Hảo Nhất Tâm Điểm

Chương 70: Hạnh phúc khi là đối phương




“Đẹp không?”

Tử Vân Tử khoác trên mình chiếc váy trắng dài hơi chấm đất. Dưới ánh đèn, váy chất vải satin bóng, láng mịn điểm chấm thêm vài hoạ tiết đơn giản màu ánh kim. Bóng bảy hơn là lớp nhũ sáng bởi lớp makeup tông lạnh nhẹ nhàng, thanh thuần.

Đúng là không mất công Trương Thời Khuynh chủ động đến sớm gặp cô. Anh là người đầu tiên chiêm ngưỡng cô mặc chiếc váy phù dâu.

Tử Vân Tử cười tươi như hoa, xoay một vòng cho anh xem.

Trương Thời Khuynh đảo vài bước, vòng tay dưới eo Tử Vân Tử. Cô mất thăng bằng đặt tay lên vai anh tựa vào.

“Không cần cười đã rất đẹp rồi”

Tử Vân Tử hơi ngẩng đầu, nhìn sang chiếc cà vạt màu đen dưới phông áo trắng của Trương Thời Khuynh.

Cô gái nhỏ tiện tay chỉnh lại vừa nói đạo lý với anh: “Em cũng đâu thể nhịn cười…Anh đã mấy lần để em phải thắt lại cái này?”

Trương Thời Khuynh không phản bác: “Muốn cả đời em thắt cho anh”

Tử Vân Tử vừa giận vừa phồng má nhịn cười, “Anh cố ý? Không lẽ hồi ở Lyon…anh gạ em?”

Trương Thời Khuynh đánh trống lảng buông lỏng tay, khẽ đẩy cô ra, “Đến giờ rồi”



Tử Vân Tử nhìn anh đánh giá: “Không ngờ anh lại tâm cơ thế này. Em phải xem xét lại rồi…”

Cô nàng tinh nghịch vốn định trêu trọc anh thế mà phải gánh hậu quả khôn lường.

Trương Thời Khuynh bịp miệng cô bằng nụ hôn mãnh liệt như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Tay anh chầm chặm ôm eo cô, tay còn lại giữ ót cô kéo dài nụ hôn dai dẳng chưa dứt.

Tử Vân Tử không kịp theo tốc độ ngang tàng của người đàn ông bắt đầu tạo ra thứ thanh âm đứt quãng.

Giọng cô mềm oặt, đầu dần ngả thấp ra sau. Cô bíu tay chặt chẽ vào bả vai rộng của anh với mục đích cầu buông tha.

Anh và cô bây giờ là thời điểm nhạy cảm nhất, lúc nào cũng dễ dàng trôi trong suy nghĩ đối tượng sẽ là người mình kết hôn. Chỉ là không biết khi nào như trái bom sắp nổ vậy.

Tử Vân Tử hiển nhiên nói xem xét lại anh làm sao không quan trọng thành vấn đề sao được? Mấy lời trêu chọc hồn nhiên như mơ của cô chỉ thêm dầu vào lửa, toé một cái là bùng!

Trương Thời Khuynh dich thị là đang giận cô, con người này chỉ vì một câu của cô mà không nề hà gì.

Ngang ngược, quá là ngang ngược!

Anh nhìn cô bên dưới đang nhằm nghiền mắt, môi run run, anh đã sớm ‘nuốt’ trôi sạch son của cô.

Tử Vân Tử cảm nhận sự buông tha của anh, mừng muốn mở tiệc. Sau này chắc chắn cô sẽ suy nghĩ lựa lời mà nói, không thể hồ đồ như lần này!

Trương Thời Khuynh khắt khe nhìn cô, giọng anh lạnh hơn băng.

“Có lần sau không?”

Tử Vân Tử như kẻ sắp chết bất lực dưới con thú đã chọn mình là con mồi, cô lắc đầu như chong chóng: “Lần sau…không phải! Lần sau cũng không có!”

Trương Thời Khuynh rất mãn nguyện với câu trả lời của Tử Vân Tử, nhìn xuống môi cô dặn dò: “Tô lại son một chút”

Tử Vân Tử lấy gương mini trong túi ra soi, mặt cô bắt đầu sưng lên, cô muốn tính sổ với anh: “Anh là nước tẩy trang hay sao? Một chút cũng chẳng xót lại”



Trương Thời Khuynh gật đầu, “Tẩy sạch càng tốt, lớp trang điểm này tốt nhất chỉ mình anh ngắm”

“Anh và em là quan hệ gì chứ? Còn sợ người ta đến cướp em chắc?”

“Thời này cướp giật đang là trào lưu”

Tử Vân Tử: “…”



Lễ đường dải trắng lối đi, Dương Lãm hít thở không ổn định, vừa lo vừa hồi hộp đứng trên bục đợi cô dâu bước vào lễ đường.

Chu Lăng Vận bồng bềnh trong chiếc váy cưới quét dày trên mặt đất theo từng bước đi của cô.

Khi đối mặt ở khảng cách gần nhất, Dương Lãm cúi mặt khóc, người run run dưới sự vỗ về của cô.

Đó là dấu hiệu khi chọn đúng người ư? Tính cách bị đối phương làm đảo ngược,hạnh phúc đến rơi lệ.

Tử Vân Tử khụt khịt nãy giờ, Trương Thời Khuynh liên tục lấy giấy lau nước mắt cho cô.

Trương Thời Khuynh vừa bất lực vừa hết mực cưng chiều, “Em còn khóc người ta lại tưởng em là người yêu cũ đến dự đám cưới”

Tử Vân Tử khẽ đánh vào người anh, “Anh còn đùa được sao?”

Sau lời tuyên thề là phần giao lưu của cô dâu, ném hoa cưới!

Chu Lăng Vận chọn chỗ đứng rất lâu, chỉnh sửa một lúc mới vươn người ném bó hoa hồng.

Tử Vân Tử không cần tranh giật, bó hoa một mình cô chụp lấy.

Mọi người vỗ tay nhiệt tình, dần dần lùi ra sau để một khoảng trống rộng như một có chủ đích.

Người đàn ông bước từ đám đông đi ra, anh như hào quang chói loá khiến cô rung rinh.

Giây phút Trương Thời Khuynh thổ lộ, Tử Vân Tử mới biết tất cả là sự sắp xếp của anh, màn cầu hôn không hề có sự bật mí từ trước.

“Anh đã dùng chín năm để tưởng tượng người con gái ở trường Bắc Tiêu khi bản thân phát hiện rất thích em. Khi gặp lại, anh mới chắc chắn rằng tình cảm của mình không đơn thuần dừng lại ở thích nữa”

“9 năm quá đủ rồi, anh muốn yêu em. Và rồi chúng ta đã yêu đương, cộng thêm hai năm nữa. 11 năm anh chỉ hướng đến một mình em. Bây giờ cũng vậy, có điều anh muốn khác đi một chút, đó là danh phận”

Trương Thời Khuynh quỳ gối, lấy ra chiếc nhẫn cưới ánh bạc.

“Lấy anh nhé?”

Tử Vân Tử nửa khóc nửa cười, gật đầu không thôi, “Em đồng ý!”

Chiếc nhẫn vừa vặn. Thì ra mấy ngày nay khi nắm tay, không phải vì Trương Thời Khuynh đột nhiên có thói quen day day ngón tay áp út của cô mà là cố ý thừa cơ đo lường cẩn thận.

Khi yêu đúng người, hành động nhỏ đều hóa tinh tế.

Tình yêu của họ cũng vậy, tất cả đều hoàn hảo khi đó là đối phương!

Cùng nhau trải qua mọi chuyện, chỉ có thời gian mới thấu.