[Harry Potter Đồng Nhân] Thầy Tốt Bạn Hiền

Quyển 5 - Chương 154




Toàn bộ thời gian mang thai Harry không bị ảnh hưởng nhiều, dù có một thời gian tinh thần anh không tốt nhưng may mắn nó không kéo dài lâu.

Đám James như có thể mang cho Harry thêm sức sống, lúc ở cạnh chúng Harry cực kỳ vui vẻ, khiến hai tháng cuối không nên ra ngoài, Severus và Lucius dứt khoát bị Tom kéo đến nhà họ ở.

Giáo dục quý tộc của Lucius khiến cậu nhóc trưởng thành hơn, nụ cười ít đi, mà nhiều hơn là cái nhếch mép đã từng khiến Harry phản cảm. Harry cảm thán. Anh nhìn Lucius, một đứa trẻ sáng sủa lạc quan từng bước trở thành người thừa kế gia tộc Malfoy hoàn mỹ. Muốn trưởng thành thì phải mất đi một số thứ, có lẽ khi Lucius lớn lên, nhìn lại cuộc sống mấy năm nay thì hương vị chua xót ấy sẽ tràn ngập trong trí nhớ, sau khi lắng đọng sẽ trở thành một hồi ức tốt đẹp. Con người đều cần trưởng thành, như anh, hay cả như Lucius lúc này.

“Sao vậy?” Nhìn Harry đăm chiêu, Tom cúi người, “Không thoải mái sao?”

Harry lắc đầu: “Chỉ là thấy Lucius đã trưởng thành.” Vài năm nữa sẽ vào Hogwarts. Ở đó lại là một bắt đầu mới.

Tom khẽ hôn anh, không nói. Dạo gần đây Harry rất rảnh, dễ dàng suy nghĩ miên man, đôi khi anh sẽ giận Tom vô cớ, đôi khi sẽ nghĩ về điều gì đó rồi bật cười, lúc Ron tới thăm thì họ có rất nhiều đề tài để nói, vừa nhắc tới đã quên thời gian. Mỗi khi Tom ngồi cạnh nghe họ nói chuyện thì luôn có cảm giác hoảng hồn vì cuộc sống trước kia của Harry. Quá khứ phấn khích, đen tối, vui vẻ và đau đớn ấy, tư vị trong đó không phải ai cũng có thể trải qua.

Cuối tháng năm, họ chào đón đứa con đã mong chờ từ lâu. Đứa trẻ vừa sinh ra có nếp nhăn rất xấu, nhìn gầy teo yếu ớt, tiếng khóc lại cực kỳ lớn, Tom ôm đứa trẻ thật lâu không nói. Y phải mất một thời gian rất dài mới khiến tâm trạng kích động của mình lắng xuống. Đây là con của y và Harry, là đứa con mà họ đã mất giờ lại có được. Đây là… sự tiếp nối sinh mệnh của họ. Họ đặt tên cho thằng bé là Leslie Riddle.

Một đứa trẻ ra đời khiến người ta vui sướng, đám Lucius cực kỳ tò mò với em bé, Leslie được bọn nhỏ mong chờ, đôi khi Lucius còn xung phong nhận việc giúp Harry ôm em bé, đáng tiếc mỗi khi cậu nhóc ôm cục cưng dễ thương đều sẽ bị dọa bởi cơ thể mềm mềm của bé. Dù là hai đứa trẻ lá gan lớn như James và Sirius thì khi đối mặt với nhóc con này cũng mang theo hai tâm trạng vừa vui sướng vừa hoảng sợ. Trẻ sơ sinh rất nhỏ, nhìn thấy rất khó tin, đừng nói tới còn ôm nữa. Từ lúc James tò mò chọc chọc hai má Leslie rồi bé khóc, cậu không dám tới gần bé nữa. May mắn là khi đứa trẻ mở mắt, nét mặt cũng nảy nở, nhóc con trưởng thành rất nhanh, qua tháng đầu thì Lucius đã dám ôm bé. Tuy cái ôm của cậu nhóc khiến Leslie không thích vì quá cứng.

Harry chưa từng ôm trẻ sơ sinh lần nào, nhưng dù là lần đầu tiên anh cũng cực kỳ cẩn thận, với đứa con đã từng mất đi này, anh và Tom đều hy vọng quan tâm và yêu chiều hết sức. Tuy đứa trẻ mang họ Riddle nhưng Harry lại để Ron làm ba đỡ đầu của bé, Tom không có dị nghị nào.

Rốt cuộc Ron có dũng khí nói chuyện của mình với Molly, tuy lúc đang nói anh cực kỳ thấp thỏm nhưng thái độ lại cực kỳ kiên quyết. Harry không biết Ron nói gì, dù sao đến cùng, Molly cũng chấp nhận quyết định của Ron. Chỉ tiếc là, vì hạn chế không gian mà Molly họ không thể tới tham gia hôn lễ của Ron.

Kết nối hai thế giới lúc trước mất hiệu lực, Harry cố chạy qua không gian để tới đây, vì Harry tự giải quyết nên Hermione họ cũng không còn nghiên cứu nữa, mục đích hiện tại của họ chỉ là giữ liên hệ không bị gián đoạn, Harry và Hermione đều có dự cảm, nếu liên hệ bị gián đoạn thì rất có thể họ sẽ không liên lạc được nữa. Nên họ nhất trí quyết định, phải duy trì liên lạc thật tốt.

Ngày hôn lễ của Ron rất náo nhiệt, rất khó tưởng tượng người ít lời như Moody lại có nhiều bạn tới chúc mừng hôn lễ của cậu tới vậy.

Harry ôm Leslie ngồi một bên, có người nhận ra anh, vài người muốn anh ký tên. Anh đưa con cho Tom, sau đó nói chuyện phiếm với fan của mình. Mà người biết rõ thân phận Tom, đều nghẹn họng nhìn hành động đưa con cho Chúa tể Hắc ám của Harry. Họ không ngờ Chúa tể Hắc ám luôn lạnh lung lại kiên nhẫn ôm trẻ con, hơn nữa còn dỗ bé. Mọi chuyện vượt qua phạm vi thừa nhận của họ.

Nhưng mà, so với vài người không thể chấp nhận hành động của Chúa tể Hắc ám vào lúc này thì người trẻ tuổi xin chữ ký của Harry thong dong hơn. Trong mắt họ, hiện tại không có chiến tranh, có thể chào hỏi Tom phần lớn đều là chính khách, cầu thủ siêu sao Quidditch lại thu hút họ hơn đàn chính trị, nên trong số những người trẻ tuổi xin chữ ký Harry thì rất nhiều người dự bị trong đội quốc gia, ngôi sao lớn trước mắt mới là điểm chú ý của họ.

Tuy Harry đã lui về, nhưng Harry trẻ như vậy, có lẽ chờ con anh trưởng thành anh lại có thể tiếp tục trở lại sân đấu thì sao? Ai mà biết được, tương lai còn rất dài mà. Thế nhưng họ hiểu rõ, hiện tại hay thậm chí một thời gian rất dài trong tương lai nữa, không chỉ người nước Anh, mà rất nhiều người nước khác đều sẽ coi Harry là mục tiêu mà không ngừng nỗ lực.

Tom ôm con, nhìn Harry trò chuyện với người chung quanh, mỉm cười. Harry không muốn để lộ năng lực của mình trong mắt thế gian, đó là bài học từ chiến tranh, nó quá đắt giá, nhưng thế giới này không có chiến tranh, anh muốn sống theo một cách khác. Tuy là thế, kể cả ở đâu đi nữa thì Harry đều là một sự tồn tại bắt mắt. Hiện tại Harry có thể sáng sủa như vậy là chờ mong lớn nhất của họ, đôi mắt kia không hợp với đau buồn, chỉ phù hợp với ánh nắng rạng rỡ.

Hôn lễ Ron kết thúc, hai người về nhà, cả tối Leslie đều có vẻ rất vui, thậm chí hơn một giờ còn chưa định ngủ,  Harry nhìn đứa trẻ mỉm cười bất đắc dĩ lắc đầu.

Con không ngủ, Harry cũng cùng thức. Tom ngồi một bên, nhìn Harry dỗ con, ngọn đèn dần dần tối, bốn phía yên lặng, chỉ có tiếng cười trẻ con và tiếng nói nhẹ của Harry. Y ôm lấy Harry từ đằng sau, đặt cằm lên vai anh.

“Sao vậy?” Harry cầm lấy tay y.

Tom lắc đầu, chỉ yên lặng ôm anh, cùng nhau nhìn đứa con ngoan ngoãn nhưng không muốn ngủ trên giường. “Đứa nhỏ này có tinh thần như vậy, về sau thật sự có thể là một Gryffindor đấy chứ?” Tom nhìn Leslie đang thoải mái cười, tự suy đoán, rồi bật cười. Nếu vậy, sau này gia đình sẽ rất náo nhiệt.

“Gryffindor không tốt sao? Tôi thấy Gryffindor rất rất tốt đó.” Harry cúi đầu cọ con trai, “Đúng không cục cưng.”

“A…” Bé không biết nói gì, nhưng như ảnh hưởng bởi tâm trạng của ba, bé dùng bàn tay nhỏ vuốt vuốt ba mình.

Harry cười vui vẻ. Bị nhóc con này tra tấn đến mức không ngủ ngon được vài ngày, đôi khi Tom còn thấy tinh thần không tốt lắm, nhưng hiển nhiên, Harry cực kỳ thích thú.

“Mệt thì ngủ trước đi.” Harry vỗ vỗ y.

“Nhìn hai người cũng được.” Tom lắc đầu, nhìn Harry trêu nhóc con đáng yêu. Bé quá hưng phấn, thế nào cũng không chịu ngủ, Harry không để ý, Tom cũng nhìn theo.

Ánh trăng xuyên qua tấm màn cửa sổ mỏng bằng lụa, lưu luyến với ngọn đèn trong phòng. Tom nở nụ cười thản nhiên, nhìn một lớn một nhỏ đang chơi đùa. Thời gian dường như dừng lại vào giây phút này, hình ảnh ấm áp đó quá mức ngọt ngào, đây là cảnh mà y chưa từng dám hy vọng, dù có được cũng lo lắng sẽ có một ngày bị mất đi. Cảnh tượng tốt đẹp ấy suýt nữa đã chạy trốn khỏi tay mình, nay y càng muốn quý trọng bọn họ. Y nhìn một lớn một nhỏ, nghĩ trong lòng.

Bóng đêm dần bao phủ, mấy con côn trùng kêu ồn ào, ngọn đèn chợt lóe, Tom bắt đầu ủ rũ. Bất tri bất giác y tựa vào vai Harry ngủ.

Harry dịch y đến giữa giường, xoay người tiếp tục đùa với con trai.

Tom còn nắm một tay Harry, y ngủ rất ngon, mơ một giấc mơ rất đẹp. Trong mơ, y và Harry đang cười, họ đang chơi xích đu trong sân, vào chiều tối họ cùng ngồi trên xích đu, Harry tựa đầu vào vai y, hai người khẽ nói thầm gì đó.

Ánh chiều tà kéo dài bóng của họ. Rồi sắc trời dần tối, mọi thứ trong sân dần mơ hồ, y thấy mình và Harry rời khỏi xích đu, đi vào nhà, tay hai người nắm chặt.

Chung quanh tối dần, ngọn đèn trong phòng chiếu rọi, trở thành ánh sáng duy nhất trong màn đêm, dù đang ở sương mù, Tom cũng có thể nhìn rõ nhà mình. Hình ảnh kia rất đẹp… rất đẹp…

– Chính văn hoàn –