Hào Môn Tổng Tài Sủng Lão Bà

Chương 87: Điều Kiện






Emma đi rồi, chỉ còn cô ở lại bên trong cùng với Âu Thành Nghiêm, thế nhưng cô dù ngồi ngay thẳng, tâm trạng cô lúc này đang lo sợ,

Vì anh ta bất cứ lúc nào sẽ làm những gì với cô, nên cô sẽ nhanh chóng giải quyết chuyện này, "Chủ tịch Âu, người đã bị ngài đuổi ra rồi, vậy ngài có thể đồng ý bán lại công ty cho tôi không "

Âu Thành Nghiêm lúc này đứng lên, rót cho cô một ly nước lạnh, anh ta vẫn còn nhớ, cô thật sự rất thích uống nước lạnh, có đá lại càng tốt "Ninh Tinh, em có khỏe không, bao lâu nay em đã ở đâu "

Cố Ninh Tinh cau mày bực mình, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế bản thân mình, nhưng vẫn tránh né ánh mắt của anh ta, "Chủ tịch Âu, tôi đến đây là để bàn việc công, không bàn việc tư "

Âu Thành Nghiêm ngồi trên bàn, cạnh gần cô, đối mặt với cô, anh ta vẫn không hề đề cập đến chuyện của cô, anh ta cứ lãng về chuyện tư, "Đã năm năm rồi, chúng ta cần phải nói chuyện với nhau "

Cô lúc này lấy tinh thần nhìn thẳng mặt anh ta lạnh lùng, giọng nói cũng trở nên đanh đá, "Tôi với ngài thì có chuyện gì để nói, ngài hãy vào chuyện vấn đề chúng ta hai bên trao đổi mua bán đi, cho tôi một cái giá "

Thế nhưng anh ta lại một lần nữa làm ngơ lời nói của cô, anh ta áp sát gần cô, còn tỏ vẻ gương mặt tươi cười, "Ninh Tinh, nhìn thấy em vẫn còn sống, anh vui lắm "

Cố Ninh Tinh thật sự bị anh ta làm cho tức chết thật sự, cô không thể tiếp tục chịu đựng được nữa nên đã đập mạnh tay xuống bàn, mà tức giận mắng một hơi, còn nói lời mỉa mai anh ta, "Âu Thành Nghiêm, ruốt cuộc anh muốn gì, tôi còn sống anh phải nên thật vọng mới đúng chứ, vì anh hiện tại đang có vợ con hạnh phúc kia mà "

Nhìn thấy cô tức giận, biết mình đã làm sai, nên anh ta mới nắm lấy bàn tay của cô khi nãy đập xuống bàn đã bị đỏ mà xót lắm, "Ninh Tinh, em bình tĩnh đã "

Cố Ninh Tinh chợt giật mình khi anh ta nắm lấy tay cô, dù tay đập xuống nhưng không hề cảm giác đau, vì sự tức giận đã lấn cơn đau bên, thật sự không một chút nào là đau đớn,

Cô nhìn thấy anh ta đang dịu dàng thổi lên vết bàn tay của cô, sau đó cô ngay lập tức bực mình cau mày mà vùng vẫy tay, "Buông tay, tôi đang nghiêm túc với anh, đừng để tôi hận anh thêm nữa "

Lúc tay cô rút ra được khỏi, anh ta nhìn cô thật sự đang rất chán ghét mình, quá lạnh nhạt với anh ta, mà Âu Thành Nghiêm mới cảm thấy đau lòng lắm, cô ấy hận anh ta cũng không phải là sai,

Sau đó Âu Thành Nghiêm quyết định sẽ nhượng bán công ty Cố thị cho cô, nhưng anh ta nhớ lại lời hứa của mình với Nạp Du, nên mới ra một điều kiện mong cô có thể đồng ý, "Được rồi anh sẽ bán lại công ty Cố thị cho em, nhưng em hãy làm một việc cho anh được chứ "

Cô nghe xong liền gương mặt trở nên cáu gắt, "Chuyện gì "

Anh ta chần chừ suy nghĩ một lúc mới ra một quyết định, cho hai việc, anh ta một là lời hứa cho Âu Nạp Du, hai là anh ta muốn dùng điều kiện này để ở gần cô lâu hơn, "Em có thể hôm nay đi đến khu vui chơi cùng tôi với Du Du được không "

"Được, tôi đồng ý " Cô nghe xong định ban đầu là sẽ từ chối, nhưng vì công ty cô sẽ nhẫn nhịn, và để kết thúc nhanh chóng nên cô đã đồng ý,

Với lại cô cũng rất muốn gặp lại đứa bé gái ấy, vì con bé thật sự rất đáng yêu, cô thật sự không hiểu vì sao mình lại có cảm giác thân quen như hệt cảm giác giữa cô và Thành Nhiên vậy,

Dù nó là con của Lâm Bình Chi nhưng cô không hề có một chút khó chịu nào với con bé cả, đã vậy cô còn muốn ôm nó vào lòng nữa,

Âu Thành Nghiêm nghe cô đồng ý, anh ta vui vẻ ngay, liền nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi về nhà cho Tô Diệp, bảo là chuẩn bị sẽ đến rước con bé đi chơi,

Gọi xong Âu Thành Nghiêm quay sang bên cô, rồi nói với cô, "Anh gọi điện về nhà, bảo Tô Diệp chuẩn bị cho con bé rồi, chúng ta sẽ đến đón nó"

Cô bắt ngờ mà quát lớn, "Khoan đã, đi ngay bây luôn sao "

Cô thật sự không ngờ anh ta lại tự quyết đoán mà không thèm hỏi cô có bận hay là không,

Âu Thành Nghiêm sau đó nắm lấy tay cô mà dẫn đi, bên ngoài Phong Diệp và Emma bị cả hai đi ra làm bất ngờ,

Phong Diệp và Emma bị bất ngờ, mà nhìn nhau rồi mỉm cười, sau đó là cùng đi theo cả hai,

Lên đến chiếc xe, Phong Diệp lái xe còn Emma lại ngồi trên ghế phụ, cậu liền vọng nói xuống hỏi, "Chủ tịch, người đi đâu ạ "

Âu Thành Nghiêm, cau mày lên tiếng, nhưng trong tâm lại rất vui, "Về nhà đón Du Du, rồi đi đến khu vui chơi "

Vì sắp đến, anh ta được cùng cô đi khu vui chơi và anh ta có thể ở bên cạnh cô ngày hôm nay,

Xe đã chạy khỏi công ty, nhưng lúc nãy Âu Thành Nghiêm nắm lấy tay cô kéo đi, mà đến tận giờ vẫn không buông, cô liền bực mình cau có với anh ta, "Anh định nắm tay tôi đến khi nào đây "

Âu Thành Nghiêm nhìn xuống dưới thấy tay mình vẫn còn nắm lấy tay cô, sau đó còn nhẹ nhàng mỉm cười với cô,

Cố Ninh Tinh hất nhẹ tay anh ta ra, với vẻ chán ghét rồi còn lườm Âu Tháng Nghiêm một cái, mới quay sang cửa kính xe nhìn ra ngoài,