[Harry Potter Đồng Nhân] Mạt Thứ Băng Kỳ

Chương 81




Tiết trời cuối thu, cỏ cây trải khắp núi đồi bước vào thời kỳ úa tàn, những cơn mưa nhẹ nhàng vùi những bụi cỏ vào lòng đất. Harry mặc áo choàng màu đen, nước mưa uốn lượn trên mái tóc hơi dài rồi nhỏ xuống đất. Người đàn ông bên cạnh cao hơn cậu hẳn một cái đầu, mặc áo choàng có kiểu dáng y hệt, họa tiết tối màu thỉnh thoảng lóe lên vài tia sáng. Bọn họ im lặng đi theo ngõ nhỏ hướng về phía bên trái, tầm nhìn tức khắc mở rộng ra.

Trung tâm quảng trường có một tấm bia tưởng niệm chiến tranh, các ngôi nhà chung quanh đều để hoặc treo những quả bí ngô được gọt cắt thành mặt quỷ.

Harry sững sờ một lật, lật tức giận mình: “Cư nhiên là Halloween sao.” ….Chọn ngày hay ghê…..

Đây đại khái có thể coi là báo ứng đi? Ngày này 16 năm trước, anh ta hủy diệt cả nhà cậu, ngày này 16 năm sau, anh ta là người một nhà với cậu — tuy rằng đương sự cũng chẳng tình nguyện là bao.

Voldemort hiển nhiên cũng không để ý đến ngày tháng, cũng bị không khí ngày hội rõ ràng trước mắt đả kích, nhưng thứ lại càng hấp dẫn gã hơn chính là kiến trúc nơi đây, dấu vết ma pháp trên đó hết sức rõ ràng, bởi vậy gã có thể dễ dàng đoán được đây là kiến trúc ban đầu.

Khi đi đến trung tâm quảng trường, Harry cũng thấy bia tưởng niệm phát sinh biến hóa. Đó là một bức tượng ba người, một người đàn ông có mái tóc rối tung, mang kính, một người phụ nữ tóc dài, xinh đẹp và dịu dàng, còn có cả một bé trai nằm trong vòng tay bà. Trong lớp hơi nước dày đặc của cơn mưa, dung mạo của họ hết sức mơ hồ.

Harry lẳng lặng đứng lại. Mỗi lần đến đây, cậu đều dừng lại trước quảng trường trong chốc lát, nhưng chưa từng đến gần để nhìn. Hai người có tâm tình khác hẳn nhau lẳng lặng đứng ngắm phong cảnh, qua thật lâu sau, Voldemort mới mở miệng: “Tôi sẽ không hối hận.”

Harry lại nhìn trong chốc lát, gật gật đầu, xoay người đưa lưng về phía anh ta rồi tiếp tục đi về phía trước: “Cho nên tôi sẽ không yêu anh.”

“Yêu…… Sao……” Voldemort nhăn mày cười nhẹ, “Tôi chính là cái thằng bé không biết yêu trong miệng Dumbledore đấy~”

Bước vào khu nghĩa trang bên cạnh giáo đường. Đẩy cái cửa nặng ra, hai người cùng len vào. Một loạt mộ bia có màu xanh xám ánh bạc hiện ra, ánh mặt trời xuyên qua cánh cửa sổ thủy tinh đầy họa tiết của giáo đường, điểm xuyến thêm những vệt sáng màu đỏ, mà vàng và màu xanh lá lốm đốm lên mộ bia. Harry nhìn không chớp mắt, lật tức tiến sâu vào trong, con đường này cậu đã không thể quen thuộc hơn được nữa rồi.

Mộ của James và Lily Potter đều được làm bằng đá cẩm thạch màu trắng, thoạt nhìn có vẻ vô cùng rõ ràng trong cơn mưa. Thậm chí chưa cần lại gần, bọn họ đã có thể nhìn thấy dòng chữ trên mộ một cách rõ ràng.

James Potter

Sinh ngày 11 tháng 3 năm 1960, mất ngày 31 tháng 10 năm 1981

Lily Potter

Sinh ngày 27 tháng 3 năm 1960, mất ngày 31 tháng 10 năm 1981

Tử vong do tiêu diệt kẻ địch.

“‘Tử vong do tiêu diệt kẻ địch’…..” Giọng nói ưu nhã trầm trầm vang lên trong không khí tĩnh lặng, Voldemort nhìn thiếu niên bên cạnh đặt hoa và phép tránh nước tránh lạnh lên ngôi mộ, “Cái này nhất định là do Dumbledore viết.”

Harry nghe ra trong đó có thêm cả sự khinh thường, cũng không để ý. Theo một cách nhìn khác mà nói, cha mẹ cậu xác thực đã chiến thắng cái chết, cuối cùng chính là do Tử thần thẹn quá hóa giận mới mang hộ đi đến thế giới mà chúng thống trị thật sự. Nhưng trên thực tế, vô luận là họ hoảng sợ cái chết vạn phần, những vẫn chẳng hề sợ hãi nghênh đón tử thần, kết quả cuối cùng vẫn giống nhau thôi.

Bọn họ chết, không thể nghi ngờ gì nổi. Từ này về sau không còn liên hệ với thế giới này nữa.

Thiếu niên ngồi xổm xuống. Khom người, tay trái xẹt qua mộ cha, tay phải xoa xoa cái tên mẹ, chiếc nhẫn màu vàng lóe lên những tia sáng như hòa: “Con nghĩ người tình mà con lựa chọn nhất định sẽ khiến hai người không vừa lòng, nhưng con vẫn dẫn anh ấy đến đây. Tin tức tốt duy nhất đại khái là….Anh ta gả đến đi?” Câu nói chắc chắn là trêu chọc, lại bị cậu ta nói đến không một tia cảm tình nào, điều này khiến cho bàn tay đang nắm chặt đũa phép của Voldemort thoáng buông lỏng ra.

“Cứ để vậy nhé, xin hãy chúc phúc cho con….Cha, mẹ.” Cách thật lâu, cậu mới nói ra từ xưng hô cuối cùng ra khỏi miệng, trúc trắc vô cùng.

Voldemort chỉ đứng ở một bên, mắt lạnh mà nhìn, cho đến khi thiếu niên mắt xanh gian nan nói ra hai từ đơn này.

Đối với bọn họ mà nói, hai cái xưng hô này quá chi là bình thường, chưa từng xuất hiện trong từ điển của họ.

“Hận tôi sao?” Không biết vì cái gì, Voldemort đột nhiên lại hỏi như vậy.

Harry đứng lên, ánh mắt vẫn dừng ở hai cái tên trên bia mộ, trả lời không cần nghĩ ngợi, “Chẳng có gì đáng để hận cả.”

Voldemort dã nghĩ tới rất nhiều đáp án, thế nhưng lại không hề nghĩ tới có đáp án như vậy, nhất thời không biết nói sao. Harry nói thêm, “Không đủ mạnh, nên chết, thế thôi.”

“…… Tôi bây giờ ngược lại rất hận cậu.” Không có cách nào đáp lại tình cảm phức tạp trong lời nói của thiếu niên, Voldemort rõ ràng lảng vội sang chuyện khác. Gã thật sự không thể lý giải suy nghĩ của cậu ta. Có lẽ lời tiên tri kia đã trở thành sự thật, kẻ có thể đả bại mình, thật sự chỉ có thể là cậu ta.

“Có yêu thì ắt có hận, đây là hai loại tình cảm cực kỳ giống nhau.”

Bốn mắt nhìn nhau. Đôi mắt màu đỏ có hàm chứa sự tức giận, giữa đôi mắt màu xanh lục bình tĩnh không gợn sóng phảng phất giống như lửa đỏ hừng hực được dấy lên, dần dần bị cái hồ sâu bao phủ. Cuối cùng, Voldemort dời tầm mắt đi trước.

“Trận đánh cược lúc trước, tôi sẽ không thua đâu.”

“Ừ, thế thì tính là tôi thua cũng được.” Harry nhợt nhạt gợi khóe miệng lên,“[Quy tắc chiều vợ của gia tộc Potter] điều 2: Bà xã đại nhân luôn luôn đúng, đúng là đúng, sai cũng là đúng.”

“…………” Tôi không tức giận tôi không tức giận tôi không tức giận……

Như vậy cũng rất tốt, Harry nghĩ. Bọn họ cũng không thích hợp với cái loại tình cảm triền miên sầu bi, yêu đương tha thiết da diết. Cho tới nay bọn họ đã luôn sống một mình, đã sớm không quen với độ ấm của người thường. Cho nên, như bây giờ, là đã đủ rồi.

Lại là một trận im lặng. Giống như qua một hồi lâu, Harry đột nhiên nắm lấy tay gã, ngửa đầu lên nhìn sâu vào mắt gã: “Đừng để ý. Thế giới này vốn là thế giới mà người ta không thể sống cô độc một mình, tìm kiếm đồng bạn cũng không phải là yếu đuối, chỉ là bản năng mà thôi. Là thần thì mới cô độc, ta cũng đừng nên đề cao mình quá.”

Nắm chặt tay nhau, hai chiếc nhẫn cho nhau sự ấm áp.

Trời có lẽ đã lạnh, nhưng bọn họ lại chẳng có cảm giác lạnh.

Bọn họ chỉ là đã quên mất cách khiến cho bản thân mình ấm hơn.

Cho nên một kẻ dùng vài thập niên để cố gắng làm tổn thương người kia, khinh thường người kia, chỉ muốn hung hăng đạp người kia xuống dưới gót chân mình; một kẻ thì lựa chọn tiếp tục cõng cái trọng trách của mình trên lưng, yên lặng bảo vệ những thứ chẳng tính là nhiều thuộc về mình.

Nhưng thật ra, trên người bọn họ đều đầy rẫy vết thương, đều gương nang múa vuốt với miệng vết thương và cố nở một nụ cười dữ tợn trong không khí lạnh lẽo.

Cho nên vận mệnh mới cho bọn họ một giao điểm, cho bọn họ vào một ngày nào đó, có thể lưng tựa lưng sưởi ấm cho nhau, hơn nữa, không để cho miệng vết thương của đối phương trải rộng hơn nữa.

Hai bên đều bị bắt phải giao triền, từ nay về sau sẽ không còn lý do để tách ra nữa.

A, bạn tin tưởng vận mệnh chứ?

Nếu bạn nói không tin vận mệnh, thì bạn sẽ giống như bất luận kẻ nào sẽ cũng đều mù quáng e ngại tương lai phía trước. Liều mạng đấu tranh với ý nghĩ muốn thay đổi đầy tuyệt vọng, nhưng thật ra vận mệnh đã đi trước một bước bố trí một cạm bẫy hoàn hảo rồi, cuối cùng bạn cũng sẽ phải cam chịu suốt một đời thôi.

Tôi thì tin, cho nên không đấu tranh, chẳng phản kháng, cũng chẳng thèm để ý. Tôi chỉ tiếp tục làm công việc của mình, và tin chắc rằng, mọi thứ cuối cùng cũng sẽ có hồi đáp mà thôi.

.:: Hoàn::.

Lời edit: Chúc mừng Mạt Thứ đã hoàn thành, sau những tháng ngày dài lê thê cuối cùng cũng có thể viết xuống chữ “Hoàn” cho Mạt Thứ, thật sự hết sức hạnh phúc.

Cám ơn các bạn đã theo dõi và ủng hộ Mạt Thứ, sau này tớ sẽ cố gắng Tổng beta và re-up lại để Mạt Thứ được hoàn thiện hơn. Mong các bạn sẽ ủng hộ tớ ở những bộ truyện tiếp theo!

Phùng Điệp – 18/02/2013 – 27/12/2015

Mạt Thứ Băng kỳ – Hoàn