Hảo Nhất Tâm Điểm

Chương 4: Thẻ học sinh




Xe đạp kít lại bên tiệm trà sữa gần trường Bắc Tiêu, hai người gửi xe ở đây để bắt chuyến xe buýt lúc 4 giờ 10.

Tiệm đóng kín, tiếng vù vù của điều hoà bên trong mát lạnh, khách trong này không ít, cỡ chục người.

Phong cách chính của tiệm theo màu chủ đạo là nâu gỗ, bức tranh to nhỏ treo đủ 4 góc tường, bên cạnh cửa vào là một đôi bàn ghế sắp sát tấm kính trong suốt nhìn ra đường còn lại là những bộ bàn ghế vuông tròn quây quanh tiệm. Tiến sâu vào trong là khu oder, quầy pha chế.

Hôm nay đông, chị chủ cũng xông pha làm việc, tiếng róc rách trà sữa chảy, lạch cạnh bên nồi chân châu tạo mùi thơm nhàn nhạt, hấp dẫn.

“Chị Hoàng, tụi em đến gửi xe ạ”, Tử Vân Tử lon ton đi vào cùng nụ cười chào hỏi.

Tử Vân Tử, Dương La Kỳ và Dương Lãm là khách quen ở đây, nhều khi thấy chị chủ đông khách còn giúp một tay, nói chung là khá thân thiết.

Chị chủ đúng lúc xong việc, còn lại giao cho nhân viên, ra khỏi khu pha chế, cởi chiếc tạp dề màu vàng để lên kệ tủ.

Chị chủ hỏi: “Hai đứa đi đâu hả?”

“Tụi em đến trường Nam Tiêu”

Chị chủ nghe đến trường Nam Tiêu lại nhớ đến chuyện nhặt được đồ ở gần cửa tiệm. Chị vẫn cất trong tủ nhỡ có người đến nhận lại nhưng đợi cả tháng rồi vẫn thấy có ai đến hỏi xin hay đến tìm.

“Chị nhặt được thẻ học sinh có ghi tên trường Nam Tiêu, hai đứa đến trường thì mang vào phòng đồ thất lạc giúp chị”

Chị Hoàng mở tủ tìm đồ, lấy ra chiếc thẻ học sinh có đây đeo màu xanh, la lá giống thẻ học sinh trường Bắc Tiêu nhưng đậm hơn.

Tử Vân Tử nhận thẻ, đáp vâng.

Chị chủ nhớ lại ngày xưa rồi nói trong tiếng thở dài: “Thời nay khác xưa thật, mấy thẻ học sinh này thời bọn chị quan trọng như báu vật, bây giờ làm rơi mà không thèm quay lại tìm”

Tiệm trà sữa gần điểm bắt xe buýt mà một tháng trước đội Nam Tiêu có đến đây tham gia trận đấu bóng rổ chắc lúc về đi qua có người làm rơi.

Tử Vân Tử cùng Dương La Kỳ lên chuyến xe buýt, giờ này vắng trên xe ngoài họ ra thì chẳng có ai.

Cả một đoạn đường dài, Tử Vân Tử ngồi lặng im quan sát chiếc thẻ học sinh, Dương La kỳ thấy lạ nên nhìn vào một chút.

Bên góc trái là hình cậu học sinh chạc tuổi bọn họ, mái tóc đen che qua đôi chân mày, khuôn mặt sáng sủa, đẹp trai, không nụ cười nhìn rất nghiêm túc. Bên phải là thông tin cơ bản về tên, lớp.

Dương La Kỳ ngạc nhiên thốt lên: “Thì ra anh ấy tên Trương Thời Khuynh. Là cái người ném bóng trúng mặt cậu hai tháng trước?”

Tử Vân Tử thừa nhận gật đầu nhẹ một cái.

Hôm đó trường Bắc Tiêu thông báo lớp 10 đến nhận lớp. Trùng hợp trận đấu bóng rổ giữa hai trường diễn ra ở đây, Tử Vân Tử và hai chị em nhà Dương có đến xem và đứng cổ vũ ngay hàng đầu tiên.

Lúc đó không hiểu thế nào mà Trương Thời Khuynh ném bóng trúng vào mặt, nói đúng là vào trán cô.

Người con trai mặc bộ thể thao màu đen nhanh chóng đứng trước mặt cô, dáng anh cao, vai gầy lại rộng.

Khi anh cúi nhìn nói lời xin lỗi, Tử Vân Tử ôm trán ngước mặt lên, nốt ruồi lệ dưới mắt trái trên khuôn mặt góc cạnh của Trương Thời Khuynh đập vào mắt cô đầu tiên rồi lan ra cả khuôn mặt ngời ngời điển trai. Đó là đôi mắt đen, sâu thẳm như muốn hút hồn đối phương, đẹp không thể rời mắt ngay được! Xuống dưới là chiếc mũi cao không hề thô chút nào và đôi môi mỏng màu hồng nhạt.

Một giây sau bàn tay lớn có khối xương lộ rõ nhặt quả bóng dưới chân Tử Vân Tử rồi quay người bước đi, tiếp tục cuộc chơi.

Đến giờ Tử Vân Tử không sao quên được dáng dấp của anh, người con trai tên Trương Thời Khuynh!

Tiết trời giữa mùa hè như gáo lửa đổ xuống mang lượng nhiệt lan toả khắp không gian.

Sân trường lặng thinh bị đàn ve sầu cướp đất diễn. Thế vào đó là bản nhạc giao hưởng mùa hè chỉ có tụi nó hoà tấu được.

Những tán lá trên cành cây cao soi xuống một vài chấm nắng, đôi khi cơn gió thổi qua làm bóng cây đưa qua đưa lại.

Không biết vì những điều này đều có ở sân trường hay vì điều gì mà trường trung học phổ thông Nam Tiêu thoáng chốc đã in nhanh vào trí nhớ khi đến đây dù chỉ một lần.

Đây là lần đầu tiên hai người đến đây. Sau khi hỏi thăm thì cũng tìm đến khu thao của trường. Ở đó rộng, nghe nói xây lên từ thửa ruộng có đơn vị ha. Có hai cánh cửa chính để vào, cái đằng sau gần căn phòng ở góc chứa dụng cụ thể thao còn cái đằng trước thì cửa lớn hơn.

Sàn nhà màu xám nhám, thi thoảng lại nghe tiếng cọ của đế giày trên sàn đấu lúc nhảy lên ghi bàn hay khi tranh bóng tiến lùi, sang trái, sang phải.

Nhìn theo bảng giờ thì trận đấu đang là những phút cuối của hiệp hai.

Nếu phải nhận xét trận đấu hôm nay thì chỉ có một điều là người đến cổ vũ rất ít, chắc vì vào thời gian nghỉ hè.

Tử Vân Tử và Dương La Kỳ đi vào từ cửa sau, nhìn qua nhìn lại đúng là rất dễ chọn chỗ xem. Hai người đứng ngay hàng đầu cùng những bạn học cùng trường.

Bên đối diện là học sinh của trường Nam Tiêu. Bên này Dương La Kỳ chỉ đơn giản muốn quan sát trận đấu còn Tử Vân Tử bắt đầu hoà nhập cổ vũ cùng mọi người.

Người không nhiều nên tiếng cổ vũ hàng đầu rất rõ, chưa nghe quen giọng của người vừa đến là nhận ra điểm khác ngay.

“Cố lên! Cố lên!”