[Harry Potter] Chuyện Bí Mật Của Lâu Đài

Chương 4: Cứu Thế Chủ Choáng Váng




EDITOR: YUKI

BETA: BĂNG

- o0o-

Vị phu nhân xinh đẹp an ủi Harry một lát, sau đó xoay người rời khỏi phòng. Hiện tại, Harry biết được nơi cậu đang ở được gọi là lâu đài Slyfimir, còn vị phu nhân xinh đẹp ban nãy là Watts Rey Slytherin!

Cậu chưa bao giờ nghe qua cái tên như vậy.

Harry thở gấp, cậu nghe thấy bà ấy nói rằng những người bạn đồng hành của cậu đã tỉnh, và hiện tại họ đang làm khách trong lâu đài, mà cậu thì được yêu cầu phải cho nghỉ ngơi...... không! Cậu không cần!

Cụ Dumbledore còn chưa biết chuyện Snape là một Tử Thần Thực Tử xấu xa, hơn nữa...... trước mắt nơi này là địa bàn của Slytherin...... người phụ nữ kia là một Slytherin chân chính! Điều này thật sự rất đáng sợ...... có phải...... có phải cậu đã bị Voldemort bắt lại rồi không? Những vấn đề này khiến Harry bối rối, lo lắng và sợ hãi, nhưng cậu lại cảm thấy chính mình không nên cảm thấy sợ hãi vì điều này...... đúng vậy, cậu không nên sợ hãi!

Dựa vào cái gì mà cậu phải sợ hãi, tại sao phải sợ hãi? Đó không phải là lỗi của cậu!

Hơi thở của Harry dần dần bình thường trở lại, nhưng nhịp tim của cậu lại đang đập nhanh hơn, và tầm nhìn của cậu dần dần trở nên rõ ràng hơn sau khi mang kính vào. Cậu biết rằng hiện tại mình cần phải rời đi...... đúng vậy, cậu không thấy ai đang giám sát mình, điều này có nghĩa là...... cậu có thể rời khỏi đây?!

Đúng vậy,cậu cần phải rời khỏi đây, sau đó tìm được Dumbledore! Nếu...... đây đúng là chỗ của Dumbledore, cậu nhất định sẽ tìm được Dumbledore!

Duỗi tay sờ sờ vào bên cạnh, cậu hy vọng có thể tìm được áo choàng tàng hình của mình, nhưng mà...... cậu phải thất vọng rồi, không thấy áo choàng tàng hình đâu cả...... đó là những gì mà ba đã để lại cho cậu...... trong lòng Harry cảm thấy rất đau khổ, hiện tại cậu rất muốn lao ra ngoài đi tìm Voldemort sau đó giết chết hắn ta, nhưng cậu không có năng lực này...... cậu không có khả năng để làm được chuyện này!

Hai tay cấu chặt chiếc khăn trải giường, Harry thở phì phò nặng nề, đôi mắt thì cứ không ngừng tìm kiếm xung quanh, giống như đang tìm một lối ra...... không phải cửa, mà là cái gì đó khác...... cửa sổ, hoặc là...... cái khác......

Cạch.

Cánh cửa đượcmở ra.

Một cậu bé trai mới chỉ có năm sáu tuổi bước vào, trong tay còn ôm một bông hoa bồ nhung.

"Anh tỉnh rồi?" Cậu bé nhìn Harry từ trên xuống dưới, sau đó cây cỏ nền giống như nhung cho Harry: "Tặng cho anh."

"Ừm...... cảm ơn." Harry theo phản xạ cầm lấy cây cỏ nền và nói lời cảm ơn. Sau đó cậu nhận ra rằng đây không phải là điều cậu muốn nói: "Đây...... là chỗ nào? Còn nữa, em có nhìn thấy một người tên là Snape không?"

"Snape? Người đàn ông đen như mực kia có phải không? Nhưng mẹ em nói phải ở chung hòa thuận với người đàn ông đó, cả anh và ông cụ kia nữa." Cậu bé nói với vẻ mặt vô cảm, nhưng giọng điệu thì rất bất đắc dĩ: "Em đến đây để dẫn anh đi gặp bọn họ, đi thôi."

Cậu bé lạnh lùng này không giống như một cậu bé năm sáu tuổi bình thường, ít nhất nó không có...... cảm giác tùy hứng, hơn nữa khi nói chuyện cũng không nói lắp hay nói không rõ, Harry lập tức cảnh giác, có lẽ đây không phải là một cậu bé...... cậu đã được học về độc dược giảm tuổi, như vậy...... có phải là uống nó xong có thể khiến cơ thể biến nhỏ lại? Cho nên...... đây là một người trưởng thành đã uống độc dược?! Cậu không xác định được, cũng không dám xác định, chỉ có thể thật cẩn thận, từ từ đi theo sau lưng cậu bé.

Lâu đài này có chút quen thuộc.

Harry cảm thấy nghi ngờ, nhưng lại không dám mở miệng hỏi, chỉ có thể yên lặng đi theo phía sau cậu bé và bước về phía trước.

Cậu bé này rất đẹp, cậu không thể không thừa nhận, mái tóc màu đen, đôi mắt đen, khuôn mặt hơi tròn trịa, còn có ngũ quan cân đối, nếu...... nếu cậu bé không phải là đứa trẻ bên phía Voldemort, thì có lẽ cậu sẽ rất thích đứa nhỏ này....... Harry nghĩ như vậy, sau đó nắm chặt đũa phép ở trong tay.

Harry biết, cậu sẽ không động thủ với một đứa trẻ năm sáu tuổi, nhưng cậu muốn cảnh giác từng giây từng phút, có lẽ cậu sẽ...... bắt cóc đứa nhỏ này, sau đó chế tạo cơ hội trốn thoát. Đúng vậy, cậu cần phải trốn thoát!

"Anh là người đầu tiên ngoại trừ mẹ của em có thể nói chuyện với em đó." Cậu bé đột nhiên lên tiếng khiến Harry sửng sốt, nhưng cậu bé cũng không để ý đến điều đó, tiếp tục nói tiếp: "Vì vậy em sẽ nói với mẹ, cho mấy bọn anh ở lại."

"Cái...... Cái gì?" Harry bất ngờ, cậu nghĩ tới phu nhân xinh đẹp kia.

"Cho bọn anh ở lại." Tốc độ nói chuyện của cậu bé rất nhanh: "Chẳng lẽ bọn anh muốn ra bên ngoài, muốn bị giáo đình bắt được và thiêu chết sao?"

"Không......ý anh là, điều đó là không thể! Muggle không thể thiêu chết Phù thủy. Đây là điều mà mọi người đều biết rõ......." Harry rõ ràng nhớ là chính cậu đã từng viết qua luận văn về vấn đề này: "Ngọn lửa...... cũng không thể tổn hại đến phù thủy...... điều này......"

"Nếu mất ma lực thì sao?" Cậu bé lạnh lùng nhìn Harry một cái: "Hoặc là, bị giam giữ? Đương nhiên, nếu chỉ là một đứa trẻ thì không cần nghĩ đến mấy cái này, chỉ cần một cú đấm đó có thể làm nát sọ của nó." Cậu bé vô cảm nói hết những lời này, Harry nghe thấy rất khiếp sợ...... có lẽ đây là cách giáo dục của Tử Thần Thực Tử? Harry đoán vậy.

Cậu bé không nói nữa, chỉ chậm rãi đi về phía trước, Harry đi theo cậu bé.

Sau khi đi qua một đoạn cầu thang, cuối cùng họ cũng đi đến một nơi rộng rãi hơn, mà nơi rộng rãi này cũng là đích đến của họ.

Cậu bé duỗi tay đẩy cánh cửa trước mặt ra, Harry đi theo sau cậu bé, sau đó cậu ngây người...... Giáo sư Dumbledore...... còn có Snape nữa?! Mà người phụ nữ cậu nhìn thấy lúc mới tỉnh dậy cũng đang ở đây.

"A, Harry, con đã đến rồi!" Cụ Dumbledore mỉm cười: "Mau tới đây, vừa lúc chúng ta có chuyện muốn nói với con."

"Giáo sư Dumbledore...... con cũng có chuyện muốn nói với thầy." Harry khẩn trương nắm chặt nắm tay và đi đến trước mặt họ, cậu bé vẫn luôn ở bên cạnh cậu không biết từ lúc nào đã đi đến bên cạnh người phụ nữ kia.

"Được rồi, Harry, trước tiên chúng ta hãy nói...... a, chuyện này quả thật rất thú vị." Cụ Dumbledore chớp chớp mắt, một tia vui vẻ lấp loé trong đôi mắt xanh thẳm của ông: "Severus con trai của ta, thầy cảm thấy thế nào?"

"Chỉ có một mình ông cảm thấy thú vị, Albus," Giọng điệu của Snape mang theo một chút tức giận, "Còn nữa, tôi không phải là con trai của ông."

"Ồ, được rồi, được rồi." Cụ Dumbledore thờ ơ nhún vai nhìn về phía Harry: "Harry, tới đây, để ta giới thiệu với con." Ông chỉ người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi ở bên cạnh ông, dùng giọng điệu vui vẻ và tôn kính mầ trước giờ Harry chưa từng nghe qua: "Vị phu nhân này, là bà Slytherin...... Watts Rey Slytherin, và cậu bé đứng bên cạnh bà ấy....... là công tước Salazar Slytherin!"

Một lúc lâu sau Harry vẫn không có phản ứng gì.

Cụ Dumbledore vẫn luôn giữ tư thế giới thiệu hai người bên cạnh ông, chờ phản ứng của Harry, nhưng đợi rất lâu, Harry vẫn không có phản ứng gì.

"Có lẽ, Albus, Chúa cứu thế của ông đã đem tâm tư của cậu ta để lại ở năm 1994 rồi, tôi nghĩ vậy." Snape vui vẻ nói: "Có lẽ ông nên kiểm tra toàn diện cho cậu ta....... thật đáng tiếc, Poppy không có ở đây."

HẾT CHƯƠNG 4