- Mau, mau gọi xe cứu thương đi!
Đạo diễn Châu nhận ra được tình hình, hốt hoảng lên tiếng.
Bùi Thu là trợ lý của Mỹ Thanh lúc này cũng mếu máo khóc lóc đỡ lấy ả ta:
- Đạo diễn….thế này là sao….tại sao lại dùng dao thật để diễn….?
Đạo diễn Châu cũng khó xử nhìn sang cô:
- Ái Linh, khi nãy cô tập với đạo cụ mà không biết nó là dao thật sao?
Cô lúc này vẫn còn khá hoang mang với những gì vừa xảy ra. Ái Linh bàn tay đang run lên không ngừng, ánh mắt cứ dán chặt vào vũng máu đỏ ở dưới mà lắp bắp nói:
- Đạo diễn….lúc nãy…tôi kiểm tra….nó thật sự chỉ là dao giả….không hiểu sao giờ lại….lại thế này.
Nghe vậy, Bùi Thu ngước mặt lên nhìn cô mà lớn tiếng:
- Đạo cụ là do cô giữ suốt cả buổi, cô không hiểu thì ai hiểu? Có phải cô tức giận vì cảnh vừa nãy chị Mỹ Thanh flop quá nhiều, cô bị hắt nước liên tục nên mượn cớ để trả thù không?
- Không….không phải….tôi thật sự không biết…!
Khi đấy, vài tiếng xì xào trong trường quay vang lên:
- Lúc nãy có để ý không? Ái Linh bị hắt nước lúc đó cũng tức lắm nhưng cố nhịn đấy.
- Ai chẳng vậy, cảnh dó flop đến cả chục lần, là tôi tôi cũng bực, nhưng mà không ngờ Ái Linh lại dám đổi đạo cụ để trả thù lại như vậy.
- Giận quá mất khôn mà.
Cô nghe những lời đấy mà đôi mắt đỏ hoe nhìn bọn họ mà lắc đầu:
- Thật sự tôi không biết….tôi không cố ý….!
Lúc này, tiếng còi của xe cứu thương vang lên, mọi người nhốn nháo đưa Mỹ Thanh lên xe, Đạo diễn Châu cùng trợ lý của ả ta cũng ngồi cùng mà rời khỏi trường quay.
Ái Linh lúc này hứng chịu những ánh mắt soi xét của mọi người lại càng thêm hoảng sợ, cô vội đi lấy điện thoại của mình, bàn tay run run luống cuống bấm những con số rồi áp lên tai mình, từng hồi chuông vang lên đầu bên kia cũng bắt máy:
- Ái Linh, quay xong rồi sao?
- Chị….chị Lina, xảy ra chuyện rồi!
Chị ta nhận ra giọng cô có chút không bình thường liền gấp gáp hỏi:
- Ái Linh, xảy ra chuyện gì?
Cô khi này không còn kiểm soát được cảm xúc của mình nữa, nước mắt chảy ra mà nức nở nói:
- Rõ ràng em đã kiểm tra rất kỹ….nhưng không hiểu sao….khi diễn thì đạo cụ trong tay em bỗng nhiên biến thành thật…..Mỹ Thanh….Mỹ Thanh bị dao đâm….cô ấy vào viện rồi.
Lina cũng có 1 chút hốt hoảng lộ ra, chị ta vội vàng nói:
- Em bình tĩnh lại, đợi ở đấy giờ chị sẽ qua.
Sau câu đó, Ái Linh cũng tắt máy, cô siết chặt chiếc điện thoại trong tay mà cứ đi đi lại lại.
Một lúc sau đó, Lina có mặt ở trường quay cùng với Hoàng Gia Kiên.
Vừa nhìn thấy 2 người họ, Ái Linh liền vội đi lại:
- Em thật sự không cố ý đâu.
Lina vỗ nhẹ lên bàn tay cô:
- Được rồi, bình tĩnh đã đi!
Hoàng Gia Kiên khi ấy nhìn cô 1 lượt, ánh mắt dừng lại ở bàn tay dính chút máu của cô liền vội vàng cầm lên:
- Bị thương sao?
Ái Linh nghe vậy khẽ lắc đầu rồi nhìn xuống tay mình sau đó nói:
- Là máu của Mỹ Thanh!
Nghe thế, Gia Kiên mới thở phào 1 cái, chắc chắn cô không sao anh mới buông ra rồi đi lại phía ekip của đoàn phim mà lên tiếng:
- Chuyện xảy ra hôm nay, tuyệt đối không được để lọt ra bên ngoài. Nếu như có bất cứ 1 thông tin nào xuất hiện trên các trang mạng truyền thông hay báo chí, tôi nhất định sẽ truy cứu từng người 1.
Bọn họ nghe vậy cũng không ai dám hé ra nửa chữ, cái ngữ khí và cả ánh mắt cảnh cáo của Hoàng Gia Kiên đủ để áp chế đám người đấy.
Anh sau đó quay người đi lại phía cô:
- Đi thôi!
Bọn họ cùng trở ra xe, ngồi vào trong, Ái Linh lúc này mới nhìn anh lên tiếng:
- Gia Kiên, em muốn đến bệnh viện xem tình trạng của Mỹ Thanh thế nào.
Nghe vậy, Gia Kiên cũng nhìn cô mà đáp lại:
- Tôi và Lina sẽ cùng đến đó, giờ em về nghỉ ngơi, thả lỏng 1 chút đi, đừng suy nghĩ nhiều, không có gì nghiêm trọng đâu.
- Không được! Giờ em mà về nhà sợ sẽ còn suy nghĩ nhiều hơn. Em muốn đến bệnh viện, thấy Mỹ Thanh an toàn em mới yên tâm được.
Gia Kiên nhìn cô như vậy cũng không muốn ép buộc cô thêm nữa, thuận theo ý của Ái Linh mà lái xe chạy thẳng đến bệnh viện.
Bọn họ đi lại phía trước phòng cấp cứu, nơi đạo diễn Châu cùng với trợ lý của Mỹ Thanh đang đứng đợi.
Gia Kiên nhìn 2 người họ lên tiếng:
- Kết quả thế nào rồi?
Đạo diễn Châu nghe vậy khẽ lắc đầu:
- Vẫn chưa ra ngoài!
Ái Linh khi ấy nhìn đến cánh cửa phòng cấp cứu mà nói:
- Lúc đó tôi không dùng lực nhiều, hi vọng dao không đi sâu quá.
Lúc này, Bùi Thu nghe cô nói vậy lại tỏ ra tức giận, vừa nức nở vừa cáu:
- Cô còn nói không sâu à? Cô không thấy chị ấy chảy rất nhiều máu sao? Dương Ái Linh, cô bất mãn, cô không muốn đóng với chị ấy cô có thể nói, tại sao cô lại độc ác, ra tay thủ đoạn như thế được?!
- Tôi….tôi không cố ý thật mà!
- Cô nói không cố ý thì là không cố ý sao? Cả trường quay ai cũng thấy cô bất mãn với chị Mỹ Thanh như thế nào.
Gia Kiên chứng kiến thái độ có phần không kiêng nể ai của Bùi Thu mà trong lòng cảm thấy khó chịu:
- Có cố ý hay không cô được quyền lên tiếng sao?
Bùi Thu nghe vậy nhìn sang anh:
- Giám đốc, ai cũng tận mắt nhìn thấy không riêng gì tôi. Chị Mỹ Thanh dù thế nào cũng là diễn viên hạng A của công ty, bị tổn hại như thế này nếu không có xử phạt thì không công bằng với chị ấy. Chưa kể còn làm ảnh hưởng đến tiến độ của Hoa Khai Lệ nữa. Dương Ái Linh phải gánh chịu tất cả chuyện này.
Gia Kiên khẽ nhíu mày 1 cái:
- 1 trợ lý cỏn con như cô lại dám dùng thái độ đó để nói chuyện với tôi? Tôi chưa cần biết trong việc này ai đúng ai sai, nhưng xử lý cô thì chắc chắn tôi phải làm đầu tiên.
Nghe vậy, Bùi Thu có chút kinh sợ nhìn anh:
- Giám….giám đốc!
- Thứ nhất, chuyện này có tính chất nghiêm trọng cần phải giữ kín nhưng cô ở ngay tại bệnh viện, lại rõng rạc nói như vậy, nếu như có bất cứ 1 tin đồn bất lợi nào cho Hoàng Kim và dự án Hoa Khai Lệ, thì tôi nhất định phải tính tổn thất xuống đầu cô trước tiên. Thứ 2, cô có thế nào cũng chỉ là 1 trợ lý, lại dùng thái độ xấc xược để nói chuyện với 1 diễn viễn đã ký kết hợp đồng với công ty. Nếu như cô ấy kiện cô tội vu khống, tội bôi nhọ danh dự thì khoản đền bù thiệt hại tôi cũng sẽ tính xuống đầu cô. Thứ 3, 1 nhân viên hàng tháng nhận lương từ tôi mà lại dám ra lệnh tôi phải xử phạt công bằng? Cô gan hùm đấy, nếu tôi đã chướng mắt tôi sẵn sàng thay người khác thế vào vị trí của cô.
Bùi Thu bị những lời nói của anh làm cho kinh sợ đến bay hồn vía mà vội cúi rụp đầu:
- Giám đốc, xin lỗi anh. Là tôi chỉ lo lắng cho chị Mỹ Thanh quá nên mới không kiểm soát được lời nói của mình như vậy. Tôi thật sự xin lỗi!
Ái Linh thấy không gian đang căng thẳng đi lên nên cũng khẽ giật nhẹ tay áo anh vài cái, Gia Kiên sau đó nhìn sang cô chỉ khẽ lắc đầu.
Anh thở mạnh 1 tiếng, vừa lúc đấy cửa phòng được mở, vị bác sĩ bước ra tiến lại phía họ lên tiếng:
- Mũi dao không quá sâu nên không tổn hại đến bên trong. Chúng tôi đã khâu vết thương lại rồi, tĩnh dưỡng vài ngày là ổn thôi.
Sau đó, Mỹ Thanh được đẩy ra bên ngoài trên chiếc giường nhỏ, sắc mặt cũng không đến mức khó coi lắm nhưng trạng thái lại có vẻ mê man.
Ái Linh thấy vậy liền hỏi:
- Bác sĩ, cô ấy chưa tỉnh lại sao?
- À…mới khi nãy vào phòng vẫn còn tỉnh táo mà, chắc do mệt quá thôi.
Nghe vậy, Ái Linh đôi phần nào cũng hiểu chuyện lại cười gượng 1 cái mà gật đầu, sau đó quay sang Gia Kiên lên tiếng:
- Ông chủ, hôm nay để tôi ở lại chăm sóc cho Mỹ Thanh đi.
Anh nghe cô nói thế khẽ nhíu mày:
- Em không cần ở lại, tôi sẽ sắp xếp người khác.
- Không sao, chuyện có lỗi của tôi, tôi chỉ là muốn làm gì đó để không áy náy thôi.
Lúc này, Bùi Thu lại chen vào:
- Khỏi cần đi, để tôi ở lại với chị ấy là được rồi.
Lina im lặng nãy giờ, khi này mới nói:
- Bùi Thu, cô là trợ lý của Mỹ Thanh, lúc này tôi nghĩ chuyện của Mỹ Thanh ít nhiều cũng rò rỉ chút thông tin rồi. Không bằng hôm nay cô về nhà xử lý những tin tiêu cực, cần thiết thì lên 1 bài để xoa dịu fan của cô ấy. Việc này tuy là Ái Linh có lỗi nhưng tôi nghĩ trong đó có uẩn khúc, tất nhiên phải điều tra. Trước mắt chúng ta cần phải làm giảm chuyện này xuống mức thấp nhất để còn xử lý vấn đề vốn tài trợ của Hoa Khai Lệ nữa.
Bùi Thu nghe vậy cũng không biết phản bác như thế nào đành thuận theo ý chị ta.
Mỹ Thanh sau đó được đưa về phòng chăm sóc đặc biệt, lần lượt từng người rời đi hết, khi chỉ còn lại cô và anh trong căn phòng, Gia Kiên bỗng lên tiếng:
- Ái Linh….
Anh còn chưa nói hết, thì cô đã đoán được anh định nói gì, ngay khi đó liền cắt ngang lời anh:
- Ông chủ, có thể ra ngoài nói chuyện được không? Tôi muốn để không gian yên tĩnh cho Mỹ Thanh nghỉ ngơi.
Lời nói kèm với 1 ám hiệu từ ánh mắt của cô khiến Gia Kiên khẽ nheo mắt lại, sau đó anh cũng quay người đi ra ngoài.
Ái Linh thấy vậy khẽ nhìn về phía giường bệnh rồi cũng theo sau anh đi ra. Bọn họ đứng ở cuối hành lang vắng người, Gia Kiên lên tiếng:
- Ái Linh, em không cần phải làm vậy, trong chuyện này chắc chắn có uẩn khúc, tôi sẽ điều tra cụ thể.
Cố khẽ mỉm cười nhìn anh mà nói:
- Nếu như em cẩn thận kiểm tra đạo cụ 1 lần nữa trước khi diễn thì chuyện không xảy ra rồi, kẻ muốn hại em sẽ không được như ý. Thế nào thì em cũng có lỗi 1 phần, em muốn ở lại với Mỹ Thanh. Hơn nữa em biết trong chuyện này Mỹ Thanh có quyền làm lớn chuyện dù cô ấy thuộc quyền quản lý của anh. Giờ Hoàng Kim đang gặp vấn đề về vốn tài trợ, mặc dù đã tìm được nguồn đầu tư mới nhưng cũng chưa nắm chắc phần thắng, em không muốn Hoa Khai Lệ có thêm 1 bất lợi nào nữa.
- Em không cần làm vậy tôi cũng có thể xử lý được.
- Gia Kiên, trước giờ em đã mang đủ phiền phức cho anh rồi, đều là anh 1 tay lo liệu, lần này hãy để em tự giải quyết đi.
Anh nhìn cô ánh mắt dịu xuống:
- Được rồi, tôi không gượng ép em nhưng có 1 suy nghĩ mà em cần phải thay đổi.
Ái Linh nghe vậy lại hướng mắt nhìn lên anh, tỏ ý hỏi anh muốn nói điều gì?
Gia Kiên lúc này khẽ cúi mặt xuống áp gần bên tai cô, dùng thanh âm vừa đủ chỉ 2 người nghe thấy:
- Không phải là em mang phiền phức đến mà là vì em nên bất cứ chuyện gì tôi cũng muốn can thiệp.
Nói rồi, anh quay người đi nhưng lại nhớ ra điều gì mà xoay mặt lại nói:
- Làm gì thì làm nhưng nhớ nghỉ ngơi sớm. Đừng quan tâm cô ta quá, bởi không chừng em đang thương chính kẻ hại mình đấy.
Ái Linh nghe vậy khẽ mỉm cười mà gật đầu:
- Cảm ơn ông chủ đã nhắc nhở.
Sau đó, Gia Kiên rời đi, Ái Linh cũng trở về phòng, cô tiến lại giường bệnh nhìn Mỹ Thanh nằm trên đấy mà bình thản lên tiếng:
- Không có ai ở đây cả, chị có thể dậy được rồi.
Vẫn không có 1 động thái nào đáp lại lời cô, Ái Linh thở dài 1 tiếng rồi nói:
- Bác sĩ nói vết thương không sâu, ở trong phòng cấp cứu khâu lại chị còn tỉnh táo được, giờ sao dễ ngủ vậy?
Lúc này, Mỹ Thanh mới từ từ mở mắt ra:
- Thì sao? Bác sĩ nói vết thương không sâu thì có nghĩa cô không sai ư?
Ái Linh nhìn ả, mỉm cười 1 cái mà nói:
- Tất nhiên là tôi không sai rồi, chị thành ra thế này không phải là do chị tự tay dàn dựng lên sao?