cậu có thể thấy được tia sáng lấp lánh trong mắt hắn.
“Ha ha a... Ha ha...”
Cậu bé không ngừng cười ngây ngô, Snape đầu tiên là tức giận lườm cậu nhóc, nhưng rồi hắn bị ánh nước lóng lánh trong mắt cậu bé hấp dẫn. Như si mê mà tháo chiếc kính vướng víu của cậu xuống, xoa lên mí mắt ướt át kia.
“Khóc cái gì?” Qua hồi lâu mới phun ra một câu như vậy, thanh âm còn khàn khàn.
“Không, chỉ là vui vẻ quá.” Harry ngượng ngùng lấy tay chà lau, nhưng bị giữ lại. Ngây ngốc nhìn khuôn mặt người kia càng lúc càng tới gần, cho đến khi ánh mắt bị một mảng ướt át ấm áp phủ lên. Như tán thán lại như thở dài, cứ giữ nguyên tư thế như vậy, Harry mở miệng: “Cám ơn anh, Sev, cám ơn anh.”
Snape dịu dàng ngậm lấy môi cậu, tỉ mỉ liếm láp khiến con tim cả hai đều run rẫy, nụ hôn này có thoải mái, có yêu say đắm cùng với cảm kích. Vừa hôn xong, hai tay Harry nâng khuôn mặt kiên nghị của người đàn ông lên, nhìn vào hai mắt hắn: “Sev, từ sau khi yêu anh, ước mơ của em cũng chỉ có một cái như vậy mà thôi.”
Trong mắt người kia xuất hiện nghi vấn, Harry cảm thấy thật đáng yêu, cậu hôn lên mắt hắn, mũi kề mũi, “Em muốn một gia đình có anh.” Không đợi Snape trả lời, Harry cơ hồ vội vàng hôn lên đôi môi mỏng của hắn.
Hai mắt Snape khẽ nhếch lên, lông mi run rẩy của cậu cho thấy cậu đang bất an, hắn thở dài, kéo gáy Harry xuống làm nụ hôn thêm sâu sắc, lời nói tràn ra từ trong kẽ môi kề sát.
“Ta nghĩ... việc này không khó.”
Tay của Snape vói vào vạt áo cậu bé, vuốt ve làn da bóng loáng của cậu, Harry đầu tiên là run lên, chỉ là nghĩ đến việc mình đang mang thai, “Sev! Ưm... đứa con.” Tay Snape khựng lại một chút, tựa như bất mãn mà lẩm bẩm: “Em không biết sao? Nam phù thuỷ mang thai so với nữ phù thủy an toàn hơn, đứa nhỏ còn phải qua mười tháng nữa mới sinh ra.”
Snape ung dung giải thích, bàn tay cũng không nhàn rỗi dần cở bỏ quần áo cậu bé.
“Anh nói, mang thai cần đến mười ba tháng sao?”
“Ừ.” Chiếc lưỡi đảo qua hồng châu trước ngực khiến Harry không khỏi rên rỉ.
“Như vậy... Chúng ta tiếp tục, hử?”
Lần này là khẽ vuốt xe bên hông.
“Ư —— vâng, được...” Harry cuối cùng đem nỗi băn khoăn trước đó chôn chặt trong động tác dịu dàng của người đàn ông.