Gia Kiên nhìn thấy cô liền có sự chột dạ định đứng dậy lên tiếng, nhưng chợt nhớ ra sự việc đã không còn như trước nên đành mặc kệ mọi thứ.
Ái Linh lại nhìn thấy anh chẳng hề có chút động thái nào khi bị cô bắt gặp mà trở nên cảm thấy có 1 chút thất vọng.
⁃ Gia Kiên….2 người….đang làm gì vậy?
Anh không đáp lại cô những để cho Kiều Nhã ra vẻ ưỡn ẹo ghé vào tai mình nói:
⁃ Chắc anh vẫn chưa nói với cô ấy chuyện của chúng ta đúng không? Vậy để em nói giúp cho.
Sau câu đấy, ả ta đứng dậy định tiến về phía cô nhưng bất chợt Gia Kiên lại lên tiếng:
⁃ Không phải tôi nói cho em nghỉ phép rồi sao? Chạy đến công ty để làm gì?
Câu trả lời né tránh của anh khiến Ái Linh càng thêm sốt sắng, cố tiến lại gần phía họ, ánh mắt đã đỏ hoe như sắp khóc mà nói:
⁃ Bỗng nhiên anh cho em nghỉ phép…là vì chuyện này sao?
⁃ Tôi cho em nghỉ thì em cứ nghỉ, đừng hỏi nhiều làm gì, mau về đi!
Thái độ thay đổi đến 180 độ của Gia Kiên khiến cô sững sờ:
⁃ Anh sao vậy Kiên? Mới hôm qua chúng ta vẫn còn vui vẻ mà….có phải em đã làm gì sai không?
Kiều Nhã đứng ở bên cạnh nghe vài câu sướt mướt của cô và thái độ nhập nhằng không rõ ràng của anh lại cười khẩy 1 cái mà buột miệng nói:
⁃ Hôm qua cô….
Còn chưa kịp nói ra hết, anh bỗng gằn lên:
⁃ PHẠM KIỀU NHÃ!
Dáng vẻ kỳ lạ ấy của 2 người họ khiến cô càng thêm khó hiểu, mà Kiều Nhã bị anh quát tháo trước mặt cô lại sinh ra lòng tự ái cao mà nhìn thẳng mặt cô, lớn tiếng đáp lại:
⁃ Chuyện đã đến nước này anh còn nhập nhằng cái gì? Anh khó nói thì để em nói. TÔI VÀ ANH ẤY SẼ ĐÍNH HÔN VỚI NHAU, ĐỒNG NGHĨA VỚI VIỆC CÔ CHẲNG CÒN LÀ GÌ CỦA ANH ẤY CẢ. GIA KIÊN CHO CÔ NGHỈ PHÉP LÀ VÌ ANH ẤY RỦ LÒNG THƯƠNG HẠI CÒN THỰC RA LÀ ĐANG MUỐN CHẤM DỨT VỚI CÔ ĐẤY!
Kiều Nhã nói 1 hơi khiến cho anh cũng chẳng kịp cản lại, lời đã nói ra rồi cũng không rút về được nữa.
Ái Linh nghe từng chữ mà ả nói ra, nhớ rõ không sót 1 giấu nào, cảm giác cổ họng nghẹn đắng đến khó thở.
Cô nhìn sang anh, chờ đợi 1 lời phản kích lại, nhưng thứ cô nhận được là cái nhìn không 1 chút cảm xúc nào của anh, chỉ là ở 1 vị trí khuất mắt ấy, cô không nhìn thấy bàn tay anh đã siết chặt đến mức tím tái.
Sự im lặng của anh xem như là 1 câu trả lời vào lúc này, Ái Linh khẽ cười 1 cái, nụ cười chua chát đến mức kéo theo được cả nước mắt chảy dài xuống:
⁃ Nhìn anh thế này…..xem ra là thật rồi! Dạo gần đây em cũng đã nghĩ đến 1 kết quả không tốt cho chúng ta, em cũng đã tự chuẩn bị cho mình 1 tâm thái trước. Nhưng điều làm em buồn hơn hẳn….là tại sao anh không thể trực tiếp nói với em, mà lại để em biết bằng cách cứ như em là 1 kẻ thứ 3 vậy!
Nói rồi, cô đưa tay lên quẹt ngang nước mắt rồi dứt khoát quay người bỏ đi. Gia Kiên lúc này dường như mới có thể thở 1 tiếng, đường yết hầu căng thẳng chạy dọc xuống, bàn tay cũng từ từ nới lỏng ra.
Kiều Nhã khi ấy mới thở hắt ra mà nói:
⁃ Dứt khoát như vậy có phải nhanh không!
Ai ngờ lời vứt, Gia Kiên liền đứng dậy bóp chẳt lấy miệng ả, 1 cảm giác đau cả quai hàm khiến Kiều Nhã nhăn mặt.
⁃ AI CHO PHÉP CÔ NÓI VỚI CÔ ẤY?
Anh gằn lên từng chữ, ánh mắt như lưỡi dao tưởng như muốn xuyên thủng ả, mà Kiều Nhã lúc này cũng ngạo mạn đáp lại:
⁃ Gia Kiên, trước sau gì cô ta cũng phải biết, anh hà tất phải kéo dài thêm để làm gì?
⁃ ĐÓ LÀ VIỆC CỦA TÔI! CÒN CÔ KHÔNG CÓ TƯ CÁCH NÓI CHUYỆN VỚI CÔ ẤY, QUẢN CÁI MIỆNG CHO KỸ VÀO, NẾU CÒN LẦN SAU TÔI SẼ XÉ RÁCH NÓ RA ĐẤY! BIẾN KHỎI ĐÂY ĐI!
Nói rồi, anh hắt mạnh ả ra khiến Kiều Nhã ra bàn, đầu đụng phải cạnh của 1 giá kẹp tài liệu mà trớt máu.
Kiều Nhã khi đấy ấm ức mà đôi mắt đỏ ngauc siết chặt bàn tay lại, nhưng sau đó cũng cầm theo túi xách mà quay người rời đi.
Lúc này, Gia Kiên ngồi phịch xuống ghế, anh thở mạnh 1 tiếng, cổ họng khô khan lại nuốt xuống. Ánh mắt khi ấy nhìn vào chiếc usb mà Kiều Nhã để lại, sau đó lấy điện thoại gọi cho trợ lý Trần đến.
Chỉ mấy phút sau đó, Đình Trần bước vào bên trong:
⁃ Giám đốc, có chuyện gì sao?
Anh nhìn đến chiếc usb mà nói:
⁃ Trong đó là thông tin của những kẻ có liên quan đến sự việc hôm qua. Cậu mở lên xem rồi xử lý báo lại tôi.
⁃ Vâng!
Nói rồi, Đình Trần cũng cầm lấy usb rồi quay người rời đi, Gia Kiên lúc này mới dựa lưng vào thành ghế, mặt khẽ hướng lên trần nhà mà nhắm mắt lại. Đầu óc anh lúc này trống rỗng, chỉ văng vẳng câu nói khi nãy của cô mà tự mình dày vò:
⁃ Ái Linh!
Tối đấy, Gia Kiên lái xe đến bệnh viện, bước vào phòng của ông Khánh:
⁃ Ba gọi con đến có chuyện gì sao?
Ông Khánh nhìn thấy anh lại khẽ khoát tay cho Lan Anh, cô ta thấy vậy liền bỏ xuống trái đang gọt dở mà vội đi lại đỡ ông ngồi lên, kê gối cẩn thận để ông dựa vào.
Lúc này ông Khánh mới lên tiếng:
⁃ Vị bác sĩ mà con mời về nói khi nào sẽ phẫu thuật cho ta?
⁃ Bên Sing đang còn 1 số công việc nên 1 tuần nữa ông ấy sẽ bay sang. Nếu như kiểm tra sức khoẻ ba đủ khả năng chịu được ca đại phẫu này thì có thể ghép luôn.
Ông Khánh nghe vậy khẽ gật đầu rồi nói:
⁃ Hôm nay con bé Kiều Nhã đến đây, nói 2 đứa đã quyết định đính hôn trước rồi phải không?
Gia Kiên trong lòng hận không thể khâu miệng ả ta lại mà đành gật đầu.
⁃ Vâng! Đợi sau khi ba phẫu thuật xong thì sẽ tổ chức.
⁃ Không cần! Xem xem trong 1 tuần này ngày nào thích hợp thì làm luôn đi.
⁃ Ba, chuyện này thực ra không cần vội.
⁃ Con không vội nhưng ta vội. Sức khoẻ của ta nhiều lúc thất thường, có qua được ca đại phẫu hay không cũng không dám chắc. Ta cứ tính đến trường hợp xấu nhất thì ít ra cũng có thể nhìn thấy được 2 đứa ở cạnh nhau rồi.
⁃ Gwen là bác sĩ giải phẫu giỏi có tiếng, chắc chắn ông ấy có thể thành công nên ba đừng lo lắng như vậy.
⁃ Tuổi này rồi, làm sao mà không lo cho được.
Nói rồi, ông nhìn sang phía Lan Anh:
⁃ Lan Anh, bà ngày mai rảnh đi xem ngày nào tốt lành gần nhất rồi thay tôi chuẩn bị mọi thứ đi.
Nghe vậy, cô ta cũng liền nói:
⁃ Mình vội làm gì? Đợi phẫu thuật xong, sức khoẻ tốt lên thì tổ chức, giờ sức khoẻ mình thất thường như vậy tôi cũng không dám để mình ngồi lâu chứ nói gì tham gia lễ đính hôn của cậu Kiên.
⁃ 2 cái người này hôm nay sao thế nhỉ? Tôi bảo làm thì cứ làm đi. 2 đứa chúng nó cũng đã quyết định rồi, chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, sao cứ bàn lùi làm gì.
Anh thấy ông đã kiên định như vậy cũng không nói nhiều nữa:
⁃ Vậy ba nghỉ ngơi đi, khi nào sắp xếp xong con sẽ báo!
Nói rồi, anh cũng quay người đi thẳng ra ngoài, mà Lan Anh nhìn theo cũng chỉ đành thở dài 1 tiếng.
Tại nhà riêng của Gia Kiên, trợ lý Trần đã có mặt chờ đợi, anh lái xe trở về cũng liền vội vàng đi vào trong:
⁃ Thế nào rồi?
Đình Trần ngồi ở bàn tiếp khách mở laptop lên mà nói:
⁃ Giám đốc, anh lại xem đi!
Gia Kiên đi đến bên cạnh cậu ta ngồi xuống rồi nhìn vào màn hình soi xét 1 hồi mới lên tiếng:
⁃ Vương Quyền này có nhiều nhân vật khá nhạy cảm, chúng ta không tiện dây vào. Chỉ cần xử lý những kẻ có liên quan đến sự việc tối đó là được.
⁃ Theo thông tin Kiều Nhã cho, tối hôm đó vị khách mà cô Ái Linh tiếp là Hữu Đại, tỷ phú đang được giới truyền thông khá quan tâm.
Vừa nói, Đình Trần vừa thao tác máy mở lên tư liệu về Hữu Đại:
⁃ Hắn là kẻ khá ngạo mạn, có thói trăng hoa bay bướm, lắm sở thích quái dị trong chuyện giường chiếu. Như cắn, cào cấu, có khi còn b..óp cổ bạn giường.
Lời nói của Đình Trần khiến anh lại liên tưởng đến những dấu vét ở trên người cô, tâm tình có 1 chút kích động mà siết bàn tay lại.
⁃ Tối đó, người tiếp tay cho hắn là Võ Thắng, tổ chức tiệc khai máy thực chất là dẫn các cô gái đến để đại gia chấm chọn là chính. Giúp gã ta có đạo diễn Trần Biên, và người đã đưa cô Ái Linh đến phòng là Ngô Mạnh. Tôi đã điều tra hết tất cả thông tin về họ rồi.
Nói đến đâu, Đình Trần mở tư liệu từng người đến đấy.
⁃ Mẹ kiếp! Đáng lẽ tôi phải đề phòng tên Võ Thắng từ đầu khi hắn ngỏ lời muốn mời Ái Linh đóng phim.
⁃ Giám đốc, tôi phát hiện 1 điều nữa. Trong danh sách Vương Quyền này cũng có tên của Đỗ Ninh, gã cũng thường xuyên dâng người của mình lên cho Hữu Đại. Bảo sao trung tâm đào tạo diễn viên lại tuyển chọn nữ giới yêu cầu ngoại hình cao như vậy.
⁃ Được, tôi cũng đã chướng mắt ông ta lâu rồi. Tiện lần này dọn sạch đường luôn đi.
⁃ Vậy chúng ta bắt đầu từ đâu?
Gia Kiên thao tác trên bàn phím, sau đó gõ lên hình ảnh 1 người mà nói:
⁃ Hắn! Hữu Đại! Nhìn sơ bộ thì hắn là kẻ đang chi phối đám người còn lại. Đánh sập được hắn chắc chắn các mạch sẽ đứt đoạn. Đám sâu bọ kia lâu nay đang dựa vào mối quan hệ với hắn để kiếm tiền, khi Hữu Đại sụp đổ tự khắc chúng nó sẽ để lộ sợ hở. Đến lúc đấy cứ tận dụng thời cơ hốt gọn 1 mẻ. Cố gắng hạn chế không đụng đến Vương Quyền, bởi ở đấy có những thế lực mạnh ta không đối phó nổi đâu.
⁃ Tôi hiểu! Thế nên tôi đã điều tra tên Hữu Đại này, tất cả đầu ra đầu vào trong nguồn tiền của hắn phà hiện rất nhiều sai phạm. Quan trọng nhất là doanh nghiệp của hắn lén lút làm giả sổ sách để trốn thuế. Bên cạnh đó tôi tìm ra được cách thức của hắn, tại sao lại chịu chi khá mạnh tay để mua 1 đêm của nữ nghệ sĩ như vậy. Thực chất đó là 1 hình thức rửa tiền.
Gia Kiên nghe vậy khẽ nhếch mép:
⁃ Cũng phải, 1 doanh nghiệp không đến mức phát triển diện rộng mà lại nhiều tiên như vậy, chỉ có thể làm việc phi pháp thôi.
⁃ Hắn có 1 đường dây đưa người trốn sang nước ngoài. Mỗi 1 người xuất cảnh trái phép hắn phải kiếm được cả trăm triệu có khi đến tiền tỷ. Mà 1 phi vụ hắn sẽ gom lại đủ số lượng rồi đưa đi. Điều tra thêm về Đỗ Ninh và Võ Thắng, thì 2 người này cũng từng chiêu quân về nhưng sau đó có 1 số người bỗng nhiên huỷ hợp đồng rồi biến mắt. Khả năng cao thì bọn họ cũng liên quan đến đường dây môi giới này.
⁃ Vậy thì dễ rồi! Cứ đánh vào việc sai phạm này là có thể lật đổ hắn. Chúng ta có 1 số mối quan hệ nội bộ, đi liên lạc 1 chút đi, trước mắt tấn công vào việc trốn thuế của doanh nghiệp, sau đó bắt đầu truy vết là sẽ ra. Đánh nhanh, rút nhanh!
⁃ Vâng!
Nói rồi, Đình Trần cũng đóng laptop lại rồi mang nó rời đi.
Lúc này, Gia Kiên mới lấy điện thoại ra, anh có vẻ chần chừ rất lâu, sau đó lại đi ra xe của mình mà lái rời khỏi nhà.
Chiếc xe chạy thẳng đến nơi ở của Ái Linh, dừng trước vị trí đối diện với phòng của cô, anh khẽ hạ cửa kính xuống mà nhìn lên phía tầng trên.
Căn phòng của cô tối đen, nhưng cửa sổ vẫn mở, anh biết cô đang ở ngay đấy nhưng bước đến lại không còn thể nữa.
Gia Kiên ngồi trong xe cứ vậy nhìn lên nhà cô rât lâu, anh đang trông ngóng điều gì đến bản thân anh cũng không rõ nữa.
1 lúc sau đó, Gia Kiên lấy điện thoại ra gọi cho Lina:
⁃ Lina, cô qua nhà của Ái Linh 1 lát đi!
⁃ Có chuyện gì sao? Tôi đang chuẩn bị nội dung cho buổi họp báo ngày mai.
⁃ Để làm sau đi, đến nói chuyện với cô ấy 1 lát. Tôi lo cô ấy không ổn!
⁃ Tôi biết rồi!
Sau đấy, Gia Kiên cũng tắt máy, anh nhìn lên 1 lần nữa rồi cũng lái xe rời đi.
Ngay khi tiếng động cơ lao vút, ở phía ô cửa sổ đen trên tầng kia, 1 dáng người trong bóng tối từng chút tiến sát lại, gương mặt xinh đẹp có phần nhợt nhạt khẽ nhìn xuống dưới đường, từng dòng lệ theo đó cũng trượt dài trên gò má, len vào trong miệng thấm lên đầu lưỡi cái mùi vị mặn đắng khiến thanh âm lạc đi:
⁃ Không phải 2 người sẽ đính hôn sao? Còn đến đây để làm gì?
Đôi bờ vai hao gầy khẽ run lên từng đợt, Ái Linh từ từ xoay người lại rồi dựa vào thành tường mà trượt ngồi xuống sàn.
Cả người cô thi lại, co rúm ró, vòng tay ôm lấy thân mình, gục đầu xuống, từng tiếng nức nở vang lên trong căn phòng tĩnh mịch
Gia Kiên khi ấy lái xe đến 1 quán pub, anh bước vào bên trong, thái độ lãnh đạm rút 1 thẻ nhựa đen đặt lên bàn quầy mà hời hợt nói:
⁃ Tối nay tôi bao trọn quán! Đuổi hết bọn họ đi!
Chủ quán nhìn thấy tấm thẻ quyền lực liền sáng mắt mà niềm nở gật đầu:
⁃ Được được! Quý khách muốn uống gì để tôi lấy trước!
⁃ Có rượu ngon thì mang ra!
⁃ Vâng vâng!
Sau đó, chủ quán đem lại cho anh 1 chai rượu cùng ly, rồi lại vội vàng đi ra nói khéo với những vị khách đang có mặt ở đây mời họ ra về, hứa hẹn hôm sau quay lại sẽ có giảm giá.
Gia Kiên lúc này ngồi bên quầy rót từng ly rượu nâng lên uống cạn, không phải là tâm thế nhâm nhi hay là thưởng thức nó, mà như muốn mượn rượu để tự dày vò bản thân mình.
Khi đấy, 1 cô gái ở bàn khác nhìn dáng vẻ anh như vậy, lại thấy chủ quán đuổi khéo khách, trong lòng cũng có mưu tính mà đi lại phía Gia Kiên, mạnh bạo đặt tay lên vai anh:
⁃ Thất tình phải không anh trai. Đuổi hết mọi người đi như vậy không phải cô độc lắm sao? Để em lại đây bồi anh rượu nhé!
Gia Kiên lúc này ánh mắt đã ngà ngà say mà đỏ ngàu, anh tĩnh lặng 1 hồi không nói gì rồi bất chợt hắt mạnh cô ta ra mà quát lớn lên:
⁃ KHÔNG PHẢI NÓI ĐUỔI HẾT BỌN RA NGOÀI SAO?
Cô ta nhìn dáng vẻ tức giận của anh liền sợ mà vội vàng bỏ đi, Gia Kiên khi ấy đã không còn kiểm soát được mà gạt luôn ly và chai rượu xuống đất vỡ “XOẢNG”.
Chủ quán thấy vậy cũng giật thót, nhưng gã đã cầm chắc trong tay khoản đền bù không bao giờ thiệt nên để mặc anh cứ làm càn vậy.
Gia Kiên lúc này như hoá điên loạn, đôi chân lảo đảo đi quanh quán, đụng gì đá đó, vơ được gì ném đó.
Chẳng mấy chốc sau đó, mọi thứ tan hoang và hỗn độn. Anh đưa mắt nhìn xung quanh, 1 sự bất lực đẩy cao đến đỉnh điểm, sau đó lại ngồi phịch xuống đất, không biết vì men rượu hay vì những tâm tư chồng chất, lại biến người đàn ông này hoá thành 1 đứa trẻ, bật khóc nức nở.