Hào Quang Nữ Minh Tinh

Chương 40: Địa vị




Trở lại Đại Bắc, Nhược Hàm không kịp có thời gian nghỉ ngơi mà lập tức lao mình vào tập luyện cho lễ hội âm nhạc. Thời gian chỉ có một tuần cho đến ngày biểu diễn, cô dành phần lớn thời gian trong phòng tập ở tòa nhà Tịnh Hòa, vừa luyện vũ đạo nhuần nhuyễn vừa phối hợp với đoàn vũ công.

Nhược Hàm trở về, nhóm của Khương Trúc Ngọc phải quay về phòng nhỏ. Cô ta nghĩ đến Nhược Hàm đang sung sướng nhảy múa ở phòng lớn tức điên người, cả ngày chỉ hậm hực chửi mắng, chẳng còn thần trí tập luyện.

Bội Lam nói không được, thực lòng muốn mặc kệ cô ta không quan tâm nữa, nhưng lại nghĩ đến nếu bản thân không ở bên giám sát cô ta sẽ đi gây họa, không còn cách nào khác vẫn phải kè kè sát bên.

Chửi bới thì chửi bới, miễn là chỉ có Bội Lam nghe, không để lọt đến tai người khác cũng miễn cưỡng coi như yên ổn.

Chỉ là câu chuyện phòng nhỏ phòng lớn, Khương Ngọc Trúc lại so đo với Nhược Hàm không ngớt, chẳng qua là vì vấn đề địa vị của bản thân mà thôi. Nhưng nói đến địa vị, hiện tại Nhược Hàm chính là nghệ sĩ đứng đầu ở Tịnh Hòa, trừ cô ta ra ai cũng đều công nhận điều này.

Mặc kệ có người luôn ghen ghét mình, Nhược Hàm chưa từng bận tâm, cô chỉ có hết mình với công việc.

Hôm nay giống như những ngày khác, Nhược Hàm lái xe từ sớm đến tòa nhà Tịnh Hòa, vừa đến nơi thì Doãn Ngọc Dao liền kéo cô lên gặp Vương tổng. Nhìn qua sắc mặt Vương Kim Hòa có vẻ rất vui vẻ, hẳn là lại có tin tức tốt lành gì.

“Nhược Hàm, cô đến rồi.” Vương Kim Hòa nét mặt rạng rỡ, trong lời nói không giấu được phấn khích.

Nhược Hàm bình thản đáp lại: “Vương tổng tìm tôi có việc gì ư?”

“Dĩ nhiên là có chuyện tốt muốn báo cho cô. Bên phía Glamour Melody đã gửi đến hai bộ trang phục, nói là thiết kế riêng cho cô. Một bộ mặc trong lễ hội âm nhạc sắp tới, bộ còn lại để cô tham gia sự kiện thời trang của bên họ sắp tới được tổ chức ở ngay Đại Bắc.”

Nhược Hàm vừa nghe Vương Kim Hòa nói vừa ung dung rót trà trên bàn uống.

Nghe đến hai chữ “Glamour Melody” sắc mặt cô lập tức thay đổi, tách trà đưa đến bên miệng cũng buông xuống bàn.

Suy nghĩ duy nhất trong đầu cô lúc này chính là, tại sao lại cứ bám lấy cô không buông vậy?



Nhược Hàm không tình nguyện trở thành đại sứ, không tình nguyện mặc lên những bộ trang phục chói lóa với mục đích quảng bá, chẳng lẽ vẫn không khiến những người đó hài lòng sao? Cứ nhất định phải bám lấy cô đến cùng, dùng Tịnh Hòa để ép buộc cô phải nhận lời. Đó mới chính là Glamour Melody.

Người khác muốn có được loại danh phận đại sự toàn cầu còn không được, đến lượt cô lại chạy trốn hết lần này đến lần khác không xong.

Cô biết có muốn từ chối cũng không được, đành ậm ừ đồng ý cho qua chuyện. Nếu đã muốn cô trở thành con búp bê vô tri vô giác mặc cho họ điều khiến như vậy, thì cứ để họ như ý nguyện đi. Cô mệt rồi, không muốn trốn tránh nữa.

“Chị nói sao tôi nghe thế. Cứ theo ý chị mà làm.”

Vương Kim Hòa gật gù, quay sang nói với Doãn Ngọc Dao: “Quản lý Doãn, cô đưa Nhược Hàm đi thử đồ đi.”

Trang phục lần này được gửi đến không phải là váy dài như lần trước, cả hai đều là váy ngắn dễ di chuyển, bộ cô mặc để biểu diễn cho lễ hội âm nhạc Trung thu là áo liền váy lệch một bên vai ôm sát người để cô dễ dàng thực hiện vũ đạo, còn bộ mặc đến sự kiện thời trang là một set áo sơ mi tay bồng phối cùng váy yếm đen vừa cá tính vừa toát lên khí chất sang trọng của Nhược Hàm.

Câu chuyện giữa phong cách của thương hiệu và hình tượng của đại sứ vẫn luôn là một câu chuyện một lời khó nói hết. Vốn dĩ đại sứ thương hiệu ban đầu hợp tác đều là vì hình tượng của người đó phù hợp với phong cách của mình, nhưng nhiều năm trở lại đây, người ta đều chỉ dựa vào độ nổi tiếng của nghệ sĩ mà hợp tác.

Vậy mà Glamour Melody và Nhược Hàm lại khác biệt. Cô không muốn hợp tác với họ, nhưng trang phục cô diện từ thương hiệu này cực kỳ hợp, giống như sinh ra đã dành cho cô.

Người đẹp đến đâu cũng đều có những khuyết điểm vào tạo hình không hợp với mình, còn Glamour Melody dường như lại nắm bắt rất rõ từng đường nét xinh đẹp của Nhược Hàm, mỗi một trang phục tôn lên một vẻ đẹp khác biệt của cô, khiến cho cô nổi bật nhất có thể.

Doãn Ngọc Dao nghĩ thế nào cũng không thấu được, vì sao Nhược Hàm lại không thích Glamour Melody đến vậy?

Cô thử trang phục xong cảm thấy vừa người rồi, báo lại cho Doãn Ngọc Dao rồi thay ra, mặt không cảm xúc nói:

“Quần áo cũng đã thử, tôi quay về phòng tập trước đây.”

Trước khi đến phòng tập, Nhược Hàm đến quầy café lấy nước, đúng lúc bắt gặp Khương Ngọc Trúc cũng đang rót nước. Cô ta nhếch miệng cười:

“Ái chà, tiểu công chúa của Tịnh Hòa đã quay về, chẳng trách phòng lớn lại bị cướp mất.”

Nhược Hàm không rảnh bận tâm đến cô ta, nhàn nhạt nói: “Chỉ là một căn phòng mà thôi, cứ phải so đo từng chút một làm gì.”

“Vậy sao cô không trả tôi căn phòng đó, để xem là ai không so đo.”

Cô lười biếng đối đáp với Khương Ngọc Trúc, xoay người định đi lướt qua cô ta rót nước. Thấy cô ta mặc kệ không quan tâm, cô ta tức tối lớn tiếng:

“Trần Nhược Hàm, tôi đang nói cô đó. Tôi vốn dĩ đang dùng phòng lớn rất tốt, chỉ là cô quay về làm tôi phải nhường lại cho cô. Tại sao chứ? Tại sao phải ép tôi nhường phòng cho cô?”

Nhược Hàm cũng không im lặng nữa, cô đanh giọng phản bác: “Cô bị điên à? Chỉ có mỗi căn phòng đó mà suốt ngày đi gây chuyện với tôi. Cô có gì thắc mắc lên gặp Vương tổng trình bày, tôi không sẵn lòng ở đây nghe cô nói.”



Khương Ngọc Trúc nghe cô quát mắng lại mình, trong lúc tức giận không kiểm soát được hai tay đẩy mạnh cô một cái.

Nhược Hàm đi giày cao gót vẫn chưa kịp thay sang giày thể thao, cô bị đẩy bất ngờ không kịp phản ứng, mất đã ngã xuống đất, một bên vai bị đập mạnh vào cạnh tủ rõ đau. Chưa kể trên tay Khương Ngọc Trúc cầm bình nước vừa được rót đầy, vừa rồi vì hành động của cô ta nước bên trong cũng bắn tung tóe lên người cô.

Nhược Hàm đau đớn kêu thành tiếng, cô lạnh lùng ngước mắt nhìn cô ta rồi cúi xuống, “Cô đúng là điên thật rồi.”

Khương Ngọc Trúc vẫn chưa kịp nhận ra bản thân mình vừa gây ra hành động gì, cô ta hất mặt ngạo mạn nói:

“Đều do cô tự chuốc lấy.”

Thanh âm chói tai kia vừa dứt, Nhược Hàm ngẩng đầu lên lần nữa thì thấy Khương Ngọc Trúc đã bỏ đi.

Cô cố gắng chống tay xuống đất làm điểm tựa để đứng dậy, nhưng không chỉ có bả vai đau nhức mà từ dưới mắt cá chân cũng truyền đến cảm giác rát rát, có gắng gượng thế nào cũng không thể đứng lên được.

Thật đúng là một ngày xui xẻo, cô còn chưa tập luyện được gì cho buổi biểu diễn đã thành thế này, chân tay đều sưng cả lên đến đi lại còn khó làm sao có thể tập vũ đạo được nữa.

Chẳng hiểu sao trong một khoảnh khắc Nhược Hàm bỗng nhớ đến người đang ở cùng nhà với cô. Hôm nay anh không có lịch trình quay phim nên không ra ngoài, đột nhiên cô muốn gọi cho anh.

Lúc cơn đau lấn át suy nghĩ thể này, Nhược Hàm thực sự không nghĩ được gì nhiều nữa, cô cố gắng rướn người với tay lên mặt bàn bằng đá cẩm thạch tìm điện thoại, sau đó tìm số gọi điện cho anh.

Người bên kia nhận cuộc gọi rất nhanh, “Em gọi cho tôi có việc gì sao?”

“Anh có thể lái xe đến Tịnh Hòa đón tôi được không?”

Thật ra Nhược Hàm không định nhờ anh, nhưng trong tình trạng không đứng dậy được thế này cô không muốn cho ai biết ngoại trừ anh. Chính cô cũng không rõ nguyên nhân, ý nghĩ chỉ vừa lóe lên trong đầu liền thực hiện luôn.

“Sáng nay em lái xe đi mà? Có vấn đề gì xảy ra à?”

Nhược Hàm không kiên nhẫn thúc giục: “Anh đừng hỏi nhiều thế. Mau đến đây đón tôi đi.”

Nghe giọng cô xem chừng khá gấp gáp, Tần Gia Mộc không hỏi thêm nữa liền tắt máy lái xe đến Tịnh Hòa. Anh dừng lại ở quầy lễ tân, hỏi nhân viên trước về chuyện của Nhược Hàm. Hai nữ nhân viên nhận ra anh, gọi điện xác nhận với Nhược Hàm rồi mới đưa anh lên.

Tần Gia Mộc đi vào quầy cafe không thấy ai, anh lớn tiếng gọi: “Hàm, em đâu rồi?”

“Tôi ở đây.”

Anh hướng theo nơi giọng nói phát ra, đi vòng qua bàn lát đá cẩm thạch thì thấy cô đang ngồi bệt xuống đất, dựa đầu vào tủ đựng đồ đối diện bàn đá.



Tần Gia Mộc cúi người xuống, vội vàng hỏi: “Em bị làm sao thế?”

Nhược Hàm uể oải giơ cánh tay ra, “Anh mau đỡ tôi dậy đi, tôi bị trật chân rồi, không đứng lên được.”

Anh không nắm tay đỡ cô dậy, ngược lại vòng tay qua sau gáy, tay kia vòng qua chân cô bế lên kiểu công chúa, không nói lời nào liền xoay người đi ra ngoài hành lang.

Nhược Hàm không khỏi đỏ mặt vì hành động này của anh, cô liên tục vỗ vỗ lồng ngực anh ngăn cản:

“Anh thả tôi xuống đi. Ở đây nhiều người lắm, để bị nhìn thấy không hay chút nào.”

Tần Gia Mộc không nghe lời cô, anh cứ thế bế cô đi vào trong thang máy.

“Chân em như vậy, đi còn không nổi, tốt nhất em nên nằm yên đi. Hơn nữa, trước mặt người khác, chúng ta là vợ chồng, có thấy thì nói được gì chứ.”

Cho dù anh nói như thế, nhưng cô làm sao có thể không ngượng. Cô chỉ hận lúc này không có cái khẩu trang hay kính râm đeo vào che kín khuôn mặt để không ai nhận ra.

Ở trong thang máy, Nhược Hàm phát hiện nhịp tim mình đang tăng lên rất nhanh, khuôn mặt cũng nóng lên thẹn thùng, có điều cô không muốn mất mặt với anh, không dám che mặt, bày ra dáng vẻ lạnh nhạt như không có gì quay sang chỗ khác.

Xuống đến tầng trệt là nơi đông người qua lại nhất, mọi người trông thấy cảnh tượng này đều không nhịn được dõi theo họ cho đến khi hai người xuống đến tận bãi đỗ xe.

Tần Gia Mộc mở cửa xe, nhẹ nhàng đặt cô vào ghế phụ rồi quay về ghế lái khởi động xe. Từng cử chỉ của anh đều cực kỳ ân cần dịu dàng, nâng niu cô giống như bảo vật vô giá, sợ làm cô đau.

Anh rất quan tâm đến cô, điều này Nhược Hàm biết, nhưng cô không dám suy đoán.

Cô không biết vì sao bản thân lại như vậy, chỉ cảm thấy có những chuyện càng cố tìm kết quả rõ ràng sẽ càng mờ mịt.