Tình cảm là thứ con người ta chẳng bao giờ đoán trước được, có lẽ đã từng thích một người, đã từng vì một người nào đó mà có những khoảnh khắc ngọt ngào, ấm áp cùng hạnh phúc, cùng với người đó có những rung động đầu đời...
Nhưng cảm giác đó lại không bền vững, có thể rất nhanh thay đổi...
Trước kia nó cũng đã thích "cậu ấy" như vậy, cũng đã nghĩ trái tim chỉ có thể vì "cậu ấy" mà thổn thức...
Nó chưa từng và chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình lại rung động trước hắn-thần tượng mà nó yêu thích nhất...Nhưng, nó lại luôn cố hướng tim mình về phía "cậu ấy", luôn né tránh tình cảm thật sự của bản thân
Tự cho rằng cảm giác của mình với hắn chỉ là nhất thời, còn tình cảm của mình với "cậu ấy" mới là những cảm xúc thật sự bền lâu...
Nó thực quá cố chấp đi...!!!
Nếu không còn thích hãy buông xuống đi, nhưng sao chính nó lại cố chấp giữ lại thứ tình cảm đã phai nhạt đó...Bởi vì cảm thấy áy náy với "cậu ấy" hay vì chính bản thân nó không muốn buông bỏ...
***Tối***
Sau khi ăn tối xong, nó liền đi thẳng lên sân thượng, ngồi vào chiếc ghế đặt sẵn ở đó, khuôn mặt thanh tú ngước lên ngắm nhìn những ngôi sao lấp lánh, khuôn mặt suy tư đến lạ...khóe miệng bật ra vài từ khe khẽ, dường như không nghe thấy được:
"Bảo Nam, cậu không mau trở về mình thực sự sẽ thích anh ấy đó, vậy nên, làm ơn trở về đi, mình sợ....sợ sẽ không chờ được mà thất hứa với cậu"
Sự rung động với hắn càng ngày càng rõ ràng, rõ ràng tới mức nó muốn làm ngơ cũng không được...Vậy nên, nếu "cậu ấy" không sớm trở về, nó đây sẽ thực sự đem hắn khảm vào tim mất
***
Kể từ sau tối hôm đó, khi mà nó suy nghĩ thật kỹ tình cảm giữa mình và Vương Tuấn Khải, khi nó nhận ra mình đã thực sự vì hắn mà động tâm....Nó liền liên tiếp một tuần tránh mặt hắn, không lên lớp hắn, không xem cả ảnh của hắn, nếu vô tình nhìn thấy hắn ở hành lang sẽ chạy đi chỗ khác...
Mặc dù hai đứa kia thắc mắc về sự trốn tránh của nó nhưng lại không hề mở miệng hỏi bởi vì bọn cô hiểu rõ nó, nó là một người sống khá nội tâm, chuyện tình cảm sẽ chẳng bao giờ nói ra, cho nên nếu bọn cô có hỏi thì nó cũng sẽ không trả lời
***
Vương Tuấn Khải một tuần liên tiếp không thấy nó đến tìm mình, trong lòng liền sinh ra một cỗ mong nhớ hoàn toàn không thể diễn tả bằng lời
Lại không phải hắn không biết "con bé kia" đang cố tình tránh hắn, nơi nào hắn xuất hiện đều không thấy nó...Nếu cả hai có vô tình nhìn thấy nhau từ phía xa, nó cũng ngay lập tức chạy mất
Hắn rốt cuộc vẫn không hiểu nổi nó, vì lý do gì mà tránh hắn như tránh tà vậy???
Hắn cuối cùng cũng vì quá muốn nhìn thấy nó mà nhờ tới sự giúp đỡ của hai người em thân thiết nhất là Vương Nguyên và Dịch Dương Thiên Tỉ
***Giờ nghỉ trưa***
Ở căn tin, ba mĩ nam nào đó ngồi tại một góc khuất nhất, họ đang dùng bữa trưa của mình. Bỗng nhiên, Vương Tuấn Khải ngừng ăn, hơi ấp úng nhìn hai người kia mà nói:
-Hai em....dạo này....ừm...có thấy "con bé kia" ở lớp không?_hắn vừa nói vừa nhìn hai người kia với vẻ mong chờ
-"Con bé" nào cơ ?_Vương Nguyên tròn mắt nhìn hắn hỏi lại, lớp cậu có nhiều nữ lắm, hắn nói như thế thì anh biết "con bé kia" là "con bé" nào chứ??
-Còn ai ngoài Minh Trang nữa, phải không ca ca ??_Thiên Tỉ nhăn mày nói, hôm nọ rõ ràng nói với cậu không nhớ nó, thế mà mới được một tuần đã hỏi thăm nó rồi, lại bảo không phải hắn nhớ nó nên mới hỏi cậu và Vương Nguyên đi
Vương Nguyên nghe câu này của Thiên Tỉ mắt lại càng mở to ra, ngạc nhiên nói:
-Anh hỏi về cô bé đó làm gì?
-Anh....anh..._Hắn ấp úng không tìm ra được lý do nào hợp lí, khuôn mặt điển trai lộ ra vài tia bối rối
-Ồ !!! Anh là đã thích cô gái đó sao???_Vương Nguyên lại phán thêm một câu làm hắn giật mình một cái, theo phản xạ buông một câu phủ nhận:
-Anh không có !!!_hắn không thích, không thích nó đâu >_<
Thiên Tỉ nghe câu này của hắn liền bĩu môi một cái, buông một câu hướng hắn mà nói:
-Không thích mà hôm bữa "ai đó" nhớ cô gái đó đến mức thở ngắn thở dài, anh không thích vậy quan tâm người ta có ở lớp hay không làm gì?
-Anh...._hắn hoàn toàn cạn lời, thực sự chẳng cãi lại cậu được nữa...Nhưng là hắn chưa hề nghĩ mình thích nó nha, mặc dù đã bước sang tuổi mười tám nhưng hắn cũng chưa từng thích ai...một phần là vì hắn không muốn chuyện tình cảm ảnh hưởng tới học tập và công việc, một phần là vì chưa có ai thực sự làm hắn động tâm
-Tạm thời bỏ qua việc anh có thích cô bé đó hay không, em nói cho anh biết, ngày nào cô ấy cũng đi học bình thường, không có nghỉ học đâu, anh là không gặp sao?_Vương Nguyên biết hắn rơi vào thế bí liền lên tiếng giải vây, khéo léo nói sang vấn đề khác
-Anh không gặp "con bé đó" một tuần liền rồi, có nhìn thấy nhưng chưa tới gần đã chạy mất rồi, rõ ràng là đang tránh anh mà ?
---End Chap---
Đi học thêm về liền nằm viết truyện cho mọi người... Bất quá, mắt mình sắp thành gấu trúc rồi nè, ai thương mk cho xin cái cmt đi...???