Sáng ngày hôm sau, trong căn phòng sang trọng, tiếng nước chảy róc rách từ phía nhà tắm vọng ra ngoài đánh thức thính giác của Ái Linh.
Cô cựa mình 1 cái, đôi hàng mi dài cong vút khẽ động đậy rồi chậm rãi mở ra.
Trước mắt lúc này là trần nhà thạch cao sang trọng, mọi thứ có chút lạ lẫm khiến cô khẽ cau mày mà lẩm bẩm:
- Mình ngủ mơ sao?
Khi ấy, tiếng nước bên trong nhà tắm chợt tắt, sau đó là “cạch” âm thanh cửa đẩy ra, Dương Ái Linh theo quán tính ngồi lên nhìn về phía đấy…..1 giây…..2 giây…..3 giây!
Hoàng Gia Kiên bước ra ngoài chỉ độc nhất quấn 1 chiếc khăn che đi nửa thân dưới của mình, nửa trên để lộ từng đường cơ săn chắc, những giọt nước vương lại trên da thịt rắn rỏi cứ từng chút trượt xuống.
Mái tóc vừa gội còn ướt rũ xuống che đi 1 phần đôi mắt phượng, gương mặt tuấn mỹ ấy vẫn 1 vẻ phong tình đến mê hoặc, Ái Linh ngây ngốc nhìn mà vô thức nói:
- Ông chủ!
Ngay sau đấy, từng đoạn ký ức như hẹn giờ liền rủ nhau ùa về, hình ảnh và cả âm thanh như sống động tái hiện trước mắt.
Dương Ái Linh biểu cảm từ ngơ ngác dần chuyển sang kinh hãi tột độ.
Lúc này, Gia Kiên đi lại phía cô, dáng vẻ vẫn vô cùng bình thản lên tiếng:
- Biểu cảm của cô Ái Linh đây thật sự đặc sắc, không phải cô đang nhớ lại đêm qua mãnh liệt thế nào chứ?
Ái Linh tròn mắt nhìn lên anh, bàn tay trong vô thức kéo tấm chăn lên che chắn trước ngực mình, rồi sau đó vài giây…..:
- AHHHHHHHH!
Anh khẽ nhíu mày đưa ngón tay lên bịt lỗ tai của mình để giảm bớt đi âm lượng cao vút phát ra từ cổ họng của cô mà nói:
- Nếu cô muốn cho cả thiên hạ người ta biết tôi sẵn lòng bố trí thêm 1 giàn âm thanh nữa để cho cô hét.
Ngay khi nghe vậy, Ái Linh liền dừng lại việc luyện thanh của mình mà nói 1 cách rầu rĩ:
- Ông chủ, hôm qua…..
- Sao? Hôm qua có phải rất đáng nhớ không?
Cô xụ mặt xuống, trong lòng khá buồn bực:
- Tôi cũng không hiểu sao hôm qua lại như vậy, rõ ràng là chỉ uống 1 chút rượu nho….không nghĩ sự việc lại tệ đến như thế!
Anh nghe vậy khẽ nhíu mày:
- Tệ? Nếu như cô nhớ được những gì đã xảy ra hôm qua, thì chắc cô biết được tôi đã hết lòng giúp cô như thế nào, chỉ là cô 3 lần 7 lượt phá vỡ sự nhẫn nại của tôi, xét cho cùng thì tôi mới là người bị hại, tôi chưa thấy tệ mà cô đã thấy tệ rồi?
- Chính vì như vậy tôi mới thấy tệ? Không thể trách người khác chỉ có thể chửi mình thôi.
- Vậy ý cô là muốn chửi tôi?
Ái Linh nghe vậy liền vội phân bua:
- Không phải….ý tôi không phải vậy! Ông chủ….tôi….tôi…..
Nhìn điệu bộ lúng túng như sắp khóc của cô, Gia Kiên bỗng có chút thương cảm. Dù thế nào thì đó cũng là lần đầu của con gái nhà người ta, anh suy cho cùng vẫn nên có chút trách nhiệm.
- Được rồi, đừng gấp! Hôm qua xem là cũng có 1 phần do tôi, nếu như cô thấy chửi hay làm gì đó thì dễ chịu hơn thì cứ làm.
Nghe vậy, Ái Linh nhìn anh có hơi mếu máo:
- Ông chủ trừ lương thì sao?
- Không trừ lương!
- Vậy huỷ hợp đồng?
- Cũng không!
Ái Linh khi ấy nhìn chằm chằm anh, đôi mắt đỏ ngàu đã rưng rưng nước, 1 hồi im lặng rồi bất chợt nói:
- Hoàng Gia Kiên, anh là 1 tên khốn, tại sao anh có thể lợi dụng lúc tôi không tỉnh táo để làm những chuyện đê tiện như vậy. Cho dù là tôi làm càn nhưng anh không có bản lĩnh của 1 người đàn ông hay sao? Đường đường là ông chủ của 1 công ty giải trí lớn mà nhân cách của anh chỉ bằng những tên bỉ ổi ngoài kia.
Mặc dù là cho cô xả giận nhưng quả thực bị cô chửi tới tấp như vậy đối với anh là có chút khá sốc. Gia Kiên gương mặt tối sầm xuống, điệu bộ cố nhẫn nhịn khiến anh càng trở nên khó coi.
Ái Linh sau khi chửi xong thì liền khóc nức nở không ngừng, anh thấy vậy ánh mắt liền trùng xuống mà hỏi:
- Chửi cũng chửi rồi sao còn khóc?
Cô nghe vậy lại nức nở nói:
- Đó là lần đầu của tôi….!
- Lần đầu của cô lại vào tay 1 ông chủ như tôi, không phải đáng giá lắm sao?
- Đáng giá? Ông chủ chịu cưới tôi sao?
1 câu hỏi buột miệng thôi nhưng lại khiến Gia Kiên bỗng nhiên sững lại không đối đáp được, Ái Linh thấy anh im lặng lại nói:
- Tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi, anh đừng để bụng. Dù sao chuyện xảy ra lỗi của tôi cũng là phần nhiều. Chỉ là vốn dĩ tôi muốn giữ nó cho người mình yêu nên sự việc này khiến tôi hơi thất vọng về bản thân 1 chút.
Gia Kiên nghe vậy không hiểu sao trong lòng có 1 chút bức bối mà đáp lại:
- Thì ra cô Ái Linh đây muốn để dành cho người yêu, nhưng thật tiếc dù thế nào chuyện cũng đã xảy ra rồi, ước nguyện của cô không thể thành sự thật. Thay vì ngồi đây nuối tiếc và ân hận thì tôi nghĩ cô nên tìm cách rời khỏi đây đã, tôi dám chắc ở bên ngoài cánh cửa kia đang trông chờ 1 tin tức nóng hổi về cô đấy!
Nói rồi, anh quay người rời đi, tiện cầm luôn đồ của mình mà thay vào. Ái Linh sau khi nghe vậy cũng vội vã bước xuống giường nhặt lại váy áo rồi đi thẳng vào nhà tắm.
Sau khi xong xuôi, cô trở ra ngoài đã thấy anh chỉn chu trong bộ đồ Tây của mình mà ngồi ở ghế, cảm giác bầu không khí có phần hơi gượng gạo, cô cũng chẳng tiện nói gì mà chỉ lặng lẽ đi ra phía ngoài cửa.
Bàn tay vừa đưa lên định mở ra thì bất chợt Gia Kiên đã liền chặn lại, cô quay người về sau bắt gặp anh ngay đấy, Gia Kiên lúc này lên tiếng:
- Cô muốn hôm nay cả tôi và cô đều lên trang nhất của tạp chí sao?
Ái Linh nghe vậy lại rũ mắt xuống:
- Vậy giờ phải làm sao?
Anh nhìn cô 1 hồi sau đó lại nhìn ô nhỏ trên cửa, bắt gặp 1 người mặc đồng phục nhân viên khách sạn đang đi qua lại vị trí trước phòng, ánh mắt khẽ nheo lại sau đó lấy điện thoại ra bấm gọi:
- Lina, phòng 103 khách sạn Thiên Ý cô đến đây đi! Đem theo chuyên viên trang điểm và 1 bộ trang phục mới cho Ái Linh.
- Giám đốc, anh đang ở cùng với cô ấy sao?
- Cẩn thận động thái 1 chút, trước phòng có phóng viên cải trang, ở chính chắc cũng sẽ có.
- Tôi hiểu rồi, tôi sẽ đến luôn!
Sau câu đó, anh tắt máy, Gia Kiên nhìn sang cô nói:
- Vào trong đợi 1 chút đi, Lina sẽ đến đưa cô ra khỏi đây.
- Vậy….còn anh?
- Tôi sẽ nghĩ cách!
Cô nghe vậy khẽ gật đầu 1 cái rồi lại quay người đi vào trong, Gia Kiên nhìn cái dáng vẻ ấy vô thức lại đặt vào trong lòng.
Khoảng chừng 15 phút sau, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa cùng giọng nói vọng vào:
- Ái Linh, em dậy chưa? Nhân viên trang điểm đến rồi.
Nghe vậy, cô đi ra mở cửa, nhìn Lina vẫn tỏ ra bình thản mà cười:
- Em xong rồi, mọi người mau vào đi!
Bọn họ bước vào trong, lúc này 1 người mặc đồng phục nhân viên đi đến lên tiếng:
- Xin hỏi Quý khách có muốn dùng bữa sáng không, chúng tôi sẽ phục vụ tận phòng.
Vừa nói, anh ta vừa đưa mắt nhìn vào bên trong, cô thấy vậy chỉ cười rồi lắc đầu:
- Không cần đâu, tôi có việc sẽ đi luôn!
Nói rồi, Ái Linh cũng đóng cửa lại, bọn họ cùng đi vào bên trong phòng, Lina lúc này thấy Gia Kiên cũng liền lên tiếng:
- Giám đốc, xảy ra chuyện gì vậy?
Anh ngồi đấy dáng vẻ vẫn bình thản mà nói:
- Giờ tìm cách rời khỏi đây mà phải qua mắt được đám săn tin ngoài kia.
- Khi nãy tôi đến đây đã để ý kỹ ở trước cửa chính có 3 người, 1 giả làm bảo vệ trông xe, 1 ngồi ở quán nước chè bên đường, 1 giả làm người bán hàng rong. Trong đó tôi nhận ra 2 người thuộc 2 toà soạn báo lớn, cái quan trọng là tại sao họ có được nguồn tin tức này mà sao 2 người lại….ở chung phòng vậy?
- Chuyện này không bình thường, có người đã sắp xếp, đây là phòng của Đạo diễn Châu đã đặt, xảy ra 1 số việc ngoài ý muốn nên tôi đã vào đây.
- ĐẠO DIỄN CHÂU/ĐẠO DIỄN CHÂU?
Cả cô cùng Lina đều đồng thanh hỏi lại, anh lúc này lên tiếng:
- Chuyện này chắc chắn sẽ điều tra rõ, trước mắt phải rời được khỏi đây, hơn nữa tìm cách thay đổi tên người đặt phòng là cô. Tôi nghĩ kẻ đó muốn nhắm vào việc Ái Linh tham gia vào đoàn phim Hoa Khai Lệ, cố tình gây hiểu lầm để mọi người nghĩ cô ấy đi cửa sau.
- Nói vậy….khả năng có thể là Đoàn Dung?
- Không có bằng chứng cụ thể, không thể đoán bừa. Giờ cô chuẩn bị cho cô ấy, hãy tỏ ra là do hôm qua ở bữa tiệc uống nhiều quá nên đã nghỉ lại ở khách sạn.
- Vậy còn Giám đốc….anh định rời khỏi đây bằng cách nào?
- Tôi đã dặn dò trợ lý Trần sắp xếp rồi, mọi người cứ rời khỏi đây trước đi!
Lina nghe vậy khẽ gật đầu sau đó quay sang phía cô:
- Ái Linh, em đi thay đồ để nhân viên trang điểm.
- Dạ!
Khi cô quay đi, Gia Kiên mới đứng dậy đi lại phía của Lina nói:
- Lina, còn 1 việc nữa cần cô xử lý giúp tôi.
- Giám đốc, còn chuyện gì?
Hoàng Gia Kiên nhìn về phía chiếc giường chăn ga xáo trộn, tâm tình liền trở nên phức tạp.
Mọi chuyện sau đó như những gì kế hoạch đã vạch ra, Lina đưa cô trở ra ngoài xe trước những con mắt của phóng viên chìm, sự việc không có gì đáng kinh ngạc khiến bọn họ khó hiểu.
Sau khi chiếc xe đưa cô rời đi được 1 lúc thì trợ lý Trần liền xuất hiện, cậu ta đi đến quầy lễ tân nói:
- Xin lỗi, tôi đến phòng 103 lấy đồ để quên của cô Ái Linh.
- À, cô ấy vừa mới rời khỏi đây, nhân viên dọn phòng cũng đang định vào dọn, để tôi bảo họ dẫn đường cho anh.
- Cảm ơn!
Trợ lý trần sau đó được nhân viên khách sạn dẫn đến phòng 103, cửa vừa được mở ra, cậu ta liền nói:
- Cô Ái Linh nói làm rơi bông tai ở phòng ngủ, anh cùng tìm giúp tôi!
- Được!
Bọn họ sau đó đi thẳng vào bên trong, khi đấy Gia Kiên nép sau cánh cửa liền lén đi ra ngoài, lúc này người nhân viên đi lại chiếc giường tung chăn lên, trên chiếc ga trắng xoá xuất hiện những vết loang màu đỏ, 1 thỏi son rơi xuống:
- Cái này?
Trợ lý Trần thấy vậy liền cười gượng rồi vội lấy ví ra:
- À, có thể hôm qua cô ấy uống hơi nhiều rượu nên làm rơi đồ lung tung, anh giúp tôi giặt sạch hoặc mới nhé!
Nói rồi, Trợ lý Trần liền vội nhét vào tay người nhân viên vài tờ tiền, đối phương vừa thấy thế lại cười cười:
- Đây là việc của chúng tôi mà, anh đừng lo.
Sau đó, trợ lý Trần liền ra vẻ tìm đồ vật quanh đấy rồi tự lấy trong tui áo mình 1 đôi bông tai mà nói:
- Tôi tìm được rồi, cảm ơn nhé! Anh ở lại dọn dẹp, tôi đi trước đây.
Nói rồi, trợ lý Trần liền quay người đi thẳng ra ngoài, cậu ta bước vào thang máy nhấn lên tầng 5 rồi bước đến trước cửa phòng 501 đẩy cửa đi vào.
Hoàng Gia Kiên từ khi nào đã ngồi ở trong đấy, trợ lý Trần liền lên tiếng:
- Giám đốc, mọi chuyện xong rồi! Camera của khách sạn tôi cũng đã nhờ người xử lý. Anh chỉ cần ở đây đợi đám phóng viên đi là có thể rời khỏi khách sạn.
- Cũng may hôm qua tôi dặn cậu đặt phòng để phòng trường hợp tiệc tan muộn thì ở lại nghỉ ngơi.
- Giám đốc, chuyện này anh nghĩ sao?
Hoàng Gia Kiên ánh mắt suy tư 1 hồi rồi nói:
- Thời gian này để ý Đoàn Dung 1 chút, cô ta là người có tiềm nghi lớn nhất.
- Tôi biết rồi!
Khi đấy, Ái Linh ngồi trong xe cùng với Lina dáng vẻ vẫn còn thơ thẩn, Lina thấy vậy lại lên tiếng:
- Muốn có 1 chỗ đứng chắc trong cái giới này thì phải dùng bằng thực lực bởi nhan sắc là thứ không tồn tại bền lâu được.
Cô nghe vậy cũng không hiểu ý chị ta là mấy liền nhìn sang:
- Chị Lina, chị muốn nói gì sao?
- Chị chỉ muốn nhắc nhở em muốn lăn lộn trong giới này thì dùng cái cách của em không được đâu.
- Cách của em?
Lina quay sang nhìn cô:
- Đêm qua em và Giám đốc xảy ra chuyện gì còn không rõ sao?
Ái Linh nghe vậy lại sững người, có lẽ Lina đang hiểu lầm cô rồi, nhìn thấy biểu cảm của Ái Linh như vậy, chị ta lại nói tiếp:
- Khi nãy Giám đốc nói chị xử lý vết máu ở trên giường, chuyện này mà lộ ra ngoài là bất lợi cho em.
- Chị Lina, thực ra không như chị nghĩ đâu.
- Không sao, em là người mới kiếm 1 chỗ dựa cũng tốt nhưng nên nhớ mọi chuyện phải được chứng minh bằng thực lực thì mới tồn tại được lâu. Hào quang này luôn có 2 mặt, nó có thể giúp em toả sáng nhưng cũng có thể khiến em mờ mắt không thấy đường, khi đấy ngã lúc nào không biết đâu. Mấy ngày nay cứ về nghỉ ngơi đi, dù sao cũng không có lịch trình gì.
Ái Linh nghe vậy trong lòng bỗng nhiên có 1 chút nặng nề, cô khẽ quay mặt nhìn ra bên ngoài qua lớp kính, cuộc sống của cô từ khi nào đã rẽ sang 1 trang khác rồi.
Khi đấy, ở trong 1 căn phòng, chuông điện thoại vang lên, bờ môi đỏ chót khẽ cong lên 1 đường rồi bắt máy:
- Sao, tin tức có đáng giá không?
- Cô đang đùa giỡn với chúng tôi à? Chúng tôi đợi cả buổi chỉ thấy mỗi cô ta cùng quản lý của mình đi ra.
Nghe vậy, ánh mắt khẽ nheo lại:
- Sao có thể?
- Lần sau nếu chắc chắn thì hãy nói, làm hôm nay tốn cả buổi vô ích.
Sau câu đó, những âm thanh tút tút vang lên, ả ta siết chặt chiếc điện thoại trong tay mình mà gằn giọng:
- Dương Ái Linh, mày tốt số đấy, nhưng lần sau sẽ không dễ vậy đâu!
Buổi chiều hôm đấy, trợ lý Trần mới lái xe đưa anh rời khỏi khách sạn, ngồi trong xe cậu ta lên tiếng:
- Giám đốc, anh muốn về công ty hay về nhà?
- Nhà!
Trợ lý Trần gật đầu 1 cái, sau đó liền nhớ ra 1 chuyện:
- À, tôi quên không nói với anh, bà giúp việc có con gái ở quê sinh nên đã xin nghỉ rồi. Tôi đã liên lạc với bên môi giới việc làm tìm người mới thế nên thời gian này chắc anh phải tự mình làm rồi.
Nghe vậy anh khẽ nhíu mày:
- Con gái sinh?
- Phải! Bà ấy có 1 đứa con gái duy nhất, năm ngoái vừa mới cưới anh còn gửi 1 ít tiền mừng không nhớ sao?
- Không nhớ! Nhưng nghỉ rồi thì thôi, tìm người mới nhanh 1 chút, sạch sẽ, ngăn nắp, nhanh nhẹn 1 chút là được.
- Tôi biết rồi!
Buổi tối hôm đấy, Ái Linh đến bệnh viện, sau buổi tiệc hôm qua thì hình ảnh của cô được lan toả hơn nhiều, mấy cô y tá vừa thấy cô liền nói:
- Ái Linh, không ngờ cô lại là diễn viên của Hoàng Kim đấy.
- Hôm qua xinh lắm!
Cô nghe vậy chỉ cười gượng:
- Cảm ơn mọi người!
Thật ra vẫn không quen với thái độ thay đổi của mọi người nên cô liền vội đi đến phòng của ba mình, còn chưa đưa tay lên mở cửa thì cánh cửa đã được đẩy ra.
- Bác sĩ Trường?!
Anh ta vừa nhìn thấy cô liền cười:
- Ái Linh, em lại đến thăm ba sao?
Cô khẽ gật đầu 1 cái:
- Bác sĩ kiểm tra cho ba tôi sao?
- Hôm nay có ca trực nên anh tiện ghé vào 1 chút!
- Cảm ơn!
Nói rồi, cô định len vào trong thì Quốc Trường lại lên tiếng:
- Nghe nói em đã là diễn viên chính thức của Hoàng Kim rồi. Chúc mừng nhé!
Cô nghe vậy cười gượng mà đáp lại:
- Cảm ơn!
Sau đó, Ái Linh cũng né tránh tiếp xúc với anh ta mà liền đi vào trong, Quốc Trường thấy vậy cũng không thể làm phiền cô thêm chỉ đành trở ra ngoài đóng cửa lại.
Khi ấy, Ái Linh lại ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường, cô làm công việc quen thuộc là xoa bóp cho ba mình rồi chậm rãi nói:
- Ba, con vừa gặp phải 1 sự cố lớn, không biết phải nên đối mặt như thế nào. Giá mà ba có thể mở mắt ra nhìn con, ba mới thấy con đang không ổn 1 chút nào.
Nói đến đấy, nước mắt cô bỗng nhiên chảy dài xuống.
- Ba biết không, ước mơ của con đang dần dần thành hiện thực rồi, con được đứng trước ống kính, được mọi người quan tâm đến, được làm việc trong 1 môi trường chuyên nghiệp…..ba có biết cảm giác này nó như thế nào không?…..con vui đến mức còn không tin đây là sự thật…….nhưng mà……để có được điều đó……dường như…..đã đổi 1 cái giá quá đắt rồi…..! Ba, ba nói xem con có nên tiếp tục hay không?
Căn phòng vẫn tĩnh lặng chỉ có duy nhất 1 mình cô độc thoại với những tiếng sụt sùi khe khẽ.
Lúc đấy, chuông điện thoại bỗng vang lên phá vỡ bầu không khí, Ái Linh lấy nó ra nhìn cái tên trên đó, chỉnh đốn lại cảm xúc của mình rồi bắt máy:
- Em nghe này chị.
- Ái Linh, có 1 việc tốt cho em đây.
- Việc gì ạ?
- Giúp việc nhà!
- Giúp việc nhà sao? Nhưng giờ em có công việc mới e là không làm được.
- Không sao, em có thể làm theo giờ! Buổi sáng từ 9h đến 11h e đến dọn dẹp rồi chuẩn bị bữa trưa. Buổi chiều từ 4h đến 5h30 dọn qua 1 lượt rồi chuẩn bị bữa tối.
- Nhưng mà công việc em hiện giờ…..
- Ái Linh, chủ nhà trả 500 ngàn 1 buổi đó, chỉ cần sạch sẽ, gọn gàng nấu ăn ngon 1 chút là được rồi. Chị thấy em khéo tay mấy việc này dễ thôi. Yên tâm nếu hôm nào bận thì báo chị xếp người thay thế.
Ái Linh nghe cái mức giá liền có chút lưỡng lự, dù sao mấy ngày tới cô được nghỉ ngơi, không bằng cứ thử nhận:
- Chị có đảm bảo là khi nào bận em có thể báo nghỉ không?
- Tất nhiên!
- Vậy được, lúc nào thì cần ạ?
- Ngày mai luôn nhé? Mai chị đến đón em rồi đưa em tới đó 1 lần cho biết, sau rồi tự em đến!
- Vâng, vậy mai gặp lại!
Nói rồi, cô tắt máy, sau đó thở dài 1 cái rồi nhìn sang ba mình:
- Ba, lại có việc rồi! Có thể thời gian tới con ít đến thăm ba hơn nhưng mà ba đừng lo, con sẽ cố gắng lấy lại căn nhà của chúng ta, đợi ba tỉnh lại con sẽ đưa ba về!