Hào Môn: Trốn Gả 101 Lần

Hào Môn: Trốn Gả 101 Lần - Chương 16: Mắt Của Dã Thú (1)




Edit: SmallTree



Beta: Tiểu Mai



Bề ngoài Lăng Việt vô cùng xuất chúng, trong ba con trai của Lăng gia thì anh là người có ngoại hình đẹp nhất.



Đáng tiếc trời sinh anh lại bị bệnh.



Mộc Tiểu Đồng định đến gần một chút để xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.



Thì thấy năm người làm đang quỳ ở trên mặt đất, bọn họ cúi đầu, toàn thân run rẩy, bộ dáng giống như là đang chịu phạt.



Bên dưới đất thì thức ăn vương vãi khắp nơi, Mộc Tiểu Đồng đoán chỗ cơm kia là của trưa hôm nay.



Nhưng cô không biết tại sao những thức ăn này lại rơi ở xuống đất.



Nhưng một giây sau cô liền hiểu.





Lăng Việt giống như nổi điên, anh bỗng nhiên cầm tấm khăn trải bàn màu vàng dài ba mét, dùng sức mà kéo một cái, toàn bộ thức ăn trên bàn gồm có sữa và súp đều bị rơi xuống, đổ đầy trên mặt đất.



Tiếng kim loại, bình thủy tinh và gốm sứ va chạm vào nhau tạo nên một loại âm thanh ầm ĩ.



Sữa bắn ra tứ phía, bắn lên cả những người đang quỳ dưới đất kia khiến toàn thân họ dính đầy sữa.



Mà những người làm kia động cũng không dám động, mặc cho sữa cùng những mảnh vỡ thủy tinh rơi đầy trên thân thể họ.



Mộc Tiểu Đồng nhìn thấy bộ dạng mấy người làm run rẩy sợ hãi, đáy lòng không khỏi trầm xuống. Vừa định bước chân ra thì chợt dừng lại.



Rốt cuộc anh ta bị làm sao vậy?



Dường như cảm nhận được có người đang chăm chú nhìn mình từ phía sau, Lăng Việt không vui khẽ cau mày.



Anh hung hăng trừng mắt nhìn, khi nhìn thấy Mộc Tiểu Đồng đứng ở phía sau thì hơi ngạc nhiên.




Đôi đồng tử màu lam lạnh lẽo nay lại mang theo khí thế bức người, nó như mũi tên sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim cô.



Mộc Tiểu Đồng run lên một cái, cô cắn chặt môi, cố gắng trấn an trái tim đang loạn nhịp của mình.



Ánh mắt của anh vừa sắc bén vừa lạnh lùng, nó không mang theo một chút tình cảm nào, trống rỗng mà vô hồn. Đôi mắt này không hề giống với đôi mắt của người bình thường, mà giống như là mắt của dã thú.



Là loại dã thú tàn nhẫn, hung hăng và tàn bạo!



Như thể chỉ một giây sau anh liền có thể nhào tới, giết chết cô vậy.




Cô giống như gặp phải thiên địch không thể kháng cự, thân thể cứng ngắc, bất động tại chỗ.



Anh… thật đáng sợ!



Một tiếng "ầm" vang lên.




Lăng Việt giơ chân lên hướng về phía bàn ăn, hung ác mà đạp một cái, bàn ăn lập tức nứt ra từng mảng rồi đồng loạt đổ ầm xuống.



Anh không liếc mắt nhìn Mộc Tiểu Đồng một cái nào, nhưng đáy mắt kia vẫn nhuộm đầy tức giận, anh trực tiếp quay người đi ra khỏi sảnh lớn của Đông Vũ Uyển.



Mộc Tiểu Đồng bị ánh mắt lạnh lẽo khó hiểu của anh làm cho hoảng sợ, cô gần như nín thở, sững sờ tại chỗ một lúc lâu.



Rồi một tiếng quở trách nghiêm khắc bất ngờ vang lên, cô mới lấy lại tinh thần.



"Các người chết cũng đáng lắm! Tôi đã nói là lúc mang thức ăn lên phải cố gắng không đụng vào Tam thiếu rồi cơ mà!" Tần Ngọc chỉ tay vào một đám người đang quỳ trên đất mà quát tháo.



Tay bà cầm một cây roi hướng về phía một hầu gái đang quỳ mà quật mạnh xuống.



Bộp một tiếng.