Hào Quang Mị Tình

Chương 34




Đi lại vị trí bàn của mình, Lina nhìn thấy 2 người họ cũng liền đứng dậy lịch sự lên tiếng:

⁃ Giám đốc Thắng, lâu rồi không gặp!

Lina đưa bàn tay ra, gã cũng lịch sự bắt lấy mà cười:

⁃ Đúng là cũng lâu rồi không gặp, kể từ lần đó phải không? Nghe nói Tuấn Việt rất thành công ở bên Hàn.

⁃ Đó là chuyện của cậu ta, tôi không quan tâm từ lâu rồi.

⁃ Oh! Vậy sao? Tôi cứ nghĩ dù thế nào 2 người cũng từng làm việc với nhau, cô là quản lý cũ cậu ta cũng sẽ hay hỏi han nói chuyện qua lại chứ?

⁃ Hợp đồng chấm dứt thì tôi là cậu ta không còn bất cứ liên quan nào để phải nói chuyện qua lại cả.

Võ Thẳng nghe vậy lại bĩu mỗi nhún vai 1 cái, Ái Linh lại thấy cuộc nói chuyện nhắc đến người lại nên có chút tò mò mà hỏi nhỏ:

⁃ Chị, Tuấn Việt là ai?

Lina nghe vậy chỉ hời hợt trả lời:

⁃ Có những người không nhất định cần phải biết họ là ai.

Nói rồi, Lina nhìn đến Võ Thắng mà lên tiếng:

⁃ Giám đốc Thắng tìm đến đấy là có chuyện gì phải không?

Gã nghe thế lại chỉ chỉ ngón tay về phía chị ta:

⁃ Đúng là không có gì qua mắt được cô.

Nói rồi, gã kéo ghế ra ngồi xuống, vẫn nhàn nhã cầm ly rượu vốn là của cô mà nhấp 1 ngụm rồi mới nói:

⁃ Thực ra chỉ là thấy ngưỡng mộ tài năng của cô Ái Linh nên muốn bày tỏ 1 chút tấm lòng thôi.

Lina nghe vậy cũng thẳng thắn đáp lại:

⁃ Có gì giám đốc Thắng cứ nói thẳng, câu nệ như vậy quả thực không giống anh chút nào.

⁃ Hahhaa! Dù sao cô Ái Linh đây cũng là người mới, thẳng thừng quá chỉ sợ lại thành vô duyên.

⁃ Xem ra ý của Giám đốc là muốn đặt quan hệ với người của tôi sao?

⁃ Vẫn là cô Lina hiểu lòng người nhất. Thế này thì tôi cũng không cần vòng vo nữa. Chắc cô cũng biết Viễn Ảnh sắp tới sẽ tung ra dự án phim mới, hiện tại công ty bắt đầu casting thử vai rồi, liệu không biết Ái Linh có hứng thú với dự án này không?

Cô nghe vậy cũng có chút ngạc nhiên nhìn gã:

⁃ Tại sao lại chọn tôi?

⁃ Nói chọn thì cũng không phải, tôi vẫn muốn cô đến buổi casting thử vai xem phù hợp hay không. Chỉ là tôi đã xem phim quảng cáo của cô, đánh giá diễn xuất khá ổn, mặc dù cô là người mới nhưng xem cách lăng xê gà cưng của Hoàng Kim thì sớm muộn cô cũng đứng ngang hàng với Mỹ Thanh thôi. Hiện tại Hoa Khai Lệ vừa đóng máy đang tạo ra luồng sóng mới, tôi cũng chỉ là người kinh doanh nên muốn tận dụng thời điểm này hợp tác với cô.

Lina nghe vậy lại lên tiếng:

⁃ Giám đốc Thắng muốn cast thử vai gì?

⁃ Thực ra vai chính chúng tôi đã có lựa chọn rồi. Tôi muốn Ái Linh đến cast thử vai nữ thứ, không chê chứ?

Lina mỉm cười 1 cái:

⁃ Hợp tác trên mối quan hệ đôi bên cùng có lợi, chỉ cần giám đốc Thắng đưa ra mức cát xê hợp lý thì sao lại chê được. Anh cứ gửi kịch bản sang mail cho tôi, đợi tôi xem qua thì sẽ trả lời anh sau.

Nghe vậy, Võ Thắng cũng cười mà gật đầu rồi đứng dậy:

⁃ Vậy được, tôi sẽ bảo thư ký gửi kịch bản cho cô. Hi vọng nhận được phản hồi sớm.

Sau đó, gã lại cầm ly rượu lên:

⁃ Có nên chúc mừng cho lần hợp tác này không?

Lina nhìn gã cũng mỉm cười đáp lại:

⁃ Vẫn chưa biết có hợp tác hay không mà. Nhưng dù sao cũng nên nâng ly cho lần gặp mặt này. Ái Linh tửu lượng không tốt, tôi sẽ uống thay cô ấy.

Nói rồi, Lina cũng cầm ly rượu của mình lên mà cụng vào ly của gã, sau đó đưa lên miệng uống 1 hơi đã cạn.
Võ Thắng thấy vậy chỉ cười mà cũng nâng ly của mình lên miệng uống cạn rồi đặt xuống bàn mà nói:

⁃ Vậy không làm phiền 2 người nữa!

Nói rồi, gã cũng quay người mà rời đi, 2 người họ đứng đấy nhìn theo, Ái Linh khẽ hỏi nhỏ:

⁃ Chị có vẻ có thành kiến với ông ta phải không?

⁃ Võ Thắng này là 1 tên ranh ma rất quỷ quyệt, chỉ muốn ăn người ta thôi. Thế nên nếu hợp tác với hắn cần phải cẩn thận và đề phòng.

⁃ Nếu chị không thích vậy chúng ta có thể không cần hợp tác.

⁃ Trong cái giới này, đôi khi phải đeo thêm 1 cái mặt nạ để đối đãi, không thích nhưng vẫn phải mỉm cười giả lả mà đón tiếp. Em là người mới, cái em cần bây giờ là tài nguyên, chỉ cần phù hợp thì không từ chối.

Ái Linh nghe vậy khẽ gật đầu 1 cái, sau đó mới sực nhớ đến Gia Kiên, cô vội vàng lên tiếng:

⁃ Em ra ngoài 1 chút nhé!

Nói rồi, cô cũng liền quay người vội vã đi ra ngoài, theo hướng ban nãy của anh mà đuổi theo, nhưng ra đến ngoài cửa đã không còn thấy anh đâu nữa.
Ái Linh lo lắng lại lấy điện thoại ra gọi, vài cuộc đều không có người nhấc máy, cô chỉ đành quay lại bữa tiệc.

Khi đấy, vừa lúc MC ở trên sân khấu lên tiếng:

⁃ Tiếp theo đây là sân khấu dành cho nhân vật chính của chúng ta. Tôi được biết Giám đốc Kiên hôm nay ngoài chuẩn bị tiệc chúc mừng Hoa Khai Lệ đóng máy thì cũng có chuyện riêng muốn nói với mọi người. Anh ấy đã chuẩn bị rất nhiều thứ lãng mạn, theo tôi đoán chắc hẳn là muốn bày tỏ với 1 cô gái nào đấy trong bữa tiệc hôm nay đây. Bây giờ thì xin mời ông chủ của chúng ta - Hoàng Gia Kiên lên sân khấu.

Sau câu đấy, mọi người cũng chờ đợi, Ái Linh trong đầu lại nhớ đến lời của anh khi 2 người khiêu vũ, không lẽ đây là điều mà anh bảo đã sắp xếp cả rồi sao?

Bữa tiệc bỗng trầm mặc hơn để đợi nhân vật chính xuất hiện nhưng mãi không thấy ai bước lên sân khấu.
Lúc này, Đình Trần bỗng vội vã tiến đến vị trí của MC nói nhỏ vào tai anh ta gì đấy, sau đó MC lại lên tiếng:

⁃ Thật xin lỗi quý vị, vì 1 chút sự cố nên phần này chúng ta tạm lùi lại phía sau, giờ thì mời mọi người thưởng thức tiết mục nhảy Dance của nhóm nhảy hàng đầu Black.

Mọi người sau đó lại bắt đầu xì xào bàn tán, tất nhiên ai cũng hiếu kỳ phần quan trọng đấy là gì, nếu như thật sự là bày tỏ thì người đấy là ai.
Ái Linh biết vậy lại càng thêm lo lắng hơn, cô thấy Đình Trần lui đi cũng liền vội đi về hướng của cậu ta:

⁃ Trợ lý Trần!

Nghe vậy, cậu ta cũng dừng lại:

⁃ Cô Ái Linh, có chuyện gì sao?

⁃ Khi nãy tôi thấy Gia Kiên vội vã đi ra ngoài, đã xảy ra chuyện gì sao?

⁃ Tôi cũng không rõ nữa, lúc nãy người nhà Giám đốc có gọi đến, sau đấy thì thấy anh ấy gấp gáp như vậy tôi cũng không tiện hỏi.

Ái Linh nghe nói thế cũng chỉ đành gật đầu:

⁃ Cảm ơn!

Sau đó, cô quay lại bàn của mình, vẫn cố gọi điện thêm 1 lần nữa cho anh nhưng kết quả vẫn chẳng ai cầm máy.

Khi đấy, tại bệnh viện thành phố, con xe sang trọng lái thẳng vào khoảng sân rộng rồi dừng lại, Gia Kiên bước xuống vội vàng đi thẳng vào bên trong, sắc mặt có đôi phần căng thẳng đưa mắt nhìn khắp xung quanh như tìm kiếm gì đấy.

⁃ Gia Kiên!

Lúc này, 1 tiếng gọi kéo anh nhìn sang, Gia Kiên thấy Lan Anh đứng ở trước cửa phòng cấp cứu còn sáng đèn mà vội tiến lại, gấp gáp hỏi:

⁃ Xảy ra chuyện gì?

Lan Anh sắc mặt có phần lo lắng, 2 bàn tay đan vào nhau bấu chặt lấy mà đáp lại:

⁃ Tối nay ông ấy nói mệt không chịu ăn cơm, lại nói muốn ra ngoài hít thở không khí 1 chút nên tôi mới đỡ ông ấy ra phía vườn hóng gió. Ai ngờ vừa mới ra đến nơi thì bỗng nhiên ông ấy nắm ngực áo mình khuỵ xuống rồi ngất lịm đi.

Gia Kiên nghe vậy bỗng gắt lên:

⁃ Ông ấy không chịu ăn là cô cũng mặc kệ sao? Thời tiết này buổi tối nhiều gió độc, cô biết sức khoẻ ông ấy yếu mà vẫn còn đưa ông ấy ra ngoài? Các người chăm sóc ông ấy kiểu gì vậy

⁃ Tôi xin lỗi, tôi cũng có khuyên nhưng mà ông ấy nói không sao, nên là….

⁃ Nên là nếu có sao thì cũng là do ông ấy phải không? Hay là chính cô cũng mong chờ ngày này sớm để con quang minh chính đại thừa hưởng gia tài mà cô đã nhẫn nhịn suốt nhiều năm qua để có được?

Nghe vậy, Lan Anh có ấm ức nhìn Gia Kiên, ánh mắt cô ta đỏ ngàu lên mà gòng mình nói:

⁃ Cậu trách tôi không chăm sóc ông ấy, vậy sao cậu không tự hỏi cậu đã làm tròn bổn phận của con cái chưa? Bao năm qua cậu nghĩ xem cậu ngồi ăn cơm cùng với ba mình được mấy lần? Mỗi lúc ông ấy đau đầu, trở trời các khớp mỏi nhức thì cậu ở đâu?

Gia Kiên bị câu hỏi đấy khiến anh bỗng trầm mặc xuống, Lan Anh lại khẽ cười giễu 1 cái:

⁃ Nếu như tôi nói đúng là tôi chờ ngày này để thừa hưởng cái tài sản kếch xù đấy thì sao? Chỉ cần cậu không chịu thì ai có thể lấy được, nhưng cậu để chuyện xảy ra đến mức này vẫn không quan tâm, thì nên trách ai đây?

Gia Kiên trong ánh mắt khẽ cuộn sóng, nhiều năm Lan Anh ở bên cạnh ba mình như vậy, cũng nhiều lần đôi co với cô ta nhưng có lẽ đây là lần đầu thấy Lan Anh thừa nhận như vậy khiến anh cảm thấy khác lạ.
Thực ra chuyện trong nhà của ba mình, anh đều có cài người ở đó để theo dõi, cứ vài ngày họ sẽ báo cáo tình hình mọi chuyện cho Gia Kiên, qua đó anh cũng biết Lan Anh đối với ba mình cao hơn cái mục đích mà lúc nào anh cũng gán ép cho cô ta, chỉ là bản thân vốn bài xích từ năm xưa nên anh không chịu thừa nhận điều đó.

Lúc này, cửa phòng cấp cứu được mở, vị bác sĩ bước ra ngoài kéo chiếc khẩu trang xuống mà nói:

⁃ 2 vị là người nhà của bệnh nhân phải không?

Gia Kiên vội tiến lại phía ông ta:

⁃ Bác sĩ, sức khoẻ của ông ấy thế nào?

⁃ Bệnh nhân bị suy tim đã chuyển sang giai đoạn cuối rồi.

Nghe vậy Gia Kiên khẽ nhíu mày:

⁃ Không phải ông ấy vẫn uống thuốc đều mỗi ngày sao?

⁃ Bệnh phát triển nhanh, có thể thuốc điều trị đó cũng không còn hiệu quả.

⁃ Nói vậy là không còn cách gì sao?

⁃ Hiện tại chúng tôi vẫn có phương pháp cấy ghép tim, nhưng để tìm được quả tim phù hợp đã nan giải, lại thêm phần sức khoẻ của bệnh nhân khá yếu chỉ sợ không chịu nổi ca đại phẫu này, chúng tôi không thể đảm bảo được bất cứ điều gì xảy ra trong quá trình phẫu thuật cả. Hơn nữa, sau khi cấy ghép cũng vẫn có những rủi ro đáng tiếc như bị nhiễm trùng, bệnh nhân không thích ứng được, thuốc chống nhiễm trùng kích ứng với ghép tim gây suy thận, tăng huyết áp…và cũng có khả năng sinh ra sự đào thải tim. Xem bệnh án thì thấy bệnh nhân có tiền sử huyết áp cao, cá nhân tôi khuyên chân thành gia đình, giai đoạn này nên trân trọng khoảng thời gian với bệnh nhân. Nên sử dụng thuốc và phương pháp điều trị tại nhà kèm chế độ ăn uống, giữ tinh thần bệnh nhân luôn trong trạng thái phấn khởi và vui vẻ, tránh để bệnh nhân tức giận, như vậy có thể duy trì tuổi thọ lâu hơn. Được ngày nào thì tốt ngày đấy.

Gia Kiên nghe những lời vị bác sĩ nói, trong lòng như 1 tảng đá đè nặng, nội tâm đang đấu tranh 1 cách khủng khiếp. Anh vì bài xích chuyện năm xưa với ba mình, sau đó tự ra ngoài ở, thời gian về gặp ông cũng thưa dần, đa phần đều là giúp việc gọi điện nói ông muốn anh về ăn cơm thì anh mới về. Vậy mà trôi qua cũng nhiều năm rồi, tuy là vẫn có người báo cáo tình hình nhưng thật không ngờ tình trạng đã tệ đến mức này.

Chiếc giường bệnh được đẩy ra, ông Khánh nằm trên đấy sắc mặt tái nhợt và có đôi phần gầy đi.
Gia Kiên lúc này mới nhận ra người đàn ông này dường như đã già đi quá nhiều, thường ngày thấy ông tươm tuốt trong vải lụa là vẫn uy nghiêm, không nghĩ có ngày trong bộ đồ bệnh nhân này là xơ xác đến như vậy.

Gia Kiên đẩy chiếc giường theo y tá đi thẳng về phòng chăm sóc, Lan Anh nhìn ông Khánh rồi lại nhìn lên Gia Kiên, đôi mắt cô ta đỏ hoe 1 cách thương cảm, sau đó cô ta bỗng quay người đi, có lẽ muốn cho 2 ba con họ 1 không gian riêng với nhau vào lúc này.

Trong căn phòng trắng xoá đặc trưng cái mùi thuốc Tây thoang thoảng, tiếng máy đo huyết áp vẫn vang lên đều, Gia Kiên ngồi bên cạnh giường bệnh, ánh mắt vẫn đau đáu nhìn người đàn ông già nua đang trong cơn mê man mà tâm tình dày xéo nhau, hồi tưởng lại chuyện cũ.

17 năm trước, khi đó anh mới chỉ là 1 cậu con trai bắt đầu bước chân vào trường cấp 3.
Tối đấy, tại 1 nhà hàng sang trọng, người phụ nữ gương mặt đoan trang phúc hậu tuy đã qua 1 lớp phấn dặm nhưng vẫn thấy được nét xanh xao.
Bà ngồi bên cạnh cậu con trai diện mạo khôi ngô của mình, cùng 1 bàn ăn đã thịnh soạn mà mỉm cười nói:

⁃ Gia Kiên, đợi ba 1 chút nữa rồi ta cùng ăn nhé!

Gia Kiên khẽ gật đầu 1 cái, sau đó bà lấy điện thoại ra bấm gọi cho chồng mình, chuông vang lên vài hồi mới có người bắt máy:

⁃ Alo!

⁃ Anh đang ở đâu vậy? Em và Gia Kiên đang ở nhà hàng Melia đợi anh này, hôm nay thằng bé đậu thủ khoa khối 10, chúng ta nên chúc mừng con.

⁃ Công ty có việc nên 2 mẹ con ăn đi.

⁃ Em đã gọi đồ ra cả rồi, công việc còn lâu nữa không? Mẹ con em đợi được!

Vừa lúc đấy, đầu bên kia phát ra giọng nói của 1 cô gái:

⁃ Anh Khánh, mau lại đây đi, để người ta đợi lâu rồi đó.

Sau đấy, đối phương liền vội lên tiếng:

⁃ Công ty nhiều việc, 2 người không cần đợi đâu, cứ ăn đi. Vậy nhé!

Lời vừa dứt, tiếng tút tút cũng vang lên, bà Thục Quyên sắc mặt tái đi, người lặng thinh, thấy vậy Gia Kiên liền hỏi:

⁃ Ba không tới sao mẹ?

Nghe vậy, bà liền giật mình sực tỉnh mà cười 1 cách gượng gạo:

⁃ Ba nói công ty có nhiều việc nên 2 mẹ con mình ăn trước đi, còn sớm thì ba sẽ qua, không thì tối về ba sẽ mua quà cho con.

Nói rồi, bà cũng liền gắp thức ăn bỏ vào bát con trai mình:

⁃ Nào, mau ăn đi!

Thái độ cố tỏ ra vui vẻ nhưng vẫn không giấu nổi cái ánh mắt sắp khóc của mình khiến Gia Kiên để tâm đến, có lẽ bà không biết cuộc nói chuyện trong điện thoại vừa rồi, Gia Kiên ngồi bên cạnh cũng nghe rõ mồn một, chỉ là không muốn gặng hỏi thêm khiến bà phiền lòng.

Sau khi xong xuôi, Thục Quyên thanh toán rồi dẫn con trai mình ra khỏi nhà hàng:

⁃ Gia Kiên, con muốn đi đâu chơi không?

Muốn để cho mẹ mình thư giãn 1 chút, Gia Kiên lên tiếng:

⁃ Chúng ta đi dọc con phố này, ngắm đường 1 lúc.

Nghe vậy, Thục Quyên mỉm cười gật đầu, 2 mẹ con họ bước đi trên hè phố sáng điện, dòng phương tiện qua lại tấp nập, nhiều gia đình chở nhau trên con xe nói cười vui vẻ bỗng khiến Thục Quyên có 1 chút chạnh lòng, trong đầu bà lại văng vẳng giọng nói của cô gái ban nãy.

Khi ấy, đến khúc giao lộ, đèn chuyển sang đỏ, Thục Quyên không để ý mà cứ bước tiếp khiến Gia Kiên phải vội kéo bà lại:

⁃ Mẹ, đèn đỏ rồi!

Nghe vậy, bà mới nhìn lên sau đó cười gượng:

⁃ Vậy sao? Mẹ không để ý!

Lúc này, tầm mắt vô tình nhìn thấy ở phía bên kia đường 1 người đàn ông dáng dấp giống chồng mình, đi bên cạnh 1 cô gái, Thục Quyên trong lòng liền đứng ngồi chẳng yên mà bất giác gọi tên:

⁃ Gia Khánh!

Gia Kiên ở bên cạnh nghe vậy cũng nhìn sang mẹ mình, thấy bà hướng về phía bên đường cũng liền nhìn theo hướng đó.
Còn chưa kịp định hình được có phải đó là ba mình không thì bà bỗng quay sang anh túm lấy bờ vai mà vội nói:

⁃ Gia Kiên, con đứng ở đây đợi mẹ nhé, mẹ qua đó 1 lát rồi quay lại!

Còn không kịp để Gia Kiên nói gì, Thục Quyên đã quay người mà chạy đi, mặc kệ dòng phương tiện đang bon chen nhau qua lại.
Gia Kiên thấy vậy cũng liền đuổi theo:

⁃ Mẹ, đang đèn đỏ mà!

Âm thanh bíp còi vang lên inh ỏi át cả tiếng của Gia Kiên, phương tiện đông tới mức ngăn cản 2 mẹ con họ lại gần.
Gia Kiên không qua được lại lo lắng lùi về sau hướng mắt nhìn về phía mẹ mình.
Khi đấy, ánh đèn sáng rực từ 1 chiếc container rọi thẳng vào người bà kèm tiếng còi và phanh xe vang lớn, mọi thứ nhanh đến mức chỉ kịp thấy 1 bóng người nhỏ bé bị hắt văng ra xa, đường phố trở nên hỗn loạn.
Gia Kiên đứng đó 2 mặt mở to mà đỏ rực lên, sau đấy như điên cuồng lao về phía trước mặc kệ dòng xe vẫn đang chen chúc nhau.

Thân hình người phụ nữ ấy trên vũng máu vẫn còn ám ảnh trong tâm trí, cùng tiếng gọi mẹ thảm thiết cứ vang vọng bên tai.
Nghĩ lại cái ký ức kinh hoàng đó, cả người Gia Kiên rùng mình mà cố thoát ra khỏi dòng hồi tưởng.
Lúc đấy, đôi mắt anh cũng đã đỏ hoe theo, nhìn người đàn ông bệnh tật mà vừa căm giận lại thấy đáng thương:

⁃ Mọi chuyện không phải đều là ông lựa chọn sao? Nếu đã lựa chọn như vậy thì đáng lẽ phải sống tốt chứ sao lại để bản thân tệ hại như vậy?

Căn phòng đó vẫn chỉ có giọng nói của anh cùng âm thanh của máy móc.
Lúc này, cánh cửa được mở ra, Lan Anh bước vào trên tay cầm 2 cốc cafe còn bốc khói mà tiến lại đưa cho anh:

⁃ Uống đi, đêm nay cần phải thức đấy!

Gia Kiên nhìn sang ly cafe nhưng tuyệt nhiên cũng không có động thái nhận, thấy vậy Lan Anh cũng đi lại đặt nó xuống bàn, sau đó chậm rãi lên tiếng:

⁃ Tôi biết cậu vẫn luôn không ưa tôi, hiểu lầm tôi ở bên ba cậu vì mưu cầu danh lợi. Nhưng có 1 chuyện chắc cậu không ngờ rằng, bao nhiêu năm ở bên ba cậu như vậy nhưng chúng tôi vẫn chưa đụng vào nhau.

Lời nói của Lan Anh khiến Gia Kiên có 1 chút biến động nhỏ, anh vẫn không nói gì, cô ta lại mới tiếp lời:

⁃ Thật ra tôi ở bên cạnh ông ấy, là bởi vì mẹ cậu!