Hào Môn Tuyệt Luyến: Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép

Chương 139




Vân Dật Bạch kéo kéo khóe miệng, "Tốt nhất là không phải! Tôi cũng không có ý định sẽ kết hôn!" Anh chậm rãi nói, một lần thất bại trong tình yêu khiến anh cũng hiểu rõ hơn về hôn nhân. Anh không muốn đặt chân vào.

Thi Tĩnh ngẩng đầu lên, "Anh không định kết hôn?!"

"Phải!" Vân Dật Bạch không phủ nhận. Sau đó anh mỉm cười, "Bởi vì cô cũng không thể kết hôn!"

Trong giây lát, toàn thân Thi Tĩnh lạnh như băng căng thẳng nhìn Vân Dật Bạch. Giờ phút này, cô cảm thấy Vân Dật Bạch trước mắt thật xa lạ, xa lạ khiến cô cảm thấy ghê sợ. Thì ra, anh dây dưa với cô như vậy chỉ bởi vì cô và anh, cả đời này đều không thể chạm tay vào hôn nhân.

Đột nhiên khi đó, Thi Tĩnh nở nụ cười, "Ha ha, ha ha ha! Thì ra là vậy!" Sau khi hiểu được ý định của anh, trái tim cô sao lại đau đến vậy?

Cô bỗng nhiên thay đổi khiến mọi người trên máy bay đều kinh ngạc, bao gồm cả Vân Dật Bạch, anh chăm chú nhìn Thi Tĩnh đang cất tiếng cười lớn, trong lòng trầm xuống. Chuyện cô không kết hôn với anh lại khiến cô vui vẻ đến vậy sao?

"Thi Tĩnh!" Vân Dật Bạch gọi tên cô.

Thi Tĩnh cười nhưng nước mắt lại chảy xuống, lại không hiểu được rốt cuộc đây là nước mắt đau lòng, hay là nước mắt vui sướng. Chợt thu lại vẻ mặt và tiếng cười lớn, mặt cô không chút biểu cảm ngồi xuống bên cạnh anh, "Tôi đói bụng!"

Vân Dật Bạch đạm mạc liếc mắt nhìn cô không nói một lời, căn dặn phục vụ trên máy bay chuẩn bị đồ ăn.

Khuôn mặt Thi Tĩnh như phủ một lớp băng lạnh lùng nhìn thẳng phía trước, cô biết Vân Dật Bạch đang nhìn cô, muốn biết vì sao khi nãy cô lại cười!

Mà ngay chính cô cũng không thể giải thích cho chính mình, huống chi là anh! Kéo kéo khóe miệng, nở ra một nụ cười, Thi Tĩnh nhìn người phục vụ bưng đồ lên. Nói lời cảm ơn sau đó bắt đầu thưởng thức, hoàn toàn không thèm để ý đến Vân Dật Bạch ở bên cạnh.

Bây giờ cô không thể giống như ngày thường, thỉnh thoảng muốn kháng nghị Vân Dật Bạch mà không chịu ăn, cô phải lo cho đứa bé trong bụng.

Hôm nay Thi Tĩnh rất kỳ lạ, đây không giống người trong suy nghĩ của anh. Sau khi ăn xong Thi Tĩnh không hề giãy dụa không hề phản kháng cứ vậy mà nằm xuống ngủ. Coi như cuộc cãi cọ trước đó không hề xảy ra. Thế nhưng, chính bởi bộ dáng này của Thi Tĩnh, mới càng khiến Vân Dật Bạch cảm thấy khó hiểu.

Vì sao khi đó cô bỗng nhiên lại bình tĩnh vậy.

Đáp án, Vân Dật Bạch chỉ cần động não là sẽ nhanh chóng biết được. Máy bay bay trên cao, cũng không thèm quan tâm đến thời gian, cô ấy cũng không đến hỏi mình định đi đâu? Việc ông chủ bắt cóc nhân viên của mình thế này, cứ như là không cần cô ấy hỏi. Tự nhiên ông chủ sẽ phải giải thích. Huống chi, chuyện cô là nhân viên của anh, dường như cũng rất ít người biết được?!

Sự thay đổi của Thi Tĩnh khiến Vân Dật Bạch khó hiểu. Là một người lãnh đạo, cái khiến anh khó kiểm soát nhất là những biến cố, bởi vậy, người lãnh đạo đều thích nắm quyền chủ đạo trong tay mình. Cho nên, anh không thích nhìn thấy sự thay đổi đó của Thi Tĩnh. Điều này khiến anh có cảm giác mất kiểm soát, mà anh lại không thích cảm giác như vậy.

Ngồi bên cạnh Thi Tĩnh, anh nắm cổ tay cô ép cô phải đối mặt với mình, ánh mắt Vân Dật Bạch sáng quắc chăm chú nhìn Thi Tĩnh, hồi lâu sau mới nhả ra một câu, "Cô muốn làm gì?"

Thi Tĩnh cả kinh trong lòng, tim đập liên hồi, cô kéo kéo khóe miệng giựt tay khỏi cánh tay Vân Dật Bạch, "Nãy anh không thèm để tôi vào mắt, tôi còn có thể thế nào nữa? Sao vậy? Giờ đã không chịu được bộ dáng của tôi rồi à?" Cô cười giễu cợt.

"Thi Tĩnh!" Hai ngón tay anh giữ lấy người cô âm trầm đến gần khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, "Đừng có chọc tức tôi!"

Thi Tĩnh lắc đầu bật cười, "Tôi nào dám chọc tức gì anh! Vân tổng!"

Vì hai từ cuối của cô, Vân Dật Bạch nghiêm mặt nhìn cô, "Đừng ép tôi nổi giận!"

"Anh nhầm rồi, tôi vốn là như vậy, nếu không nhìn được, anh có thể ném tôi khỏi máy bay. Tôi tin anh làm được, thật sự!" Thi Tĩnh không có hứng thú nói đùa!

Lạnh lùng buông tay cô ra, Vân Dật Bạch trả thù cô bằng cách hung hăng cắn lên cánh môi cô. Cô bị đau nhíu mày, muốn giãy dụa lại bị anh cắn mạnh hơn, cho đến khi trong miệng hai người đều tràn ngập mùi máu tươi, lúc này Vân Dật Bạch mới buông môi cô ra.

Môi dưới bị anh cắn đến chảy máu, Thi Tĩnh liếm liếm vết thương trên môi bởi vì nhiễm nước miếng mà có chút đau đớn, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhíu chặt, chịu đựng đau đớn không lên tiếng. Quật cường giơ tay lau máu trên miệng.

Vân Dật Bạch lạnh lùng nhìn động tác của cô. Nhìn cánh môi cô bị mình tàn sát bừa bãi mà sưng đỏ ẩn hiện máu tươi. Một cảm giác khát máu hiện lên trong đầu anh.

Từ từ đưa tay, ngón tay thô ráp nhẹ nhàng xoa lên môi dưới sưng đỏ của cô.

Đôi môi mềm mại bị ngón tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve, cơ thể Thi Tĩnh căng cứng. Nhanh chóng nghiêng mặt né tránh ngón tay của anh.

Vân Dật Bạch đưa tay nắm chặt cằm cô ép cô đối mặt với mình, nhìn cánh môi sưng đỏ, một lần nữa đè ép lại ý định muốn trừng phạt, lúc này đây, anh không há mồm cắn, ngược lại lại dùng đầu lưỡi linh hoạt của mình nhẹ nhàng liếm lên miệng vết thương trên môi cô.

Có người nói, nước bọt là dược liệu chữa được mọi miệng vết thương.

Vân Dật Bạch cứ vậy mà triệt triệt để để bôi thuốc cho cô!

Đợi đến khi hai người tách ra, hô hấp của Vân Dật Bạch đã khàn khàn, mà Thi Tĩnh thì thiếu chút nữa hít thở không thông. Cô tin rằng nếu không vì lo lắng cho đứa bé trong bụng cô, Vân Dật Bạch nhất định sẽ không nương tay.

Hai tay nắm chặt hung hăng đánh vào lồng ngực anh, "Anh muốn tôi chết ngạt sao?"

Những lời này khiến tâm trạng Vân Dật Bạch chợt thoải mái hơn, "Lâu như thế, cô không biết phải thở sao?"

Nghe vậy, Thi Tĩnh mở to hai mắt nhìn, sau đó lại trầm mặc.

Sự trầm mặc của cô khiến tâm trạng vừa mới buông lỏng của Vân Dật Bạch lại một lần nữa rét lạnh, bàn tay anh giữ lấy khuôn mặt cô nguy hiểm cảnh báo, "Không muốn nói chuyện với tôi?" Thi Tĩnh chuyển mắt nhìn lại anh, sự kiên định trong mắt khiến anh bực mình.

"Cô định cả đời này sẽ không nói câu nào với tôi?"

Thi Tĩnh chợt nở nụ cười, "Cả đời? Anh sống đến khi đó sao? Tôi còn không thể xác định mình có thể sống lâu đến như vậy! Anh có thể sống lâu đến vậy sao?"

Vân Dật Bạch nghiêm mặt lạnh lùng nhìn cô, "Thật không? Thi Tĩnh, tôi và cô quen nhau đã bao lâu rồi?" Anh không muốn nghe được cái từ ‘chết’ từ miệng cô, anh cũng không thích người bên cạnh có suy nghĩ như vậy.

Anh chợt nói sang chuyện khác khiến Thi Tĩnh nhất thời không kịp phản ứng, trả lời theo bản năng, "Hai, không, ba năm!"

Vân Dật Bạch điên cuồng cười, "Năm năm! Từ lúc cô và Dật Thanh quen nhau, tôi đã biết cô!" Chẳng qua mỗi lần cô nhìn thấy anh đều run lẩy bẩy, tất nhiên sẽ không thật sự nhìn thấy anh.

Giữ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đặt bên môi mình dùng chính môi mỏng của mình ma sát của cô. Hơi lạnh từ đôi môi phả vào cô, Thi Tĩnh cảm thấy toàn thân mình nhẹ nhàng tựa vào bên người anh, hồi lâu, cô âm thầm than một tiếng, "Thì sao?"

Ma sát đôi môi một chút, kéo rộng khoảng cách giữa hai người, nghiêm túc cúi đầu hỏi, "Thi Tĩnh, cô yêu tôi sao?"

Dường như là ngay lập tức, Thi Tĩnh vội trả lời, "Không!"

"Nếu đã như vậy, cô còn lo lắng cái gì?" Giọng nói của Vân Dật Bạch thản nhiên không chút gợn sóng, nhưng khi nhìn vào đôi mắt đầy mây đen của anh có thể thấy được, anh đang bực mình.

Thi Tĩnh khó hiểu nhìn anh.

Như không muốn nhìn thấy cô, Vân Dật Bạch xoay người đưa lưng về phía Thi Tĩnh, lạnh lùng cong khóe miệng, "Cô đã không động lòng với tôi, sao còn lo lắng việc tôi kết hôn chứ?" Đây là vấn đề không nên tồn tại.

Nếu thật sự dễ dàng như lời anh nói, vậy thì tốt! Thi Tĩnh mím môi, không hề để ý đến anh, "Ngược lại anh hiểu rất rõ!"

"Tôi biết rất nhiều, cô muốn biết không?" Vân Dật Bạch nghiêng mặt nhìn cô.

"Không muốn!" Cô quyết định, sau này nếu có một ngày rời khỏi Vân Dật Bạch, cô sẽ đem mọi thứ giữa cô và anh khắc sâu trong lòng mãi mãi.

Bỗng nhiên khi đó mất hứng nói chuyện, Vân Dật Bạch đứng lên không nói một lời mà rời đi.

Nghe thấy tiếng bước chân anh rời đi, Thi Tĩnh thở dài xoay người nhìn đầu máy bay. Cô thật sự không nghĩ sẽ rời khỏi nơi thân thuộc đó, bằng không sau ba năm cũng sẽ không trở về đây. Nhìn Vân Dật Bạch đưa lưng về phía mình, trong lòng cô nổi lên một cỗ sợ hãi, nếu anh phát hiện bí mật của cô. Cô nhất định sẽ chết vô cùng thê thảm!

Ngay khi cô còn đang suy nghĩ, Vân Dật Bạch như nghĩ đến điều gì. Bỗng nhiên lên tiếng, "Nếu không muốn nghỉ ngơi, lại đây, tôi dạy cô lái máy bay!"

Đề nghị này thật sự rất mê người, cho dù là với trẻ con hay là cô, chưa từng được chạm vào đều có sức mê hoặc. Vì thế đương nhiên Thi Tĩnh đi đến phòng cơ trưởng.

Vân Dật Bạch đứng đằng sau người cô giải thích cho cô công dụng của từng chiếc nút, nhìn người lái máy bay bên cạnh giảng giải cho cô từng động tác. Bởi vì tò mò cùng hứng thú, Thi Tĩnh nhiệt tình nghe, tạm thời bỏ qua mâu thuẫn với Vân Dật Bạch.

"Trước nên biết một chút, nếu đã hiểu rõ, lần sau tôi đưa cô đi!" Vân Dật Bạch nói khẽ với cô.

Thi Tĩnh hưng phấn quay lại, "Anh hứa?"

Vân Dật Bạch gật đầu, "Ừ. Chuẩn bị khóa trình!" Đương nhiên phải chuẩn bị khóa trình, chuẩn bị khóa trình cho mỗi bộ đội đặc chủng.

Anh vừa nói vậy Thi Tĩnh cũng đã hiểu, bây giờ trên thế giới chỉ cần có tiền là có thể mua được máy bay trực thăng, cũng có thể thi lấy giấy phép, điều này không có gì lạ cả.

"A!" Nói đến đây, lúc này cô mới nhớ ra, "Bây giờ chúng ta đang đi đâu?"

Vân Dật Bạch như nghĩ điều gì liếc nhìn cô một cái, sau đó thay đổi nét mặt, "Nhà tù!"

"Hả?" Vẻ mặt Thi Tĩnh khi nghe được hai từ này giống hệt như vẻ mặt Lăng Thiếu Dương.

"Thế nào là nhà tù?"

Vân Dật Bạch chợt nở nụ cười, "Cô muốn biết?"

Gật đầu thật mạnh, "Đương nhiên!"

"Rất nhanh rồi cô sẽ biết, hơn nữa, tôi còn tìm cho cô một cái không khác gì địa ngục!" Vân Dật Bạch cười có chút tàn khốc khát máu.

Toàn thân Thi Tĩnh run lên cảm giác như có một hơi lạnh phả lên theo lòng bàn chân, "Có ý gì?'' Cái gì gọi là tìm cho cô một cái không khác gì địa ngục?!

Vân Dật Bạch chỉ nhìn cô cười mà không nói.

Vẻ mặt này càng khiến Thi Tĩnh thêm bất an.