[Harry Potter] Chuyện Bí Mật Của Lâu Đài

Chương 13: Rèn luyện hai đứa nhỏ




EDITOR: Yuki

BETA: Hara

- o0o-

Giáo dục trẻ con luôn là một vấn đề rắc rối, so với ngày thường đi học thì giáo dục trẻ nhỏ còn khó khăn hơn nhiều. Điều chế một lọ độc dược tuy khó, nhưng so với việc này cũng chẳng nhằm nhò gì. Cha nuôi nhỏ Harry thậm chí sẽ cảm thấy có một chuyện còn khó làm hơn so với điều chế độc dược, thì cũng đủ biết chuyện này có bao nhiêu khó khăn rồi, ít nhất là đối với Harry, và tất nhiên, Snape cũng không tốt hơn cậu được bao nhiêu.

Hiện tại, tòa lâu đài này được sửa tên là "Hogwarts", tất cả sách trong lâu đài đều được viết bằng xà ngữ. Có rất ít sách được viết bằng tiếng Anh cổ, tiếng Anh hiện đại —— và tất cả đều đang được Cậu bé vàng dịch mấy ngày nay, cho nên Snape không thể chịu đựng được điều này. Hắn thật sự rất khó chịu về điều này. Sách, có thể nói là người bạn tốt nhất của hắn, nhưng hiện tại, người bạn thân thiết này cần phải được giao tiếp qua với Potter trước rồi "Bọn họ" mới được tương thân tương ái nói chuyện với nhau, chuyện này khiến Snape cảm thấy rất khó chịu.

Nhưng mà Snape làm thế nào cũng cảm thấy không vui khi phải cần Cậu bé vàng thì hắn mới có thể tiếp xúc được với những cuốn sách mà hắn yêu quý —— độc dược và phép thuật hắc ám, đều là thứ mà hắn yêu nhất, tuy nhiên cũng vì nguyên nhân này nên khi hắn kêu Harry sao chép sách, mới phát hiện lâu đài này không gọi sách có chứa nội dung liên quan đến phép thuật hắc ám là phép thuật hắc ám, mà gọi chung là bạch phép thuật, chẳng qua một số phép thuật có tính công kích mạnh như "Lời nguyền chết chóc" thì được đặt ở một kệ sách khác.

Ngay từ đầu Snape cũng không muốn cho Potter tiếp xúc với những phép thuật hắc ám đó, nhưng đáng tiếc là hắn lại không hiểu xà ngữ, mà hắn thì cần có được những cuốn sách đó, cho nên, sau khi những phép thuật đó được Potter dịch ra xong, hắn mới ý thức được vấn đề này rất nghiêm trọng, ít nhất đối với Dumbledore mà nói thì đây là chuyện rất quan trọng.

"Không, Severus, ta không tính toán để Harry dùng ' lời nguyền chết chóc ' quyết đấu cùng với Voldemort." Dumbledore rất nghiêm túc nhìn hắn, trong đôi mắt xanh biếc tràn ngập yêu thương, "Nhưng ta cũng không cho rằng thằng bé có thể dùng 'Lời nguyền chết chóc' để lấy mạng của một ai đó," Dumbledore nhìn Snape, chú ý biến hóa rất nhỏ ở trên mặt của hắn, "Severus, ta nghĩ, cậu cũng cho rằng như vậy, có đúng không?"

"Hừ." Snape không có trả lời ông, chỉ là thở thật mạnh một hơi, biểu hiện hắn có một chút bất mãn đối với ông già Dumbledore này.

Dumbledore mỉm cười: "Ít nhất, thì thằng bé cũng hiểu những phép thuật hắc ám tà ác đáng sợ đó là chuyện như thế nào, có đúng không?"

Không thể không nói, ông già thông minh và có chút gian xảo này đã nói đúng về vấn đề quan trọng. Cái lời giải thích này cũng rất chính xác và vô cùng chính nghĩa. Chỉ một câu nói là gần như đã làm tất cả sự lo lắng của Snape biến mất —— không sai, cho dù chỉ là một đứa trẻ, nhưng Potter không phải là một đứa trẻ bình thường, cậu ta là Cậu bé vàng, cậu ta cần phải đánh bại Chúa Tể Hắc Ám, thậm chí...... Cậu ta gần mười bốn tuổi nhưng đã trở thành cha nuôi nhỏ của xà tổ! Thế nên, cậu ta không có khả năng cũng không thể sử dụng phép thuật hắc ám.

"Harry rất lương thiện," Dumbledore vuốt chòm râu của mình, "Thằng bé sẽ không tùy tiện sử dụng những phép thuật đáng sợ đó, Severus, điều quan trọng nhất bây giờ chính là dạy dỗ Salazar và huấn luyện Harry...... Còn có chính chúng ta nữa."

Đây là một cái thời đại tàn khốc, cái thời đại này Phù thủy sẽ không rút đũa phép ra để quyết đấu, ở thời đại này, bọn họ muốn tự bảo vệ mình thì nhất định phải nâng cao năng lực của bản thân.

Thật ra phép thuật một ngàn năm trước và phép thuật một ngàn năm sau vẫn có một số chỗ khác biệt, ví dụ cách phát ra pháp lực và cách niệm thần chú đặc thù, bởi vì thời đại, thói quen khác biệt cho nên nó trở nên khác biệt, nhưng một số chỗ khác biệt này cũng là nguyên nhân khiến cho các Phù thủy có thể nhanh chóng phát ra thần chú mà không cần sử dụng đũa phép —— pháp lực phát ra một năng lượng nguyên thủy càng phù hợp để sử dụng thần chú, cũng giảm bớt sự ỷ lại vào đũa phép.

Nhưng tương tự vậy, đũa phép không phải là thứ có thể có hay không muốn có là không muốn có, mỗi Phù thủy đều cần một cây đũa phép, bởi vì nó không chỉ là bạn đồng hành của Phù thủy, mà còn là đạo cụ dẫn đường cho ma lực của Phù thủy, nếu đó là một phép thuật vô cùng mạnh mẽ, thì một Phù thủy bình thường —— cũng chính là không thuộc về cái loại Phù thủy trời sinh có sức mạnh khủng khiếp như Salazar —— không có đũa phép dẫn đường thì rất dễ bị bạo động phép thuật.

Theo quan điểm này, hai Phù thủy trưởng thành, trong đó một người là Bạch Phù thủy vĩ đại nhất thế kỷ hai mươi, một người khác là Bậc Thầy Độc Dược trẻ tuổi nhất thế kỷ hai mươi, bắt đầu huấn luyện Harry —— phép thuật, bọn họ cần Harry học được thứ này, trong lúc học thực tiễn cũng sẽ có Salazar.

【 chuyện này rất dễ dàng. 】 Salazar nhìn những cuốn sách phép thuật đó, tùy tay ném chúng sang một bên, 【em đều biết làm hết. 】

【 nhưng em cũng phải tham gia huấn luyện. 】 Harry rất nghiêm túc cầm lấy cuốn sách và cất đi, "Saar, tiếng Anh của em không có nhiều tiến bộ, nhưng trước khi mẹ của em đi có nói qua, em cần phải trở về bộ tộc nơi mà em sinh ra, đạt được sự thừa nhận rồi mới có thể trở lại nơi này và kế thừa mọi thứ, bao gồm truyền thừa chủng tộc."

【 em biết. 】 gật đầu, Salazar nói rất nghiêm túc, đối với yêu cầu này y không thích nhưng cũng không từ chối, rốt cuộc đây là vấn đề về truyền thừa, mà truyền thừa đối với toàn bộ thế giới phép thuật mà nói và một sự tồn tại vô cùng quan trọng —— cho dù là một con rồng to lớn hay là một Phù thủy.

"Từ nơi này đến thánh địa Slyfimir rất là xa, không thể sử dụng độn thổ cũng không thể dùng khóa cảng," Harry tiếc nuối cầm lấy một quyển sách khác lên, là do chồng của bà Slytherin viết về hành trình đi tới thánh địa Slyfimir, ghi lại những chuyện xảy ra trên đường đi, "Vì vậy, chúng ta có thể nghiên cứu lại cái này."

【 mẹ của em nói chờ em có thể nói được ngôn ngữ của con người mới có thể rời khỏi nơi này......】 Salazar rất uể oải, thậm chí một cuốn sách y cũng chưa từng xem qua.

"Vì vậy, chúng ta cần phải chuẩn bị sẵn sàng. Nếu em không nói được ngôn ngữ của con người, sẽ rất dễ bị Muggle phát hiện." Dù đã xem qua rất nhiều cuốn sách về thù hận giữa Muggle và Phù thủy nhưng Harry cảm thấy mình không thể tiếp thu được điều này, thế nhưng cụ Dumbledore lại thừa nhận những chuyện này, hơn nữa còn nói với cậu, nếu gặp được Muggle thì tốt nhất là không nên xung đột trực tiếp. Bởi vì chuyện này nên cậu càng sợ hãi khi Salazar ra khỏi cửa —— cho dù là có cậu đi cùng. Có lẽ đây chính là nguyên nhân mà bà Slytherin nhất quyết yêu cầu cậu và Snape cùng nhau nhận nuôi Salazar —— người có thể đi cùng Salazar đến thánh địa chỉ có thể là người giám hộ của cậu bé, một người giám hộ có mối quan hệ chặt chẽ với cậu bé còn người kia thì là một Bậc Thầy Độc Dược, đây là sự đảm bảo an toàn lớn nhất dành cho Salazar.

Harry cảm thấy vô cùng hài lòng vì đại não của mình có thể thể phân tích ra mấy thứ này, cậu cũng cảm thấy mình cần phải đề cao năng lực của bản thân—— cho dù là phép thuật hay bất cứ thứ gì khác, nếu không thì bọn họ chắc chắn không thể an toàn đến thánh địa Slyfimir.

"Đúng vậy, Harry." Dumbledore gõ môn, bước đến, "Các con thật sự cần phải rèn luyện một chút —— a, phép thuật của Saar bé nhỏ là không thể bắt bẻ được, đương nhiên, chúng ta còn phải học tập mấy thứ khác."

【 khác? 】 nghe thấy đề nghị như vậy, Salazar nhướng mày, 【 tiếng Anh. 】

"Giáo sư Dumbledore, Salazar cần học thứ khác ngoài tiếng Anh sao." Harry vội vàng nói,

"Không chỉ là tiếng Anh." Dumbledore lắc lắc đầu, "Severus sẽ dạy các con, các con cần học...... Đấu vật."

"Đấu vật?"

【 vật lộn!? 】

Điều này nghe rất là thú vị!

"Đúng vậy, đấu vật, đây là cách tốt nhất có thể che giấu được thân phận Phù thủy, ngoài ra...... Rất nhiều lúc, đấu vật rất là hữu dụng, các con biết đó, ta lớn tuổi rồi, cho nên Severus sẽ là người dạy con." Dumbledore mỉm cười ha hả, đôi mắt xanh biếc lấp lánh ánh sáng vui vẻ, "Cậu ấy đang chờ các con, mau đi đi."

Hoan hô một tiếng, hai cậu bé lập tức chạy ra khỏi phòng.

Sau nửa ngày, hai cậu bé mệt đến mức chết đi sống lại và quay trở lại phòng của mình...... Đây đúng là một cách giảng dạy rất đáng sợ!

Harry cảm thấy bản thân mình giống như đang bị ai đó đánh hoặc ném đi, cả cơ thể cậu đều đau đớn đến mức bản thân cậu không biết là đang đau ở chỗ nào nữa! Mà Salazar thì tốt hơn so với cậu một chút, rốt cuộc thì cậu bé vẫn còn nhỏ, ngoài ra...... Nói như thế nào thì cậu bé vẫn là xà tổ!

Nghĩ đến bản thân chịu đãi ngộ bất công, Harry chửi thầm ở trong lòng, cậu không thể không chửi thầm Snape bất công. Loại bất công này khiến cậu cảm thấy rất áp lực —— có lẽ loại bất công này khiến cậu có ảo giác cậu vẫn là con quái vật nhỏ ở số 4 đường Privet Drive, nhưng trên thực tế chuyện này có lẽ không phải là chuyện xấu, ít nhất cậu biết là thanh danh của cậu cũng không khiến mọi người đối xử ưu đãi với cậu.

Cậu nằm trên giường, trở mình, rồi thở dài. Cậu không biết mình có thể quay trở về năm 1994 không, phải biết rằng khi khai giảng là cậu đã học năm thứ tư, sau đó cậu cần tập trung chú tên khốn Peter Pettigrew, tốt nhất là bắt được hắn ta để lật lại bản án cho Sirius!

Nhớ đến Sirius, cậu càng lo lắng.

Ngày hôm sau, Cậu bé vàng với hai quầng thâm mắt lại một lần nữa huấn luyện đến cả người đều đau đớn, sau đó cậu còn luyện tập phép thuật, dạy dỗ Salazar nhỏ nói chuyện...... Tháng ngày phong phú như vậy, vẫn tiếp tục đến khi Salazar tám tuổi là hoàn toàn kết thúc.

Sau ba năm, Salazar đã trưởng thành, Harry cũng thay đổi rất nhiều, Snape thì rời khỏi lâu đài vào năm thứ hai, mà Dumbledore cũng đã biến hóa rất nhiều —— nhưng, ngoại trừ Salazar, thời gian của mọi người giống như bị ngừng lại. Harry không cao lên một cm nào, râu của Dumbledore cũng không thấy dài ra được tẹo nào.

"Có phải là có vấn đề gì không?" Harry không xác định mà đo lại chiều cao của mình một lần nữa, sau đó trên mặt lộ vẻ khó chịu, cậu cũng không muốn chờ đến khi Salazar trưởng thành mà cậu lại vẫn giống như một cậu thiếu niên mười bốn tuổi, chuyện này hoàn toàn không được! Cậu là cha nuôi của Salazar!

"Có lẽ cơ thể của Cậu bé vàng không giống người thường?" Snape cười lạnh. Đi ra ngoài một thời gian dài như vậy, hắn đã học được không thể không thu hồi gai họ trên người mình, nhưng vẫn còn trào phúng như cũ —— hai năm trước hắn rời khỏi lâu đài Hogwarts, đi ra ngoài tìm kiếm những nguyên liệu độc dược mà hắn cần, vừa đi chính là hai năm, và khi hắn trở về lại, hắn bất ngờ trước một Potter không hề thay đổi.a

HẾT CHƯƠNG 13