[Harry Potter] Chuyện Bí Mật Của Lâu Đài

Chương 1: Mở đầu




Editor: Yuki

Beta: Băng [Beta lần 2: Bưởi]

-o0o-

Đêm xuống, màn đêm đen kịt vô tận bao trùm trên đỉnh đầu của cậu. Cậu muốn mở mắt nhìn ánh sáng, nhưng dù cho có cố gắng như thế nào cậu cũng chỉ thấy được những đám mây đen mờ.

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây |||||

Cậu muốn hét lên, nhưng...... không thể nào làm được, nhưng mà cái miệng này, nó cứ nỉ non khiến cậu rùng mình...... đúng vậy, là rùng mình. Cậu dùng hết sức để đứng dậy, nhưng chân lại không có chút sức lực nào.

Cậu phải rời khỏi nơi này!

"Chủ nhân...... chủ nhân!" Giọng nói run rẩy nhưng lại có dáng vẻ nịnh nọt làm cậu thấy rất ghê tởm.

"Đuôi Trùn, cái tên ngốc này!" Cậu nghe thấy bản thân đang nói: "Đi xem Nagini, đi xem mau!"

"Chủ nhân...... tôi lập tức đi ngay, chủ nhân!"

Đuôi Trùn...... là ai?! Cậu muốn giơ đũa phép lên để cho tên phản bội này một lời nguyền hung ác, nhưng cậu hoàn toàn không thể nhúc nhích được, toàn thân yếu ớt, không có lực giống như một em bé mới lọt lòng mẹ.

Trước mặt cậu là bóng tối, có tiếng sột soạt...... đúng thế, tiếng sột xoạt...... đó là...... một con rắn!

Rắn!

Một con rắn rất lớn đang bò đến bên cạnh cậu, dùng giọng điệu vừa ấm áp vừa lạnh lùng nói: "Ta có thể ăn thịt gã kia không?"

"Không, Nagini, ngươi không thể ăn hắn......" Cậu nghe thấy chính mình nói như vậy: "Tên đó vẫn còn hữu dụng, đối với chúng ta mà nói, tên đó vẫn còn hữu dụng...... nếu Bậc Thầy Độc Dược của ta ở đây, ngươi có thể ăn cái... tên phế vật này!"

Không đúng! Từ khi nào mà cậu đã có một Bậc Thầy Độc Dược chứ?

"Không biết mùi vị của tên kia sẽ như thế nào?" Trong mắt con rắn kia lóe lên tia sáng lạnh lùng: "Đúng vậy, ta nhớ rõ hắn...... Severus Snape, một tên ngoại lai, ngài từng nói ta, ta vẫn nhớ rõ......"

"Nagini, ngươi vĩnh viễn là người bạn trung thành nhất của ta...... Chúa Tể Hắc Ám sẽ mãi mãi nhớ rõ ngươi là người bạn trung thành nhất của hắn, Nagini......"

"Đúng vậy, thân ái, Nagini sẽ vĩnh viễn trung thành với ngài......"

Chúa Tể Hắc Ám?!

Rắn...... rắn?!

Không! Cậu không phải là Chúa Tể Hắc Ám! Cậu không phải! Cậu là Harry Potter!

Bóng tối vô tận...... và...... sự nặng nề làm người ta không thể thở được. Cậu muốn hét lên, hoặc là, cứ như vậy mà chết đi... cậu không phải là Chúa Tể Hắc Ám, cậu không phải Voldemort, cậu không phải!

Thở...... không thể, cậu không thể thở được!

Không thể...... không thể......

"Harry! Harry!"

"Ôi! Harry! Cậu tỉnh dậy đi....... làm ơn!"

"Harry! Này anh bạn! Tỉnh dậy đi!"

"Harry......"

"Hai người các trò mau ra ngoài cho ta!"

"Nhưng thưa bà, tụi con......"

Quá...... ồn.

"Thưa bà...... làm ơn...... tụi con sẽ yên lặng, có thể cho tụi con ở lại đây chờ cậu ấy tỉnh dậy...... được không ạ?"

Đây là giọng nói của Hermione...... đúng vậy, là Hermione!

Harry cố gắng mở mắt ra, nhưng cậu không thể làm được. Đầu đau kinh khủng, vết sẹo trên trán nóng như lửa thiêu, ngực rất khó chịu, giống như trong lòng cậu có một ngọn lửa đang thiêu đốt trong lòng cậu...... cậu muốn lao tới sân Quidditch để đẩy ngọn lửa ra ngoài, nhưng...... cậu không thể làm được!

Tại sao bây giờ mở mắt lại khó khăn đến như vậy?

Harry muốn thét lên, cậu nhất định hét lên. Làm sao mà cậu có thể trở thành...... trở thành Voldemort? Thậm chí cậu còn nhìn thấy con rắn kia...... con rắn tên là Nagini kia...... còn có...... còn có Peter Pettigrew!

Đúng rồi! Còn có...... còn có Snape! Snape......

"S....... Snape!"

"Harry!" Ron đang đứng ở phía cửa sổ lập tức bổ nhào về phía Harry, tuy rằng cậu không biết tại sao Harry lại kêu tên của Snape, nhưng cậu đã phớt lờ chuyện này khi nhìn thấy Harry tỉnh lại: "Harry?"

"Được rồi, trò Weasley, trò đứng sang một bên đi. Ta phải làm kiểm tra cho trò Potter." Bà Pomfrey đi đến mép giường, đẩy Ron sang một bên và vẫy đũa phép: "Trò Potter, trò đã tỉnh rồi, rất tốt." Bà dùng đủ loại bùa chú lên người Harry, và nhìn phản ứng của bùa chú. Một lúc lâu sau, bà buông đũa phép xuống, quay người lại và lấy ra một cái khay lớn trong tủ, trên đó đặt đủ loại độc dược khác nhau: "Bây giờ, trò Potter, trò hãy uống hết những thứ này đi."

"Ừm...... vâng." Harry mở chăn ra ngồi dậy, hiện tại đầu óc của cậu không suy nghĩ nổi thứ gì cả...... có một số chuyện cậu muốn biết, và cũng muốn chứng minh một số chuyện, nhưng cậu lại không biết nên nói chuyện này với ai...... hay là nói với Sirius? Hoặc là Remus.

"Ôi, Harry......" Đôi mắt của Hermione đỏ hoe vì khóc, cô đứng ở mép giường nhìn cậu, cả người đều toát ra một loại cảm xúc gọi là "lo lắng": "Cậu có...... có sao không?"

"Mình không sao......" Cậu ngửa đầu uống hết một lọ độc dược mà không biết đây là hương vị gì, Harry thở hổn hển một hơi: "A, mùi vị này......"

"Trò tưởng đây là nước mật ong hay nước bí đỏ sao, trò Potter?" Bà Pomfrey rất không hài lòng với đánh giá của Harry về lọ thuốc: "Bây giờ, trò uống hết những thứ này, sau đó phải nằm trong Bệnh Thất hai ngày!"

"Nhưng...... không phải đã đến kỳ nghỉ rồi ạ?" Ron hỏi.

"Kỳ nghỉ thì sao? Cả người trò ấy đều có vấn đề...... suy dinh dưỡng, linh hồn không ổn định, tất cả đều nhẹ hết có phải không...... phải không?!" Bà Pomfrey đứng ở đó hệt như một nữ vương: "Hiện tại, trò Granger và trò Weasley, hai người các trò có thể đi bắt chuyến tàu của mình hay chưa?"

"Còn Harry thì phải làm sao bây giờ?!" Hermione hét lên gay gắt.

"Sẽ có người đưa trò ấy trở về."

"Ư......" Bỗng nhiên, Hermione không nói được gì nữa, cô không thể lại hét lên lần nữa, đặc biệt là khi câu hỏi của cô nàng đã được trả lời.

"Vậy thì bây giờ, các trò nhanh chóng rời khỏi đây, bệnh nhân cần được yên tĩnh." Bà Pomfrey đuổi hai học sinh nhà Gryffindor đi khỏi, quay đầu lại thì thấy Cậu Bé Vàng vẫn còn đang uống độc dược.

Ánh mặt trời xuyên qua ô cửa, chiếu vào trên người Cậu Bé Vàng. Cậu bé chỉ mới mười bốn tuổi nhưng thoạt nhìn không khác mấy so với những sinh viên năm thứ hai...... cậu thậm chí còn không cao lớn khỏe mạnh như cô nàng biết tuốt xuất thân từ Muggle. Một đứa trẻ tầm thường như vậy, nhưng số mệnh của cậu không hề đơn giản chút nào......

Bà Pomfrey thở dài một hơi. Bà bước qua thu dọn những lọ độc dược đã uống xong, ngoài ra còn chuẩn bị một khay thức ăn lớn dành cho cậu.

"Trò phải ăn hết những thứ này, nếu không sẽ không có đủ năng lượng đâu, cậu bé." Từ khi cậu bước vào Hogwarts, hầu như mỗi năm cậu đều phải ở vài ngày trong Bệnh Thất, mà có lẽ đây là lần cuối cùng của năm nay... bà xoa đầu của Harry, xoay người và rời khỏi đó.

Thấy bà rời đi, Harry xốc chăn lên và bước xuống đất, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, ở đằng xa có một đám khói màu đen đang bay lên trời...... đó là tàu tốc hành Hogwarts. Đây là ngày cuối cùng của năm thứ ba, tất cả mọi người đều phải đi tàu tốc hành Hogwarts để về nhà, ngoại trừ cậu.

Đi chân trần quay trở lại giường, khay thức ăn đó khiến dạ dày cậu khó chịu, cậu ăn không vào.

HẾT CHƯƠNG 1