Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 289: Chờ anh




Ba giờ sau, cuộc họp kết thúc, tâm trạng của Trang Hạo Nhiên lộ rõ không tốt, trực tiếp đứng dậy nói một câu, mọi người cực khổ, liền lạnh lùng đi ra phòng họp, cửa ầm ầm mở ra. . . . . .

Đường Khả Hinh ngã ngồi bên cạnh cửa, đang yên lặng rơi lệ, nghe được tiếng cửa mở ra, cô lập tức căng thẳng đứng lên.

Trang Hạo Nhiên đi ra phòng cuộc họp, mới vừa muốn trở về phòng làm việc, lại nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy của Đường Khả Hinh, mắt to đẫm lệ, điềm đạm đáng yêu đi tới, đang muốn vội vàng gọi mình, vẻ mặt anh lập tức cứng ngắc, xoay người đi khỏi, bốn người Lâm Sở Nhai kinh ngạc nhìn thấy như thế, lại không dám nói cái gì, chỉ im lặng bước theo Trang Hạo Nhiên đi khỏi.

Nước mắt Đường Khả Hinh lăn xuống, thật nhanh nhào tới bên cạnh Trang Hạo Nhiên, bước tới hơn anh một bước, xoay người im lặng đáng thương nhìn về phía anh.

“Cô còn ở chỗ này làm gì? Cô đã không còn là một thành viên của Hoàn Cầu!” Trang Hạo Nhiên lạnh lùng nói xong, lại nhanh chóng bước đi.

Đường Khả Hinh không lên tiếng, biết anh không thích nhân viên của mình luống cuống ở nơi không thích hợp, cô lập tức lau khô nước mắt, nghẹn ngào nói: “Lúc nảy tôi có lỗi khi xông vào phòng họp, thật xin lỗi, quấy rầy anh họp.”

Trang Hạo Nhiên vẫn lạnh lùng vô tình bước nhanh đi về phía trước.

Đường Khả Hinh không dám lên tiếng, chỉ ngây ngốc rất đau buồn đi theo sát ở phía sau anh, nghẹn ngào nói: “Bây giờ anh muốn về phòng làm việc sao? Tôi . . . . . Tôi pha trà cho anh !”

Trang Hạo Nhiên đi tới thang máy, xoay người, vẻ mặt nguội lạnh, nhìn về phía Đường Khả Hinh đang chậm rãi đi tới trước mặt mọi người, nói: “Bây giờ cô đã không phải là thư ký của tôi nữa, cô không cần pha trà cho tôi, bây giờ cô cần phải làm chính là đi ra ngoài! ! Đi khỏi công ty của tôi! Chỗ này của tôi không hoan nghênh cô !”

Đường Khả Hinh chỉ ngơ ngác rơi lệ nhìn về phía anh.

Trang Hạo Nhiên không muốn nhìn lại cô, mà xoay người trực tiếp đi vào thang máy, hôm nay bốn người Lâm Sở Nhai có chút hoảng sợ, tất cả đều không dám lên tiếng, im lặng đi vào thang máy.

Trang Hạo Nhiên tức giận đè mạnh xuống nút đóng cửa! !

Nước mắt Đường Khả Hinh tuôn như suối nhìn về phía anh.

Cửa thang máy ầm ầm đóng lại.

Bọn Lâm Sở Nhai mới vừa muốn thở một cái, lại thấy trong khe hở thang máy cắm vào vài ngón tay, bọn họ ngẩn ngơ. . . . . .

Đường Khả Hinh vẫn khổ sở dùng hai tay chống mở thang máy, rơi lệ đi vào, ngẩng đầu lên, nước mắt từng viên lăn xuống nhìn Trang Hạo Nhiên.

Toàn bộ lãnh đạo cấp cao của công ty đứng ở ngoài cửa, rối rít tò mò nhìn cảnh tượng này.

Trang Hạo Nhiên thật sự chán ghét nhìn về phía Đường Khả Hinh, hỏi: “Cô muốn làm gì?”

Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên bật khóc nói: “Tối ngày hôm qua, ba giờ sáng, sau cơn bão táp, tôi không có ngủ, tôi đặc biệt thức dậy thu thập cái bình này. . . . . .”

Cô nói hết lời, liền từ áo ghi lê của mình run rẩy móc ra một cái bình lớn bằng ngón cái, giơ ở trước mặt Trang Hạo Nhiên, nước mắt nhỏ xuống, không nhịn được khóc thành tiếng nói: “Đây là mùi vị sau bão táp anh muốn. . . . . . Tôi tìm được rồi. . . . . . có mùi tanh bùn đất và mùi Bạc Hà, nếu như bão táp đi qua hai giờ, không khí sẽ có mùi rể cây Bạch Hoa vị chát chát. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên thở phì phò, lạnh lùng không nhìn cô.

“Tôi không biết tôi có thể thu thập được bao nhiêu mùi vị cho anh. . . . . . Nhưng anh ngửi đi, cái này thật sự là ba giờ sáng tôi thức dậy thu được. . . . . .” Đường Khả Hinh vừa muốn muốn mở nắp bình, vừa rất gấp gáp bật khóc.

Bọn Lâm Sở Nhai nhìn Khả Hinh khóc thật sự rất đau lòng, nước mắt giống như hạt đậu từng viên rơi xuống thật sự đáng thương, liền có chút sốt ruột nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên lại lạnh lùng nắm chặt tay Đường Khả Hinh, ngăn cô mở nắp bình, tức giận nói: “Tôi mặc kệ đêm qua cô thức mấy giờ sáng, tôi cũng mặc kệ cô đã cố gắng bao nhiêu, tôi chỉ biết, tôi đã quyết định, tuyệt đối sẽ không thay đổi! Đi đi, không nên ở chỗ này khổ sở cầu khẩn, cô chừa cho bản thân mình chút tự trọng. Kéo cô ấy đi ra ngoài! !”

Đường Khả Hinh còn muốn khổ sở cầu khẩn, không ngờ bảo vệ chợt đi lên, lôi cô ra thang máy, lạnh lùng nói: “Đường tiểu thư! ! Xin mời!”

Đường Khả Hinh nhìn cửa thang máy đóng lại thật chặt, trong lòng của cô chợt cuống lên, không nói lời gì, nhắm một nơi khác chạy như bay.

“Khả Hinh!” Tiêu Đồng gấp gáp gọi cô.

Bảo vệ cũng hết sức hết sức bất đắc dĩ thở dài một cái, đuổi theo.

Đường Khả Hinh mặc kệ sau lưng có bao nhiêu người đuổi theo, đi theo, cô phát điên xông vào lối thoát hiểm, sau đó phát điên chạy lên, rơi lệ nắm chặt tay vịn cầu thang, nhào tới tầng lầu Tổng Giám đốc, thở hổn hển chạy vào văn phòng, vừa vặn nhìn thấy Trang Hạo Nhiên lạnh lùng đi ra thang máy, cô lập tức chạy như bay qua, đứng trước mặt của anh, nghẹn ngào nói: “Cuộc đời của anh, chưa bao giờ có kí ức sao?”

Trang Hạo Nhiên cau mày nhìn cô.

Nước mắt Đường Khả Hinh lã chã rơi xuống, nhìn ánh mắt nghiêm nghị kiên quyết của Trang Hạo Nhiên, cô lại khóc nói: “Một lần cũng không có sao? Không phải anh từng nói, trong cuộc đời của anh đã bỏ mất kí ức rất quan trọng sao? Anh không quay đầu lại, làm sao tìm được chứ?”

“Kí ức của tôi có quan hệ gì tới cô?” Trang Hạo Nhiên tức giận hỏi.

Đường Khả Hinh nghẹn ngào nói: “Kí ức trước kia của anh không có chút quan hệ với tôi. Nhưng ngày hôm qua thì sao? Ngày hôm trước thì sao? Hôm kia thì sao?”

Trang Hạo Nhiên lạnh lùng nhìn cô.

Chỉ cần Đường Khả Hinh nghĩ đến rời khỏi Trang Hạo Nhiên, lòng của cô rất đau rất đau, vươn tay nắm nhẹ ống tay áo của anh, lại khóc nói: “Tôi vẫn không muốn nhận anh làm anh trai của tôi đó là bởi vì anh trai của tôi không thương tôi, tôi nhớ đến quá khứ, anh trai đã cho tôi rất ít kí ức tốt đẹp. . . . . . Nhưng anh không giống, kể từ khi anh xuất hiện ở trong thế giới của tôi, mỗi một phút kí ức đối với tôi mà nói, đều rất quý trọng, những kí ức kia giống như cây Phong Tín Tử ở trước giường của tôi, cho dù cắt bỏ, nó lập tức sẽ sống lại, bởi vì gốc cây đó. . . . . . nói với tôi, anh không phải là cấp trên của tôi, không phải anh trai của tôi, anh là sinh mạng rất quan trọng của tôi. Tôi cầu xin anh đừng vứt bỏ tôi..tôi biết sai rồi, tôi thề, tin tưởng tôi một lần, hãy tin tưởng tôi một lần! Nếu như anh coi trọng kí ức, thì cho tôi và anh một cơ hội để nhớ lại đi!”

Khả Hinh càng nói càng đau lòng, đau đến không thở nổi, cả người run rẩy, đau đớn bật khóc, khóc thật đáng thương.

Ánh mắt Trang Hạo Nhiên nóng lên, nhìn thoáng qua đôi mắt đẫm lệ của cô, nhưng vẫn vô tình tiến một bước tới gần, nhìn cô nói: “Trên thế giới này, sẽ không có người không có lý do đối xử tốt với cô, trừ khi cô có giá trị lợi dụng! Cô, tôi, đều giống nhau! Cô không cần nói với tôi những thứ này! Tôi muốn chính là năng lực của cô, tôi không cần những thứ khác! Hiện tại tôi đã không nhìn thấy năng lực của cô, cho nên tôi không cần cô !”

Trang Hạo Nhiên nói xong, trực tiếp buông tay cô ra, sải bước đi vào phòng làm việc, phịch một tiếng, đóng cửa lại! !

Tất cả mọi người cũng hoảng sợ !

Đường Khả Hinh tuyệt vọng nhìn cánh cửa kia, nước mắt khổ sở chảy xuống.

“Trời ạ! Người này. . . . . .” Bọn Lâm Sở Nhai cũng nhìn về phía cánh cửa kia, cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, khẽ thở dài một hơi nói: “Khả Hinh. . . . . . Cô. . . . . . Cô đừng để ý đến anh ấy, nơi này không giữ cô, tự nhiên sẽ có chỗ giữ cô! Cô có tài hoa, Tưởng Thiên Lỗi ước gì cô quay trở về ? Đừng đau lòng, đừng để ý đến người kia, hôm nay anh ấy ăn trúng thuốc nổ. . . . . . Đi thôi. . . . . .”

Lâm Sở Nhai tự mình vươn tay kéo nhẹ cô.

Đường Khả Hinh lại ngăn tay của anh!

Anh sửng sốt nhìn về phía cô.

Dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người, Đường Khả Hinh đột nhiên lau khô nước mắt, sau đó quay lại cánh cửa phòng của Trang Hạo Nhiên, đứng ngơ ngác.

Mọi người đều rất kinh ngạc nhìn cô.

Bảo vệ nhìn tình huống này, liền thở dài muốn tiến lên kéo cô, Tào Anh Kiệt ngăn cản bảo vệ làm như vậy, lạnh nhạt nói: “Mọi người đi về trước đi. . . . . .”

“Nhưng. . . . . . Tổng Giám đốc. . . . . .” Bảo vệ có chút lo lắng.

“Đi đi đi. . . . . .” Tô Lạc Hoành có chút đau lòng ngẩng đầu, nhìn về phía Khả Hinh.

Đường Khả Hinh không khóc nữa, cứng rắn lau khô nước mắt, hít hít đỏ bừng lỗ mũi, hai mắt lộ ra kiên định nhìn về phía cánh cửa đóng chặt, nghẹn ngào nói: “Tôi ở đây chờ anh, chờ anh ra ngoài, cho đến khi anh tha thứ cho tôi thì thôi, nếu như một ngày không được, vậy tôi đứng hai ngày, nếu như hai ngày không được, tôi sẽ đứng ba ngày. . . . . . Cho đến khi anh tha thứ cho tôi thì thôi. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên lạnh lùng mở tài liệu ra, xem tiếp, không nói tiếng nào! !

Bọn Tiêu Đồng ngây ngốc đứng ở ngoài cửa nhìn Khả Hinh.

Đường Khả Hinh không nói chuyện nữa, chỉ nắm chặt quả đấm, đứng ở bên cửa, nghĩ cả đời cũng đứng đấy.

“Chuyện này. . . . . . chuyện này làm sao bây giờ . . . . . . Thật để cho cô ấy đứng sao? Có thể không chịu nổi hay không. . . . . .” Tiêu Đồng có chút lo lắng nhìn về phía bọn Lâm Sở Nhai, hỏi.

Tào Anh Kiệt lại nhìn bóng dáng ngây ngốc của Khả Hinh, không nhịn được cười khổ nói: “Để cho cô ấy đứng đi. Có lẽ phải thử, mới biết kết quả là cái gì.”

Bọn ba người Lâm Sở Nhai cũng bất đắc dĩ thở dài.

Thời gian từng giờ từng giờ trôi qua.

Phòng làm việc Tổng Giám đốc Tưởng.

Tưởng Thiên Lỗi mặc áo sơ mi màu xanh dương nhạt, ống tay áo hơi xắn lên, đang chăm chú phê duyệt tài liệu trước bàn, lại cảm thấy đồng hồ để bàn đang kêu tích tắc từng phút từng phút nhắc nhở mình, hai mắt anh lộ ra chút vui vẻ, hơi phân tâm ngẩng đầu, nhìn thời gian đồng hồ để trên bàn, đã 11 giờ 30 phút, liền không nhịn được cầm điện thoại di động, trượt màn hình, nhìn số điện thoại Khả Hinh, trầm ngâm suy nghĩ một chút, gửi một tin nhắn: 12 giờ 30 phút, phòng ăn Tây Nhã. . . . .

Tin nhắn nhẹ nhàng thắt lại tạo thành hình dáng một phong thơ, lấp lánh ánh sáng màu xanh dương được gửi đi, cuối cùng nhận được tin nhắn trở lại: tin nhắn của bạn đã thành công.

Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi mỉm cười, cất điện thoại di động, để tài liệu còn chưa xem xong qua một bên trước, nhắc tây trang màu trắng, nhanh chóng mặc vào, sải bước đi ra ngoài.

***

Tầng lầu Tổng Giám đốc Hoàn Cầu.

Tiêu Đồng nhìn đã đến giờ nghỉ trưa, liền dừng lại công việc trong tay, đi ra phòng thư kí đi dùng cơm, không ngờ nhìn thấy Đường Khả Hinh còn một mình cô đơn đứng ở bên cửa phòng làm việc Tổng Giám đốc, nước mắt chảy xuống, lại lau khô, cô thở dài một hơi, đi tới trước mặt của Khả Hinh, đau lòng nói: “Em gái, cho dù cô muốn Tổng Giám đốc tha thứ cho cô…cô cũng phải. . . . . . Chăm sóc tốt bản thân, cô đã đứng ở chỗ này hai giờ rồi, cũng đã đến giờ nghỉ trưa. Đi ăn cơm trước đi, được không?”

Đường Khả Hinh không lên tiếng, chỉ kiên quyết đứng tại chỗ.

Tiêu Đồng bất đắc dĩ nhìn cô.